Trong phòng của người bạn thân, nơi anh ghé qua sau khi tan làm vì người bạn đó có điều muốn nói. Người đó là Carlon Delphine đang vừa nhâm nhi ly rượu vừa lẩm bẩm một mình.
Công tước Leon đứng đối diện với ông, đẩy cửa ra rồi đóng lại.
“Ta đi đây.”
“Ơ!”
Khi anh định đóng cửa, Carlon Delphine uể oải bước đến.
La hét và chao đảo, ông buông tay khỏi cánh cửa Công tước Leon đang giữ.
“Ngài say rồi.”
“Công tước, mau dạy ta một số phương pháp đi. Ta nên đối xử với bé con như thế nào đây? Hôm nay ta định nói chuyện với con bé nhưng lại bị cắt ngang.”
“Cuộc trò chuyện dài.”
“Cậu lùn quá.”
“Mau nói thật cho tôi biết.”
Carlon Delphine lầm bầm khi cúi xuống chân Công tước Leon.
Tuy tửu lượng của ông khá kém, nhưng ông lại uống loại rượu mạnh đến ngây ngốc luôn rồi. Công tước Leon cau trán.
Công tước Leon đẩy Carlon Delphine ra và đóng sập cửa lại.
Anh rất ngạc nhiên vì ông lại có thể gục chỉ với một ly.
Công tước Leon kéo đồ uống về phía mình và rót vào một chiếc ly mới. Sau đó, Carlon Delphine chạy đến và ngồi đối diện với anh.
Uống với người này không thú vị chút nào, nên anh thường không ngồi uống rượu cùng ông.
“Thiên tài gì?”
“Con bé là một thiên tài… Con bé hiểu rất nhanh và nhanh chóng thực hành được những gì ta dạy cho con bé, không những thế còn tạo ra một công thức mới.”
“Vì con bé thông minh.”
Carlon Delphine gật đầu trước câu trả lời ngắn gọn của Công tước Leon. Ông dựa vào bàn với đôi má ửng đỏ.
Thái độ học của cô nghiêm túc hơn ông mong đợi, và vì thế, ông đã dạy cho cô lâu hơn dự kiến.
Sau khi bỏ bữa tối và dạy suốt cả ngày trời, giờ ông thực sự không còn gì để dạy nữa.
Khi đã được dạy những điều cơ bản, cô sẽ có thể thực hành và tự mình làm được.
Ngay từ đầu ông đã cho rằng có thể vẽ vòng tròn giả kim khi đứng lên và điều chế ma dược với độ tinh khiết cao chính là một tài năng tuyệt vời.
“Ta không còn gì để dạy con bé nữa. Ta không đủ tư cách làm người giám hộ…”
Công tước Leon đã uống một thức uống khá ngon.
Vì họ đã chơi cùng nhau trong một thời gian dài nên khẩu vị về rượu của Carlon Delphine đã trở nên sành điệu hơn mặc dù ông không thể uống nhiều.
Nhờ vậy, bất cứ khi nào đến dinh thự của ông, Công tước Leon đều có thể uống rượu do Carlon đã lựa chọn cẩn thận, mặc dù ông còn không thể uống.
“Vẫn còn sớm. Con bé không có thứ gì mà mình trân trọng, càng không muốn cố gắng tạo ra báu vật của mình, và con bé không thích gọi tên người khác chỉ vì sợ họ sẽ chết. Có lẽ con bé không muốn nương tựa vào ai. Ta muốn hỏi con bé nhưng không thể.”
“Gì cơ?”
“Cậu muốn nói về những phần đang chết dần kia, hay là chính bản thân con bé? Ta chỉ nói với con bé rằng ta sẽ không chết…”
“Con bé ấy…”
Công tước Leon chậm rãi mở miệng.
“Không hiểu bản thân mình.”
Carlon cười nhếch mép trước những lời nói điềm tĩnh của anh, rồi gật đầu như đã hiểu. Bởi vì cô không hiểu được bản thân mình nên mới có những hành động như thể cô ấy đang thử nghiệm giới hạn.
Ông biết đó là điều không thể tránh khỏi, nhưng ông không biết phải làm gì trước sự chậm chạp của cô.
“Ta quyết định phòng thủ và không biết phải làm gì. Lần này cũng vậy, có vẻ như con bé đang che giấu điều gì đó, nhưng ta không biết điều con bé đang che giấu là gì nữa.”
