Không Thể Thành Người Yêu

Chương 20: Người ăn bàn phím, sẽ …



Thật ra Trịnh Bảo Châu về từ chiều rồi, chẳng qua lúc đó bếp chính còn chưa tan ca, cô không dám vào bếp làm loạn khu trọng địa. Đợi hết giờ cơm tối, các đầu bếp tan ca, Trịnh Bảo Châu mới vào bá chiếm phòng bếp.

Vào giờ ấy, cô cũng chỉ có thể làm một ít đồ ăn khuya cho mọi người. Kỳ thật trong phòng của cô cũng có bếp, nhưng chắc chắn không được rộng rãi sáng sủa như bếp của khách sạn, càng không có đầy đủ thiết bị và thực phẩm như ở đây, cho nên cô vẫn thích thể hiện bản lĩnh ở phòng bếp lớn hơn.

Khi Khúc Trực đi vào, Trịnh Bảo Châu đang chờ món ba chỉ giòn bì của cô ra lò. Mùi hương thịt quay đã vô cùng nồng đậm, chỉ mùi thơm thôi đã khiến người ta thèm ăn lắm rồi.

Trịnh Bảo Châu nghe thấy người đi vào, bèn nghiêng đầu nhìn một cái. Hai người một ngồi một đứng, nhìn nhau mà chẳng nói gì.

Không khí có phần đông cứng, Trịnh Bảo Châu giật giật cánh môi, nhìn anh hỏi: “Sao cậu vào đây? Chẳng lẽ mùi thịt nướng bay tới phòng cậu à?”

Khúc Trực ho khan một tiếng, đứng đó đáp: “Lúc tôi về, lễ tân bảo tôi cậu làm bữa khuya nhiều quá, bảo tôi qua ăn giúp.”

Trịnh Bảo Châu: “….”

Sao đi ăn chực mà cậu ta có thể nói thanh tân thoát tục vậy nhỉ!

Nhân viên lễ tân cũng vậy, sao không thấy bọn họ kêu người khác ăn chực, chỉ gọi có Khúc Trực? A, nhìn là biết vì gặm CP!

Cô không hiểu, vì sao lại có người gặm CP cô và Khúc Trực nhỉ? Dễ dãi đến vậy sao!

Trịnh Bảo Châu khẩu nghiệp trong bụng một chặp, dậy khỏi ghế đẩu. Tối nay cô cao hứng, quả thật làm hơi nhiều, nếu ăn không hết lãng phí cũng đau lòng.

“Tính cậu may mắn, hôm nay tôi vui.” Trịnh Bảo Châu bước tới trước một cái nồi to, lấy muôi múc cho Khúc Trực một bát cháo, “Đây là cháo thịt trứng muối tôi hầm, nấu hơi nhiều chút.”

Cháo luôn đặt trên bếp giữ ấm, vẫn còn nóng, Khúc Trực bê bát, nói một tiếng cảm ơn với Trịnh Bảo Châu.

“Tôi còn nướng nhiều thứ lắm, ở bên kia hết, cậu xem có muốn ăn gì không.” Trịnh Bảo Châu nói, đoán ba chỉ giòn bì của cô cũng được rồi, vội vàng mang bao tay lấy ba chỉ giòn bì ra.

Hai miếng ba chỉ giòn bì nướng rất thành công, lớp bì giòn nướng vàng rộm, bên trên còn có lớp dầu kêu xèo xèo. Ba chỉ vừa lấy ra, hương thơm càng nồng hơn khi nãy, dụ người ta thèm thuồng không thôi.

Bụng Khúc Trực ọc ọc một tiếng.

Thanh âm không lớn, nhưng Trịnh Bảo Châu nghe được, cô nghiêng đầu nhìn Khúc Trực, bật cười sằng sặc: “Vừa nãy bụng cậu kêu hả? Mị lực ba chỉ giòn bì của tôi lớn thế sao ha ha ha ha ha.”

