Anh qua Ma Cau bận rộn đến mức điện thoại cũng không thể nghe. Cổ phần của công ty đang gặp vấn đề trầm trọng, một số chủ đầu tư rút vốn ở khu resort đang xây làm công ty anh chao đảo. Thêm một phần đang trong giai đoạn, bầu cử anh mệt mỏi với vô số chuyện. Cuộc sống của anh từ nhỏ đã được dạy dỗ nề nếp gia giáo, lớn lên liền được đi du học.
Hơn 30 năm nay, anh có một kiểu sống như vậy, rất nhàm chán. Ở những tuổi hai mươi, anh cũng có người yêu, vẫn yêu đương như bao người. Nhưng đa số đều không hợp, rồi chia tay. Đến khi gặp Tuệ Mẫn, tình yêu sét đánh đã làm anh tin tưởng vào tình yêu. Anh đi Ma Cau được 2 tuần, trở về nước, anh đã cạn kiệt gần hết sức lực, chán chường tới mức anh muốn buông lơi tất cả.
Cô vẫn đang phải đi công tác, cha thì vừa mới ra viện, nhờ Phí Ngôn chăm sóc cô vẫn không yên tâm 1 tí nào. Liền rãnh giờ nào, cô liền điện cho ông. Tới mức ông nói cha không còn là một đứa trẻ, nên con hãy chuyên tâm làm việc. Đang ăn tối, cô nhận được điện thoại, giọng nói quen thuộc đã hằn lên trí nhớ cô bấy lâu nay.
- Em đang ở đâu?
- Em đang đi ăn tối.
- Hầu Bảo tới rước em ở khách sạn.
- Sao ạ?
- Em về liền đi, đừng để cậu ấy đợi lâu.
Nghe xong, cô liền chào tạm biệt mọi người rồi đi nhanh về khách sạn, chiếc xe đen đã đứng sẵn ngay đó. Cô lên xe, rồi xe nhanh chóng chuyển bánh rời đi. Cô được đưa lên tận căn hộ của anh, lúc anh mở cửa thì anh vừa tắm xong, đầu còn ướt, mùi hương của dầu gội thơm thoang thoảng rất dễ chịu. Anh dạo này gầy đi, râu ria mọc lên cũng khá nhiều. Nhìn anh có vẻ đã rất mệt mỏi. Anh không nói gì, chỉ nằm dài lên ghế sofa rồi nhỏem miệng nhìn cô cười.
- Đầu anh chưa lau, tại sao lại nằm dài ra như vậy?
- Em lau đầu cho anh đi.
Anh khàn giọng xin xỏ.
Cô đi lấy khăn, rồi đến cạnh anh và nhẹ nhàng lau đầu cho anh.
- Tuệ Mẫn, hay 2 chúng ta bỏ trốn nhé.
- Anh nói gì vậy?
Anh quay người lại, ôm cô, cằm nhọn và mặt anh đặt lên vai cô.
- Anh mệt mỏi quá.
- Bình thường chả phải anh rất mạnh mẽ sao? Sao hôm nay lại con nít như vậy hả?
Cô bật cười.
Anh cũng không hiểu tại sao từ khi gặp cô, anh không còn cứng rắn như trước, cũng chỉ vì nhớ cô, anh đã bỏ về nước trước khi vài ngày nữa mới xong hội nghị.
- Anh bỏ trốn rồi lấy nghề gì nuôi em? Chả phải anh nói em không cần làm, chỉ ngồi không anh nuôi sao? Cô bông đùa.
- Em sẽ nuôi anh.
- Em nuôi em không xong, lúc đó nuôi ai. Chưa kể, anh thấy cực quá, bỏ đi cho xem.
Anh vẫn nụng nịu trên vai cô như một đứa trẻ nhỏ.
- Anh mệt tới mức lười thở.
- Cố gắng lên đừng làm quá sức, có gì em nuôi. Không hứa sẽ cho anh ăn đồ sang, nhưng sẽ cho anh ăn đủ 3 bữa.
Anh ôm cô vào lòng, cô nhỏ bé lọt vào vòng tay anh, anh hôn nhẹ lên trán cô. Râu ria của anh làm da cô có chút nhột.
Chợt một dòng nước ấm nóng rơi trên vai áo của cô. Là anh khóc, anh đã khóc. Anh khóc vì đã yêu cô quá nhiều, anh khóc vì mình thực sự đã bị chùn chân trên con đường tình yêu chính bản thân mình trải, anh khóc vì anh yêu cô, nhưng không hề muốn cô bị tổn thương, chông gai phía trước còn rất nhiều, nó sẽ cứ ghim vào người cô và làn cô chảy máu. Anh khóc vì lo cho vận mệnh công ty, chỉ trong vòng tay nhỏ bé của cô, anh mới thấy mình thật yếu đuối, mình thật sự yên bình mà đang tìm kiếm bây lâu nay.
