Không Thể Thành Người Yêu

Chương 28: Trịnh Bảo Châu, cậu bị làm sao?



Trịnh Bảo Châu còn đang trên đường tới khách sạn.

Địa điểm gặp đoàn phim thường ở khách sạn, nhưng hiện trường ngoại trừ người phụ trách sáng tạo còn có thể có những diễn viên khác tới phỏng vấn, người rất nhiều, cho nên cũng không có gì phải sợ. Nhưng Vương Tĩnh Nghệ vẫn kêu cô tới đoàn làm phim thì gửi định vị, đề phòng ngộ nhỡ.

Hai ngày nay Trịnh Bảo Châu đã xem bộ phim chiếu mạng lúc trước mà Cao Bác Vân đạo diễn, tuy có thể thấy quay chụp hơi non nớt, nhưng cô rất thích cách vận dụng ống kính của anh ta. Bộ phim chiếu mạng lần trước của Cao Bác Vân cũng có đề tài võ hiệp, anh ta dường như chung tình với õ hiệu, thích cái kiểu khoái ý ân cừu của giang hồ nhi nữ. Chốn giang hồ dưới ống kính của anh ta, cũng bộc lộ sự hiệp nghĩa mà anh ta thích, nếu bộ phim lần này anh ta có thể phát huy như thường, ít nhất có thể cam đoan hình ảnh sẽ đẹp.

Nhưng phim truyền hình quan trọng nhất vẫn là kịch bản,《Tân nguyệt vấn tâm kiếm 》tuy có nguyên tác làm cơ sở, nhưng bây giờ không thiếu phim cải biên như ma, nhất là loại có rất nhiều bản remake này, mọi người đều hi vọng có thể quay những ý tưởng mới.

Trịnh Bảo Châu chỉ có kịch bản liên quan tới vai cô thử kính, cũng không biết bản full như thế nào, chẳng qua một phần kịch bản này, viết cũng không tồi.

Vai diễn hôm nay cô muốn tranh thủ là Diệp Linh, là vai diễn đầu tiên từ trước tới nay cô tiếp xúc có họ có tên. Trong nguyên tác của 《Tân nguyệt vấn tâm kiếm 》, Diệp Linh là một nữ thần y, cứu nam chính bị trọng thương ngã xuống vách núi đen, cũng sinh hảo cảm với y. Sau khi nam chính ngã xuống vách núi bị mất trí nhớ, tạm thời quên huyết hải thâm cừu trên lưng, thời gian ở trong núi với Diệp Linh, đối với y mà nói là những tháng ngày nhẹ nhàng nhất. Sau khi khôi phục trí nhớ, nam chính đương nhiên phải rời đi, vì không để Diệp Linh đang ẩn cư liên lụy đến chuyện trong giang hồ, y nói với Diệp Linh chờ y giải quyết xong mọi việc, sẽ quay lại tìm nàng.

Cuối cùng y quay lại tìm nàng thật, chỉ có điều bên cạnh còn theo một cô nữ chính.

Phì, thằng đểu. Trịnh Bảo Châu thầm mắng một câu trong lòng.

Đất diễn của vai Diệp Linh này không quá nhiều, cộng tất cả vào cũng không quá năm tập, nhưng ở rất nhiều bản remake, biên kịch luôn luôn thích cách tân nhân vật này. Có người đổi nàng thành hoa sen trắng, có người sửa nàng thành nhân vật phản diện, cũng có người sửa nàng thành oán nữ, nhưng mặc cho sửa thế nào, vai diễn này chỉ có một nội hàm—-nàng thích nam chính đến mất kiềm chế.

Lần trước khi Cao Bác Vân bàn chuyện kịch bản với Trịnh Bảo Châu, có nhắc riêng là Diệp Linh lần này cũng thay đổi, chẳng qua lần này Diệp Linh là một thần y không có tình cảm, khi nam chính nói sẽ quay lại tìm nàng, nàng lạnh lùng tỏ vẻ không cần phải thế.

Trịnh Bảo Châu thích.