“….” Khúc Trực mím môi, mặt cứng đờ, “Tối nay tôi chưa ăn cơm.”

Trịnh Bảo Châu vẫn đang cười: “Cậu tăng ca đến giờ á? Đúng là thảm ha ha ha.”

Khúc Trực: “….”

Trịnh Bảo Châu cười xong, cuối cùng động thủ thái ba chỉ giòn bì của cô. Bởi thịt đã nướng giòn, mỗi một dao đều kêu rôm rốp. Đặt ba chỉ đã thái xong lên bàn, Trịnh Bảo Châu lại bày lên nước chấm mình làm trước đó.

“Thử xem.” Cô hất cằm với Khúc Trực.

Khúc Trực dùng đũa gắp lên một miếng ba chỉ giòn bì, chấm nước chấm, rồi đặt vào miệng cắn một cái.

“Rốp.”

Thịt ba chỉ giòn tan, ánh mắt của Khúc Trực giật giật.

Trịnh Bảo Châu hỏi anh: “Mùi vị thế nào?”

Khúc Trực nuốt miếng ba chỉ giòn bì trong miệng xuống, khẽ nhếch khóe môi: “Ăn rất ngon.”

Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu tuy có rất nhiều chỗ không hợp, nhưng duy có khẩu vị lại rất hợp nhau, đều thích ăn cay. Trịnh Bảo Châu nghe anh nói vậy, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Đương nhiên, không xem xem là ai làm.”

Tự cô cũng thử một miếng, mùi vị đúng là cực ngon, là cô mà lị!

Khúc Trực lại thử một thìa cháo cô làm, mặn nhạt vừa miệng, rất ngon. Nói thật, anh không ngờ tay nghề của Trịnh Bảo Châu lại tốt đến thế: “Không nhìn ra, cậu còn rất thạo nấu ăn.”

“Tôi có học qua mà.” Trịnh Bảo Châu bắt đầu bốc phét, “Năm đó thiếu tí nữa tôi đã học hết tám hệ ẩm thực lớn đấy.”

“…Ồ.” Khúc Trực lại cúi đầu húp miếng cháo, “Bởi vì bếp chính chạy mất hả?”

Trịnh Bảo Châu thoáng bất ngờ nhìn anh: “Sao cậu biết?”

Khúc Trực đáp: “Video phỏng vấn lần trước của cậu, đài truyền hình đã chiếu rồi.”

“Thế à?” Trịnh Bảo Châu hớn hở mở to mắt, “Đợt này tôi bận quá, quên mất chuyện đó đấy!”

Lát nữa cô về phòng tìm xem thử.

“Tôi ăn ảnh lắm phải không?” Cô hỏi Khúc Trực.

“….” Khúc Trực cạn lời, chỉ lúng búng ừ một tiếng, “Tôi xem phỏng vấn còn nói, đầu bếp đó tự ra ngoài mở cửa hàng, sau đó sập tiệm hả?”

“Đúng rồi.” Trịnh Bảo Châu đáp, “Mở nhà hàng đâu có dễ, cậu có biết hằng năm toàn quốc có bao nhiêu hàng ăn phải đóng cửa không? Trong đó có cả nhà hàng của sư phụ Liêu.”

Khúc Trực: “….”

Anh im lặng ăn một miếng ba chỉ giòn bì, có chút tò mò hỏi cô: “Sư phụ Liêu đó về sau thế nào?”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Thành bếp chính khách sạn của tôi á.”

“…Khụ” Khúc Trực suýt nữa bị bột ớt trong miệng làm sặc, anh khẽ ho hai tiếng, cảm thấy hướng phát triển này có chút ảo diệu, “Ông ta quay lại tìm cậu à?”

“Ừ.”

“….Sau đó cậu đồng ý?”

Trịnh Bảo Châu cười một tiếng, nhìn Khúc Trực: “Cậu thấy chuyện này là sư phụ Liêu xấu hổ, hay tôi xấu hổ? Nếu ông ấy không cùng đường, cũng sẽ không quay lại tìm tôi.”

