Không Thể Rời Bỏ Nàng

Chương 37: 37: Chấm Dứt




Đêm nay là một đêm không an nhàn, Quý Liên Tích vốn đã lo lắng lại nhận được một tin tình báo của Phong nhi.
Lý Nghiên biết điều gì đó.
Ngoài ra Phong nhi còn phát hiện ra rằng Đông nhi, một trong những thị nữ của Đỗ Hàn Yên là tai mắt của Lý Nghiên gài vào, không biết đã làm việc cho Lý Nghiên được bao lâu rồi.
Quý Liên Tích không ngạc nhiên khi Lý Nghiên có thể tiếp xúc với thị nữ của Đỗ Hàn Yên, may thay Đông nhi không phải là thị nữ đi sát bên cạnh Yên nhi, có lẽ thông tin mà nàng ta có bây giờ cũng không quá chi tiết.
Khi Phong nhi báo tin, Quý Liên Tích không hề né tránh Tuyết nhi nên nàng ấy đã vô cùng sợ hãi khi biết về chuyện đó.

Không ngờ thuộc hạ của Lý Nghiên lại ở gần Đỗ nương nương như vậy, may mà chỉ có một số người thân tín biết chuyện tình cảm giữa hai nương nương, nếu không có lẽ thân xác của họ đã cách biệt từ lâu.
Tuyết nhi nhìn khuôn mặt trầm tư của Quý Liên Tích, dường như không có bất kỳ dấu vết hạnh phúc nào trên khuôn mặt thanh tú đó.
Sau khi Quý Liên Tích để Phong nhi lui ra, Nguyệt nhi đã quay lại, nàng ấy đang cảm thấy tràn đầy ngọt ngào cũng nhận thấy bầu không khí có chút trang nghiêm ngay khi bước vào cửa.

Nhìn Tuyết nhi với ánh mắt dò hỏi, muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng chỉ cau mày với nàng ấy, khiến nàng ấy bối rối và không rõ về tình hình.
Quý Liên Tích bảo Nguyệt nhi đi đun nước tắm, để Tuyết nhi ở lại bên cạnh mình, sau đó dặn dò nàng ấy: "Hãy đi nói với Đỗ Thừa huy rằng mối quan hệ giữa chúng ta nên chấm dứt rồi."
Tuyết nhi nghe xong trợn tròn mắt, không thể tin vào tai mình.
"Cái, cái gì...?" Tuyết nhi không coi lời nói của Quý Liên Tích là thật, nàng ấy chỉ cảm thấy vì tin tức vừa rồi nên nương nương mới nói như thế: "Người lại muốn diễn kịch sao?" Đây tuyệt đối chỉ là một vở kịch ở trong kế hoạch của nương nương.
Nhưng trong mắt Quý Liên Tích lại có một sự nghiêm túc không hề chứa đựng trò đùa, sự kiên định trong lời nói của nàng khiến Tuyết nhi không thể không tin: "Ta không muốn tiếp tục nữa, thực sự quá mệt mỏi rồi.

Nếu sau này cứ phải đề phòng như thế này thì chi bằng kết thúc ngay bây giờ."
Tuyết nhi cau mày: "Vậy...!vậy còn quan hệ của hai người thì sao?"
Quý Liên Tích im lặng một lúc: "Tình cảm giữa bọn ta chưa sâu sắc, ta chưa thích nàng ấy đến mức cứ phải là nàng ấy."
Tuyết nhi lập tức im lặng, Quý Liên Tích nói tiếp: "Còn nữa, đừng nói với nàng ấy về chuyện Lý Lương đệ, nếu không nàng ấy sẽ không tin những gì ta nói."
Quý Liên Tích có thể nhìn ra Tuyết nhi cũng không tin, vì vậy nàng giải thích: "Có lẽ ngươi cho rằng thứ gọi là tình yêu không thể phá vỡ và không thể lay chuyển..."
Nàng lắc đầu: "Không phải vậy đâu, một điều đơn giản nhỏ thôi cũng có thể khiến tình cảm nồng nàn một thời của ngươi dành cho một người tụt xuống mức đóng băng."
"Nhưng, nhưng...!chuyện này quá đột ngột, sao Đỗ nương nương có thể tiếp nhận chứ?" Mặc dù Tuyết nhi không biết rõ Quý nương nương nói có thật hay không, nhưng nàng ấy biết Đỗ nương nương chắc chắn sẽ không thể tiếp nhận một tin tức đột ngột như vậy.

