Tập đoàn UNIS, phòng hội nghị đa công năng, hội nghị cuối quý đang được tiến hành.
Tham dự hội nghị đều là nhân viên từ phó quản lí trở lên, Tạ Ngôn âu phục giày da, ngồi ở trung tâm, cạnh anh là Du Duy Thu.
Vì việc xác định khách hàng có sự khác biệt, mọi người thảo luận vô cùng nhiệt liệt, tranh luận không ngừng, thời gian trôi qua rất nhanh.
Tạ Ngôn nhìn đồng hồ, quả quyết đứng lên, “Mọi người đều nói rất có lý, nhưng hôm nay dừng ở đây, ngày mai tiếp tục, tan họp.” Dứt lời, anh như cơn gió xoáy biến mất ngoài cửa.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn nhau.
Tạ Ngôn mấy ngày nay thay đổi vô cùng lớn, thật khiến mọi người khó có thể nhận.
Từ “Kẻ tham công tiếc việc” biến thành mẫu đàn ông đúng giờ về nhà, một giây cũng không nán lại công ty, hơn nữa, tính cả hôm nay, anh đã liên tục ba ngày đi làm trễ.
Tạ Ngôn mà đi làm trễ!
Chuyện này gây khiếp sợ cho mọi người còn hơn cả bão tố vừa qua, trời long đất lở.
Ngày đầu tiên anh trễ, cả bảo vệ công ty cũng không kềm được chạy tới văn phòng, hỏi thăm xem có phải UNIS xảy ra chuyện lớn gì không, có phải ngày mai sẽ tuyên bố phá sản hay không, bằng không ông tổng điên cuồng làm việc của họ sao lại khoan thai đến trễ, hơn nữa, bình thường uy nghiêm vẻ mặt lạnh lùng, giờ tràn đầy ý cười lấp lánh rực rỡ, khiến người ta thấy mà phát run. . . . . .
Du Duy Thu tất nhiên biết nguyên nhân thật sự.
Mây mờ tan đi thấy mặt trời.
Những lời này, là hình dung đúng nhất về mối tình này của Tạ Ngôn.
Tạ Ngôn và vị đối tượng “Chỉ riêng người ấy”, sau nhiều lần trải qua khúc chiết, cuối cùng đã xóa hết hiểu lầm, thành công ôm được “Mỹ nhân” về.
Tâm nguyện nhiều năm được đền bù, người yêu đang ngay bên cạnh, chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến, đắm chìm trong hạnh phúc quá lớn, tất nhiên Tạ Ngôn hận không thể mỗi phút mỗi giây đều ở cạnh người yêu, nào còn giống lúc trước, lấy công việc để giết thời gian?
“Tạ tổng dạo này tan tầm đúng giờ đến kinh người á, vừa đúng năm giờ, lập tức không thấy bóng dáng, chuồn còn nhanh hơn thỏ.”
“Cô không nghe à? Tạ tổng có bạn gái rồi, nghe đâu là quan hệ vô cùng nghiêm túc, dám chừng chẳng bao lâu, chúng ta có thể uống rượu mừng của Tạ tổng đấy.”
“Đúng vậy, cô bạn gái đó, nghe nói là Tạ tổng vất vả theo đuổi bảy, tám năm, mới có được, trước kia Tạ tổng luôn điên cuồng làm việc, mỗi ngày chưa tới tám giờ tối tuyệt không tan ca, giờ thì lại điên cuồng về nhà, vừa tới năm giờ là đứng ngồi không yên, vậy cũng đủ hiểu cô bạn gái này vô cùng có ý nghĩa đối với Tạ tổng.”
“Ầy, chẳng biết là ai, có thể làm Tạ tổng si tình như vậy?”
Nghe được chung quanh truyền đến tiếng thầm thì rỉ tai, Du Duy Thu không thể không bội phục công lực thăm dò bát quái của họ, còn rõ hơn cả người biết chuyện như cậu.
“Chắc chắn là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành rồi, ánh mắt Tạ tổng nhìn cao như vậy, người bình thường ổng làm sao vừa ý? Đúng rồi, Tiểu Du, cậu vẫn đi theo Tạ tổng, đã gặp qua cô đại mỹ nữ đó chưa? Ít nhiều gì cũng tiết lộ cho tụi này chút đỉnh chứ.”