Khúc Trực nhìn cô, không lên tiếng, Trịnh Bảo Châu cầm đũa lên, gắp cho mình một miếng ba chỉ: “Sư phụ Liêu tay nghề rất tốt, lúc vừa tới nhà hàng, cũng không vô cớ sinh sự, tôi và ông ấy hợp tác rất vui vẻ. Sau đó nhà hàng dần dần có ít danh tiếng, một người họ hàng của ông ấy tìm đến, xúi ông ấy tự mở nhà hàng. Sư phụ Liêu tin lời xúi bẩy của hắn, mượn không ít tiền của bạn bè thân thích ở quê, tự mở nhà hàng, sau đó không tới một năm, vì kinh doanh không tốt đã sập tiệm. Người họ hàng xúi giục ông ấy thấy tình hình không ổn, chạy luôn, nhưng sư phụ Liêu thì không chạy được, con trai con gái của ông ấy đều học ở đây, còn mấy miệng chờ ăn cơm. Bạn bè thân thích ở quê thì giục ông ấy trả tiền, nếu ông ấy không bị ép đến hết cách, sao sẽ dày mặt quay lại tìm tôi.”

Đồng tử của Khúc Trực thoáng động, anh không ngờ Trịnh Bảo Châu sẽ nghĩ như vậy, nhưng dường như cũng không bất ngờ.

Trịnh Bảo Châu tiếp tục nói: “Sau khi sư phụ Liêu đi, tôi ăn không ít khổ, lúc đó phòng bếp chỉ có một người học việc, một chốc một lát không tuyển được ai thích hợp. Tôi đành bỏ bớt một số món trên thực đơn, sau đó mỗi ngày vào bếp làm trợ thủ cho người học việc, tay nghề của tôi đều là luyện ra từ khi ấy. Đúng lúc tôi và người học việc sắp không trụ được nữa thì sư phụ Triệu từ trên trời rơi xuống!”

Khúc Trực: “…”

Trịnh Bảo Châu như được sống lại cảm xúc năm đó, nói đến bon mồm: “Sư phụ Triệu tài nghệ cũng là nhất tuyệt, không hề thua sư phụ Liêu! Sau khi có ông ấy, phòng bếp của bọn tôi được giảm áp! Lúc ấy lưu lượng khách của nhà hàng đã ít lắm rồi, sư phụ Triệu bèn dựa vào mấy món sở trường, xoay chuyển tình thế!”

“…” Khúc Trực hết nhịn nổi, “Cậu nói muốn làm diễn viên, không phải là diễn hài độc thoại đó chứ?”

Trịnh Bảo Châu: “….”

“Cậu đừng ăn nữa, đừng ăn nữa, mau đưa đũa trả tôi.” Trịnh Bảo Châu vừa nói vừa động thủ thu dọn bát đũa của Khúc Trực, Khúc Trực bảo vệ đồ ăn của anh, lùi ra sau.

“Sau đó thì sao? Nhà hàng của cậu khởi tử hồi sinh như vậy à?” Khúc Trực nghiêm túc hỏi.

Trịnh Bảo Châu hừ một tiếng, nói với anh: “Đương nhiên, hiện giờ nhà hàng bên kia vẫn do sư phụ Triệu làm bếp chính, người từng là học việc cũng trở thành đầu bếp có thể đảm đương một phía!”

“Ồ, cho nên cậu sắp xếp sư phụ Liêu sang khách sạn?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Sư phụ Liêu cũng may, lúc ấy tôi đang trù bị khách sạn. Sư phụ Liêu cũng là người có ơn báo ơn, lúc khách sạn khai hoang cũng mang cả nhà đến hỗ trợ, giúp tôi không ít việc. Mấy năm ông ấy ở đây cũng tận tụy công tác, cũng trả hết nợ ở quê rồi.”

