Cửa lớn căn phòng bỗng nhiên bị mở ra, một nam tử trung niên có hình thể cao lớn, khuôn mặt mang theo vài phần khắc khổ đi đến.Nhìn thấy con Lục Mao Trùng kia bị đẩy ra, nam tử trung niên khẽ nhíu mày, chậm rãi nói:"Tiểu Triệt, cha biết hồn sủng trứng của con nở ra một con hồn sủng rất cùi mía, chỉ là loại Lục Mao Trùng phổ thông, nên chuyện này khiến con cực kỳ không vui và rất bất mãn.
Nhưng dù có bất mãn nhưng con cũng không thể đối xử với hồn sủng của mình như thế được.""Huống chi, con còn chưa thức tỉnh ra Võ Hồn.
Nếu con bồi dưỡng bé Lục Mao Trùng này thật tốt, sẽ tăng cường sinh mệnh khế ước trước đó giữa hai đứa.
Khi đó tư chất tiên thiên hồn lực của con sẽ được đề cao, nói không chừng có thể thức tỉnh ra Võ Hồn.""Tương lai con cũng có thể trở thành một vị khế hồn sư.""Nhưng con bây giờ lại đối đãi với bé Lục Mao Trùng này của con như thế, vậy chờ đến khi con tốt nghiệp cấp ba, tư chất tiên thiên hồn lực của con cũng sẽ không tăng lên, rồi đến lúc tốt nghiệp thì Võ Hồn được thức tỉnh của con cũng sẽ không quá tốt.""Từ xưa đến nay, khế hồn sư có hồn sủng thứ nhất là loại hồn sủng phổ thông, cũng có rất nhiều vị đã được phong hào thành Thiên Vương.
Ví dụ như vị Ngọc Long Thiên Vương kia, năm đó, hồn sủng thứ nhất của anh ta cũng chỉ là một chú cá chép, chỉ là một loại hồn sủng phổ thông nhất.
Nhưng về sau, thời điểm anh ta trở thành Thiên Vương, chú cá chép kia cũng đã tiến hóa thành Bạch Ngọc Long, là hồn sủng siêu cường hệ Long! Chính là cá chép hóa rồng a!""Cho nên, khoảng cách tốt nghiệp của con chỉ còn có nửa năm, vậy con phải cố gắng lên đó!"Nam tử trung niên càng nói âm thanh của ông càng nhỏ dần, đại khái là do ông cảm thấy mình đưa ra ví dụ hơi có chút quá đáng.Bởi vì con trai mình có tài năng gì thì ông cũng đã biết.Vả lại việc chú cá chép kia có thể tiến hóa thành Bạch Ngọc Long đều đã từng có ghi chép trong lịch sử, thế nên có thể tìm ra phương pháp giúp nó tiến hóa.Mặc dù điều kiện tiến hóa hà khắc đến cực điểm, có yêu cầu cực lớn đối với Võ Hồn của khế hồn sư, đồng thời còn cần đủ loại tài liệu đếm mãi không hết.Nhưng cũng không phải là không được.Còn bé Lục Mao Trùng này thì.
.
.Cuối cùng nam tử trung niên thở dài, nói: "Ài, được rồi, đều tại cha già vô dụng này của con hết.
Không có tiền mua cho con một quả hồn sủng trứng tốt một chút."Nghe vậy, Vương Triệt suy nghĩ một hồi, sau đó anh vẫn mở miệng nói ra: "Không có việc gì, kỳ thật Lục Mao Trùng cũng không tệ.""?" Nam tử trung niên ngẩn người, nghi thần nghi quỷ mà nhìn Vương Triệt một chút.Ông đánh giá một lát, thấy Vương Triệt không có biến hóa gì khác, trầm mặc mấy giây rồi mới gật đầu nói: "Cực kỳ tốt, con có thể nghĩ như vậy thì cha rất an tâm."Sau đó ông lại nói: "Chỉ còn nửa tháng nữa là con sẽ khai giảng học kỳ mới, khả năng con sẽ thấy bên người các đồng học quen thuộc của con sẽ mang theo đủ loại hồn sủng ấu sinh.
Nhưng con đừng có ganh đua so sánh, cần phải lấy tâm bình tĩnh ra để đối đãi đó, biết chưa?"Vương Triệt nhẹ gật đầu.Vương Triệt thầm nghĩ: Đêm nay ta liền bắt đầu tu tiên, không quan tâm cái gì mà hồn sủng với khế hồn sư.Nếu không phải tâm tính của anh vô cùng tốt, có khả năng anh sẽ nói ra những lời này với vị nam tử trung niên kia, cũng chính là cha của anh trong đời này.Tại bên trong văn minh tiên đạo, nhất là trước kia anh còn là đại năng có tu vi Đăng Tiên cảnh, phần lớn tu sĩ đều đã quên mất hồng trần, đều là những lão quái vật sống vài vạn năm.Bọn họ sẽ không để tâm đến tình cảm thế gian.Mặc dù giá trị tình cảm cao đến tận bầu trời, cho dù là nhục thai trùng sinh, nhưng bọn họ cũng sẽ không mang theo bao nhiêu tình cảm.Tuy nhiên, Vương Triệt lại không giống bọn họ.