Du Duy Thu cười cười, bình thản nói: “Là vị mỹ nhân khí chất vô cùng đặc biệt, có hơi lạnh lùng, lại khiến người đã gặp qua là không thể quên. Bao nhiêu người đi trên đường, lần đầu tiên chị nhìn thấy, nhất định là người ấy.”
“Tôi đã nói mà, lấy điều kiện của Tạ tổng, không đời nào là phàm phu tục tử.”
Du Duy Thu cố ý bước thật chậm, từ từ đi phía sau họ. Từ sau khi Tạ Ngôn đi, sau lưng cậu cứ luôn cảm thấy một cặp mắt chấp nhất chăm chú nhìn, làm cậu thấy như bị đâm.
Tin tức Tạ Ngôn có người yêu vừa truyền ra, tấm bia đó tự nhiên sụp đổ, vậy cậu nên đối mặt thế nào đây? Quả nhiên, không đợi mình trốn tránh, chợt nghe thấy sau lưng một thanh âm, “Cậu thất tình.”
Du Duy Thu quay đầu, nhìn Lôi Khiếu, “Phải thì thế nào?”
“Mắt chọn đàn ông của cậu thật tệ quá!” Lôi Khiếu không nén được cơn tức trong lòng.
Cậu ta chọn đàn ông kiểu gì vậy?
Tạ Ngôn nếu đã có chân mệnh thiên tử, vậy với anh ta, Du Duy Thu là cái gì? Đã thế còn dõng dạc không biết xấu hổ tuyên cáo trước mặt hắn — Tiểu Du là người của tôi!
Du Duy Thu biểu hiện cũng rất kỳ quái, vừa không tức giận, cũng không ghen tị, ngược lại như chẳng có chuyện gì, cậu đang cố chịu, hay thật sự không hề gì?
Nếu thật lòng yêu thương một người, sẽ độ lượng như vậy sao?
Hay là. . . . . .
Một cơn gió mạnh quét qua, tâm Lôi Khiếu đột nhiên rối loạn.
“Không nhọc quản lí Lôi lo lắng. Chào anh.”
Du Duy Thu không muốn nói nhiều với hắn, tấm giấy mỏng manh giữa hai người, đã tới mức chỉ cần đâm nhẹ đã rách, nếu giờ không trốn, tất tai vạ đến nơi.
Du Duy Thu vội vàng ngắt lời hắn, “Xin tự trọng. Trên tay của tôi có vi khuẩn độc hại, anh đừng nên đụng vào thì hơn.” Dứt lời, không quay đầu lại mà bước vào thang máy.
Lôi Khiếu không đuổi theo, chỉ hơi đăm chiêu nhìn bóng lưng cậu.
Nháy mắt đã tới giữa trưa.
Lôi Khiếu ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, xoay xoay cần cổ đau nhức.
Cửa có tiếng gõ nhẹ, từ từ đẩy ra, lộ ra một khuôn mặt tươi cười tròn tròn, là cô nàng Tiểu Lệ bên Bộ Thị trường, “Quản lí Lôi, anh còn làm tới bây giờ à? Vừa rồi anh bảo em mua đồ ăn dùm anh, nên em mua một phần Burger gà trong căn tin, không biết anh có thích ăn không?”
Lôi Khiếu cầm bánh, lấy thêm một ly cà phê nóng, vào thang máy lên sân thượng. Khi phiền não, hắn thường thích tới đây, nhìn xuống phong cảnh thành thị.
Đứng ở phía tây sân thượng, Lôi Khiếu với ly cà phê nóng hổi, thành thạo, đem cái bánh nhét vào bụng. Thời tiết rất tốt, ánh nắng mùa thu dịu dàng, từng sợi từng sợi, mang hơi ấm an bình, người thấy buồn ngủ.
Lôi Khiếu thở ra một hơi thật dài, khuôn mặt vốn đầy xúc cảm, nay chợt toát ra vẻ thâm trầm, khiến người ta không đoán được hắn nghĩ gì.
Vừa rồi biết được chuyện của Tạ Ngôn, làm cho đầu óc hắn không còn lưu loát, hình như mình đã bỏ sót một điểm rất quan trọng, mới lâm vào cục diện bế tắc này.