Không Thèm Yêu Sếp

Chương 20: Học luật tốt, đánh nhau cũng chả sợ !



Lúc Lục Tuân nói những lời này thì hai tay anh vẫn nhàn nhã đút trong túi, dường như chẳng coi người đàn ông trước mắt là gì, mà thái độ này quả nhiên đã chọc giận đối phương rồi.

“Mày nói không động là ông đây không được động đấy à?” Nam chen ngang giơ tay lên dứ dứ trước mặt anh ra vẻ, mắt thấy có vẻ định đấm về phía Tiền Duy.

Lục Tuân lại khá bình tĩnh, có vẻ như anh đã sớm dự đoán được hành động của đối phương, nhanh chóng chen ngang giữa hai người, vươn tay giữ chặt tay đối phương, khi Tiền Duy còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Lục Tuân thuận thế kéo tay đối phương một cái rồi làm một đòn quật qua vai đẹp mắt, hạ gục đối phương nằm bệt dưới đất, rõ ràng đối phương là một người đàn ông nhìn thì có vẻ lực lưỡng, nhưng động tác của Lục Tuân lại nhẹ nhàng như quăng một bao tải. Không hổ là người luyện tản đà chục năm trời , động tác mau lẹ dứt khoát, không có bất kỳ hành động dư thừa nào.

“A a a!” Gã kia nằm bẹp dưới gọng kềm của Lục Tuân, đau đớn mà rên rỉ.

Lục Tuân hung dữ quát: “Mau xin lỗi cô ấy đi.”

“Tại sao tao phải xin lỗi? Nơi công cộng mà mày ngang nhiên đánh người bất chấp luật pháp sao? Mày không sợ ngồi tù à? !”

“Đương nhiên tôi không sợ.” Lục Tuân cười mỉm, “Đánh người gây thương tích nhẹ trở lên mới cấu thành tội cố ý hành hung, tôi làm thế này vốn chẳng vi phạm ‘Hình pháp’, cho dù vi phạm ‘Luật an ninh trật tự công cộng’, nhưng tình tiết cũng quá nhẹ, theo quy định chỉ cần xử lý bằng hòa giải hai bên, thậm chí tôi còn chẳng mất tiền phạt.” Giọng anh hung dữ vô cùng, “Không có việc gì thì đừng chen ngang dành thời gian đó đọc sách thêm đi, dù sao ngu dốt cũng đáng sợ lắm đấy.”

Tiền Duy ngơ ngác lắng nghe, hận không thể vỗ tay hoan hô cho Lục Tuân, học bá quả nhiên vẫn là học bá, trong mọi trường hợp đều có thể ứng dụng kiến thức linh hoạt, quả nhiên học tốt luật an ninh, đánh nhau cũng chẳng sợ.

Chắc hẳn vì sự xuất hiện của Lục Tuân, mấy người đứng sau lưng cô vừa nãy vì sợ tên chen ngang kia nên không dám đứng ra cùng cô cuối cùng cũng đứng lên phản kháng.

“Là hai người đó tự nhiên chen ngang giữa hàng! Chúng tôi ai cũng nhìn thấy!”

“Tính cách tệ hại, chẳng ra dáng đàn ông tí nào, ngay cả phụ nữ cũng định đánh…”

Chắc hẳn vì hiệu ứng đám đông, nên càng có nhiều người đứng về phía Tiền Duy và Lục Tuân, đôi nam nữ chen ngang kia dần dần cũng trở nên yếu thế, mà nam chen ngang kia đã bị Lục Tuân đè chặt dưới đất, bất luận giãy giụa thế nào cũng chẳng thể lật mình, về sinh lý hay tâm lý cũng đã bại trận rồi.

Cuối cùng nam chen ngang đành lầm bầm một câu: “Thật xin lỗi…”

Nhưng đối với câu xin lỗi vừa rồi, Lục Tuân chẳng mấy hài lòng, anh lạnh lùng nói: “To hơn chút.”

Nam chen ngang kia mặt càng khó coi, nhăn nhó một hồi, cuối cùng cũng lớn tiếng nói: “Xin lỗi!”

Lúc này Lục Tuân mới thu tay về, buông đối phương ra, gã kia chắc hẳn cũng cảm thấy mất hết mặt mũi, vẻ ngang ngược phách lối vừa rồi đã biến mất, gã cúi đầu không nói lời nào, mặt xám xịt lẩn vào đám người mà bỏ đi.

