Lâm Đường được Chu Trần Dật ôm chạy tới phòng làm việc đã trở thành đống hỗn độn vì trận đánh nhau. Không biết Tiết Mục Mục đã dán gì trên cửa khiến quỷ nam không đuổi theo được.
Lâm Đường nhìn Tiết Mục Mục và Kiều Phỉ, lại nhìn Chu Trần Dật, môi cậu giật giật: “… Dư Tắc đâu, cậu ấy không ở cùng một chỗ với mấy người sao?”
Nghe Lâm Đường nhắc đến Dư Tắc, Chu Trần Dật lập tức liếc ánh mắt lạnh băng về phía này, cậu lập tức im lặng.
Tiết Mục Mục không để tâm đến thắc mắc của Lâm Đường: “Hiện giờ thần chí của Dư Tắc bất ổn, cậu ta không muốn đi theo bọn tôi.” Cô ta nhìn thoáng qua Lâm Đường: “Yên tâm, trong khoảng thời gian tới, không ai có thể làm gì cậu ta đâu.”
Tiết Mục Mục ngồi phịch xuống ghế như đang kiệt sức, ngửa đầu rũ mắt hỏi Lâm Đường: “Cách đối phó với Chử Khang Ninh tôi dạy cậu hữu dụng không?”
Lâm Đường mất một lúc mới hiểu Tiết Mục Mục đang nói đến cách “cố tình gây sự kéo dài thời gian”. Lâm Đường cũng không biết cách này có tác dụng không, tuy cậu đã dùng nó để kéo dài một chút thời gian, nhưng Chử Khang Ninh cũng chẳng mất bao lâu để vạch trần cậu, khiến Lâm Đường cảm thấy mình hệt như một thằng ngốc.
Chu Trần Dật nhìn Tiết Mục Mục bằng ánh mắt sắc lạnh: “Cô dạy cậu ấy làm gì?”
Tiết Mục Mục liếc sang Chu Trần Dật: “Bí mật.” Cô chăm chú nhìn ánh sáng trên trần nhà một hồi, giọng nói có phần mơ màng: “Nhanh giải quyết mọi chuyện đi, tôi không muốn chết ở chỗ này đâu.” Rồi bất ngờ lên tiếng hỏi Chu Trần Dật: “Còn nữa, rốt cuộc cậu là thứ gì? Rõ ràng lúc mới vào biệt thự, cậu là người mà.”
Chu Trần Dật không trả lời, chỉ nhìn cô ta đầy lạnh lùng.
Tiết Mục Mục thấy thế thì thoáng nở nụ cười rồi bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, vươn tay vén lọn tóc mỏng ra sau tai. Lúc rũ mi cúi mặt, trông cô như đã quay lại là Tiết Mục Mục hòa nhã hôm nào, đáng tiếc lời nói ra lại chẳng hề dịu dàng: “Chu Trần Dật, tôi nói trước, nếu cậu dám lợi dụng tôi lần nữa thì dù có thành quỷ, tôi cũng sẽ không tha cho cậu.”
Chu Trần Dật cười lạnh: “Thật không? Cô tốt nhất nên như vậy.”
Tiết Mục Mục cũng cười, đưa tay che miệng: “Điều quan trọng là tôi biết nhược điểm của cậu.”
Gương mặt Chu Trần Dật vẫn lạnh băng như trước, hắn “hừ” một tiếng như thể đang cười nhạo Tiết Mục Mục, nhưng ngay khi định lên tiếng, hắn lại như nhận ra điều gì đó, lập tức ngậm miệng. Chu Trần Dật đột ngột đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn về phía Lâm Đường, sắc mặt trở nên vô cùng đáng sợ.
Lâm Đường không biết mình đã làm sai điều gì, ngây ngốc nhìn Chu Trần Dật.
Đúng lúc này, Tiết Mục Mục nói: “Lâm Đường, cậu đi tìm Dư Tắc đi.” Dường như cô ta thực lòng lo lắng cho Lâm Đường: “Chúng ta không đợi được đến lúc Dư Tắc tự khôi phục thần trí, mà Dư Tắc thích cậu như vậy, chắc chắn cậu ấy sẽ không làm cậu bị thương. Cậu phải nhanh chóng dẫn Dư Tắc rời khỏi nơi này, đúng chứ?”
Lâm Đường còn chưa kịp nói gì, Chu Trần Dật đã cầm tay Lâm Đường, kéo ra sau: “Lâm Đường, đi theo tôi.”
Tiết Mục Mục nhìn hắn bằng ánh mắt vô tội: “Vì sao cậu không hỏi ý kiến của Lâm Đường?”
Lâm Đường ló nửa cái đầu ra từ phía sau Chu Trần Dật: “… Chu Trần Dật, tôi muốn thử xem.”
“Thử xem?” Chu Trần Dật xoay người siết chặt bả vai cậu, giận dữ bật cười: “Cậu đúng là tin cậu ta quá nhỉ.”
Lâm Đường nhìn sang chỗ khác, nói nhỏ: “Bởi vì Dư Tắc sẽ không làm tôi bị thương…” Lâm Đường cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình: “Cậu ấy chưa từng tổn thương tôi.”
Chu Trần Dật đột nhiên cảm thấy hơi khó thở, miệng vết thương thối rữa cũng chẳng làm hắn đau bằng mấy lời Lâm Đường vừa nói. Hắn muốn nói rất nhiều điều, nhưng từ trước đến giờ hắn chưa từng giỏi biểu đạt bằng lời, vì thế lời nói ra lại chẳng phải lời thật lòng: “Tôi không đồng ý, tôi không đồng ý.” Hắn nhìn chằm chằm một Lâm Đường vốn luôn yếu đuối bỗng trở nên dũng cảm vào lúc không nên, dường như chẳng thể giữ nổi vẻ lạnh lùng nữa, biểu cảm gương mặt trở nên có phần điên cuồng: “Tôi không cho phép cậu đi.”
Lâm Đường bị dọa đến mức phải lùi ra phía sau hai bước, nhưng Chu Trần Dật đã siết chặt vai cậu, rồi còn kéo cậu vào trong lồng ngực, ép cả nửa người Lâm Đường dán chặt vào hắn.
Ngực kề sát ngực, Lâm Đường chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập – dường như Chu Trần Dật đã hoàn toàn không còn là người.