Không Thể Thành Người Yêu

Chương 24: Anh Khúc ôm cô Bảo Châu…



Từ lần trước nhận đóng phim kinh dị, Trịnh Bảo Châu đã mấy ngày không nhận được vai khách mời. Tuy cô không rảnh rỗi, luôn xem video luyện tập, nhưng cũng không nhịn được nỗi nghi ngờ cuộc đời—-sớm biết thế này cô cũng không chê phim kinh dị nữa, được quay phim còn hơn là không được quay.

Nghĩ đến đó, cô thấy thời gian cũng suýt soát, bèn cầm di động lướt nhóm khách mời, hi vọng hôm nay có tin thông báo.

May mắn không tồi, hôm nay nhóm trưởng đúng giờ phát thông báo trong nhóm, còn thêm một yêu cầu đặc biệt, cần khách mời nữ biết vũ đạo.

Trịnh Bảo Châu vừa thấy, chính là mị chứ còn gì nữa! Cô nhanh tay paste thông tin của mình lên.

Người báo danh không ít, lướt qua một dãy tên, quản lý kêu người báo danh gửi một đoạn video vũ đạo, còn yêu cầu tốt nhất là múa Trung Quốc.

Cái này trúng ngay tủ của Trịnh Bảo Châu.

Từ khi mẹ cô xé mất bài tập làm văn, cô biết người nhà sẽ không đồng ý cho cô học diễn. Nhưng cô là ai? Cô là Trịnh Bảo Châu không sợ khó, không cho cô học diễn, thì cô có thể học múa.

Các bạn nhỏ học múa không ít, Tô Minh Hỷ cũng không nghi ngờ gì, nghĩ nếu Trịnh Bảo Châu thích, thì đăng ký lớp cho cô. Trịnh Bảo Châu đánh chủ ý là, đợi sau này cô đi đóng phim, không chừng sẽ dùng đến vũ đạo, cho dù không dùng, học múa xong khí chất cũng tốt lên. Túm cái váy lại, nhiều tài chẳng phải lo thân.

Chứ không, cơ hội đã đến rồi.

Trịnh Bảo Châu không kìm được mà cảm thán, mị từ nhỏ đã thông minh, bé thế đã biết lo trước tính sau cho mình rồi.

Tự sướng xong, Trịnh Bảo Châu vào phòng thay đồ tìm một bộ phù hợp để múa điệu vũ Trung Quốc, chỉnh xong máy quay và ánh sáng, cô bắt đầu thu video vũ đạo.

Có lẽ là vì phải sàng chọn thêm vũ đạo, danh sách hôm nay về rất muộn, Trịnh Bảo Châu chờ đến sắp ngủ quên, mới nghe trong nhóm vang một tiếng.

Quản lý tổng cộng chọn ba khách mời nữ, tên của Trịnh Bảo Châu xếp ngay đầu.

“Tốt quá!” Cơn buồn ngủ của Trịnh Bảo Châu bị sự vui sướng đập tan, cô xoay tại chỗ hai vòng. Thấy trong nhóm báo tám giờ sáng mai phải tập hợp, Trịnh Bảo Châu vội vàng chui vào chăn đi ngủ.

Đã lâu không ra ngoài sớm thế, lúc Trịnh Bảo Châu đeo khẩu trang còn ngáp một cái. Cô gọi xe, định bụng ngủ bù trên đường.

Đến khách sạn hóa trang đã là bảy giờ năm mươi, trên hành lang khách sạn đã có rất nhiều diễn viên quần chúng xếp hàng chờ trang điểm. Nếu là trước kia Trịnh Bảo Châu cũng phải xếp hàng với họ, nhưng bây giờ cô là khách mời, khách mời không cần xếp hàng!

Thợ trang điểm đã gọi điện cho cô, nói nữ chính đang trang điểm, đợi nữ chính xong, cô có thể lên làm. Trịnh Bảo Châu thừa dịp này, đi ăn sáng trước, thuận tiện ôn tập lại kịch bản.

Đây là bộ phim cung đình, vai của cô là một vũ cơ bị đưa vào cung, một điệu mua trên đại điện làm bốn phía kinh diễm. Mà mục đích chính lần tiến cung này là để ám sát thái tử, lại bất hạnh bị thái tử giết lại.

Vai này tuy chỉ có một câu thoại, nhưng có một đoạn múa quan trọng, có nhiều màn ảnh. Hơn nữa đoàn phim cũng lớn, trước đây Trịnh Bảo Châu có xem Reuters[1] dân mạng đăng, tạo hình và trang phục diễn viên đều đẹp cực kỳ.

