Không Thèm Yêu Đương Với Lão Bản​

Chương 46: 46: Học Luật Tốt Đánh Nhau Cũng Không Sợ!1




Lục Tuân lại khá bình tĩnh, có vẻ như anh đã sớm dự đoán được hành động của đối phương, nhanh chóng chen ngang giữa hai người, vươn tay giữ chặt tay đối phương, khi Tiền Duy còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Lục Tuân thuận thế kéo tay đối phương một cái rồi làm một đòn quật qua vai đẹp mắt, hạ gục đối phương nằm bệt dưới đất, rõ ràng đối phương là một người đàn ông nhìn thì có vẻ lực lưỡng, nhưng động tác của Lục Tuân lại nhẹ nhàng như quăng một bao tải.

Không hổ là người luyện tản đà chục năm trời, động tác mau lẹ dứt khoát, không có bất kỳ hành động dư thừa nào.

“A a a!” Gã kia nằm bẹp dưới gọng kềm của Lục Tuân, đau đớn mà r3n rỉ.

Lục Tuân hung dữ quát: “Mau xin lỗi cô ấy đi.


”“Tại sao tôi phải xin lỗi? Nơi công cộng mà anh ngang nhiên đánh người bất chấp luật pháp sao? Anh không sợ ngồi tù à?”“Đương nhiên tôi không sợ.

” Lục Tuân cười mỉm: “Đánh người gây thương tích nhẹ trở lên mới cấu thành tội cố ý hành hung, tôi làm thế này vốn chẳng vi phạm ‘Hình pháp’, cho dù vi phạm ‘Luật an ninh trật tự công cộng’, nhưng tình tiết cũng quá nhẹ, theo quy định chỉ cần xử lý bằng hòa giải hai bên, thậm chí tôi còn chẳng mất tiền phạt.

” Giọng anh hung dữ vô cùng: “Không có việc gì thì đừng chen ngang dành thời gian đó đọc sách thêm đi, dù sao ngu dốt cũng đáng sợ lắm đấy.

”Tiền Duy ngơ ngác lắng nghe, hận không thể vỗ tay hoan hô cho Lục Tuân, học bá quả nhiên vẫn là học bá, trong mọi trường hợp đều có thể ứng dụng kiến thức linh hoạt, quả nhiên học tốt luật an ninh, đánh nhau cũng chẳng sợ.

Chắc hẳn vì sự xuất hiện của Lục Tuân, mấy người đứng sau lưng cô vừa nãy vì sợ tên chen ngang kia nên không dám đứng ra cùng cô cuối cùng cũng đứng lên phản kháng.

“Là hai người đó tự nhiên chen ngang giữa hàng! Chúng tôi ai cũng nhìn thấy!”“Tính cách tệ hại, chẳng ra dáng đàn ông tí nào, ngay cả phụ nữ cũng định đánh…”Chắc hẳn vì hiệu ứng đám đông, nên càng có nhiều người đứng về phía Tiền Duy và Lục Tuân, đôi nam nữ chen ngang kia dần dần cũng trở nên yếu thế, mà nam chen ngang kia đã bị Lục Tuân đè chặt dưới đất, bất luận giãy giụa thế nào cũng chẳng thể lật mình, về s1nh lý hay tâm lý cũng đã bại trận rồi.

Cuối cùng nam chen ngang đành lầm bầm một câu: “Thật xin lỗi…”Nhưng đối với câu xin lỗi vừa rồi, Lục Tuân chẳng mấy hài lòng, anh lạnh lùng nói: “To hơn chút.

”Tên thanh niên chen ngang kia mặt càng khó coi, nhăn nhó một hồi, cuối cùng cũng lớn tiếng nói: “Xin lỗi!”Lúc này Lục Tuân mới thu tay về, buông đối phương ra, gã kia chắc hẳn cũng cảm thấy mất hết mặt mũi, vẻ ngang ngược phách lối vừa rồi đã biến mất, gã cúi đầu không nói lời nào, mặt xám xịt lẩn vào đám người mà bỏ đi.


Đôi nam nữ này vừa đi, dòng người lại khôi phục vè vẻ trật tự và yên bình vốn có, nhưng vì Lục Tuân cứ đứng mãi ở đó, nên cô cũng hứng chịu khá nhiều ánh mắt tò mò ngó qua, cô đành cố gắng hứng chịu những ánh mắt nóng rực của các cô gái từ bốn phương tám hướng đánh tới, trong những ánh mắt kia có hâm mộ, thèm khát, ghen tị và cả dò xét thật giả quá mức rõ ràng, khiến Tiền Duy cũng bắt đầu cảm thấy khó mà đứng đó được.

“Anh không về hàng mình gọi đồ à?” Trên tay Lục Tuân trống rỗng, hiển nhiên còn chưa đến lượt anh gọi đồ, đã bị động tĩnh bên Tiền Duy thu hút, cô nhìn anh một cái: “Vừa rồi cám ơn anh.

” Cô cảm thấy thật xấu hổ: “Sớm biết thế tôi cũng không gây sự với họ làm gì, hại anh còn phải sang đây một chuyến, công sức xếp hàng nãy giờ mất sạch rồi.

”“Pháp luật tồn tại chính là để giải quyết những xung đột, một người học luật như cô còn sợ cãi nhau à?” Rõ ràng là cố ý tới giúp Tiền Duy giải vây, đáng tiếc cái tên Lục Tuân này lúc nào cũng ra vẻ mắt cao hơn đầu, nói tới nói lui vẫn luôn khiến người ta cứng họng như thế, nhưng cô chẳng thể phủ nhận, với khuôn mặt xuất sắc kia, dù anh có làm gì cũng được người ta tha thứ.

Tính cách tệ hại ấy người ta nghĩ là cá tính, miệng anh độc địa thì người ta nói là sắc xảo.

Trên người anh quả thực có một luồng khí chất vô cùng mạnh mẽ, vừa xuất chúng lại áp đảo, cứ như anh đang nắm trong tay một thanh bảo kiếm có thể khống chế quyền sinh sát, chẳng mấy khi tuốt kiếm ra khỏi vỏ, nhưng vừa rút kiếm ra nhất định sẽ đại sát tứ phương.


Dĩ nhiên tính cách kiêu ngạo của đóa hoa thiên sơn ấy, theo Tiền Duy mà nói cũng là đương nhiên, có đôi khi Lục Tuân chẳng hề nói gì, chỉ trưng ra gương mặt lạnh tanh đứng đó, cũng khiến người ta hận không thể quỳ dưới ánh hào quang vạn trượng của anh mà cảm tạ ân đức, hận không thể nói với anh một câu “Ngài đã lịch kiếp vất vả rồi”!“Không về nữa.

” Lục Tuân lời ít mà ý nhiều: “Tôi cũng sang đây xếp hàng mua đồ luôn.

”“Không phải anh bảo đây là thực phẩm rác à? Hàng này đang chờ để mua pizza đấy…” Hơn nữa bên dãy hàng của Lục Tuân trước đó cũng không nhiều người, quay lại xếp hàng cũng có thể đến lượt gọi đồ luôn, Tiền Duy chẳng hiểu anh muốn làm gì.

Lục Tuân khó chịu nhíu mày lại: “Đột nhiên tôi muốn ăn thực phẩm rác đấy, cô có ý kiến gì à?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.