Đôi nam nữ này vừa đi, dòng người lại khôi phục vè vẻ trật tự và yên bình vốn có, nhưng vì Lục Tuân cứ đứng mãi ở đó, nên cô cũng hứng chịu khá nhiều ánh mắt tò mò ngó qua, cô đành cố gắng hứng chịu những ánh mắt nóng rực của các cô gái từ bốn phương tám hướng đánh tới, trong những ánh mắt kia có hâm mộ, thèm khát, ghen tị và cả dò xét thật giả quá mức rõ ràng, khiến Tiền Duy cũng bắt đầu cảm thấy khó mà đứng đó được.

“Cậu không về hàng mình gọi đồ à?” Trên tay Lục Tuân trống rỗng, hiển nhiên còn chưa đến lượt anh gọi đồ, đã bị động tĩnh bên Tiền Duy thu hút, cô nhìn anh một cái, “Vừa rồi cám ơn cậu.” Cô cảm thấy thật xấu hổ, “Sớm biết thế tôi cũng không gây sự với họ làm gì, hại cậu còn phải sang đây một chuyến, công sức xếp hàng nãy giờ mất sạch rồi.”

“Pháp luật tồn tại chính là để giải quyết những xung đột, một người học luật như cậu còn sợ cãi nhau à?” Rõ ràng là cố ý tới giúp Tiền Duy giải vây, đáng tiếc cái tên Lục Tuân này lúc nào cũng ra vẻ mắt cao hơn đầu, nói tới nói lui vẫn luôn khiến người ta cứng họng như thế, nhưng cô chẳng thể phủ nhận, với khuôn mặt xuất sắc kia, dù anh có làm gì cũng được người ta tha thứ.

Tính cách tệ hại ấy người ta nghĩ là cá tính; miệng anh độc địa thì người ta nói là sắc xảo. Trên người anh quả thực có một luồng khí chất vô cùng mạnh mẽ, vừa xuất chúng lại áp đảo, cứ như anh đang nắm trong tay một thanh bảo kiếm có thể khống chế quyền sinh sát, chẳng mấy khi tuốt kiếm ra khỏi vỏ, nhưng vừa rút kiếm ra nhất định sẽ đại sát tứ phương. Dĩ nhiên tính cách kiêu ngạo của đóa hoa thiên sơn ấy, theo Tiền Duy mà nói cũng là đương nhiên, có đôi khi Lục Tuân chẳng hề nói gì, chỉ trưng ra gương mặt lạnh tanh đứng đó, cũng khiến người ta hận không thể quỳ dưới ánh hào quang vạn trượng của anh mà cảm tạ ân đức, hận không thể nói với anh một câu “Ngài đã lịch kiếp vất vả rồi” !

“Không về nữa.” Lục Tuân lời ít mà ý nhiều, “Tôi cũng sang đây xếp hàng mua đồ luôn.”

“Không phải cậu bảo đây là thực phẩm rác à? Hàng này đang chờ để mua pizza đấy…” Hơn nữa bên dãy hàng của Lục Tuân trước đó cũng không nhiều người, quay lại xếp hàng cũng có thể đến lượt gọi đồ luôn , Tiền Duy chẳng hiểu anh muốn làm gì.

Lục Tuân khó chịu nhíu mày: “Đột nhiên tôi muốn ăn thực phẩm rác đấy, cậu có ý kiến gì à?”

“Không dám không dám!” Tiền Duy lấy lòng nói, “Vậy thì để tôi mời cậu ăn pizza đi, hiếm khi cậu mới ăn mà!”

Lục Tuân vô cùng cao ngạo nhìn Tiền Duy một cái, từ chối cho ý kiến, cô coi như anh đã ngầm cho phép.

Từ trước đến nay đồ ăn nhanh luôn được ưa chuộng hơn những món ăn healthy, người xếp hàng mua pizza khá đông, Tiền Duy đành phải xếp hàng cùng Lục Tuân đợi đến lượt chọn đồ, Lục Tuân hiển nhiên không muốn tiếp chuyện cùng Tiền Duy, anh liền lôi tai nghe ra nhét vào tai, vừa nghe vừa chờ, Tiền Duy đành phải đứng một mình chờ, cô buồn bực ngán ngẩm nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không ngờ lại thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Cặp đôi tình nhân chen ngang ảo não rời đi lúc nãy, đảo mắt một cái lại xuất hiện cùng vài tên đi theo sau, đúng lúc này cả đám đang nhìn về phía Tiền Duy. Trong lòng cô liền bật còi báo động nguy cấp! Lúc này cô mới nhớ ra, vừa rồi đôi ấy đã từng nói sẽ gọi khoảng tám chiếc pizza, có thể thấy bọn họ nhất định có đồng bọn.

“Lục Tuân…” Tiền Duy vô ý thức kéo ống tay áo Lục Tuân .