[1] Reuters: Reuters là một trong những hãng thông tấn lớn nhất thế giới. Reuters cung cấp bài viết, hình ảnh, đồ họa và video cho những tờ báo, đài phát thanh, đài truyền hình, Internet và các phương tiện truyền thông khác.

Cô bắt đầu chờ mong tạo hình vũ cơ của mình.

Thợ trang điểm gọi điện cho cô, Trịnh Bảo Châu cun cút chạy lên. Do thiết lập của vũ cơ từ Tây Vực, cho nên hóa trang tạo hình đều mang phong tình dị vực, phần mắt trang điểm đặc biệt lâu, để phối hợp với những kim sức rườm rà, trang dung cũng chủ yếu là màu vàng kim. Trang điểm phần mặt xong, thợ trang điểm lại bắt đầu cuốn tóc buộc tóc cho Trịnh Bảo Châu, sau đó đem từng cái trang sức tóc, trang sức trán, trang sức mặt, bông tai đeo lên đầu và mặt Trịnh Bảo Châu.

Cái vòng này chắc chắn không làm từ vàng thật, nhưng cũng rất tinh tế, còn điểm xuyết trân châu, kim tuyến, trông vô cùng hoa lệ.

Sau khi mang vòng cổ, Trịnh Bảo Châu tưởng đã hoàn thành, không ngờ thợ trang điểm lại lấy ra vòng tay với vòng chân, lục lạc rủ chung quanh theo từng cử động của Trịnh Bảo Châu vang đinh đang.

“Mẹ ôi, đẹp quá trời quá đất!” Trịnh Bảo Châu lắc vòng tay vàng lấp lánh của mình, soi gương đổi đủ các góc rồi tự khen vẻ đẹp của mình.

“Lát nữa đổi trang phục khẳng định còn đẹp nữa.” Thợ trang điểm cũng phi thường vừa lòng với tác phẩm của mình, tuy cô ấy trang điểm cho diễn viên ở phim trường quanh năm, nhưng cũng khó gặp diễn viên đẹp thế này, “Chị chụp bức ảnh được không?”

“Được ạ.” Trịnh Bảo Châu gật đầu, quay qua ống kính cho cô ấy chụp vài pô.

Lúc ở khách sạn đi ra, Trịnh Bảo Châu tìm được chiếc xe đoàn phim đặt riêng cho khách mời. Hôm nay cô đi cùng hai diễn viên nữa, do hóa trang của cô quá hoa lệ, hai người kia nhao nhao yêu cầu chụp ảnh chung.

Xe đi chưa tới một giờ, cuối cùng đến được đại hoàng cung nơi quay phim. Trịnh Bảo Châu lần đầu tiên tới đây, thưởng thức mấy lượt xong đi nhận trang phục. Trang phục của vũ cơ đều rất mỏng và bay, còn phối với một tấm voan đội đầu và một cái áo khoác lụa mỏng. Chẳng qua lần này không có giày, Trịnh Bảo Châu đành đi tạm giày của mình.

Hôm qua quản lý gửi video vũ đạo hôm nay sẽ quay cho cô, Trịnh Bảo Châu lướt vội qua, thấy đều có các động tác khá đơn giản, bèn đi ngủ luôn. Vừa nãy khi hóa trang cô đã nhớ hết các động tác rồi, không ngờ đoàn phim còn mời riêng thầy vũ đạo, cô vừa tới, đã bị giáo viên túm đi luyện múa.

Lúc cô luyện múa, hễ có nhân viên công tác đi qua đều nghía cô một cái, ngay cả lúc ăn cơm, còn có mấy diễn viên chạy tới tìm cô chụp chung. Trịnh Bảo Châu cảm thấy vẻ xinh đẹp hôm nay phải đăng lên vòng bạn bè làm kỷ niệm, cô bưng di động tự chụp mấy pô, chọn bức đẹp nhất đăng lên vòng bạn bè.

Trịnh Bảo Châu: Tạo hình hôm nay đẹp quá đi mất a a a a [Ảnh]

Vòng bạn bè nhanh chóng ào tới một đợt like và tung hường, Trịnh Bảo Châu còn đang xem mọi người khen mình, bỗng nhảy ra một like của mẹ cô.

Mẹ: Đang làm gì đấy?

Trịnh Bảo Châu: “….”

Cô vui quá hóa rồ rồi! Lại quên không chặn người xem!

