Không Thể Yêu Em Một Ngày Hay Sao?

Chương 54: Giấc mơ và hy vọng



“Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ…”

“Cậu Hy chờ hết mấy tiếng rồi! Ái à! Suốt mấy ngày nay cậu ấy cứ như vậy. Trời cũng đã tối, dì thấy con nên cho cậu Hy vào đi!” Dì Lan dứt mắt khỏi cửa sổ đến vỗ nhẹ lên vai Gia Ái.

“Mặc kệ anh ấy! Cứ để anh ấy nản lòng thì sẽ tự đi thôi.” Cô trầm ngâm đáp.

Dì Lan ngồi xuống cạnh cô, vẻ mặt ôn hòa:

“Nếu dễ dàng như vậy thì tại sao gần ba năm qua cậu ấy vẫn chưa nản lòng?”

Im lặng một lát, Gia Ái xoay đôi bàn tay vào nhau, nét mặt cô rất khó đoán, một phần cũng bởi đôi mắt lúc này không thể nói lên cảm xúc gì.

“Dì Lan! Chiều hôm đó dì cố ý không quay lại đúng không?”

“Là ba con gọi cho dì, bảo dì lánh mặt cho hai đứa trò chuyện. Cả dì lẫn ba mẹ con đều cảm thấy quyết định này của con không thỏa đáng.” Dì Lan chăm chú nhìn cô, giọng đầy vẻ quan tâm. “Cậu Hy có thể chờ con đến lúc này chứng tỏ cậu ấy thật lòng yêu con. Ái! Chuyện qua lâu rồi! Tha thứ cho bản thân đi con! Cho cậu ấy và chính con một cơ hội.”

“Con sẽ suy nghĩ.” Cô nhỏ nhẹ nói rồi đứng dậy vào phòng mình. Dì Lan ở lại khẽ lắc đầu lo lắng.

Sáng hôm sau, tiếng gõ cửa phòng làm Gia Ái tỉnh giấc, cô chỉ mới ngủ được một lát. Những cơn ác mộng khi xưa thỉnh thoảng vẫn lặp lại nhưng mấy hôm nay cô là vì người đó mới không thể an giấc. Từ ngày gặp lại nhau Minh Hy vẫn luôn đến đây tìm, Gia Ái không chịu mở cửa thì anh đứng chờ, cứ như vậy hết ngày này sang ngày khác.

“Ái! Cậu Hy vẫn đang ở trước nhà! Suốt cả đêm rồi!” Giọng dì Lan xuyên qua cánh cửa.

Gia Ái không đáp, suy nghĩ giây lát thì đứng dậy ra ngoài. 

“Dì bảo anh ấy vào đi!” Cô nói nhanh rồi quay người đi vào toilet, đến lúc Gia Ái ra phòng khách thì Minh Hy đã đợi sẵn. Cô không rõ bây giờ trông anh thế nào nhưng đứng ngoài trời hết cả đêm chắc anh rất mệt.

Minh Hy chăm chú nhìn cô bước đến gần, nhìn dáng vẻ này của Gia Ái chắc khó có người nào đoán được cô bị mất thị lực. Mọi hành động của cô đều rất tự nhiên, không khác gì với những người bình thường. Cô vừa ngồi xuống thì dì Lan đã đặt hai tách trà xuống phía trước họ.

“Hai đứa cứ trò chuyện đi! Dì đi mua vài thứ!” Và dì rời đi để lại một bầu không khí khó mà diễn tả bằng lời.

“Anh có gì muốn nói sao?” Cô lên tiếng.

“Có rất nhiều! Suốt ba năm qua những thứ anh muốn nói với em đã chất cao thành núi, nhưng lúc này đây lại cảm thấy không còn quan trọng nữa.” Giọng Minh Hy nhẹ nhàng và chân thành. “Bà xã! Chúng ta cùng về nhà đi được không?”

Gia Ái chớp nhẹ đôi mắt, âm điệu vẫn lạnh lùng:

“Đây là nhà tôi. Chúng ta đã ly hôn rồi! Tôi đã nhờ anh Phong giải quyết chuyện đó.”

“Anh Phong không hề làm vậy. Tất cả mọi người đều biết em chỉ có thể ở bên anh mới hạnh phúc được và anh cũng vậy!” Minh Hy kiên quyết nói. “Gia Ái! Em cũng không phải không biết điều đó mà. Đây không phải nhà em. Còn nếu em muốn vậy… anh sẽ dọn đến đây sống. Lúc nãy dì Lan đã cho phép rồi!”

Câu nói lập tức được đổi lại bằng cái nhíu mày của Gia Ái. Thời gian chỉ có một chút mà họ đã kịp đưa ra phương án cho cuộc đời cô.

“Anh không cảm thấy mình rất quá đáng sao?”

“Không cảm thấy!” Minh Hy trả lời nhẹ như không.

“Anh?” Gia Ái thở hắt ra, sau mấy giây tư lự cô đưa ra thêm một quyết định. “Anh vốn không hiểu gì về tôi, tôi vốn không phải là người tốt. Anh không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào về tôi hết. Từ đầu đến cuối suy luận của anh chẳng sai lầm là mấy, tôi thật sự đã…”

“Nếu em đang nói về chuyện của Anne thì anh biết rồi…” Minh Hy cắt ngang. “...và anh không quan tâm.”

Gương mặt Gia Ái trở nên sửng sốt, giọng cô nghi ngại:

“Anh biết? Làm sao có thể?”

Minh Hy khẳng định:

“Ngày Minh Thành đến tìm em ở công ty anh đã nghe thấy tất cả và anh cảm thấy chuyện đó không quan trọng. So với em thì hoàn toàn không quan trọng.”

