Không Thể Quên Em

Chương 78



Đã sắp tới đám cưới, đại khái những chuyện cần chuẩn bị thì đều đã làm xong, một hôm Tằng Tuấn đến nhà đúng lúc Lâm Uyển đang ngồi xem lại album ảnh hồi còn học đại học, vừa xem vừa hồi tưởng lại quãng thời gian năm đó.

Chờ Tằng Tuấn đến gần, Lâm Uyển mới ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào với anh.

Tằng Tuấn ngồi xuống bên cạnh cô, cô lại ngồi nói chuyện với anh: “Đây đều là ảnh trước đây của em và bạn học…”

Cô chỉ vào một người rồi nói: “Bạn này vừa mới tốt nghiệp đã kết hôn.”

Lật sang trang khác, cô nói tiếp: “Hầu hết các bạn ấy đều sống ở nơi khác, lúc đi học bọn em đã hứa nếu có ai kết hôn thì nhất định phải thông báo…Lúc ở ký túc xá, các bạn cũng giúp đỡ em rất nhiều…”

Lâm Uyển nói xong mới chợt nhớ đến một điều, tay cô dừng lại trong hai dãy số, là số điện thoại mà cô đã nói dối để lừa Tằng Tuấn.Tối hôm đó, Tằng Tuấn không cần biết đó có phải số của cô hay không, lúc cô đang cuống quýt ra về, anh lại trực tiếp gọi điện vào số của hai bạn nữ đó.

Lâm Uyển sững sờ, theo bản năng nhìn lướt qua Tằng Tuấn, song thấy anh vẫn rất thản nhiên, có vẻ là anh không nhớ ra điều gì.Lâm Uyển nhẹ nhàng thở phào, cô đã quyết định lúc kết hôn mới nói cho anh biết, nếu bây giờ mà nói luôn thì sẽ không lãng mạn nữa.

Cô lại nghĩ đến một chuyện, liền hỏi anh: “Em muốn mời hai người bạn tới làm phù dâu cho em có được không anh?”

Tằng Tuấn gật đầu, hỏi: “Hôm đó em muốn đón dâu như thế nào?”

Thường thì người ta rất hay chú ý tới việc chú rể sẽ cõng hoặc bế cô dâu đi ra ngoài rồi lên xe, nhà Lâm Uyển mặc dù ở tầng một, nhưng khoảng cách tới xe cũng không gần chút nào.

Nhưng nghĩ tới chân của anh, cộng thêm việc mang thai của cô, Lâm Uyển lại cảm thấy không thích hợp cho lắm, liền trầm ngâm nói: “Anh đừng cõng, sẽ đụng tới bụng em, hay là hôm đó chúng ta cứ nắm tay nhau ra ngoài đi, có một đồng nghiệp cũ của em cũng làm như thế, ngày kết hôn trải một tấm thảm đỏ, sau đó hai người tay trong tay bước đi…”

Tằng Tuấn gật đầu, đứng lên nói: “Vậy chúng ta đi thử xem sao.”

Anh đưa tay ra, Lâm Uyển lập tức nắm lấy tay anh.

Gần đây cô rất ít đi lại, lúc này trong khu không có nhiều người, hành lang cũng rất yên tĩnh.Hơn nữa vì sắc trời tối sầm, nên lúc ra ngoài liền cảm thấy rất lạnh.

Tằng Tuấn bước đi chậm rãi, mỗi một bước đều vô cùng vững vàng.Lâm Uyển cố gắng phối hợp với anh, vốn chỉ muốn thử một chút thôi, nhưng vì anh bước đi ổn định, nên Lâm Uyển dường như cũng bị anh thu hút, dần dần trở nên nghiêm túc hơn.

Đây giống như là luyện tập trước hôn lễ vậy, cô đi bên cạnh anh, hai bàn tay đan chặt vào nhau, một tay anh vòng lên hông cô.

Dọc đường đi Tằng Tuấn không nói gì, lúc ra đến cửa, anh mới lên tiếng: “Sáu mươi bảy bước.”

Lâm Uyển bây giờ mới hiểu vì sao anh lại nghiêm túc như vậy, hóa ra là đang đếm số bước chân.Cô nở nụ cười, nhìn quanh trái phải, cuối cùng nhìn anh nói: “Còn hai ngày nữa, cộng thêm sáu mươi bảy bước là chúng ta thành vợ chồng rồi.”

“Sắp kết hôn rồi.” Anh nói, sau đó lấy từ trong túi ra một món đồ màu đỏ, lúc đặt vào tay cô, Lâm Uyển mới biết đó là giấy hôn thú.Cô cực kỳ kinh ngạc, vội vàng mở ra, sau đó nhìn thấy bên trong có ảnh chụp của cô và Tằng Tuấn…

Tằng Tuấn dắt tay cô quay vào nhà, nói: “Nhà mới anh đã trang trí khá ổn thỏa rồi, còn phòng trẻ con thì phải đợi một tháng nữa.”