Trịnh Bảo Châu vội vàng bổ cứu: @all, đang chụp ảnh nghệ thuật [Che mặt]

Tin này vừa lên, bình luận liền biến thành kêu cô cho tên studio chụp ảnh.

Trịnh Bảo Châu không trả lời, chỉ có cậu trai lần trước thi khách mời với cô hỏi chấm một cái: “Không phải trong đoàn phim à?”

Trịnh Bảo Châu gửi một biểu tượng “Suỵt” cho cậu ta.

Cậu chàng hiểu ý cô, lại gửi một biểu tượng nhe răng cười cho cô, còn thêm một câu: “Xinh cực kỳ.”

Trịnh Bảo Châu thích nhất những cậu bé thành thật như này.

Mẹ: Có ảnh chụp thì gửi cho mẹ xem với.

Trịnh Bảo Châu: “….”

Cô câm nín hai giây, trên giao diện lại xuất hiện một like mới, lần này là Khúc Trực.

Chân mày Trịnh Bảo Châu khẽ nhướng lên, Khúc Trực lại like cô á?

Ngon tay cô gõ nhẹ vào cạnh của di động, bình luận của quý bà Tô Minh Hỷ lại đến: “Mẹ thấy Khúc Trực like con đó, aiz, cuối cùng con cũng add wechat của người ta rồi hả?”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Ngay từ đầu đáng lẽ không được quên chặn mẹ mới phải/

Trịnh Bảo Châu cất di động đi, ăn cơm rồi duyệt động tác vũ đạo cùng hai bạn diễn, xong liền bị gọi đi quay. Đạo diễn thấy cô tới, bèn trêu: “Ôi chà, vũ cơ mà cả đoàn phim đang đồn đã tới rồi.”

Nam diễn viên đóng hoàng đế ngồi trên long ỷ nghe thế, cũng mở lời: “Cô bé xinh đẹp thế mà mấy người bắt diễn vai phụ à? Phí của giời.”

Ông là diễn viên lâu năm, Trịnh Bảo Châu lúc nhỏ từng xem không ít phim truyền hình ông đóng, được khen như thế, cô cũng hơi ngượng.

Nhưng trêu đùa về trêu đùa, khi đạo diễn bắt đầu quay, vẫn yêu cầu rất cao. Phần diễn của Trịnh Bảo Châu chủ yếu là múa, để hậu kì có nhiều tư liệu biên tập, đạo diễn bắt bọn họ múa rất nhiều lần, còn giao cho thầy quay phim: “Cận mặt, chính diện cận mặt, quay thêm mấy cảnh đặc tả.”

Quay xong Trịnh Bảo Châu đã mệt như chó, thế này hao phí thể lực hơn việc nói mấy câu thoại nhiều. Hơn nữa vì hóa trang của cô không có giày, cô vẫn luôn múa chân trần, có hơi đau. Vừa nãy quay cô còn chưa thấy đau, bây giờ thả lỏng người, Trịnh Bảo Châu liền cảm giác mắt cá chân phải hơi nhoi nhói.

Cũng chẳng biết không cẩn thận bị trẹo từ khi nào.

cô ngồi ở khu nghỉ xoa xoa chân, thả lỏng một lát, sau đó lại bị gọi vào quay bù một đoạn đặc tả trúng đao bỏ mình, việc hôm nay coi như hoàn thành. Vì vai diễn chết rồi, đoàn làm phim còn phát cho cô một bao lì xì. Trong bao chỉ có năm tệ, nhưng vốn chỉ để lấy may, Trịnh Bảo Châu cũng không để tâm.

Theo lệ của đoàn phim, bao lì xì cần phải tiêu hết trước khi về nhà, Trịnh Bảo Châu bèn mua mấy bao que cay ở quầy đồ vặt gần đoàn làm phim.

Hôm nay phụ kiện cô đeo cực kỳ nhiều, lát nữa còn phải trả lại thợ trang điểm của đoàn phim, con xe nhỏ của khách mời hôm nay chỉ đưa cô về khách sạn hóa trang, thả cô xong là đi. Trịnh Bảo Châu trả hết đồ, tự gọi xe về, lúc này cô thấy may mà mình không tự lái xe, bằng không với cái chân nửa què này cô không lái về được.

Lúc đến nông trường Ánh Sao đã chín giờ, Trịnh Bảo Châu vốn đau chân, còn phải ôm theo cái ghế xếp, đi đường càng gian nan.

