Không Thể Thành Người Yêu

Chương 13: Thông minh hay không thì không chắc,…



Trịnh Bảo Châu tiếp thêm động lực cho mình, rồi thuận tay lướt vòng bạn bè của Khúc Trực. Bình thường anh không hay đăng tin, trước khi về nước anh đăng nhiều nhất, là mấy chậu cây anh trồng ở ban công.

Trịnh Bảo Châu không ngờ, một gã trai thẳng miệng độc tim lạnh như anh, lại thích trồng cây, còn toàn là những loại tươi mát đáng yêu thế.

…..Đây là chân ái của mãnh nam sao?

Cô càng không ngờ là mẹ cô, quý bà Tô Minh Hỷ, lại hoạt động sôi nổi dưới mỗi bài đăng của Khúc Trực! Còn trao đổi với anh về kinh nghiệm trồng cây tâm đắc nữa!

Trịnh Bảo Châu: “…..”

Thời cổ đại người ta gọi đây là thông địch bá n nước đó. 🙂

“Không xem nữa!” Trịnh Bảo Châu tắt điện thoại ném sang bên, đắp chăn đi ngủ.

Hôm nay cô không giành được thông báo diễn viên quần chúng, ngày mai cũng không tính đi phim trường. Cô ngủ tới tám giờ, mặc áo len với quần dài sẫm màu xuống lầu ăn sáng.

Hôm qua khách sạn tiếp đãi một đoàn du lịch từ ngoài tới, người trong đoàn đều là các cô dì chú bác lớn tuổi, lúc Trịnh Bảo Châu xuống, các cô các bác còn ăn sáng ở nhà ăn. Hướng dẫn viên du lịch cầm một cái loa nhỏ đứng ở cửa hô: “Các vị chú ý, tám rưỡi mình tập trung ở cửa, mọi người tranh thủ thời gian ăn sáng nhé.”

Trịnh Bảo Châu sượt qua người hướng dẫn viên, ngồi xuống cái bàn còn trống cuối cùng trong nhà ăn. Cô vừa an vị, Khúc Trực cũng từ trên tầng đi xuống. Dường như không ngờ hôm nay nhà ăn có nhiều người đến thế, anh ngớ ra trước, sau đó tìm vị trí trong nhà ăn.

Nhìn chung quanh một vòng, anh vẫn là bưng mâm cơm ngồi xuống đối diện Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu đương ăn trứng hấp ngẩng lên nhìn anh một cái, lại tiếp tục ăn, Khúc Trực uống một miếng sữa bò nóng, cũng chẳng bắt chuyện với cô.

Bọn họ bên này không giao lưu, một dì ngồi cạnh đó lại cực kỳ nhiệt tình bắt chuyện với họ: “Hai cháu là người yêu phải không?”

“Phụt khụ khụ.” Trịnh Bảo Châu bị sặc miếng trứng hấp trong miệng, ngẩng đầu nhìn dì vừa nói, cười đáp, “Dì à dì nhầm rồi, cháu là bà chủ ở đây, anh ấy là khách trọ.”

“Cháu là bà chủ chỗ này hả?” Dì nọ có phần ngạc nhiên nhìn cô một cái, còn kéo bà bạn bên cạnh xem cùng, “Tiểu Trần bà xem, đây là bà chủ khách sạn chúng ta ở đấy, trẻ tuổi xinh đẹp không kìa.”

Dì tên Tiểu Trần cũng vô cùng nhiệt tình: “Đúng thật, người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng siêu. Bên cạnh là người yêu cháu hả? Anh chàng đẹp trai đấy, hai cháu xứng lắm!”

“Cháu không phải bạn trai của cô ấy, dì à.” Lại lần nữa bị nhầm thành một cặp, Khúc Trực cũng hết nhịn nổi phải giải thích, “Cháu cũng là khách trọ thôi.”

Dì lúc đầu nói: “Thế dì thấy cháu vừa nãy tìm một vòng, bèn ngồi xuống chỗ bà chủ đây. Nếu hai cháu không quen, thì là cháu có ý với người ta.”

“….” Khúc Trực thật bội phục tư duy logic của dì, “Bọn cháu là bạn học cũ.”

“Dì đã nói mà!” Dì nọ vì mình nhìn đúng mà phấn khởi liếc mắt với bà bạn, như khoe ra ánh mắt của bà tinh tường nhường nào, “Chàng trai công tác ở đâu thế?”

“Vườn công nghệ ạ.”

“Ái chà, chính là cái ở gần đây hả?” Ánh mắt dì nọ nhìn anh càng thêm nhiệt tình, “Hướng dẫn viên du lịch nói với bọn tôi, ở đó đều là nhân tài cao cấp chính phủ dẫn vào, cháu làm ở đó, IQ chắc là cao lắm.”

Một dì khác nói: “Nếu hai cháu kết hôn sinh con, thế chẳng phải là vừa xinh vừa thông minh à?”