Sau khi đến Bác Mỹ, Trịnh Bảo Châu đỗ xe xong, gửi định vị cho Vương Tĩnh Nghệ. Vương Tĩnh Nghệ trả lời cô rất nhanh: “Cậu tới rồi à? Cố lên cố lên, đừng căng thẳng!”

Trịnh Bảo Châu: Ừ! Nếu thuận lợi nhận được vai, sẽ cho cậu một bao lì xì to!

Vương Tĩnh Nghệ: Tớ chờ nha!

Trịnh Bảo Châu cất di động, ấn thang máy lên trên. Trong buồng thang máy của khách sạn có dán bản tin của đoàn làm phim, Trịnh Bảo Châu lên đến nơi, vừa ra khỏi thang máy đã thấy các diễn viên xếp hàng phỏng vấn, quả thực không cần lo không tìm được đến nơi….

Người ở hiện trường thật là nhiều, hôm nay tổng cộng có bốn vai, vừa vặn hai nam hai nữ. Trịnh Bảo Châu đi tới cuối hàng im lặng bắt đầu xếp hàng, trên hành lang ngoại trừ những diễn viên đang xếp hàng, còn thấy có những diễn viên đã lấy được kịch bản, đang chuẩn bị diễn. Trịnh Bảo Châu vốn còn bình tĩnh, bây giờ cũng bị không khí ở hiện trường làm căng thẳng theo.

May mà xếp hàng không phải quá lâu, so với lần cô thi khách mời thì nhanh hơn không ít. Lúc đi vào phòng, cô cố ý nhìn xung quanh một cái.

Khác với ảnh phỏng vấn mà Vương Tĩnh Nghệ share cho cô, đoàn làm phim này đặt một phòng hành chính, diện tích rất lớn. Trong phòng khách có không ít người, có diễn viên thử vai, có nhân viên phụ trách sáng tạo, trên bàn đặt một ít đồ ăn uống, trông khá gọn gàng, ít nhất nhìn thoải mái hơn đoàn làm phim lần trước Vương Tĩnh Nghệ đi phỏng vấn nhiều.

Ngoại trừ những người ở phòng khách, ngoài ban công còn có một người đàn ông đang ngồi. Ông ta mang khẩu trang và mũ, một mình ngồi trong góc, không giao lưu với ai, chỉ thi thoảng ngẩng đầu liếc nhìn tình hình trong phòng khách.

Lấy kinh nghiệm của Trịnh Bảo Châu phán đoán, người này có thể là sếp bự, còn không nữa thì cũng là người có quyền nói chuyện nhất cái phòng này.

Mấy diễn viên đằng trước phỏng vấn xong, cuối cùng tới lượt Trịnh Bảo Châu. Đạo diễn casting và mấy nhân viên phụ trách sáng tạo hỏi cô vài câu hỏi, rồi bảo cô diễn thử một đoạn trước. Trịnh Bảo Châu cảm giác mình phát huy cũng được, dù sao thời gian này cô vẫn luôn luyện thoại và diễn xuất, ngay cả giáo viên cũng khen cô tiến bộ rõ rệt.

Cô biểu diễn xong, đối phương lại hỏi cô về lịch diễn, loại diễn viên nhỏ như Trịnh Bảo Châu nào có vấn đề về lịch diễn, lập tức bảo có có có, lúc nào cũng có.

Đạo diễn casting bảo cô được rồi, kêu cô về chờ thông báo, Trịnh Bảo Châu đang chuẩn bị rời đi, người đàn ông vẫn luôn ngồi ở ban công đột nhiên nói: “Cô gái ơi, cô qua đây tôi nói mấy câu.”

Trịnh Bảo Châu ngơ ngác, những người phỏng vấn xong lúc trước, ông ta không hề kêu qua nói chuyện, lúc này lại đặc biệt kêu cô qua, là bởi cô có triển vọng hơn sao!

Cô nhìn mấy người phụ trách sáng tạo ở phòng khách, đạo diễn casting cười một tiếng, nói với cô: “Gọi cô qua thì cứ qua đi, sẽ không ăn thịt cô đâu.”