Khúc Trực hơi rũ mắt, mở miệng nói: “Tặng người hoa hồng, tay cũng lưu hương.”

“Oa.” Trịnh Bảo Châu kinh ngạc nhìn anh, “Không phải cậu đang khen tôi đấy chứ?”

Khúc Trực ho nhẹ một tiếng, sắc mặt hơi mất tự nhiên. Anh nhấc tay tháo cúc áo trên cùng, nhưng vẫn thấy hít thở có chút không thông.

Tiểu Ngọc ở bên ngoài ngửi mùi thơm định tới lấy phần thịt, kết quả đứng trước cửa bếp thấy Khúc Trực cởi cúc áo!

Cô nàng lặng lẽ rụt trở về, nghĩ bụng thôi bỏ thôi bỏ, chẳng qua chỉ là một phần ba chỉ giòn bì thôi mà, nào quan trọng bằng việc yêu đương của CP của mình! Cô nàng đang chuẩn bị rút lui, Trịnh Bảo Châu lại liếc thấy: “Tiểu Ngọc.”

Cô gọi một tiếng, Tiểu Ngọc đành căng da đầu quay trở lại: “Cô Bảo Châu.”

Trịnh Bảo Châu nhìn cô nàng cười: “Em tới lấy ba chỉ giòn bì hả?” Cô đẩy một đĩa ba chỉ chưa động đũa qua: “Chị đã thái hết rồi, đĩa này các em mang đi mà ăn.”

“Cảm ơn cô Bảo Châu ạ!” Tiểu Ngọc bưng thịt ba chỉ, vui vẻ cất bước ra ngoài. Khúc Trực đứng dậy, nói với Trịnh Bảo Châu: “Tôi cũng mang về phòng ăn đây.”

“Ờ.” Trịnh Bảo Châu đáp một tiếng, rồi bắt đầu dọn dẹp phòng bếp. Nếu nhóm đầu bếp sáng mai đi làm thấy phòng bếp lộn xộn, dám chắc sẽ tìm cô ‘tâm sự’.

Khúc Trực lấy một cái mâm, đặt bát cháo và mấy món ăn vặt vào đó, xong bưng mâm ra ngoài. Đến cửa, anh lại quay đầu, nhìn Trịnh Bảo Châu lau dọn mặt bàn.

Phát hiện ánh mắt của anh, Trịnh Bảo Châu ngẩng lên nhìn về phía anh, Khúc Trực cuống quýt thu mắt, vội vội vàng vàng bỏ đi.

“….” Trịnh Bảo Châu cảm thấy, dạo này Khúc Trực có hơi là lạ.

Một tối này Tiểu Ngọc ăn không ít đồ ngon, sáng hôm sau mỹ mãn giao ca, về phòng ngủ. Cô nàng ngủ đến gần giữa trưa mới dậy, lười nhác bưng điện thoại lướt linh tinh.

APP bán hàng second hand bỗng kêu một tiếng, tài khoản của Tiểu Ngọc nhận được tin nhắn mới.

Gần đây cô treo bán dây chuyền và khăn lụa giúp Lương Tuệ Tuệ, thi thoảng sẽ có người hỏi, nhưng do hai thứ này vốn khá đắt, cho nên tạm chưa có bán được.

Hôm nay APP vừa kêu, Tiểu Ngọc nghĩ thầm có người hỏi giá, kết quả vừa mở ra xem, liền khiến cô nàng lên tinh thần.

Người đối diện tìm cô lại là Lý Dật Phàm!

Tiểu Ngọc ngồi bật dậy, nhìn tin nhắn của Lý Dật Phàm liên tiếp gửi tới.

“Tuệ Tuệ, anh là Lý Dật Phàm, tài khoản này là em phải không?”

“Sao em xóa hết phương thức liên hệ của anh? Anh có chuyện muốn nói với em, em add lại anh được không?”

“Anh biết chuyện này anh sai, anh đã biết lỗi rồi, em tha thứ anh được không?”