Khúc Trực & Trịnh Bảo Châu: “…..”

Tầm nhìn của dì còn xa hơn các nhà đầu tư khôn khéo nhất đấy.

“Dì à, cái đó thì không nhất định.” Trịnh Bảo Châu lấy khăn giấy lau khóe miệng, bắt đầu đáp chuyện với các dì, “Cháu biết một đứa bé, bố mẹ nó đều là giáo sư đại học thủ đô, đủ thông minh chứ ạ? Thế nhưng đứa bé đó học hành kém lắm! Đi thi xếp thứ nhất từ dưới lên!”

“…” Đứa bé đó dường như đã đảo lộn nhận thức của các dì, mặt hai người tràn ngập vẻ không tin, “Không thể nào? Nó là con đẻ thật hả?”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Cô muốn thảo luận là vấn đề khoa học, các dì lại bẻ nó thành vấn đề luân lý.

Khúc Trực nói: “Xét về góc độ di truyền, đời kế tiếp kế thừa IQ của đời trước, cũng phải nộp thuế. Cũng giống mọi người đóng thuế tiền lương vậy, lương càng cao, thuế phải nộp càng nhiều.”

Cái “Lý luận nộp thuế” này khiến các dì ngơ cả ngác: “Thế, thế thuế nộp rồi đi đâu?”

“Phân cho người thường, chắc dì đã từng nghe tin công nhân bằng cấp thấp, nhưng con cái là thiên tài chứ?”

“….Không, cháu từ từ.” Dì nọ xua tay, tìm lại sân nhà, “Cháu nói ấy là trường hợp ngoại lệ, phần lớn gia đình đều là bố mẹ thông minh, con cái cũng thông minh chứ? Chàng trai, bố mẹ cháu làm nghề gì?”

Khúc Trực trầm ngâm một lát: “Nghiên cứu khoa học ạ.”

“Xem!” Dì nọ lại lóe lên ánh mắt đắc ý, “Chẳng phải cháu kế thừa hết IQ của bố mẹ à!”

Trịnh Bảo Châu kế bên u ám nói một câu: “Nhưng dì đã từng nghe IQ hồi quy chưa? Ấy là từ thời ông cha đến thời của dì, IQ mỗi đời đều trội hơn đời trước, nhưng đến đời dì, nó đạt đỉnh điểm.”

Cô nói tới đó, còn ra vẻ huyền bí dừng một chốc: “Rồi đời sau của dì, sẽ xuất hiện hiện tượng hồi quy, IQ tuột một phát xuống đáy!”

Dì: “….”

Trịnh Bảo Châu nhìn Khúc Trực: “Nói không chừng anh ta đã chạm đến đỉnh của dòng họ rồi, đời sau của anh ta có khả năng ngốc cực, giống đứa bé vừa nãy cháu kể đấy. Cho nên cân nhắc cho thế hệ sau, anh ta cứ ế đi thì tốt hơn.”

Dì: “….”

Thanh niên bây giờ vì không cưới không đẻ, đã điên cuồng thế này rồi sao?

Lúc này, dì Tiểu Trần nhảy ra: “Chà, con thông minh hay không thì không chắc, nhưng con của hai đứa nhất định sẽ đẹp! Cái này hẳn phải chắc chứ?”

Một dì khác liên tục gật đầu: “Đúng đúng, Tiểu Trần nói không sai, với cả cho dù IQ của cậu này đạt đỉnh, không phải còn có cháu trung hòa hử?”

Trịnh Bảo Châu: “?”

Ý của dì là sao??

Khúc Trực bên cạnh cười thầm một tiếng, Trịnh Bảo Châu giựt khóe miệng, cười cười nói với các dì: “Dì à, trông cháu thế thôi, chứ cháu cũng chưa mười bảy đã thi đại học, còn thuận lợi vượt qua điểm chuẩn tuyến một đấy ạ.”

Cái này thì các dì không ngờ thật, ánh mắt nhìn cô còn mang nghi ngờ: “Như vậy, cháu hơn mười sáu đã tham gia thi đại học hả?”

“Dạ.” Trịnh Bảo Châu giữ nguyên nụ cười, “Lúc tiểu học vì quá xuất sắc, đã nhảy lớp.”

Lời này nửa thật nửa giả, thật là Trịnh Bảo Châu có nhảy lớp, nhưng giả là không phải cô quá xuất sắc, mà vì cô muốn thoát khỏi Khúc Trực.

Từ dạo Khúc Trực nói trước mặt mẹ của Trịnh Bảo Châu rằng cô muốn làm nữ minh tinh, Trịnh Bảo Châu đã liệt Khúc Trực vào hàng kẻ thù không đội trời chung. Một thiếu nữ xinh đẹp bình thường, sao có thể học cùng lớp với kẻ thù của mình? Lại còn cùng bàn!

Trịnh Bảo Châu lớp ba đã có giác ngộ cực cao, cô muốn dựa vào nỗ lực bản thân sút văng Khúc Trực! Cô muốn chuyển lớp!

