Không Thể Phản Kháng

Chương 97



Lâm Đường ngơ ngẩn trước câu nói của Chử Khang Ninh: “Bạn, bạn trai cũ?”

Chử Khang Ninh cong môi cười, nói như lẽ đương nhiên: “Đúng vậy, em đã kết hôn với tôi rồi, cậu ta rõ ràng là bạn trai cũ của em.” Hắn hỏi rất tự nhiên, dường như chỉ đơn giản là tò mò: “Các em đến với nhau thế nào?”

“Chúng tôi…” Lâm Đường bỗng nói không nên lời. Nhớ lại quá trình mình và Dư Tắc trở thành người yêu, cậu chỉ cảm thấy vô cùng rối rắm: cả hai lên giường khi chưa xác định quan hệ, mà vừa xác định xong, Dư Tắc đã lập tức chết rồi.

Lâm Đường hoảng hốt trong chốc lát, cuối cùng bảo: “… Cậu ấy tốt lắm.”

Chử Khang Ninh chớp mắt: “Thế à? Em thích cậu ta vì cậu ta tốt với em hả?” Hắn nắm tay người trong ngực, tiếp tục: “Lại nói, em tới biệt thự mà cậu ta không đi cùng với em sao?”

Lâm Đường nhìn Chử Khang Ninh bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, giật môi, mãi mới trả lời: “Có, nhưng cậu ấy chết rồi. Anh đã gặp, cậu ấy tên là Dư Tắc.”

Nụ cười trên môi Chử Khang Ninh nhạt đi: “À… Tôi nhớ ra rồi, tóc ngắn phải không?” Chử Khang Ninh rũ mi, giọng điệu hết sức thản nhiên: “Tôi tưởng em không thích quỷ, thì ra em chỉ không thích chúng tôi. Sao vậy, em cũng ghét bỏ chúng tôi, cảm thấy chúng tôi ghê tởm? Dị dạng?”

Đương nhiên Lâm Đường không có ý này, nhưng cậu cũng chẳng buồn giải thích. Cậu rút bàn tay ra khỏi tay Chử Khang Ninh, ngiêng đầu sang một bên không nhìn hắn nữa, rầu rĩ nói: “Tóm lại là tôi đã có bạn trai rồi.”

Chử Khang Ninh lại nhích về phía Lâm Đường: “Nhưng em phải cân nhắc đi, đám người bọn em cùng tới biệt thự mà chỉ mình em sống sót trở về, người khác sẽ nghĩ thế nào về em?” Đặt hờ tay lên bụng cậu, hắn lại tiếp lời: “Còn đứa bé, em định xử lý ra sao? Dựa vào bạn trai cũ của em hả? Quỷ mới sinh có lẽ còn vô dụng hơn những gì em tưởng, cậu ta không thể bảo vệ em.”

Thấy sắc mặt Lâm Đường dần xấu đi, Chử Khang Ninh liền tì cằm lên vai cậu, thì thầm: “Đường Đường, tôi biết em vẫn thích cậu ta, nhưng nếu thế em phải khuyên cậu ta đi đầu thai chứ. Chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn cậu ta chịu nỗi khổ đau khi biến thành quỷ à?”

Lời nói của Chử Khang Ninh ghim trúng nơi hiểm yếu nhất trong tim Lâm Đường, cậu giật môi, đôi mắt long lanh ánh nước: “… Thế còn tôi?”

Chử Khang Ninh chậm rãi kéo Lâm Đường vào lòng: “Em có tôi mà, chúng ta cùng xuống núi, tôi giúp em quay lại cuộc sống bình thường, đứa nhỏ tôi cũng sẽ nuôi, được không?”

Nhớ đến Dư Tắc lúc mê lúc tỉnh, Lâm Đường nhíu chặt lông mày, trông vừa yếu ớt lại vừa bất lực: “Thành quỷ thật sự rất đau khổ à?”

Nụ cười trên môi Chử Khang Ninh cứng lại trong chớp mắt. Hắn thong thả cúi đầu, nhìn xuống hai tay mình: “Đúng vậy, chuyện này sao tôi phải gạt em. Nếu thành quỷ không đau khổ thì sao em trai lại muốn tôi thành quỷ.” Giọng hắn càng lúc càng nhẹ: “Cả gã đàn ông đi theo em lúc trước nữa, nếu không phải vì thành quỷ quá đau khổ, sao hắn lại trăm phương ngàn kế tiếp cận em vì vọng tưởng có thể biến thành người?”

Mãi Lâm Đường mới nhận ra Chử Khang Ninh đang nói đến ai: “… Anh nói Chu Trần Dật à?”

Chử Khang Ninh thản nhiên đáp: “Nếu moi tim em, tên đó có thể biến thành người.” Hắn cười nhẹ: “Nhưng ai biết thực hư ra sao, làm gì có ai thử làm thật chứ.”

Trước đó có lẽ là có thể, bây giờ thì tuyệt đối không thể, vì Chu Trần Dật đã hoàn toàn biến thành quỷ rồi. Nhưng điểm này Chử Khang Ninh không muốn giải thích với Lâm Đường.

- -----oOo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.