“Ngay cả khi tôi đã giết người sao?” Cô hỏi. Không thể tin nổi chuyện đang xảy ra, sau ngày anh tỉnh dậy ở bệnh viện, anh không hề tỏ thái độ gì với cô. Nếu anh đã biết thì sao lại có thể bỏ qua như vậy?

“Em không giết người. Gia Ái! Anh biết em không làm vậy. Đó không phải lỗi của em.” Giọng Minh Hy vang lên khẩn thiết.

“Không phải! Cho dù anh đã nghe chúng tôi nói chuyện thì cũng không thể khẳng định được gì.” Cô đứng bật dậy.

“Anh không chỉ nghe lúc đó!” Minh Hy chậm rãi nói làm Gia Ái bỗng như đông cứng. “Anh còn nghe được khi em ngủ bên anh.” Anh bước từng bước về phía cô. “Trong cơn mơ em thổn thức rất nhiều lần, em khóc và bảo ai đó nắm lấy tay mình, bảo người đó đừng để bản thân rơi xuống. Mọi thứ đều không rõ ràng, cho đến khi anh nghe được cuộc nói chuyện. Gia Ái! Anh không biết tại sao lại xảy ra việc đó, nhưng anh biết chỉ là tai nạn thôi!”

Dứt lời anh ôm lấy cô vào lòng, để những giọt nước mắt của cô thấm lên áo mình. Gia Ái không phản kháng, cô vẫn đang bị những gì vừa nghe được làm chao đảo.

“Gia Ái! Nếu có thì đó là lỗi của anh. Là anh khiến em phải khổ sở như vậy. Nhưng mà… tha thứ cho anh đi được không? Thời gian qua anh sống như đã chết, anh không thể sống như vậy cho đến hết đời được.”

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại . - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Không có âm thanh hồi đáp, thời gian trôi qua trong im lặng. Phải rất lâu sau Gia Ái mới thì thầm.

“Tường Vân đến hẹn gặp em để lấy lại bằng chứng. Em không mang theo nhưng cô ấy cho rằng chúng ở trong túi xách, vậy là cô ấy giằng lấy. Em không đồng ý, cả hai giằng co một lúc thì quai túi bị đứt, cô ấy ngã xuống cầu nhưng vẫn giữ tay lại được. Em đứng đó…” Giọng cô đứt quãng. “… Em đứng đó, em có thể đưa tay cho cô ấy nhưng em đã không làm. Và rồi mọi chuyện xảy ra như vậy.”

“Ừ!” Anh trả lời rất đơn giản.

Gia Ái đưa tay lên đẩy anh ra.

“Đó là quyết định của em, không phải của anh.”

“Ừ!” Anh lại đáp ngắn gọn.

“Ngay cả việc gài bẫy Minh Thành cũng không phải tại anh. Anh không cần phải chịu trách nhiệm gì cả.”

“Ừ!”

Cô hơi bất ngờ nhưng vẫn nói ngay: “Vậy nên anh về đi! Đừng đến tìm em nữa.”

“Không thể!” Câu trả lời thay đổi, Minh Hy nắm chặt lấy tay cô. “Anh không đến đây để chịu trách nhiệm. Anh đến là để em có trách nhiệm với anh.” Anh mỉm cười. “Bà xã! Em không thể khiến anh yêu em xong thì lại bỏ đi. Loại tình dược mà em pha chế anh đã uống quá liều rồi!”

“Anh đọc được?” Gia Ái hỏi sau phút ngạc nhiên.

“Ừ!” Minh Hy hôn nhẹ lên trán cô rồi kéo cô vào lòng mình. “Gia Ái! Anh vì yêu em mà đến. Em có đuổi thì anh vẫn sẽ đi theo, kiên trì giống như em trước kia.”

“Anh không hiểu mình phải đối mặt với những chuyện gì đâu! Em không nhìn thấy được, cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn.” Cô chau mày phản đối.

“Anh biết!” Anh nói. “Nhưng có khó khăn đến mấy cũng không bằng thời gian ba năm qua. Gia Ái! Cho dù sau này em vẫn không đồng ý phẫu thuật cũng chẳng sao cả. Những gì em muốn thấy anh có thể diễn tả cho em, những nơi em muốn ngắm anh có thể đưa em đi. Cho anh một cơ hội được không?”

Nước mắt liên tục rơi xuống, nhưng lần này không phải vì đau đớn hay buồn khổ. Cô ngẩng lên hướng về phía anh, giọng mang nét vui đùa lẫn hờn dỗi:

“Anh có cảm thấy mình rất ngốc không? Lúc trước em lành lặn thì anh chán ghét, giờ em đã thành thế này rồi anh lại…”

“Yêu em. Không phải chỉ có một ngày, mà là mỗi ngày, mỗi kiếp!” Minh Hy quả quyết nói.

“Kiếp sau em sẽ không chọn anh đâu!” Cô nói nhỏ.

Anh mỉm cười, đôi tay ghì chặt lấy cô. “Bà xã! Kiếp trước em cũng nói như vậy.”

Gia Ái chợt nở nụ cười, một nụ cười hạnh phúc thật sự. Giấc mơ kia cuối cùng cũng ứng nghiệm. Khi bóng tối kinh hoàng bao phủ lấy cuộc đời cô thì thứ ánh sáng và màu sắc duy nhất có thể tồn tại chính là anh. Giống như bây giờ, anh ở bên cô, để cô nhận ra mình vẫn luôn có hy vọng. Cô mãi mãi cũng không cần đuổi theo nữa, vì người cô chờ đợi đã bước đến rồi.

“… và hoàng tử cùng nàng phù thủy sống bên nhau hạnh phúc suốt đời.”

~The End ♫

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.