“…Thói quen uống rượu của ngài ấy thật là.”
Ông luôn nói chuyện theo kiểu khá cổ hủ, nhưng khi say lại biến thành một đứa trẻ với cách nói chuyện như trẻ con. Nhưng đối với Công tước thì thế này vẫn tốt hơn vì ông đã bớt cứng nhắc hơn.
Công tước lắng nghe Carlon bằng một bên tai và rót ra bên kia trong khi anh nhấp một ngụm đồ uống.
“Che giấu?”
“Tên Ma tháp chủ phiền phức kia đã cử người đến bảo vệ bé con.”
Phù… Hơi thở của ông nồng nặc mùi rượu. Công tước không khỏi ngạc nhiên khi thấy ông say chỉ sau một ly rượu.
“Nói về Ma tháp chủ, hắn cũng là một tên rắc rối… cả hai đứa trẻ ấy… đều hành xử như thể chúng chỉ được giúp đỡ khi chúng trao đi điều gì đó.”
“…”
Công tước nghiêng ly và không nói gì. Hai người cần xem xét kĩ xem có nên thử chữa lành những phần đã bị thối rữa không.
Họ chỉ có thể đợi hai người kia tự nhận ra. Tất cả những gì họ có thể làm là ôm lấy hai người kia và cho hai người biết rằng đó là sự ấm áp. Nếu không, hai đứa trẻ tội nghiệp sẽ không thể thanh thản đến cuối đời, vì vậy họ sẽ cho chúng biết.
Đây là sự ấm áp và con có thể đón nhận nó. Tất cả đều do con người không dễ dàng quên đi những gì bản thân đã trải qua.
“Hắn nói ta đừng giả vờ tử tế và hãy chấp nhận đi. Hai đứa ấy khác chúng ta, nhưng liệu chúng có đang sống cùng một thế giới không?”
“Có thể.”
“Aaaa… Ta thực sự muốn lôi cổ Bá tước Delight ra khỏi quan tài và úp mặt hắn vào nhà xí quá.”
Người đàn ông đang lắng nghe lời anh nói đột nhiên văng tục.
Công tước bật cười và vai anh rung lên.
“Ha.”
Công tước thấp giọng.
“Ma tháp chủ… bị buộc tội giết người.”
“Tội giết người?”
“Đó là lý do tôi đến muộn.”
“Cậu từ hiện trường đến đây?”
Công tước gật đầu và uống một hơi cạn sạch.
Đó là lý do khiến anh không thể ngủ yên và thức trắng mấy đêm liền.
Công tước là thanh kiếm của Đế quốc, vì vậy khi những vấn đề như thế này xảy ra, anh là người được gọi đầu tiên.
“Ngôi làng phía tây nam của Nam Tallos, ngôi làng phía tây bắc Missia, ngôi làng thứ tư ở Bắc Kertonan, và ngôi làng phía đông bắc của Tây Sicharin. Tất cả đều đã bị phá hủy.”
“…Những ngôi làng đã bị phá hủy?”
“Ừm.”
“Đợi đã. Vậy là dân làng đã chết hết? Những ngôi làng nhỏ đó ít nhất cũng phải có hàng chục người sinh sống, và tất cả đều đã chết?”
Công tước nhìn Carlon và gật đầu. Carlon ngẩng đầu lên như vừa tỉnh dậy khỏi men rượu.
Vẻ mặt của Carlon Delphine cứng lại. Ông đan hai tay vào nhau và xoa mặt.
“Họ thực sự đã chết?”
“Ừm.”
Những lời kiên quyết của Công tước Leon khiến Carlon Delphine không nói nên lời.
Mỗi làng có ít nhất 30 người, và ở đây có 4 làng. Vậy có nghĩa là đã có ít nhất 120 người chết.
“Có nhân chứng nào không?”
“Nó đã nói gì? Cậu có nghe được không?”
“Mắt đỏ, tóc bạch kim.”
Carlon Delphine cố kìm lại một nụ cười tự mãn.
Dù có như vậy thì có lẽ anh ta cũng sẽ không liều lĩnh giết người. Anh ta dọa sẽ bẻ cổ và giết ông nhưng sẽ không bao giờ làm thế.
“Mô tả đó có thực sự tương đồng với đứa trẻ kia không?”
“Không chắc chắn. Hiện trường tương tự như ở dinh thự nhà Bá tước Delight.”