“…..” Trịnh Bảo Châu khoác túi đi qua, cười một cái với người đàn ông ngồi trên ghế mây, “Em chào thầy ạ.”

“Ngồi đi.” Người đàn ông chỉ cái ghế dựa phía đối diện, nói với cô một câu. Giọng ông ta nghe hơi đứng tuổi, hẳn phải lớn hơn người phụ trách sáng tạo phỏng vấn bọn họ. Nhưng mặc dù ngồi mặt đối mặt nói chuyện, ông ta cũng không tháo khẩu trang.

Trịnh Bảo Châu ngày càng nghi ngờ ông ta là sếp bự, vì không thể cho người khác thấy mặt, nên mới đeo khẩu trang mãi.

Nhưng chuyện đó cô cũng không thể hỏi, chỉ có thể cười cười ngồi xuống đối diện ông ta.

“Là Trịnh Bảo Châu nhỉ?” Người đàn ông mở miệng hỏi một câu, cũng không đợi Trịnh Bảo Châu trả lời, mà đưa một tấm danh thiếp qua. Trịnh Bảo Châu cầm lấy danh thiếp, cúi đầu nhìn.

Trên đó bất thình lình viết ba chữ to – Cao Thiên Minh.

…..Hay chưa, té ra hôm nay đạo diễn Cao bé không tới, mà đạo diễn Cao lớn lại tới??

Trịnh Bảo Châu hắng giọng, mở miệng nói một tiếng: “Chào đạo diễn Cao ạ.”

Cao Thiên Minh khoát tay: “Đoàn phim này là của Bác Vân, hôm nay bác chỉ tới xem thôi.”

“Dạ dạ”. Trịnh Bảo Châu cười phụ họa.

Cao Thiên Minh nhìn cô, nói: “Cháu không cần câu nệ quá, bác chỉ muốn tán gẫu với cháu chút thôi. Vì sao cháu lại muốn làm diễn viên?”

Trịnh Bảo Châu hơi bất ngờ vì ông sẽ hỏi như vậy, bây giờ thử vai xong còn phải tâm sự về ước mơ sao trời? Nhưng nếu đạo diễn Cao đã mở lời, cô vẫn thành thật đáp: “Cũng không có lý do gì đặc biệt, là từ nhỏ cháu đã thích, nên mới tới ạ.”

Cao Thiên Minh gật đầu, lại hỏi: “Làm diễn viên quần chúng rất vất vả nhỉ?”

“Có vất vả ạ, nhưng cũng học được rất nhiều thứ.” Trịnh Bảo Châu cười một tiếng, “Hơn nữa có nghề nào không vất vả chứ ạ?”

Cao Thiên Minh cũng cười một tiếng, nhìn cô nói: “Một cô gái xinh đẹp như cháu, ngược lại chịu khó. Điểm này lại rất giống Tô Minh Mỹ.”

Trịnh Bảo Châu ngây ra, thật ra cô biết đạo diễn Cao Thiên Minh có quen dì nhỏ, dù gì ông ấy cũng đạo diễn mấy bộ phim của Tô Minh Mỹ, ngay cả bộ 《Ngày Xuân không về 》, ở cột đạo diễn cũng viết rõ tên Cao Thiên Minh.

Cô chỉ không ngờ, ông ấy sẽ đột ngột nhắc tới Tô Minh Mỹ với cô.

Cao Thiên Minh lại xử sự khá dửng dưng: “Cháu không cần ngạc nhiên thế, bác từng nghe cô ấy nhắc tới tên cháu. Đã nhiều năm như vậy rồi, bác vẫn nhớ rõ cái tên ấy…”

Cao Thiên Minh nói tới đây, mới hơi cảm khái: “Bảo Châu, quả nhiên là tên hay.”

Trịnh Bảo Châu không đáp, Cao Thiên Minh nhìn cô một cái, nói: “Tang lễ của dì cháu, bác cũng tới, còn từng thấy cháu. Nhưng có lẽ cháu không có ấn tượng gì.”