Cái này khiến Tiểu Ngọc giận sôi, tra nam lại còn mơ tái hợp với Tuệ Tuệ á? Chê!

Tiểu Ngọc: Tha thứ cái con kẹc! Còn add lại á? Nằm mơ đi nhé!

Tiểu Ngọc: Không chỉ không add, tài khoản này của anh tôi cũng block luôn! Cút conmoemaydi!

Tiểu Ngọc mắng xong trực tiếp block tài khoản của Lý Dật Phàm.

Một loạt thao tác xong xuôi, Tiểu Ngọc sảng khoái cả người. Diss tra nam quá là đã.

Mà sao hắn lại tìm được nhỉ? Vì nhận ra dây chuyền và khăn lụa sao? Ừm…rất có thể. May là cô treo bán giúp Tuệ Tuệ, nếu không thằng tra nam này tìm được Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ không chừng lại mềm lòng tha thứ hắn!

Tiểu Ngọc quyết định chôn sâu chuyện này trong bụng, giấu đi công và danh.

Cùng lúc đó, Trịnh Bảo Châu đang tán phét qua mạng với Sầm Đồng Đồng.

Sầm Đồng Đồng: [Lịch sử chat nhóm]

Sầm Đồng Đồng: Tự mày xem đi, tự mày xem đi! Lần trước Khúc Trực đè mày ở sofa, lần này Khúc Trực bắt đầu cởi cả cúc áo rồi!

Trịnh Bảo Châu: “…”

Chắc mẩm là Tiểu Ngọc rao tin đồn nhảm trong nhóm rồi!

Cô ấn vào lịch sử chat để xem, quả đúng là Tiểu Ngọc, cô nàng thêm mắm dặm muối nói hươu nói vượn như thật trong nhóm, chẳng khác nào đang viết truyện ngôn tình!

Trịnh Bảo Châu xem như hiểu, hóa ra bọn họ gặm CP, toàn dựa vào sức tưởng tượng hết!

Sầm Đồng Đồng: Bảo Châu này, tao rất thất vọng về mày [Cười mỉm 🙂]

Sầm Đồng Đồng: Mày tử tế kiểm điểm đi, vì sao mày với Khúc Trực lại đến nước này [Cười mỉm 🙂]

Trịnh Bảo Châu: …….

Sầm Đồng Đồng: Hy vọng mày hiểu rõ một đạo lý, người ăn bàn phím, sẽ chết đấy.

Trịnh Bảo Châu: “….”

Cùng Sầm Đồng Đồng giao lưu hữu nghị xong, cô vội xử lý chuyện người máy phục vụ đồ ăn. Lần trước cô đồng ý mua người máy phục vụ đồ ăn của anh ta, Tề Thịnh đã cấp tốc chuẩn bị xong hợp đồng và người máy, chỉ chờ tiền của cô vào tài khoản thôi.

Người máy cần kết nối với mạng khách sạn, còn phải điều chỉnh vài số liệu, Tề Thịnh tự mang người máy tới khách sạn. Do chủ yếu là đưa đồ ăn cho khách, cho nên anh ta còn tự tay hướng dẫn nhân viên lễ tân sử dụng người máy thế nào.

Trịnh Bảo Châu triệu tập tất cả nhân viên lễ tân đến, học phương pháp sử dụng với Tề Thịnh.

“Người máy của bọn anh rất dễ sử dụng, chỉ cần ấn nút mở, là mở được khoang bụng của nó. Đồ ăn đặt bên trong, chọn số phòng, rồi ấn nút đóng, nó sẽ tự đưa cơm lên phòng.

Lúc anh ta giảng giải, nhân viên bộ phận ăn uống đều ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn anh ta, đặc biệt có ánh mắt của Lương Tuệ Tuệ là nổi bật nhất. Trước đó không lâu cô đụng phải tra nam, vất vả lắm mới đỡ một tí, hôm nay cô nàng còn tự khích lệ, cô Bảo Châu đã ưu tú thế, còn phải học thi, cô nàng cũng cần lên tinh thần làm việc mới phải!