Hiển nhiên, đề xuất chuyển lớp của cô bị phụ huynh và cô giáo song song từ chối, nhưng cô là ai chứ? Cô là Trịnh Bảo Châu không sợ khó khăn, cô tin chắc phương pháp luôn nhiều hơn khó khăn!

Vì thế cô quyết định nhảy lớp.

Theo chế độ giáo dục khi đó, chỉ cần vượt qua bài thi nhảy lớp, cô có thể thuận nước thành sông nhảy lớp. Lần này cô giáo và ba mẹ lại chẳng phản đối gì, đều đồng ý cho cô đi thi, dầu có không thi được cũng chẳng mất gì.

Trịnh Bảo Châu vất vất vả vả học tập một học kỳ, vào năm học mới thuận lợi ngồi vào phòng học lớp năm lại phát hiện ngồi cạnh cô vẫn là Khúc Trực….

Cảm giác này ai hiểu. 🙂

Ba mẹ của Khúc Trực cũng từng hỏi Khúc Trực, vì sao cũng muốn nhảy lớp? Vì không nỡ xa Trịnh Bảo Châu sao?

Khúc Trực lớp ba trả lời thế này: “Sao con để Trịnh Bảo Châu trèo lên đầu, làm đàn chị của mình được?”

Nhớ lại chuyện nhảy lớp, Trịnh Bảo Châu hẵng còn thấy cơn tức lồng lộn trong ngực. Cô khẽ ấn ngực, mỉm cười thuận khí cho mình.

“Còn năm phút nữa các cô các bác nhé, mọi người thu dọn xong mau ra tập hợp nhé.” Hướng dẫn viên du lịch lại cầm loa, đứng hò trước cửa nhà ăn. Hai dì rốt cuộc không tám với Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực nữa, vừa nói vừa cười rời đi.

Trịnh Bảo Châu nhấc đũa lên như không có việc gì, tiếp tục ăn bữa sáng, bàn bên cạnh được Lương Tuệ Tuệ dọn xong, Khúc Trực bưng mâm sang, thuận tiện hỏi thăm Lương Tuệ Tuệ: “Cô có biết chỗ nào trong công viên Ánh Sao bán cây không?”

Lương Tuệ Tuệ gật đầu: “Có, công viên Ánh Sao có một chợ hoa rất lớn, trong đấy hoa gì cây gì cũng bán. Anh Khúc, anh muốn mua cây cảnh à?”

“Ừ.” Khúc Trực đáp một tiếng, “Để đặt trong phòng.”

Lương Tuệ Tuệ ngẫm nghĩ, rồi cười toe toét đề cử mình: “Nếu không lát nữa tôi dẫn anh đi, tôi sắp thay ca rồi.”

Khúc Trực có hơi bất ngờ, nâng mắt nhìn cô nàng: “Cô dẫn tôi đi hả?”

“Vâng, anh không biết chứ, bên chợ hoa nhiều khách du lịch, bọn họ chém khách lắm! Anh đi mua chắc chắn sẽ bị đắt, tôi đi có thể giúp anh trả giá, tôi biết trả lắm đó!”

Cô nàng nói vậy, Khúc Trực nghiêm túc nghiền ngẫm: “Có phiền cô lắm không?”

“Không không! Đợi anh ăn xong, bên tôi cũng coi như xong!” Lương Tuệ Tuệ chốt với anh như vậy, tiếp đó đi thu dọn bàn ăn.

Trịnh Bảo Châu từ nãy đã dựng lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện, cô đã ngàn căn vạn dặn Lương Tuệ Tuệ rồi, bảo cô nàng cách xa Khúc Trực tí, sao cô nàng không nghe vào chứ!

Trịnh Bảo Châu thầm thở dài trong bụng.

Lúc Lương Tuệ Tuệ thay ca với người khác, Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đều ăn xong bữa sáng. Lương Tuệ Tuệ thay sang đồ của mình, chuẩn bị mang Khúc Trực đi chợ hoa, Trịnh Bảo Châu cũng đi theo: “Hai người muốn đi chợ hoa à? Tôi đi cùng, tôi cũng muốn mua ít cây xanh, vừa hay có thể lái xe chở hai người.”

“Tốt quá, cảm ơn cô Bảo Châu!” Lương Tuệ Tuệ vui vẻ gật đầu, cô nàng vốn định mang Khúc Trực ngồi xe buýt du lịch. Vì nông trường Ánh Sao cách công viên Ánh Sao không xa, giữa hai nơi có bố trí xe buýt qua lại, tiện thì có tiện, nhưng nếu mua nhiều cây thì mang vác cũng khó.

Xe của Trịnh Bảo Châu lái tới, Lương Tuệ Tuệ chủ động nhanh nhẹn mở cửa sau, ngồi vào. Tay Khúc Trực đặt trên cửa ngập ngừng một chốc, cuối cùng vẫn đi ra trước, mở cửa ghế phụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.