Trịnh Bảo Châu vẫn còn nhớ tang lễ của Tô Minh Mỹ, vì lúc đó người trong nhà rất dị ứng với người trong giới showbiz, cho nên tang lễ của Tô Minh Mỹ tổ chức rất khiêm tốn, chỉ mời họ hàng bạn bè, không mời người trong showbiz.

Cao Thiên Minh có thể là tới đại diện cho người trong giới, Trịnh Bảo Châu quả không có ấn tượng gì, dẫu sao lúc đó, cô cũng chẳng hiểu đạo diễn nổi tiếng là gì.

“Thật ra cháu sẽ phát triển trong showbiz, bác rất bất ngờ, dù sao vì chuyện của Tô Minh Mỹ, nhà cháu rất có ý kiến với cái giới này.”

Trịnh Bảo Châu lặng đi một lát, rồi nói: “Bọn họ quả thật khá dị ứng với ngành này, cháu có thể hiểu cảm xúc của họ, nhưng cháu không cho rằng điều đó là đúng. Làm diễn viên là ước mơ từ thuở bé của cháu, cho nên cháu tới đây.”

Cao Thiên Minh không đáp, như đang suy nghĩ gì đó, qua một lúc, ông mới nói: “Biểu diễn mới nãy của cháu bác cũng thấy rồi, xem ra cháu có học chút diễn xuất, bản lĩnh đi thoại không tệ, nếu cháu tiếp tục nhận vai khách mời, hoặc những vai nhỏ không nhiều đất diễn như Diệp Linh, thì với trình độ bây giờ đã là đủ rồi.”

Trịnh Bảo Châu ngước mắt, nhìn ông: “Ý của đạo diễn Cao là….”

Cao Thiên Minh nói: “Nếu cháu muốn tiếp tục tiến bước, trở thành một diễn viên nổi tiếng trong nước hay thậm chí ở nước ngoài, thì như bây giờ còn xa mới đủ. Cháu có tài năng, cũng có linh khí, nhưng vẫn còn thiếu nhận thức có hệ thống và sâu hơn về diễn xuất. Diễn xuất của cháu bây giờ, phần nhiều là bắt chước, cho nên chưa có phong cách của mình. Diễn xuất đến cuối, vẫn phải có lý giải của bản thân ở trong đó.

Trịnh Bảo Châu khẽ gật đầu, những điều Cao Thiên Minh nói cô biết cả, nhưng muốn đạt tới trình độ ông ấy nói, ngoại trừ tự mình có tài và ngộ tính, có một người thầy giỏi cũng rất quan trọng. Chẳng qua người thầy như thế đâu có dễ gặp được? Mọi người có liều mạng cũng muốn thi vào trường có tiếng, chính vì trong đó có những giáo viên đỉnh nhất, có thể nhận được sự dạy bảo tốt nhất.

Cao Thiên Minh cầm bút viết một lúc trên sổ ghi chép trong phòng, sau đó xé một tờ xuống đặt vào tay Trịnh Bảo Châu: “Thứ ba tuần sau, đến địa chỉ này, tìm một giáo sư họ Cát.”

Trịnh Bảo Châu có phần mờ mịt nhận lấy tờ giấy, trên đó quả có viết một địa chỉ, nằm ở khu phố cổ. Trừ địa chỉ, còn viết một chữ Cát, không có số điện thoại hoặc phương thức liên hệ khác.

“Đây là…”

“Cháu cứ đến theo giờ hẹn là được.”

Trong lòng Trịnh Bảo Châu tuy có nghi ngờ, nhưng vẫn cất địa chỉ vào túi: “Vâng, cảm ơn đạo diễn Cao.”

“Ừ, cháu về trước đi.”

“Dạ, tạm biệt đạo diễn Cao.” Trịnh Bảo Châu đứng dậy, xách túi rời đi.

Trên hành lang vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng, xem ra cạnh tranh lần này rất lớn. Cô cũng không chắc chắn mình sẽ được chọn, nhưng bây giờ có lo chuyện ấy cũng vô nghĩa, cô vẫn nên yên tâm chờ tin tức thôi.