“Chân cậu bị sao vậy?” Khúc Trực vừa tăng ca về, vào khách sạn là thấy Trịnh Bảo Châu khập khiễng đi trước mặt. Trịnh Bảo Châu quay lại nhìn anh một cái, lại kéo chân đi về phía trước: “Có lẽ là bất cẩn bị trẹo, đắp tí thuốc là hết ấy mà.”

“Sao lại có lẽ bị trẹo? Trẹo hay không bản thân cậu không biết à?” Khúc Trực bước lên, cúi đầu nhìn mắt cá chân của Trịnh Bảo Châu, “Hình như có sưng một tí.”

“Không sao.” Trịnh Bảo Châu ôm cái ghế xếp của mình, tiếp tục lê về phía trước một cách ngoan cường, “Trong phòng tôi có rượu thuốc, bôi xong ngủ một đêm là khỏi thôi.”

Khúc Trực đứng tại chỗ nhìn cô lê hai bước, rồi tiến lại cong eo ôm ngang cô lên.

Trịnh Bảo Châu nhất thời không kịp phản ứng, còn tưởng tự dưng mình biết bay. Mãi đến khi trên eo bị một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy, cô mới kinh ngạc quay đầu nhìn Khúc Trực: “Cậu làm gì thế?”

Khúc Trực mặt không đổi sắc nói: “Ôm cậu lên, đợi cậu tự lết thì lết đến sáng mai.”

“…Cậu, cứ nói quá.” Trịnh Bảo Châu vốn định phản bác hai câu, bỗng phát hiện mình không phải đi thì thoải mái hẳn, bèn không động cựa nữa. Khúc Trực ôm cô ra trước thang máy, giọng nhàn nhạn nói: “Ấn thang máy đi.”

“….Ờ.” Trịnh Bảo Châu duỗi tay, ấn thang máy.

Tiểu Ngọc duỗi dài cổ, nhìn hai người khuất dáng, lập tức chạy vào nhóm gặm CP bá láp: “Tin tốt, tin tốt, ngay vừa nãy, ngay vừa nãy! Anh Khúc ôm cô Bảo Châu lên tầng! Ôm kiểu công chúa ấy!!”

Lương Tuệ Tuệ:!

Mạnh Nhã Hâm:!

Ngụy Trân: Em nói rõ xem nào.

Sầm Đồng Đồng: Không, chị không muốn nghe [Cười mỉm 🙂]

Trong thang máy, Trịnh Bảo Châu dựa đầu vào ngực Khúc Trực, nhìn số tầng lần lượt nhảy lên. Ở bên ngoài thì không cảm thấy, nhưng vào không gian kín như thang máy, cô mới phát hiện tư thế của mình với Khúc Trực ái muội quá, cô thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của Khúc Trực.

Thịch thịch, mạnh mẽ có lực.

Tai cô hơi nóng, may mà tầng không cao, cửa thang máy chẳng mấy chốc đã mở ra. Khúc Trực ôm cô một đường tới cửa phòng, lần này Trịnh Bảo Châu có kinh nghiệm, chủ động đưa tay ra quét vân tay, mở cửa phòng.

Khúc Trực ôm cô vào, dùng chân đóng cửa phòng sau lưng lại, Trịnh Bảo Châu nhìn cánh cửa dần khép lại, trong bụng từ từ xuất hiện một loạt dấu chấm lửng.

Này….ảnh hưởng không tốt lắm nhỉ.

Cô còn đang ngẫm xem ảnh hưởng tốt hay không tốt, Khúc Trực đã đặt cô lên sofa. Anh không định đi, mà lại cởi áo ngoài ra, vắt một bên, đứng trước sofa hỏi Trịnh Bảo Châu: “Rượu thuốc của cậu ở đâu?”

Trịnh Bảo Châu nhìn người đang xắn tay áo trước mặt, mặt hỏi chấm: “Cậu không định bôi thuốc cho tôi đấy chứ?”

Khúc Trực nói: “Khéo quá, tôi đang nghĩ vậy đó.”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Cô đã nói Khúc Trực quái quái mà! Có phải cậu ta bị thứ gì kỳ quái ám vào người không trời!

“Cậu….Cậu có gì nói thẳng đi, đừng vẽ trò nữa.” Trịnh Bảo Châu cảnh giác nhìn anh, cứ như thể giây tiếp theo anh sẽ quẳng ra một chiêu lớn.

Khúc Trực đứng yên tại chỗ mím môi, đoạn quay người tự lục lọi trong ngăn kéo tủ ti vi.