Quý Liên Tích rũ mắt: "Không cần giải thích nhiều, ngươi cứ nói với nàng ấy rằng ta đã suy nghĩ rất lâu, ta nhận ra rằng tình yêu đồng giới sẽ không có kết quả, nên kết thúc nó sớm nhất có thể."
Tuyết nhi nghe vậy sửng sốt hồi lâu, lẩm bẩm: "Nhưng...!nhưng..." Qua hồi lâu cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Quý Liên Tích cảm thấy khó chịu vì sự chậm trễ của nàng ấy, nàng lại ngước mắt lên với vẻ uy nghiêm hơn: "Ta bảo ngươi đi thì cứ đi, bây giờ ngươi không nghe lời của chủ tử nữa sao?"
Từ khi Đỗ Thừa huy xuất hiện, mối quan hệ giữa chủ tớ ngày càng trở nên giống như bằng hữu, đã lâu lắm rồi Tuyết nhi mới nghe thấy Quý Liên Tích nói những lời nghiêm túc như vậy.

Thế nên Tuyết nhi cũng không dám nhiều lời, nặng nề bước ra khỏi cửa.
Sau đó Nguyệt nhi đến phục vụ Quý Liên Tích đi tắm, trong suốt quá trình Quý Liên Tích không nói lời nào, sau khi ngồi vào bồn tắm thì Nguyệt nhi lui ra ngoài.

Quý Liên Tích ở một mình ngâm nửa khuôn mặt trong nước, khiến nước mắt không thể tách rời khỏi nước nóng.
***
Tuyết nhi đi đi lại lại bên ngoài viện Tích Hàn, cảm thấy dưới chân nặng trĩu, tại sao lần nào nàng cũng làm loại nhiệm vụ này!
Nàng phiền não đến mức đầu óc đau như búa bổ, không dám tưởng tượng khi Đỗ nương nương nghe tin này sẽ có phản ứng như thế nào, nếu kích động ảnh hưởng đến thai khí thì nàng không đền nổi đâu!
Tuyết nhi lại đi đi lại lại một lúc lâu, cảm thấy cứ chần chừ như thế này cũng không phải là cách hay, nếu còn chậm trễ thì có lẽ Đỗ nương nương sẽ đi ngủ mất.

Cuối cùng nàng cũng quyết định giơ tay gõ cửa.
Thời gian chờ đợi cánh cửa mở ra dài như hàng năm trời, Tuyết nhi rất muốn chạy trốn trước khi cánh cửa mở ra.
Cuối cùng, trước khi nàng có thời gian để thực hiện kế hoạch thì cánh cửa đã mở ra với một tiếng cọt kẹt, người đến là Hạ nhi.
Hai người có những suy nghĩ khác nhau, khi nhìn thấy nhau cũng không ai trong số họ lên tiếng trước.
Nhìn nhau hồi lâu, Tuyết nhi nhắm mắt lại muốn thở dài, nhưng còn chưa kịp thở dài xong thì đối phương đã xông tới ôm lấy nàng.

Hạ nhi vô cớ vùi đầu vào cổ của Tuyết nhi, vòng tay ôm chặt lấy eo nàng khiến Tuyết nhi suýt nữa tắt thở.
"Ngươi đang làm gì vậy?!" Tuyết nhi hét lên.
Hạ nhi không trả lời, mặc cho Tuyết nhi vùng vẫy thế nào thì nàng ấy vẫn ôm chặt lấy nàng.

Tuyết nhi không biết dây thần kinh nào của nàng ấy bị chập mạch nữa, nhìn trái nhìn phải cũng không tìm được cứu tinh, đúng lúc không biết để tay vào đâu định ôm đầu nàng ấy an ủi thì Hạ nhi buông ra và hỏi: "Có chuyện gì không?"
"..." Cứ coi như chuyện vừa rồi không xảy ra à?
Tuyết nhi nghi ngờ nhìn nàng ấy chằm chằm, rồi lại thở dài.

Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nàng quyết định tạm thời gác lại nghi vấn, dù sao nàng còn có việc quan trọng phải làm, nàng giải thích: "Ta có lời muốn truyền đạt lại cho nương nương của ngươi."
Hạ nhi nghe xong lùi lại để cho nàng vào: "Vào đi."
Tuyết nhi vừa đi vào, Xuân nhi từ bên trong đi ra, thấy lạ nên hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta tới tìm nương nương của các người." Tuyết nhi nói.
Xuân nhi thấy vẻ mặt nàng ấy nặng nề, cảm thấy có gì đó không ổn, nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy? Ta vừa hầu hạ nương nương đi ngủ rồi."
Không ngờ lúc này trong phòng truyền ra một giọng nói: "Ta còn chưa ngủ, có chuyện gì sao?" Cùng với tiếng nói là bóng dáng Đỗ nương nương xuất hiện ở trong tầm mắt.
Tuyết nhi nhìn thấy nàng lại càng khó mở miệng, nhưng nàng ấy đành phải tuân theo mệnh lệnh của nương nương nhà mình.
"Ngồi xuống nói chuyện nhé?" Đỗ Hàn Yên muốn bảo nàng ấy ngồi xuống, nàng ấy lại vội vàng xua tay.
"Không cần đâu ạ, nô tỳ chỉ tới truyền tin, nói xong sẽ rời đi."
Tuyết nhi lại chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần, cuối cùng nói ra nguyên văn lời nói của Quý Liên Tích giữa nhiều ánh mắt nghi ngờ.
Lời vừa dứt, ba cặp mắt ở đây chăm chú nhìn nàng ấy, giống như kiểu nàng ấy là một loại dị thú hiếm thấy gì đó.
Thời gian như bị đóng băng hồi lâu, Đỗ Hàn Yên chậm rãi hỏi: "Tích nhi nói như vậy sao?"
Tuyết nhi cảnh giác nhìn nàng rồi gật đầu, luôn cảm thấy Đỗ nương nương có thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Chẳng lẽ Tích nhi lại có kế hoạch khác?" Đỗ Hàn Yên mỉm cười, không hề tin lời Tuyết nhi nói.
Thấy nàng như vậy khiến Tuyết nhi càng cảm thấy áy náy, nàng ấy vốn cũng không tin đó là sự thật giống như Đỗ nương nương, nhưng thái độ kiên quyết của nương nương là không thể nghi ngờ, vì vậy nàng ấy khó khăn nói lại: "Hình như nương nương không..."
"Bảo tỷ ấy tự đến nói." Tuyết nhi còn chưa nói xong đã bị Đỗ Hàn Yên cắt ngang, chỉ thấy nàng tỏ ra bất an: "Bảo Quý Lương viên hãy đích thân nói cho ta nghe những lời đó, nếu không ta sẽ không tin và cũng sẽ không nghe theo lời tỷ ấy."
"Đỗ nương nương..."
"Đêm đã khuya, ngươi trở về đi Tuyết nhi." Đỗ Hàn Yên ra lệnh đuổi khách rồi lập tức đi vào trong phòng, không để cho nàng ấy có cơ hội nói chuyện.

Khung cảnh lại ngưng đọng vài giây, ba cặp mắt nhìn nhau, Xuân nhi do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Tuyết nhi, ngươi đi về trước đi..." Nói xong nàng ấy đi theo Đỗ Hàn Yên vào bên trong phòng.
Hạ nhi mời nàng ấy ra ngoài, trước khi rời đi Tuyết nhi còn liếc nhìn nàng ấy, nàng vẫn chưa quên chuyện vừa rồi.

Vừa định nói gì đó, Hạ nhi đã không chút do dự đóng cửa lại, suýt chút nữa đập vào mặt nàng.

Tuyết nhi bị chặn ngoài cửa nhắm mắt nhẫn nhịn, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên mình vẫn không thể thích cái đồ nắng mưa thất thường này!
Mình còn phải mang tin tức xấu về, Tuyết nhi thật sự muốn chôn vùi chính mình, để tất cả phiền não trở thành dinh dưỡng của đất và biến mất khỏi thế gian.

Nhưng đáng thương thay nàng không làm được, đành phải nặng nề bước về viện Y Liên.
***
Ngày hôm sau, Quý Liên Tích đến viện Tích Hàn như đã hẹn.
Người mở cửa là Xuân nhi, thấy Quý Liên Tích thật sự tới, nàng ấy hơi nhíu mày.

Nguyệt nhi không biết gì vừa nhìn thấy nàng ấy là đã lập tức dùng ánh mắt hoang mang bắt lấy ánh mắt của nàng ấy, nàng muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng Nguyệt nhi không biết thì Xuân nhi càng không có khả năng biết!
Nàng ấy đáp lại nàng bằng ánh mắt ủ rũ.
Khi Quý Liên Tích bước vào, Đỗ Hàn Yên vừa từ trong phòng đi ra.

Nàng bắt đầu vô thức đặt tay lên phần bụng hơi nhô ra của mình, theo sức nặng của sinh linh ngày càng lớn trong cơ thể, cảm giác làm mẹ thực sự cũng theo đó mà tới và bảo vệ vùng bụng trở thành ưu tiên hàng đầu của nàng.

Nàng như vậy trông như có một kiểu phong tình khác.
Nhìn thấy Quý Liên Tích xuất hiện, nàng ấy nhẹ giọng gọi: "Tích nhi..."
Tiếng kêu này làm lay động tâm lý đã dày công chuẩn bị của Quý Liên Tích, nhưng nàng ngay lập tức giấu nó đi.
"Ta tới đây để nói với muội rằng...!những gì ta đã yêu cầu Tuyết nhi chuyển lời ngày hôm qua là lời thật lòng của ta." Quý Liên Tích vô cảm nói.