Kết quả chiều đến Tề Thịnh mang thứ đồ chơi này tới.

Cô lạnh mặt nhìn hai con người máy tròn ung ủng ngốc lốc cốc kia, hỏi một câu: “Bọn nó chả có tay chân, làm sao đi thang máy?”

Đồng nghiệp bộ phận ăn uống bắt đầu phụ họa theo.

Tề Thịnh lau mồ hôi rịn trên trán, nói với các cô: “Vì nó kết nối mạng với khách sạn, nên lúc đi thang máy, thang máy sẽ tự động mở cửa, cũng tự động ấn số tầng.”

“Vậy nó báo đồ ăn đến với khách kiểu gì?” Lương Tuệ Tuệ lại hỏi.

Tề Thịnh đáp: “Đến cửa phòng, sẽ tự động gọi điện vào phòng. Khách trọ nhận điện thoại, là có thể mở cửa nhận đồ ăn rồi.”

Lương Tuệ Tuệ bĩu môi: “Đâu chắc là khách hàng biết dùng ợ.”

“Thao tác của bọn anh cực kỳ đơn giản, hơn nữa bọn nó có hệ thống giọng nói, sẽ nhắc khách hàng làm từng bước thế nào.” Đoạn, anh ta lại bổ sung với nhân viên lễ tân, “Ngoại trừ đưa đồ ăn, bình thường khách có đồ gì cần các em đưa lên, cũng có thể dùng nó, như vậy có thể giảm lượng công việc đi nhiều.”

Lương Tuệ Tuệ nhỏ giọng nói một câu: “Đợi lượng công việc giảm hết, thì thất nghiệp luôn.”

Tề Thịnh: “….”

Lần trước anh ta đã nói, người máy sẽ dần thay thế một số vị trí của con người, đó là xu thế tất nhiên. Đương nhiên, chuyện này với con người mà nói quả thật không dễ tiếp thu.

“Yên tâm đi Tuệ Tuệ, bọn nó không phải người máy đưa đồ trong nhà hàng, các em sẽ không thất nghiệp đâu.” Trịnh Bảo Châu an ủi Lương Tuệ Tuệ hai câu, cô biết mọi người ra ngoài làm công không dễ, chẳng ai muốn thất nghiệp.

Nhưng vốn cô rất hứng thú với người máy này, vì trước mắt sản phẩm này còn chưa phổ cập nhiều nơi, cho nên khách vào trọ sẽ sinh ra hứng thú với nó, có thể trở thành một điểm hấp dẫn khách hàng. Hơn nữa không thể không thừa nhận, giá thành của người máy đúng là thấp hơn nhân công nhiều.

Trước khi người máy chính thức làm việc, Tề Thịnh còn phải thử nghiệm một lần, hơn nữa còn một số điều chỉnh chưa xong, vậy nên người máy tạm thời đang ở trạng thái nghỉ. Anh ta hướng dẫn nhân viên lễ tân xong, bèn bảo họ cất người máy đi. Lương Tuệ Tuệ còn đứng bên cạnh nhìn, quả thật đã coi anh ta là kẻ thù giai cấp.

Anh ta bước tới, mỉm cười với Lương Tuệ Tuệ: “Anh chỉ là một người nghiên cứu khoa học bình thường thôi, loại người máy này, ngoài anh ra còn rất nhiều người khác cũng nghiên cứu.”

Lương Tuệ Tuệ nói: “Nhưng người ta không bán ở khách sạn bọn em.”

“….” Tề Thịnh khẽ cười, “Để cảm ơn cô Bảo Châu chiếu cố việc làm ăn của anh, tối nay anh mời cơm, em cũng tới nha.”

Lương Tuệ Tuệ hừ một cái: “Hừ, người trong sạch không thèm của ăn xin.”

Tề Thịnh: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.