Không Thể Phản Kháng

Chương 60: Chương 60




Mãi một lúc sau, Lâm Đường mới hiểu những gì Chử Khang Ninh nói.

Cậu nhìn thái độ khác hẳn bình thường của hắn, đột nhiên không biết có phải mình đang gặp ác mộng hay không.
Cả người Lâm Đường lạnh toát, cậu nghe thấy Chử Khang Ninh lạnh mặt hỏi mình: “Cậu chọn cái nào?”
Lâm Đường há miệng thở dốc, cậu cảm thấy hơi khó thở: “Chọn… cái thứ hai.”
Nghe xong câu trả lời của Lâm Đường, môi Chử Khang Ninh mới cong lên thành một nụ cười: “Tôi biết Đường Đường sẽ nghe lời mà.” Giống như thái độ lạnh lùng vừa rồi của hắn chỉ là ảo giác.

Chử Khang Ninh bước tới, vươn tay vuốt ve khuôn mặt Lâm Đường.

Máu quỷ nam vẫn còn trên tay hắn dính lên mặt cậu.

Nhưng Chử Khang Ninh vẫn như chẳng nhìn thấy, thân thiết hỏi: “Cậu đói rồi đúng không? Muốn ăn gì?”

Cổ họng Lâm Đường khô khốc, một lát sau cậu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cơm.”
Chử Khang Ninh gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Lúc gần đi tới cửa, hắn bỗng như nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi: “Đúng rồi, Đường Đường, cậu có biết nó giấu đoạn xương thiếu ở đâu không?”
Lâm Đường tắc nghẹn, cố nuốt nước bọt, chậm rãi lắc đầu đáp: “Không biết.”
Chử Khang Ninh tiếc nuối trả lời: “Thật không? Vậy thì chỉ đành hỏi nó thôi.”
Nói xong câu đó, Chử Khang Ninh mới mở cửa đi ra ngoài.

Hắn như chẳng hề lo Lâm Đường sẽ chạy, chỉ tiện tay đóng cửa, thậm chí còn không quay đầu dặn dò bất cứ điều gì.
Thấy bóng dáng Chử Khang Ninh biến mất sau cánh cửa, Lâm Đường mới như mất hết dưỡng khí, cả người mệt rũ, hai mắt vô thần.

Bấy giờ cậu mới phát hiện toàn thân mình đều là mồ hôi lạnh.

Cậu không biết Chử Khang Ninh đã rời đi thật chưa, cũng không dám ra ngoài thăm dò, chỉ biết nằm nghiêng trên giường, cuộn tròn cơ thể.
Lâm Đường nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.

Cậu cảm thấy tốc độ suy nghĩ của mình trở nên rất chậm, mất nửa ngày sau, cậu mới tỉnh táo trở lại sau khi biết được tin mình mang thai.

Lúc này, cậu mới bắt đầu tự hỏi trong vòng nửa ngày ngắn ngủi vừa qua, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.

Chu Trần Dật không phải người, hiện giờ hắn cũng đã rời đi.

Có vẻ như từ trước tới giờ, Chử Khang Ninh đều lừa gạt cậu.


Hắn không hề yếu ớt như những gì hắn nói, cũng không phải kẻ tốt đẹp gì.
Mà quỷ nam… Quỷ nam đang bị nhốt ngay dưới gầm giường, xương sống bị cướp đi, tay bị đánh nát.
Qua cuộc đối thoại giữa Chử Khang Ninh và quỷ nam, có vẻ là vì cậu vô tình mở tấm ván gỗ nên Chử Khang Ninh mới được phóng thích.

Mối quan hệ giữa hai anh em bọn họ còn tồi tệ, ác liệt hơn tưởng tượng của Lâm Đường.

Cậu không thể hiểu vì sao hai anh em song sinh như bọn họ lại có ác ý mạnh mẽ với nhau như vậy, đến mức sau khi chết cũng muốn tra tấn đối phương.
Chử Khang Ninh bị quỷ nam nhốt trong ngăn suốt hai mươi năm, hiện giờ quỷ nam lại bị Chử Khang Ninh nhốt vào trong đó.
Lâm Đường nhìn về phía Chử Khang Ninh ném chìa khóa theo bản năng, nhưng cậu không đứng dậy đi tìm.

Có lẽ vì biết chắc chắn Lâm Đường sẽ không chọn cứu quỷ nam, Chử Khang Ninh chẳng hề che giấu, chỉ tùy tiện ném chìa khóa vào góc phòng.

Mà quả đúng là như vậy, Lâm Đường chẳng hề có ý định thả quỷ nam ra.
Chạm nhẹ tay lên bụng, cậu bỗng cảm thấy vô cùng sợ hãi.


Trong bụng cậu có một con quái vật khác, con quái vật này khiến cậu sợ hơn tất cả.

Chuyện chẳng thể phát sinh trên đời này lại xảy đến với cậu – trong bụng cậu có một con quỷ sắp thành hình.
Lâm Đường lại nghĩ tới phản ứng trước đó của Chu Trần Dật.

Đúng vậy, Chu Trần Dật biết hết, nhưng hắn không nói.

Bọn họ đều biết, biết trong bụng cậu có một con quái vật.
Lâm Đường đau khổ ôm chặt cơ thể mình hơn.

Cậu nên làm gì, làm thế nào bây giờ… Cậu không nghĩ ra, không nghĩ ra…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.