Không Thể Quay Lại

Chương 58



Sau khi Vũ Thần đến công ty, Đinh Tiểu Mẫn đi lên phòng, lấy điện thoại gọi cho Tiểu Nhu.


Đầu dây bên kia vang đến giọng nói đầy tức giận "Đinh Tiểu Mẫn! Mày thật sự rất nham hiểm, rõ ràng mày biết Thần thương hại mày, mày lại giả vờ yếu đuối?"


Đinh Tiểu Mẫn lạnh giọng "Chị không phân biệt được thương hại và thương thật sao?"


Tiểu Nhu bên kia hét lên "Im miệng! Là mày xen vào tình cảm của chúng tao, bây giờ còn ra vẻ mình đã thắng hay sao?"


Đinh Tiểu Mẫn thở dài "Chị hai! Em không phải cố tình làm vậy, em chỉ muốn chị nhìn thấy rõ, tình yêu anh ấy đối với chị không hề xuất phát từ tâm, mà chỉ là chấp niệm!"


"Nếu như anh ấy yêu chị, sao không cùng chị đến bệnh viện? Việc em bị đói và việc chị bị đau dạ dày cái nào nặng hơn? Tại sao chỉ cần một cái làm nũng của em, anh ấy liền mặc kệ chị? Chị hai! Chị đừng cố chấp như thế nữa, em chỉ không muốn chị chịu tổn thương như em trước đây thôi!"


Tiểu Nhu gần như phát điên ở đầu dây bên kia, lớn tiếng nói "Đó là anh ấy thương hại mày, nhưng mày lại nghĩ anh ấy thích mày thật lòng sao?"


Đinh Tiểu Mẫn lạnh nhạt nói "Anh ấy có thích em hay không? Không phải chị là người rõ nhất sao? Nếu không, chị đâu dùng mọi cách bắt anh ấy ly hôn với em, khiến con em mất mạng!"


Tiểu Nhu im lặng hồi lâu, rồi gằn từng tiếng "Đinh Tiểu Mẫn, nếu mày không phải em gái tao, thì lần trước tao đã khiến mày không còn nguyên vẹn để trở về!"


Người Đinh Tiểu Mẫn run lên, lạnh lùng nói "Đinh Tiểu Nhu, chị thật cố chấp!" Nói rồi tắt luôn điện thoại.


Cô ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng thở dài, cô lấy tư cách gì để trách chị cô cố chấp? Chẳng phải cô cũng cố chấp sao?


Đã biết tình yêu của hắn không vẹn toàn, trái tim hắn cũng không dành cho cô hoàn toàn, nhưng cô lại cô chấp níu giữ, cô chấp tin hắn lần nữa, cố chấp tha thứ cho hắn!


Cô thì có khác gì chị cô chứ?


(•)


Cùng lúc đó Tiểu Nhu đang ngồi trong phòng, tức giận ném điện thoại vào tường.


Cô chỉ nghĩ nếu như khiến A Mẫn mất đi đứa bé, cô sẽ không phải sợ điều gì?


Nhưng lại không ngờ hắn lại càng thích A Mẫn hơn!


Cô không thể để A Mẫn đạt được mục đích, từ nhỏ tới lớn cái gì cô cũng thua nó, những người cô yêu thích đều bị nó cướp đi.


Cô không cam tâm!


Huống hồ đây lại là Vũ Thần! Là người cô dùng cả trái tim chân thành để yêu, cô không thể thua A Mẫn, nhất định không thể thua!


Tiểu Nhu mang một bụng tức giận bước ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua phòng của Đinh Chiến, cô bỗng dừng lại, trầm mặc một hồi lâu, rồi cũng mở cửa bước vào.


Thấy ba cô không có ở trong phòng, cô đi lại két sắt bấm một dãy số mật mã, rồi mở cánh cửa két sắt ra, cô nhìn đống giấy tờ được xếp gọn gàng, rồi lật ra từng miếng để xem.


Lật tới tờ thứ bảy, thì đập vào mắt cô chính là bản hộp đồng của Đinh thị và Vũ thị, cô vội vàng lấy ra, rồi vội vội, vàng vàng, đóng cửa két sắt lại, đi ra ngoài.


Vừa đi đến đầu cầu thang, thì thấy ba cô ở dưới cầu thang nhìn lên, cô đứng yên bất động, Đinh Chiến đi lên tới đầu cầu thang nhìn Tiểu Nhu đang bất động hỏi "A Nhu! Con làm sao vậy?"


Tiểu Nhu kiềm chế run rẩy, cười gượng nói "Con không sao? Con muốn ra ngoài một chút!" Nếu để ba cô biết được, cô ăn cấp hộp đồng, chắc chắn khiến ông tức giận mà chết mất.


"Con cầm gì đằng sau?"


Thấy biểu hiện cô kỳ lạ, còn cố kiềm giọng, lúc thấy ông thì bất động tại chỗ, chắc chắn là có gì không thể cho ông biết.


"Con...con...làm gì.." Tiểu Nhu lắp bắp không nói nên lời.


Đinh Chiến thấy thế, giựt lấy tờ giấy Tiểu Nhu dấu phía sau, khi nhìn thấy bản hộp đồng, ông tức giận, giọng run run "A Nhu..con..con sao có thể làm vậy?"


Tiểu Nhu bỗng trầm mặc "Sao con không thể làm vậy? Chỉ cần hủy đi bản hộp đồng này, Thần sẽ không bị ba uy hiếp, lúc đó anh ấy sẽ ly hôn với A Mẫn mà cưới con!"


Đinh Chiến tức giận chỉ vào Tiểu Nhu "Con điên rồi sao? A Mẫn là em gái con, sao con có thể phá hạnh phúc của em?"


Tiểu Nhu cũng tức giận lớn tiếng "Nó không phải em gái con, con ghét nó, ba mau trả hộp đồng lại cho con!"


Nói rồi Tiểu Nhu đưa tay giựt lại hộp đồng, thì Đinh Chiến đã kịp dấu sau lưng, Tiểu Nhu lại ra sức giựt lấy, hai người cứ dằn co qua lại, không ai nhường ai.


Đột nhiên Đinh Chiến để hộp đồng lên cao, Tiểu Nhu thấy thế nhảy lên, mất đà đụng vào người Đinh Chiến, vì do đứng gần mép cầu thang, nên ông chợt chân ngã xuống.


Tiểu Nhu không để ý, nhìn bản hộp đồng bay lên cao rồi rớt xuống, Tiểu Nhu nhặt bản hộp đồng lên, đột nhiên nghe tiếng la của Đinh Chiến, vội vàng nhìn lại, ông đã nằm dưới cầu thang bất tỉnh.


Tiểu Nhu vội vàng chạy xuống, nhìn đầu ông chảy máu, khiến tay cô run rẩy "Ba! Làm sao vậy? Tỉnh dậy đi, đừng làm con sợ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.