Lâm Uyển gật đầu, nắm lấy tay anh, trong lòng âm thầm nghĩ tới hai ngày và sáu mươi bảy bước.

Càng gần đến ngày đó, Lâm Uyển càng cảm thấy hồi hộp không thôi.

Ở nơi này có rất nhiều điều phải chú ý, đặc biệt là việc chọn ra mấy cậu nhóc ngồi trong xe, mỗi người phụ trách cầm một gói đồ được bọc bằng vải.Kết quả vì điều này, họ hàng Lâm Uyển thiếu chút nữa là đánh nhau, phàm là nhà nào có con trai nhỏ thì đều hận không thể cướp về cho con một cơ hội.

Cuối cùng Lâm Uyển cũng không biết là mẹ cô quyết định thế nào.Sính lễ của cô đã chuẩn bị xong, đồ đôi nhỏ được xếp một chỗ, đủ các loại khác nhau.Theo phong tục, buổi tối, hai mẹ con Lâm Uyển sẽ đi tới nhà mấy người họ hàng rồi đưa cho họ.

Còn một điều nữa đó là, theo lời mẹ nói, cách một ngày trước hôn lễ cô dâu chú rể không được gặp nhau.Lâm Uyển sợ phạm vào điều cấm kỵ, nên ngay cả điện thoại cũng không dám gọi cho anh.

Hơn nữa mọi việc gấp gáp hỗn độn, khiến cho đầu óc cô choáng váng.May là cô có một ít sơn tra để ăn, nên không xảy ra phản ứng nôn nghén.

Từ Đàn đã đem giày của cô đổi thành giày đế bằng, áo cưới đã đặt may xong, ngay cả trang phục cho phù dâu cũng đã được chuẩn bị thỏa đáng.

Các bạn cùng phòng trước kia của cô, có mấy người đã sớm kết hôn, lúc này đều đã chạy tới, bạn tốt Triệu Ngọc cũng từ thị trấn xa xôi mà đến đây.

Hai người bạn chưa kết hôn được chọn làm phù dâu, mọi người đã lâu không gặp nhau, vừa nhìn thấy đã bắt đầu líu ríu nói chuyện không ngừng.

Ngồi một lát ngắm áo cưới và nhẫn của cô dâu, hai phù dâu lại được dẫn đi thử trang phục…

Tán gẫu xong, ai nấy đều có chút mệt mỏi, bắt đầu lục đục ra về nghỉ ngơi, dù sao năm giờ sáng mai còn phải dậy để chuẩn bị đón dâu rồi.

Lúc trong phòng trở nên ít người, Lâm Uyển vội giữ Triệu Ngọc lại.Trong mấy người bạn, cô thân nhất với Triệu Ngọc, liền đem chuyện ở Bắc Kinh kể cho cô ấy nghe.Lúc trước Triệu Ngọc không đi chơi Bắc Kinh với cô, song lúc Lâm Uyển quay về trường, cô cũng đã được nghe qua Lâm Uyển oán giận kể lể.

Lúc này biết được duyên kỳ ngộ của bạn, Triệu Ngọc liền cười nói: “Thật tốt quá.”

Lâm Uyển cắn môi, có chút khó xử nói với Triệu Ngọc: “Nhưng anh ấy vẫn chưa biết chuyện này, mình muốn chờ tới hôn lễ thì sẽ nói cho anh ấy, cậu nghĩ xem mình nên nói lúc nào, giữa hôn lễ hay là sau hôn lễ?”

Triệu Ngọc nhìn cô, bỗng nhiên lại nở nụ cười, sau đó nhìn ngắm Lâm Uyển, giơ bàn tay đã được làm móng của cô lên, nhìn một lúc rồi mới trả lời: “Cậu đó, nếu bây giờ còn chưa nói thì để sau đám cưới đi.”

Lâm Uyển cảm thấy phản ứng của Triệu Ngọc có chút gì đó kỳ lạ, cô ấy cười như không cười, giống như đã biết điều gì đó.

Song gần đây Lâm Uyển vì mang thai nên hay buồn ngủ, ngồi một lát đã cảm thấy hơi mệt, rất nhanh liền ngủ mất.

Cô ngủ đến bốn giờ sáng thì được Từ Đàn gọi dậy.Sau đó lại bắt đầu bận rộn trang điểm thay quần áo.

Mẹ cô vội vã chạy tới, bảo cô ăn một quả trứng, mới đầu Lâm Uyển còn tưởng đây là phong tục gì đó, kết quả lại nghe thấy mẹ nói: “Hôm nay nhiều việc phải làm lắm, con ăn trứng để lấy sức đi.”