Vì trong quá trình tu đạo mấy vạn năm, anh chỉ thích chu du vũ trụ, quan sát các văn minh khác, và anh càng ưa thích dung nhập mình vào bên trong những văn minh đó, để cảm nhận được đủ loại mỹ diệu và nhân sinh.Dùng cách này để cảm ngộ thì đâu khác gì chư thiên đại đạo.Đáng tiếc, đại đạo là có giới hạn, vẫn nằm trong thiên kiếp của vũ trụ.Vương Kiến Quốc trông thấy Vương Triệt bình tĩnh như vậy, trong lòng ông cực kỳ vui mừng, đồng thời lại có chút lo lắng sợ hãi.Nhưng ông biết, lúc này có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, cho nên ông liền đi ra ngoài.Cũng không lâu lắm, đêm tối như tấm màn sân khấu che đậy khắp bầu trời bên ngoài.Vương Triệt nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy bầu trời đầy sao bên ngoài, tinh thần anh càng thêm bình tĩnh.Trước tiên anh không bắt đầu tu tiên, mà anh căn cứ vào ký ức mười tám năm trong đầu, để tìm hiểu một chút về tình huống của thế giới này.Thế giới này có hồn lực cực kỳ dồi dào.Điều này mang ý nghĩa năng lượng của nó khẳng định sẽ cực kỳ cường đại.Tuyệt đối không phải là thời đại suy tàn.Sau đó anh thả lỏng người, ngưng thần, chuẩn bị bước vào tu tiên.Trong suốt quá trình này, bé Lục Mao Trùng kia đã nhiều lần tiến đến bên người Vương Triệt, nhưng sau đó liền bị Vương Triệt đẩy ra.Bởi vì hiện tại anh chỉ muốn tu tiên mà thôi.Có thể bắt đầu được rồi.Lúc này tâm cảnh của Vương Triệt như giếng cổ không gợn sóng, anh đã điều chỉnh trạng thái của mình đến mức độ hoàn mỹ nhất."Ti ngô~!"Bé Lục Mao Trùng kia ngọ nguậy thân thể, lại tiến đến bên người Vương Triệt, dùng đầu ủi ủi vào cái đùi đã khoanh lại của Vương Triệt.Đôi mắt to của nó tỏ ra khát vọng mà nhìn vào Vương Triệt."Đi ra, đi ra nào! Ta bây giờ không muốn quan tâm tới ngươi." Vương Triệt biết rõ con Lục Mao Trùng này muốn làm gì.Đứa bé này chỉ vừa ra đời không lâu, bởi vì sinh mệnh khế ước nên nó đã mở ra linh trí, đại khái nó đang muốn anh chơi với nó một hồi.Lại bị khế hồn sư của mình cự tuyệt một lần nữa, Lục Mao Trùng cẩn thận di chuyển từng bước để yên lặng thối lui.Nó đứng tại xa xa nhìn vào Vương Triệt, thân thể ban đầu vẫn dựng thẳng lên, nhưng sau một hồi liền mềm nhũn ra, sau đó nó lật người lại, lộ ra cái bụng màu vàng nhạt, tỏ ra ‘sinh vô khả luyến’ mà nhìn lên trần nhà.[sinh vô khả luyến: cuộc sống này thật là nhàm chán không có gì đáng để lưu luyến cả].Vương Triệt đang bắt đầu tu luyện.Từ trong đầu anh chọn lựa ra một bản pháp môn luyện khí tốt nhất cho mình.Rồi anh dần dần tiến vào trạng thái tu luyện.
.
.Tất cả mọi công đoạn tu tiên này anh sớm đã vô cùng quen thuộc.Cho đến khi.
.
.Sau mấy tiếng đồng hồ trôi qua.Phía chân trời đã nổi lên một màu trắng bạc, lại một ngày tuyệt đẹp sắp đến.Lúc này, Vương Triệt bỗng mở to hai mắt, thân thể anh mềm nhũn nằm nhoài xuống đất, đưa ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Cũng mang một vẻ mặt sinh vô khả luyến.Trải qua một đêm tu luyện, anh rốt cuộc đã hiểu rõ một việc.Thế giới này… không thể tu tiên!!!——Lời tác giả: Sách mới trình diện, không hoàn toàn đồng nhân, chỉ tham khảo vài bộ phận để thiết lập, đại khái sẽ rất đẹp mắt! Nếu yêu thích hãy ném tặng Linh Thạch đi!.