Trịnh Bảo Châu đúng là đặt rượu thuốc ở đó thật.

“Cởi tất ra đi, xăn ống quần lên tí.” Khúc Trực tự ngồi xuống bên cạnh Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu nhìn anh không nhúc nhích, Khúc Trực đợi một lát, trực tiếp vươn tay định cởi tất cho cô.

“Để tự tôi!” Trịnh Bảo Châu chặn tay anh, tự cởi tất ra, đặt sang bên. Cởi ra mới thấy, mắt cá chân cô không chỉ hơi sưng, mà còn hơi bầm, trông có vẻ bị trẹo thật.

“Hôm nay cậu làm gì thế?” Khúc Trực nhấc chân cô đặt lên đầu gối anh, đổ ít rượu thuốc ra tay ủ nóng.

Trịnh Bảo Châu thấy động tác của anh chuyên nghiệp ra phết, cũng không kháng cự mấy nữa: “Không có gì, chỉ múa cả ngày thôi.”

Khúc Trực nhớ tới cái tin cô đăng trên vòng bạn bè, kiểu hóa trang rất giống một vũ cơ Tây Vực. Anh khẽ cười một tiếng, đem rượu thuốc trên tay bôi lên mắt cá chân Trịnh Bảo Châu: “Tôi nói mà, đâu cần tôi mách, tự cậu sẽ lộ tẩy.”

“….” Trịnh Bảo Châu miệng cọp gan thỏ ưỡn ngực lên, “Hừ, cuối cùng tôi vẫn thoát đấy thôi?”

Khúc Trực ừ một tiếng: “Nhớ gửi dì Tô xem ảnh nghệ thuật của cậu nhé.”

Trịnh Bảo Châu: “….”

Cô cảm thấy qua vài ngày chắc mẹ cô cũng quên việc này thôi! Ừm!

Tay Khúc Trực khẽ dùng lực, Trịnh Bảo Châu lập tức “Shh” một cái: “Khúc Trực, tôi biết cậu không tốt bụng mà! Cậu cố ý phải không!”

Khúc Trực đưa mắt nhìn cô: “Đây là thủ pháp bình thường mà, cậu sợ đau thế, sao lúc múa không biết cẩn thận hả?”

Trịnh Bảo Châu còn hùng hồn hơn anh: “Lúc múa có bao nhiêu là camera chĩa vào tôi đấy! Sao tôi để ý được! Ái, cậu, cậu không nhẹ hơn tí được à!”

“Nhẹ thì không hiệu quả.” Khúc Trực ngoài miệng thì nói thế, nhưng tay vẫn làm nhẹ hơn, “Cái chân của cậu tốt nhất là ở nhà nghỉ vài ngày, đừng đi linh tinh.”

“Không được.” Trịnh Bảo Châu nói, “Lần thông báo này tổng cộng ba ngày, mai còn phải qua đoàn phim.”

Khúc Trực khẽ nhíu mày: “Cậu còn hi vọng sẽ múa được ngày mai à?”

Trịnh Bảo Châu bặm môi, nói với anh: “Phần mua đã quay xong hôm nay rồi, hai ngày sau có lẽ chỉ ngồi chờ lệnh trong đoàn thôi, xem còn đoạn nào cần tôi thì quay lại.”

Khúc Trực nhìn cô một cái, rồi đổ thêm ít rượu thuốc ra tay, dùng lòng bàn tay ủ ấm: “Cậu ở trong đoàn, có ai nói cậu trông giống Tô Minh Mỹ chưa?”

“Có chứ.” Trịnh Bảo Châu gật đầu, “Sao thế?”

Khúc Trực nói: “Nếu cậu mượn quan hệ với dì nhỏ, tuyệt không cần liều thế này cũng nhận được những vai tốt hơn nhiều.”

“Hờ, một nhà khoa học như cậu, còn có suy nghĩ vậy cơ à!” Trịnh Bảo Châu như túm được bím tóc của Khúc Trực, lời lẽ đanh thép chỉ trích anh, “Vậy cậu viết luận văn, có phải viết luôn tên me cậu lên là trực tiếp được đăng báo không hả?”

Khúc Trực: “…”

Trịnh Bảo Châu cứ nói anh thanh cao, anh thấy Trịnh Bảo Châu cũng chẳng khá hơn là bao.

“Tôi muốn làm Trịnh Bảo Châu, chứ không phải cháu gái của Tô Minh Mỹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.