Lâm Uyển ngạc nhiên, sau đó lại nghe các bạn đứng bên cạnh phụ họa: “Lúc mình kết hôn, suýt chút nữa là mệt đến tụt huyết áp mà ngất xỉu đó, cậu mau ăn đi, không đến lúc bữa tiệc bắt đầu là cậu chẳng còn gì để ăn đâu.”

Chuẩn bị xong xuôi, phía bên này các bạn cô lại bắt đầu suy nghĩ đến việc trêu chọc chú rể một phen.Ví dụ như giấu giày của cô dâu đi cho chú rể tìm.

Tuy Lâm Uyển đã sớm biết sẽ có việc này, nhưng thấy các bạn hưng phấn như vậy, cô lại vội vàng nhắc nhở: “Các cậu đừng nghịch quá…”

“Biết rồi, biết rồi.” Mấy người bạn cười hi hi ha ha, cuối cùng mở tủ quần áo ra, thấy đó là một nơi rất tốt để giấu giày.

Lâm Uyển vừa thấy liền sốt ruột, chỗ kia rất khó tìm, cô cũng không muốn để Tằng Tuấn phải chống gậy đi tìm khắp nơi, liền nói: “Các cậu giấu dưới váy tớ là được rồi mà…”

Nếu giấu ở ngăn tủ thì Tằng Tuấn lại phải cúi xuống tìm, như vậy nhất định sẽ rất khó khăn.

Điều này khiến các cô gái rất buồn bực, nói: “Chưa gì mà cậu đã xót thế rồi, lát nữa anh ấy đến đây, chúng tớ còn muốn anh ấy đứng trước mặt mọi người mà thổ lộ tình cảm nữa cơ…”

Lâm Uyển mặt đỏ hồng, nói: “Đừng làm vậy mà, sẽ rất ngại đó…”

Các bạn của cô đều chưa gặp mặt Tằng Tuấn trực tiếp, chỉ mới thấy qua ảnh chụp ở chỗ Lâm Uyển.Song hiện giờ người ta có thể chỉnh sửa ảnh một cách rất cao siêu, người bình thường cũng có thể biến thành minh tinh, cho nên tuy nhìn thấy gương mặt anh tuấn đẹp trai của anh, nhưng các bạn cô cũng không mấy để ý.

Cuối cùng cũng đến lúc rồi, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, mấy người bạn của cô liền vội vàng chạy ra.

Náo loạn bên ngoài một lúc, cuối cùng cũng chỉ là muốn làm nóng bầu không khí mà thôi, vui đùa vài câu xong, ai nấy đều nói phải đưa tiền lì xì thì mới mở cửa.

Song lúc cửa mở ra, Lâm Uyển liền cảm thấy có phần không được bình thường.Lúc trước còn ầm ĩ như vậy, nhưng bỗng nhiên bây giờ lại im lặng như tờ.

Lâm Uyển khó hiểu quay đầu lại nhìn, sau đó liền thấy một cô bạn chạy vọt vào, che miệng kích động nói: “Lâm Uyển, Lâm Uyển, chồng cậu quả thật là nhìn giống hệt trong ảnh!”

Lúc Tằng Tuấn đi vào, Lâm Uyển thấy trên đầu anh vẫn còn dính giấy màu sáng, chắc là lúc vào cửa đã bị người ta phun ruy băng lên người.

Đi theo anh còn có hai người bạn nữa.Hai chàng trai này Lâm Uyển chưa từng gặp, trông cũng xấp xỉ với tuổi của anh.

Lâm Uyển nhìn Tằng Tuấn, trong lòng vốn đang rất hồi hộp, nhưng từ khi anh bước vào, tim của cô lại trở nên tĩnh lặng lại.

Tằng Tuấn đã sớm có chuẩn bị, cúi đầu bắt đầu tìm kiếm đôi giày của cô dâu đã bị giấu đi.Hai người bạn đi bên cạnh cũng giúp anh đi tìm.

Mãi cho đến khi mở tủ quần áo, phù dâu bên cạnh Lâm Uyển mới lên tiếng nhắc nhở: “Không được gian lận đâu đó, phải để chính chú rể tìm mới được…”

Lâm Uyển thấy Tằng Tuấn tìm sai chỗ, khiến cô cũng sốt ruột theo, vội liếc mắt nhìn xuống dưới váy mình.

Quả nhiên ngay sau đó Tằng Tuấn đã tìm được giày của cô.

Lâm Uyển có chút bối rối, bình thường là chú rể sẽ mang giày cho cô dâu, nhưng cô lại thấy việc đó rất ngại ngùng, đang muốn nói để tự cô mang, kết quả Tằng Tuấn đã cúi xuống đi giày cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.