Không Thể Phản Kháng

Chương 52: Chương 52




Lâm Đường ngẩn ra, lại nghe Chu Trần Dật tiếp tục thổi gió bên tai: “Huống hồ, tôi căn bản không định đưa hắn ra ngoài.” Môi hắn ngày càng hạ thấp, chậm rãi dán lên vành tai người bên dưới, lúc nói chuyện còn cố ý cọ vào tai cậu: “Hai người mới quen mấy ngày, cậu căn bản cũng không thích hắn đến mức ấy, đúng không?”
Lâm Đường định phản bác, Chu Trần Dật lập tức ngậm lấy nửa vành tai của cậu, ôm cậu vào lồng ngực rộng lớn của mình.

Cuối cùng Lâm Đường cũng nhận ra nguy hiểm, vội chống tay đẩy đối phương ra: “Cậu nói bậy!”
Chu Trần Dật buông lỏng miệng, hơi nhổm dậy: “Tôi nói bậy á?” Hắn cười nhạo: “Cậu thà tin một con quỷ cũng không chịu tin tôi à?”
Chu Trần Dật vươn một ngón tay, miết từ cổ xuống xương quai xanh của Lâm Đường: “Cậu có biết quỷ là như thế nào không? Đêm qua, con quỷ trong biệt thự bị bọn tôi giáp mặt bổ một đao, hắn liền dùng chiêu ve sầu thoát xác, vứt bỏ một phần thể xác vất vả lắm mới tạo ra được.

Nhưng dù thế, hắn cũng không để lộ thi cốt của mình, bởi vì đó là điểm chí mạng của hắn.


Nếu hắn thật sự thích cậu, hắn phải tới tìm cậu, dù phải dùng đến chân thân, nhưng hắn không hề.”
Lâm Đường nhớ đến gò má nứt vỡ như gốm sứ của quỷ nam trong đêm mưa, lại nghe Chu Trần Dật tiếp tục nói: “Ma quỷ tựa như một luồng khí chết ẩn náu dưới cống ngầm, sẽ không từ thủ đoạn để quay về thế giới của người sống.

Cậu cho rằng con quỷ trong biệt thự lên giường với cậu là vì thích cậu à? Không phải, hắn chỉ muốn thử hương vị của người sống từ cậu thôi.

Dư Tắc cũng vậy, dù lúc sống hắn thích cậu cỡ nào, chỉ cần biến thành quỷ, quỷ tính sẽ đè bẹp nhân tính, vì đó mới là bản tính của bọn hắn.”
Chu Trần Dật nắm cằm Lâm Đường, bắt cậu đối diện với mình: “Lâm Đường, cậu hiểu chưa?”
Lâm Đường há miệng thở dốc, chất vấn Chu Trần Dật theo bản năng: “Vậy còn cậu?”
Chu Trần Dật sửng sốt, tựa như không hiểu người nọ muốn hỏi gì: “Sao?”
Lâm Đường giật môi, căng thẳng tóm góc áo mình, hỏi thẳng: “Cậu không phải quỷ, vậy tại sao cậu lại… lại làm thế với tôi?”
Chu Trần Dật im lặng vài giây, như bị Lâm Đường làm cho nghẹn họng.

Lâm Đường căng thẳng nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Cậu còn lừa tôi, rõ ràng Tiết Mục Mục và Kiều Phỉ còn sống.”
Chu Trần Dật không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn Lâm Đường.

Thấy thế, Lâm Đường nhanh chóng nghiêng người định bò ra ngoài.

Nhưng vừa trở mình, cậu đã bị đối phương đè xuống.


Chu Trần Dật vuốt ve cái bụng giấu dưới lớp áo cậu: “Tôi muốn chịch cậu, điều đó rất khó lý giải sao?”
Lâm Đường ngây ra vì giọng điệu hiển nhiên của người kia.

Cậu quay đầu, không dám tin nhìn Chu Trần Dật, đối diện với đôi mắt lạnh lùng đầy tỉnh táo của hắn.
Từ góc độ này, mặt Chu Trần Dật đẹp đến mức khiến người ta choáng váng.

Nhưng giờ phút này, hắn lại dùng chính gương mặt đó để nói ra những lời hạ lưu không chút e ngại: “Cậu đã bị kẻ khác làm cho to bụng, lại còn hỏi vì sao tôi muốn chịch cậu? Sao cậu không dành câu hỏi đó cho con quỷ kia? Hỏi xem vì sao hắn lại muốn cậu chạy khắp nơi với một cơ thể chứa đầy tinh dịch?”
Lâm Đường nghẹn đỏ cả mặt, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Cậu! Sao cậu lại nói ra những lời như thế…”
Một tay Chu Trần Dật sờ lên ngực Lâm Đường, giọng điệu đầy thờ ơ: “Chẳng những muốn nói, mà tôi còn muốn làm.” Hắn dùng tay kia nâng cằm cậu lên, nhìn từ trên cao xuống: “Sao, cậu thấy không được à?”
Lâm Đường bị giọng điệu hết sức hiển nhiên của đối phương làm cho á khẩu, miệng há ra rồi ngậm lại liên tục, mặt cũng đỏ bừng, không biết phải đáp lại thế nào.


Cậu vốn nên chỉ trích Chu Trần Dật, nhưng lại không nói lại đối phương.

Biểu hiện của Chu Trần Dật lúc này đã hoàn toàn đập nát hình tượng cool ngầu Lâm Đường từng ảo tưởng về hắn.

Thậm chí cậu còn có một suy nghĩ rất kỳ lạ: Đây là Chu Trần Dật thật à? Sao hắn có thể nói ra những lời như thế, làm ra được loại chuyện này?
Chu Trần Dật không để ý đến vẻ mặt phức tạp của Lâm Đường, hắn cúi xuống cắn mạnh lên môi cậu.
————–
Tác giả: Tiếng “thích” nói có nóng miệng không? Cậu là lưu manh đấy à?
Chu Trần Dật: …



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.