Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

Chương 65



Nhìn họ trong bóng tối, ánh mắt đỏ rực của anh càng rõ ràng hơn. Mái tóc bạch kim tỏa sáng như ánh nắng chói chang.

Anh đến gần cô, cúi xuống, giao tiếp bằng mắt với cô, và hôn lên mu bàn tay cô.

“Thật vinh dự khi được người gọi tên, Chủ nhân.”

Phía sau anh ta là Quilt, dường như đã được triệu đến cùng lúc.

“Anh đã biết chuyện từ khi nào?”

“…”

Reinhardt dừng lại một lúc trước câu thẩm vấn đột ngột.

Anh nheo mắt nhìn phía bàn trống trải nhưng có bày đồ ăn rồi tặc lưỡi.

“Bọn chúng đến tận đây rồi à?”

“Thái tử đã tìm ta và yêu cầu giúp đỡ.”

“Yêu cầu muốn Chủ nhân giúp một tay để điều tra vụ thảm sát côn trùng?”

Khi Reinhardt nghiêng đầu, tóc anh xõa xuống. Ánh mắt của Reinhardt nhìn xuống Ceylon một lúc, sau đó anh chuyển sang Valletta.

“Vụ thảm sát?”

Phải là vấn đề khác chứ. Đôi mắt của Valletta giật giật và cô lại mở miệng.

“Anh không biết về căn bệnh Lost đang hoành hành ngoài kia?”

Reinhardt nheo mắt lại rồi khóe miệng cong lên. Thấy anh ta không trả lời, có vẻ như anh không biết gì về nó cả.

Trong sự im lặng kéo dài, Reinhardt chậm rãi liếm môi.

“Ai biết.”

“Anh… Nếu không làm thì cứ nói thẳng ra. Đừng để những người xung quanh hiểu lầm.”

Reinhardt hơi mở to mắt trước giọng chỉ trích của cô. Anh khẽ cười một tiếng, cúi người về phía trước, khóe mắt cong lên cười.

“Có vẻ như Chủ nhân hoàn toàn tin tưởng tôi.”

“Anh không phải người bày ra chuyện đó.”

Vẻ mặt của Reinhardt biến mất trong giây lát trước giọng nói của Valletta khi cô đáp lại như thể đó là một sự thật hiển nhiên.

Như xấu hổ, anh dùng ngón tay vỗ nhẹ lên môi mình.

“Tại sao người lại nghĩ như vậy?”

“Không đời nào anh lại để ai sống sót dù chỉ một người.”

Trước những lời của Valletta, Reinhardt mỉm cười với vẻ mặt phấn khích. Đôi mắt anh long lanh như đang mong chờ một lời khen.

“Anh cũng không giết người mà không có lý do.”

“…”

Reinhardt thẳng lưng, không nói nên lời trong giây lát. Mắt anh từ từ đảo qua lại, rồi đưa tay vuốt phần tóc mái xõa xuống của mình. Anh mấp máy môi rồi ngậm lại.

“Hắn bị làm sao vậy?”

Anh có điều gì đó muốn nói nhưng cô rõ ràng có thể thấy rằng anh không thể. Cảm giác thật kỳ lạ khi thấy anh gặp khó khăn như vậy.

“Ngươi đã ăn chưa?”

“Chưa.”

Reinhardt cười rạng rỡ trước câu hỏi của Carlon Delphine.

Giọng nói ngọt ngào như rót mật khiến tai cô nhức nhối.

“Hắn đang né tránh không trả lời?”

Valletta ngẩng đầu lên và nhìn anh như thể điều đó thật nực cười. Reinhardt tránh không nhìn về phía cô.

“Bọn ta cũng chưa. Nếu được thì, sao chúng ta không cùng dùng bữa?”

“Ông muốn dùng bữa cùng ta?”

“Nếu ngươi không thấy phiền.”

“Ông có cần viên đá giả kim mà lần trước ông không nhận không?”

Reinhardt nhíu mày, vừa nói vừa vẽ một đường ngang trong không khí. Không gian rộng ra khi anh di chuyển ngón tay của mình.

Carlon Delphine thở dài và xua tay khi anh ngồi xuống bàn.

“Không. Trên bàn vẫn còn chỗ trống nên ta chỉ muốn lấp đầy thôi.”

“…”

Ánh mắt của Reinhardt từ từ hướng về Valletta. Anh vẫn nở một nụ cười đẹp đến chói mắt.

Tuy nhiên, anh cũng có vẻ hơi bối rối, giống như một đứa trẻ nhỏ không biết phải trả lời thế nào.

“Valletta cũng vậy, tại sao không thể nhận một ân huệ như một ân huệ bình thường?”

“Ông đâu có lý do gì để giúp ta? Có phải vị quý tộc vĩ đại này không biết đằng sau những ân huệ không có lý do là những âm mưu thầm kín không?”