Cô đi tới thang máy, phát hiện hai nữ diễn viên vừa nãy cùng thử vai cũng đang chờ thang máy ở đó. Thấy cô tới, hai người nhỏ giọng trao đổi gì đó. Trịnh Bảo Châu đoán có lẽ đang nói về cô, dù sao vừa nãy một mình cô được gọi qua nói chuyện, đổi thành cô, cô cũng phải suy nghĩ.

Cửa thang máy mở ra, ba người cùng đi vào. Tầng của phòng hành chính tương đối cao, thang máy đi xuống từng tầng. Một cô gái bên cạnh hết kiên nhẫn, vẫn hỏi thăm một câu: “Vừa nãy ngồi ở ban công là ai thế? Nói những gì với cô thế?”

Trịnh Bảo Châu cười với cô ta, nói: “Cũng không có gì, chỉ nói vấn đề của tôi, chỉ điểm đôi câu.”

“Thế à?” Cô gái kia đáp một tiếng, không biết có bao phần tin tưởng. Thang máy bỗng lắc một cái, đèn cũng lúc tắt lúc sáng, hai cô gái tức thì hoảng sợ, kinh hoảng nhìn xung quanh: “Sao vậy sao vậy?”

Vừa hỏi xong, thang máy lại tụt mạnh một đoạn, khiến những người trong thang máy sợ đến hét lên.

Thời gian tụt xuống rất ngắn, có lẽ chỉ tầm hai giây, thang máy lại dừng, nhưng hai cô gái đi cùng thang máy với Trịnh Bảo Châu đã sợ xanh mặt, nước mắt cũng sắp trào ra, Trịnh Bảo Châu ấn chuông khẩn cấp, kéo bọn họ từ trên sàn dậy: “Hai cô đừng ngồi xổm, đứng sát vách thang như tôi này.”

Hai cô gái run run rẩy rẩy đứng dậy, sợ thang máy lại tụt xuống nữa: “Có phải thang máy bị hỏng rồi không? Giờ phải làm sao đây?”

Trịnh Bảo Châu ấn hết các tầng còn lại, thang máy vẫn không phản ứng: “Có lẽ trục trặc rồi, tôi đã ấn chuông khẩn cấp, các cô thử gọi điện thoại xem, tín hiệu trong thang máy không tốt, chúng ta gọi thêm vài lần.”

Cô gái bên cạnh lấy di động ra gọi vài lần, đều không kết nối được, cuống đến bật khóc: “Không gọi được, sao giờ? Chúng ta sẽ không chết ở đây chứ?”

“Không đâu.” Trịnh Bảo Châu trong lòng cũng hơi sợ, nhưng hiển nhiên hai cô gái kia còn sợ hơn cô nhiều, cô cần phải bình tĩnh, “Thang máy có dây kéo, bộ cuộn thắng, bộ chống quá tốc và phanh an toàn, trừ khi những bộ phận đó hỏng hết, thang máy mới rơi.”

Trịnh Bảo Châu nói rất điềm nhiên, hai cô gái bị cô ảnh hưởng, cũng thoáng bình tĩnh: “Sao, sao cô biết rõ cái này vậy?”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Trước đây có một học sinh giỏi nói cho tôi, cậu ấy giờ là nhà khoa học, các cô không tin tôi cũng phải tin cậu ấy chứ.”

Hai cô gái mím môi, đứng dán lưng vào vách thang máy, Trịnh Bảo Châu cũng đi qua, vừa gọi điện vừa nói với họ: “Nếu không phải cực kỳ xui, gặp phải trường hợp các bộ phận kia đều hỏng, thì sau khi thang máy trục trặc sẽ giống như giờ, dừng tại chỗ không di chuyển, chúng ta chỉ cần chờ nhân viên bảo trì  tới cứu là được.”

Hai cô gái nghe cô nói xong, cũng lần nữa cầm di động lên gọi điện, lần này rốt cuộc cũng gọi được, nhân viên công tác nhận điện thoại ở bên kia liều mạng an ủi họ: “Các cô đừng cuống, vừa nãy đội bảo trì đã chạy qua đó rồi, sẽ cứu các cô ra nhanh thôi! Bây giờ các cô cần làm, là hết sức giữ bình tĩnh, không cần sợ hãi!”