Ngoài xã hội, Duẫn Tiêu Dương là một người đàn ông sắt thép quyết đoán trong công việc, cho dù anh có mệt mỏi như thế nào, anh cũng phải cam chịu, đó là cuộc sống. Không ai thể tin rằng, Duẫn Tiêu Dương yếu đuối gục ngã trong vòng tay người con gái anh thương nhất, đó chính là tình yêu, sự tin tưởng lẫn nhau.
***
Anh được nghỉ vài ngày, luốn quấn quít bên cô, anh đang bù cho cô nhưng giây phút hạnh phúc trong những nửa năm qua chưa làm được.
Anh xin “ xếp “ cô cho cô nghỉ vài ngày, cô không hiểu tại sao mỗi lần anh lên tiếng là cấp trên cô có thể gật đầu không hề suy nghĩ như vậy được, cô không hề biết rằng anh cũng là một cổ đông lớn trong khách sạn đấy, giám đốc khách sạn và anh lại là bạn bè thân thiết. Có một vài người biết cô là bạn gái của Duẩn Tiêu Dương nên cũng có chút dè chừng và kiêng nể, cô vẫn chưa nhận ra điều gì, bởi cuộc sống của cô trước giờ quá đỗi bình thường.
Anh hứa sẽ đưa cô đi du lịch bất cứ khi nào có thời gian, anh liền thu xếp hai người có một chuyến du lịch tại Úc. Vả lại, ở trong nước giới truyền thông rất nguy hiểm.
Lần thứ hai cô được đi máy bay cùng anh, anh ngồi đọc báo, còn cô ngủ thiếp trên vai anh, giây phút đơn giản như thế này cũng thật hạnh phúc.
Đáp xuống sân bay thủ đô Canberra, anh kéo va li giúp cô, trông anh và cô như cặp đôi vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật vậy. Anh không hề biết, gia đình anh cử người theo dõi anh trong chuyến đi lần này, anh không hề biết Gia Tuệ Mẫn sẽ gặp rất nhiều chuyện do chính anh gây ra.
Thuê một khách sạn, anh tôn trọng ý kiến của cô, thuê 1 phòng 2 giường đơn, anh yêu cô nên anh sẽ tôn trọng những ý kiến của cô.
Trời đã tối, anh thuê một chiếc xe hơi, đưa cô đi dạo quanh thành phố.
- Nơi này thật đẹp.
- Anh đã hứa với em rồi, nếu rãnh anh sẽ đưa em đi khắp thế giới này.
- Thôi, anh đừng xài quá phung phí, ba em còn bệnh, vậy mà anh bắt em qua nước ngoài.
- Anh đã kêu Hầu Bảo chăm sóc ông rồi, em đừng lo.
Anh nắm chặt tay cô.
- Em đợi anh, nhất định, anh sẽ cho em sống sung sướng, hãy đợi anh.
Cô nhìn anh mỉm cười. Cô không cầu mong cô được sống giàu sang, mà là được cùng anh đi đến hết cuộc đời này. Tất cả giây phút đó, đều được thu lại toàn bộ trong những tấm ảnh. Lúc cô đứng đợi anh đi đổ xăng, cô đi mua một ít đồ vặt. Khi đi ra, liền bị một chiếc xe máy lao tới như một kẻ điên.
Cô ngã nhào, đập người xuống hè phố lát đá lạnh buốt, mắt dần dần nhắm lịm vì đau đớn. Trên tay có một vệt máu, và rơi cùng đó là một lá thư được viết bằng tiếng nước của cô.
Duẫn Tiêu Dương quay lại kiếm cô, thấy hình ảnh cô trong đám đông, anh chạy tới, lúc đó cô đã nửa tỉnh. Anh liền ẳm cô lên xe, sự việc này không hề tiện báo cảnh sát, cũng không nên đứng nán lại quá lâu. Lá thư kèm theo 6 chữ “ Hãy biết mình đang làm gì”
Cô bị thương không nặng, nhưng trong thâm tâm cô lại thêm một phần sợ hãi, anh ôm cô, cô bật khóc. Anh biết, anh hiểu những gì đang xảy ra. Là anh đang cố dồn cô vào đường cùng, một bờ vực chỉ có chết.