“Đó là những gì ngươi được dạy?”

Dừng lại, biểu cảm trên mặt Reinhardt biến mất. Anh nắm chặt tay một lần, sau đó mở ra, để ngón trỏ và ngón cái chạm nhau.

Tách!

Reinhardt búng nhẹ ngón tay.

Cơ thể của Ceylon và Quilt run lên, biết rằng đó là cử chỉ tay khi sử dụng ma pháp.

Carlon Delphine nheo mắt như đang đánh giá anh ta. May mắn thay, ma pháp đã không kích hoạt.

“Ngồi xuống đi, chúng ta cùng nói chuyện.”

“…”

Reinhardt uể oải gật đầu.

Reinhardt ngồi ở một bên của chiếc bàn tròn, bắt chéo chân và dựa vào lưng ghế.

“Anh đã nhìn thấy hiện trường chưa?”

“Chủ nhân, cuộc thẩm vấn vẫn đang tiếp tục à?”

Reinhardt lúng túng cười, chống khuỷu tay lên bàn và chống cằm, sau đó quay đầu sang một bên.

Không khí se lạnh lập tức thư thái như ngày xuân.

“Nếu người tò mò về câu trả lời, vậy hãy để tôi hỏi câu này trước. Tại sao người lại nghĩ rằng tôi sẽ không giết ai đó nếu không có lý do?”

“Trước đây anh chưa bao giờ làm như vậy.”

Reinhardt cười toe toét như thể anh đang đối phó với một đứa trẻ và lấy lòng bàn tay che nửa khuôn mặt của cô.

“Aha… Đó chỉ là ảo tưởng của riêng Chủ nhân mà thôi. Bởi vì tôi có thể làm bất cứ điều gì.”

“Có nhớ khi cha đã nhốt và bỏ đói ta trong một tuần không? Ta nghe nói anh cũng bị nhốt và bị đánh đập cho đến khi ta được thả ra.”

Valletta nghiêng đầu, làm ẩm cổ họng và ngẩng đầu lên.

Carlon Delphine đang lắng nghe, biểu cảm tối sầm lại như Ceylon và Quilt.

Hầu hết các cơ mặt của Reinhardt đều bị bóp méo một cách kỳ lạ.

“…Tất nhiên.”

“Anh đã giết những người hầu ba hoa về những gì chúng ta đã làm, đúng không?”

Đôi mắt của Reinhardt xếch lên và cười toe toét như thể đó là một điều đáng khen ngợi. Đôi mắt đỏ của anh ánh lên vẻ tàn nhẫn.

“Chắc chắn rồi. Tôi không tha thứ cho bất cứ kẻ nào có ác ý với người.”

“Ngoài họ và Bá tước Delight ra, anh đã giết ai khác chưa?”

“Chủ nhân ngây thơ của tôi, điều đó đâu thể chứng minh rằng tôi sẽ không giết người vô cớ.”

Cũng giống như nhịp điệu nhẹ nhàng của bài hát, giọng của anh vô tư và dễ nghe. Valletta thở dài.

Sao cuộc trò chuyện của họ lại thành ra thế này?

“Mình chỉ muốn thoát khỏi anh ta.”

Trong khoảng thời gian cô sống cách biệt với anh, cô đã học được một điều gì đó.

Họ đã thân thiết với nhau đến thế nào.

Đồng thời, cô hiểu được lý do tại sao Reinhardt lại để cô đi.

Họ vốn dĩ đã gắn bó với nhau từ lâu. Đến nỗi mà hai người đều có ảnh hưởng tới nhau.

“Anh có sợ không?”

“…Gì?”

Reinhardt ngây ngốc hỏi lại, như thể điều anh vừa nghe được thật vô lý. Có lẽ anh vừa bị đập vào gáy vì không thể che giấu cảm xúc của mình.

Valletta đứng dậy khỏi chỗ ngồi và từ từ đến gần Reinhardt. Cái nhìn khô khan làm cô bối rối.

Reinhardt không cử động, lơ đễnh nhìn cô đến gần. Valletta đưa tay ra và nắm lấy tay Reinhardt.

Hai tay đan vào nhau, cô nghiêng người và giao tiếp bằng mắt với người đàn ông đang ngồi đó. Bàn tay lạnh giá của cô và bàn tay nóng bỏng của Reinhardt đan xen vào nhau.

“Gần đây ta vừa mới nhận ra, có phải anh đã bắt đầu quan tâm đến ánh nhìn của ta không?”

Giọng nói trầm thấp len lỏi vào tai anh.

“Nó đã xảy đến với ta…”

Cô nghiêng đầu và áp sát mặt mình lên gần mũi Reinhardt.

Môi Valletta từ từ mở ra ngay trước mặt Reinhardt.

“Anh không muốn bị ta ghét.”

“…Đủ rồi, Chủ nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.