Lúc này nàng chân thành cảm tạ bản thân sau khi vào cung đã nuôi dưỡng được kỹ năng diễn xuất, khiến nàng gần như có thể nói hết câu này mà không chút do dự.
Đỗ Hàn Yên lắc đầu: "Không tận tai nghe thấy tỷ nói thì ta sẽ không tin." Mặc dù nàng ấy đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh nhưng trong mắt vẫn ngấn lệ, khó khăn nói ra từng chữ: "Tỷ chưa từng thích ta? Hay là không thích nữa?"

Quý Liên Tích né tránh ánh mắt của nàng ấy, nàng rũ mắt xuống, lạnh giọng nói: "Là lỗi của ta, có lẽ là do ta cô đơn quá lâu nên đã đánh giá quá cao tình cảm của mình dành cho muội.

Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, phản ứng của Hạ nhi ngày đó đã khiến ta tỉnh táo lại."
Nàng cười nói: "Muội nói cho ta biết xem, giữa nữ nhân thì làm sao có khả năng chứ?"
Đỗ Hàn Yên cau mày: "Tích nhi, rốt cuộc tỷ đang nói gì vậy?" Giọng điệu của nàng ấy tràn đầy vẻ không tin: "Tỷ đang nói giỡn phải không?"
Hiểu lầm? Vậy tất cả những gì họ đã trải qua cùng nhau trước đây là gì? Làm sao cảm giác đó có thể là một sự hiểu lầm chứ?
Quý Liên Tích không nói lời nào, Đỗ Hàn Yên tiến lên nắm lấy cánh tay nàng, cảm xúc hơi kích động: "Tích nhi, tỷ đã từng hứa, tỷ nói rằng tỷ sẽ không bao giờ rời xa ta, tỷ nói sẽ luôn bảo vệ bọn ta..." Sao bây giờ lại có thể không giữ lời như thế?
Mấy thị nữ ở bên cạnh thấy thế vội vàng chạy tới đỡ Đỗ Hàn Yên, lo lắng nói: "Nương nương, người phải chú ý đến đứa bé trong bụng, cẩn thận đừng động đến thai nhi!"
Quý Liên Tích lặng lẽ nhìn nàng ấy: "Ta sẽ không thất hứa.

Ta sẽ chăm sóc hai mẹ con muội, nhưng ta sẽ không quá trớn nữa.

Từ giờ trở đi, ta sẽ dùng thân phận bằng hữu bình thường để ở bên cạnh muội."
Thấy Quý Liên Tích thờ ơ, Đỗ Hàn Yên lùi lại vài bước: "Ta sẽ tự mình chăm sóc đứa trẻ thật tốt, bởi vì tỷ từng nói rằng đây là con của chúng ta.

Nhưng sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, tỷ lại làm như không có việc gì và muốn ở bên cạnh ta với tư cách là một bằng hữu."
Quý Liên Tích nghe xong cảm thấy đau nhói trong tim, nàng quay người đi và bình tĩnh nói: "Vậy thì thôi, nếu đã như vậy chúng ta đừng qua lại nữa."
Nàng không dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Đỗ Hàn Yên, một cái nhìn vô tình có thể sẽ phá vỡ bức tường thành trong trái tim mà nàng đã dày công xây dựng.
Trước khi đi ra khỏi cửa, nàng nghe thấy phía sau truyền đến một câu: "Tích nhi, tỷ thật tàn nhẫn."
Quý Liên Tích đột nhiên cảm thấy mũi đau nhức, nàng không thể chịu đựng được nữa, nước mắt tuôn rơi.
"Nương nương!"
Theo tiếng nói kinh ngạc của thị nữa, phía sau Quý Liên Tích có một trận náo động.

Nàng quay đầu lại thì thấy Đỗ Hàn Yên đã bất tỉnh từ lúc nào không hay và ngã xuống đất, những thị nữ bên cạnh sợ hãi đến mức chỉ biết gọi nàng.
Bây giờ Quý Liên Tích cũng không thể quan tâm đ ến những thứ khác nữa, nàng nhanh chóng chạy đến bên cạnh nàng ấy, sờ khuôn mặt của Đỗ Hàn Yên, giọng nói của nàng đầy hoảng sợ: "Yên nhi? Yên nhi! Muội làm sao vậy?"
Quý Liên Tích thấy trên trán Đỗ Hàn Yên chảy ra một ít mồ hôi, trong miệng nức nở kêu đau bụng, nàng thầm gào thét không ổn, vội vàng sai thị nữ đi gọi ngự y..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.