“Sao có thể tàn nhẫn như vậy? Ta cũng đã đọc hồ sơ vụ án… Hắn ghép cơ thể người thành một cái bánh. Những xác chết bị phân tách lăn lóc khắp dinh thự…”
Người cùng đến hiện trường và hộ tống Milrode cũng chính là Công tước.
Công tước gật đầu, không mấy ngạc nhiên. Anh không thể mang theo hồ sơ vụ án, nhưng theo quan điểm của anh thì nó cũng khá tàn nhẫn.
“Bé con sẽ bị sốc nếu con bé phát hiện ra.”
“Thật sao?”
“Tất nhiên rồi! Mặc dù có vẻ không giống như vậy, nhưng con bé dường như có tin tưởng hắn và hai đứa có vẻ khá hợp nhau. Ngoài ra, vì là việc liên quan đến Ma tháp chủ, nó sẽ không khá khó khăn để bắt tay vào việc chứ? ”
Công tước gật đầu.
Carlon với tay rót đồ uống vào ly của mình và uống cạn một hơi.
“Ahh…”
Sự việc xảy ra trước khi Công tước kịp ngăn lại. Anh thờ ơ nhìn bàn tay đang duỗi ra và thở dài.
Sự nhiệt tình trong Carlon lại trỗi dậy. Mắt ông lập tức mở ra.
“Cậu vẫn chưa chắc chắn, đúng không?”
“Là Hoàng thất.”
“Họ xác định hắn là thủ phạm?”
Ông dựa trán lên bàn và lầm bầm, thở ra hơi thở nóng hổi.
Khi thấy ông không còn nói năng được như bình thường, Công tước đáp lại bằng cách gật đầu.
“Ừm.”
Dù đã thể hiện hình ảnh trưởng thành nhưng ông vẫn thường uống rượu khi mọi chuyện không suôn sẻ. Đó là những gì ông làm khi bước qua tuổi tứ tuần.
“Nghĩ lại thì, hôm nay đã có chuyện gì đó xảy ra với bé con. Mặc dù cuối cùng con bé không kể cho ta nghe.”
“Có điều gì đó đang xảy ra?”
“Đúng vậy, Ma tháp chủ nhận ra có điều bất thường và cho người bảo vệ con bé.”
Cô còn không nói gì với ông, nên ông có muốn xâu chuỗi mọi thứ cũng không thể.
Carlon Delphine thở dài và gật đầu. Nếu ngày mai ông kể câu chuyện này cho cô bé nghe, ông không biết liệu mọi thứ sẽ lại thay đổi như thế nào.
“Ước gì con bé mở lời nhờ ta giúp đỡ…”
“Ngài phải làm quen dần.”
“Đúng vậy.”
Carlon Delphine gật đầu tán thành.
“Ngoài ra, con hổ trắng cậu tặng cho con bé đang được chăm sóc rất tốt. Ta không nghĩ con bé sẽ đặt tên cho nó đâu. Nhưng cậu lấy con hổ đó ở đâu vậy?”
“Tàu chở hàng.”
“Sao cậu không gửi trả nó?”
“Vì nó đã rơi vào tay con người.”
Câu trả lời ngắn gọn là lời giải thích rõ ràng của Công tước.
Gia tộc Công tước Leon, được sinh ra muộn hơn, không phải là một gia tộc hiếu chiến. Có lẽ vì vậy, dù không có nhiều điểm phù hợp cũng như cùng cấp bậc, nhưng họ lại thân thiết với nhau hơn cả mong đợi.
“À, một con vật như vậy nếu đem trả về thì rất khó. Cậu sẽ làm gì nó nếu không đưa cho con bé?”
“Tôi sẽ tự tay nuôi nó.”
Công tước Leon rót ly cuối cùng vào miệng.
Carlon Delphine lơ đễnh nhìn chiếc áo khoác mà Công tước Leon đã cởi ra và cằm chống lên.
“Cậu phải đi rồi sao?”
“Ừ.”
“Tạm biệt.”
“Ngày mai tôi sẽ quay lại.”
Carlon ngáp nhẹ trước lời tạm biệt và gật đầu.
Không ngạc nhiên mấy khi hôm nay Công tước lại nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ. Carlon rót nốt phần đồ uống còn lại vào miệng và nằm vật ra giường như thể sắp gục xuống.
“Mình sao lại uống nhiều đến vậy nhỉ.”
Giờ ông hối hận cũng đã muộn, nhưng đây là điều không thể tránh khỏi.