Không Thể Quay Lại

Chương 34



Đinh Tiểu Mẫn thấy Vũ Thần không nói gì, tay càng ôm chặt.


Ngay cả những ngày cuối cùng ở bên nhau, hắn cũng không đối tốt với cô một chút được sao? Cô đã bỏ cả lòng tự trọng của bản thân, chỉ hy vọng hắn có thể đối với cô tốt một chút, chỉ cần đối với cô như một phần đối với chị cô, thì cô đã mãn nguyện lắm rồi.


"Tại sao lại cứ làm khổ mình như vậy?" Vũ Thần khó khăn lên tiếng.


"Đôi khi yêu một người, chỉ cần người ấy tốt với mình một chút, thì cũng đủ rồi"


Hắn đau lòng nhìn thân thể cô run lên trong lòng hắn, bàn tay cũng vòng lại ôm lấy cô, nếu như vậy khiến cô thấy tốt hơn, thì hắn sẽ làm!


"A Mẫn, khoản thời gian qua, tôi xin lỗi!"


Đôi tay cô run rẩy, càng ôm chặt hắn hơn, nếu như trước đây hắn nói như vậy, cô nhất định rất vui, nhưng bây giờ giống như bị ngàn mũi kim đâm vào tim cô vậy!


Hắn xin lỗi cô, không phải vì hắn thật sự thấy có lỗi với cô, mà chỉ vì cô chịu buông tay, buông tha cho hắn, có phải không?


(•)


Quả nhiên sau hôm đó, một tháng trôi qua này, hắn thật sự rất hoà nhã với cô, hôm nay cô dậy rất sớm đích thân làm bữa sáng cho hắn, nếu như là trước đây, hắn nhất định không thèm để ý mà rời đi, nhưng bây giờ lại ngồi ăn với cô.


"Có ngon không?" Đinh Tiểu Mẫn cười nhìn Vũ Thần.


Vũ Thần cũng cười đáp trả "Rất ngon, tôi không biết em lại nấu đồ ăn ngon như vậy?"


Bỗng nhiên Đinh Tiểu Mẫn cúi gầm mặt "Vì anh đã bao giờ để ý tới em đâu"


Đôi tay đang cầm đĩa của Vũ Thần cứng lại, Đinh Tiểu Mẫn ý thức được cô đã nói những lời không nên nói, nên ngước lên mỉm cười, nói sang chuyện khác "Hôm nay anh không đi làm có phải không?"


Vũ Thần gượng cười nhìn cô "À...ừ!"


"Vậy anh có thể cùng em tưới hoa ở vườn hoa hay không? Trồng nhiều như vậy, mỗi lần em tưới mất cả mấy tiếng đó"


Lúc này Vũ Thần như nhớ ra điều gì, nên bật cười "Xin lỗi! Đã làm phiền em cả tháng nay rồi!


Lúc Đinh Tiểu Mẫn dẫn Vũ Thần tới vườn hoa, nhìn thấy chúng vẫn tươi tốt, có chút cảm động nhìn Đinh Tiểu Mẫn.


Hắn rất thích những loài hoa đủ màu sắc, nên trồng cả một vườn rộng lớn, nhưng vì lúc trước không muốn nhìn thấy cô, nên rất ít khi về nhà, cũng không thèm ra coi vườn hoa của hắn, không ngờ cô lại chăm sóc tươi tốt thế này.


Đinh Tiểu Mẫn khua tay, cười nói "Đừng nhìn em như vậy! Không phải không có gì làm, em cũng không thèm để ý tới vườn hoa của anh đâu, tưới hết chỗ này, mệt chết đi được!"


Vũ Thần bật cười nhìn cô.


Hắn cảm thấy trong một tháng này, cô hoạt bát lên nhiều, không còn suốt này đau khổ, đem ánh mắt đau thương nhìn hắn nữa.


Bỗng nhiên hắn muốn khoản thời gian này ngừng lại, hắn muốn cô như bây giờ, hoạt bát dễ gần, ánh mắt như ánh mắt trời chiếu rọi vào người đối diện, chứ không phải ánh mắt đau tận tâm can.


Đinh Tiểu Mẫn ngây người nhìn hắn, gương mặt hắn rất đẹp, nên khi cười lên càng đẹp, sau khi hắn hứa với cô, sẽ đối tốt với cô, thì hắn cười với cô cũng nhiều hơn.


Bỗng nhiên cô thấy chua xót, nếu như cứ mãi như vậy, có phải tốt không? Nhưng hộp đồng một tháng sau phải kết thúc rồi, đến lúc đó cô phải rời đi, trả hắn lại cho người hắn yêu, cũng tức là chị gái cô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.