Gọi điện được có lẽ tượng trưng cho số bọn họ đúng là chưa quá xui, người của đội bảo trì chẳng bao lâu đã tới, cạy cửa thang máy kéo từng người ra. Trịnh Bảo Châu là người ra cuối cùng, sau khi ra ngoài cô còn sửa lại tóc mình, rồi mới nhìn người phụ trách khách sạn đang xin lỗi họ: “Tôi cũng làm khách sạn, mọi người cũng coi như cùng nghề, những thứ như thang máy cần phải kiểm tra định kỳ, xảy ra chuyện mới nhớ để kiểm tra thì đã muộn rồi.”

“….Thành thật xin lỗi, thang máy của chúng tôi có kiểm tra định kỳ, lần này thật sự là ngoài ý muốn ạ.” Để an ủi họ, khách sạn còn tặng mỗi người một phần quà nhỏ, kèm thêm một chai sữa nóng.

Vì ba người không bị thương, nên cũng không truy cứu thêm nữa, Trịnh Bảo Châu cầm chai sữa nóng trong tay, ra ngoài lấy xe. Hai cô gái kia ở phía sau gọi cô, bước tới chỗ cô: “Cái đó, vừa nãy cảm ơn cô, nếu không có cô, hai bọn tôi chắc bị dọa chết.”

“Không có gì.” Trịnh Bảo Châu cười với hai người họ.

Cô gái trước đó hỏi cô, có chút xấu hổ nói: “Vừa nãy có lẽ tôi hơi đường đột, vì thấy chỉ có cô được gọi qua, cho nên hơi ghen tị. Kỳ thật vừa nãy cô diễn rất tốt, hơn cả hai bọn tôi.”

Trịnh Bảo Châu nói: “Không sao, các cô cũng đừng bụng.”

Hai cô gái nói với cô xong, bèn gọi xe đi, Trịnh Bảo Châu đi tới trước xe mình, mở cửa ngồi vào. Sau khi cài dây an toàn, cô không khởi động xe ngay, mà ngồi đó thở ra một hơi thật dài, tiếp đó mở chai sữa ra uống một ngụm to.

Sữa bò nóng trôi xuống bụng, làm cả người Trịnh Bảo Châu ấm lên. Cô cầm di động của mình lên, đăng một trạng thái mới trong vòng bạn bè.

Trịnh Bảo Châu: Vừa nãy đúng là dọa mị sợ chết đi được oa oa QAAAQ

Sau khi đăng vòng bạn bè, Trịnh Bảo Châu lại thở ra một hơi, cô đặt di động sang bên, đang chuẩn bị lái xe, di động đã rung lên. Trịnh Bảo Châu nghiêng đầu nhìn một cái, người gọi tới là Khúc Trực.

Mắt cô thoáng mở to, Khúc Trực gọi cho cô làm gì nhỉ?

Di động cứ rung mãi, không có dấu hiệu dừng lại, Trịnh Bảo Châu lại cầm di động lên, ngón tay khẽ vuốt trên màn hình.

Cuộc gọi được kết nối, Trịnh Bảo Châu còn chưa kịp trả lời, giọng Khúc Trực đã vang lên từ ống nghe: “Trịnh Bảo Châu, cậu bị làm sao?”

Trịnh Bảo Châu ngớ ra, vô thức hỏi lại: “Tôi bị làm sao?”

Trong giọng Khúc Trực nhuốm chút tức giận: “Vậy cậu vừa đăng vòng bạn bè là làm sao?”

Ánh mắt Trịnh Bảo Châu thoáng rung động, cô hiểu ra, Khúc Trực thấy vòng bạn bè của cô, nên mới gọi cuộc này?

Cô chậm rãi dựa vào lưng ghế, hỏi Khúc Trực ở đầu bên kia: “Khúc Trực, cậu còn nhớ có năm Mạnh Nhã Hâm làm sinh nhật, bọn mình bị nhốt trong thang máy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.