Bất luận là lúc nào, vị đại thần Lục Tuân luôn vô cùng bình tĩnh, anh từ từ đút tai nghe vào túi, sau đó sắn ống tay áo lên, nhẹ nhàng bẻ từng đốt tay, tạo tư thế “Tới một tên đánh một tên, tới một đôi đánh một đôi”.

Nam chen ngang vừa rồi bị Lục Tuân đánh cho sấp mặt hiển nhiên không ngờ sau khi anh hăng hái làm việc nghĩa mà vẫn chưa đi, gã bất chợt cảm thấy uể oải , cũng tự biết mình không phải là đối thủ của Lục Tuân, nên lúc này chỉ có thể oán hận lườm Tiền Duy một cái rồi ảo não bỏ đi.

Giờ này Tiền Duy mới hiểu ra vì sao Lục Tuân lại muốn sang đây xếp hàng cùng cô, không phải vì anh đột nhiên muốn ăn thực phẩm rác, mà là sợ cặp đôi tình nhân kia quay lại trả thù, hai kẻ lưu manh ấy tuy rằng đã bại trận dưới tay Lục Tuân, nhưng cả hai đã quen hoành hành ngang ngược rồi, nhất định sẽ không nuốt trôi cục nghẹn này. Mặc dù hai người họ cùng cùng mặc áo lưu niệm, nhưng trong khu ẩm thực này cũng có không ít người tới công viên mua áo lưu niệm mặc như bọn họ, hơn nữa hai người còn không xếp hàng chung nên gã đã suy đoán anh chỉ người thấy việc nghĩa hăng hái làm, sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ bỏ đi, vì thế gã muốn quay lại gây sự với Tiền Duy cho đỡ bực, huống chi vừa rồi gã còn bị mất mặt trước bạn gái, gã rất muốn tìm lại danh dự và sự tự tin của mình.

Mặc dù Lục Tuân có con mắt cao hơn đầu, nhưng vào những thời khắc quan trọng, anh vẫn rất tinh tế và chu đáo, Tiền Duy chân thành nói: “Lục Tuân, cám ơn cậu.”

“Cậu đừng nghĩ nhiều quá .” Đối với chuyện này, Lục Tuân lại tỏ vẻ khác, giọng điệu vẫn chẳng chút nể nang như thế, “Tôi quả thực là muốn ăn pizza.” Nhưng mặc dù cố tỏ thái độ chẳng thèm ngó ngàng đến Tiền Duy, nhưng hai vành tai đỏ rực kia vẫn tiết lộ tâm tình của anh.

Tiền Duy nhìn Lục Tuân một cái, trong lòng càng nhiệt huyết sôi trào, nhìn xem, Lục Tuân quả nhiên là người khẩu thị tâm phi, chỉ một câu cảm ơn thôi anh cũng đã ngại rồi, chứ đừng nói là đối mặt với Mạc Tử Tâm ánh trăng sáng trong lòng mình, càng nghiện thì càng ngại. Tiền Duy thầm nghĩ, chỉ bằng việc Lục Tuân giúp mình ra mặt ngày hôm nay, nói gì thì cô cũng phải góp một tay vào hạnh phúc tương lai của anh!

Dõi theo bóng lưng Lục Tuân, cô nắm chặt tay nói đầy quyết tâm: “Lục Tuân, hạnh phúc nửa đời sau của cậu cứ giao cho tôi đi!”

***

Đáng tiếc ngọn lửa nhiệt tình của Tiền Duy mau chóng bị hiện thực dập tắt, Tiền Duy ngẩn người không ngừng tìm kiếm xung quanh, cũng chẳng thấy bóng dáng Tiền Xuyên và Mạc Tử Tâm đâu cả, cuối cùng cô đột nhiên cảm thấy đã mất đi mục tiêu, toàn thân uể oải.

“Haiz, làm sao đây ?! Giờ thì Tiền Xuyên có thể hẹn hò cùng Mạc Tử Tâm cả ngày hôm nay rồi, hỏng rồi hỏng rồi!”

Nhưng Lục Tuân vẫn vô cùng bình tĩnh, xem ra Tiền Duy có vẻ gấp hơn cả anh nữa, mà anh lại thản nhiên ngồi cạnh châm chọc: “Cậu cứ tưởng đi chơi với nhau một ngày mà Mạc Tử Tâm đã đồng ý hẹn hò với Tiền Xuyên à?”

“Ngộ nhỡ có chuyện gì không may thì cũng rất khó nói đấy! Tiền Xuyên ấy à, tôi thừa hiểu tên nhóc ấy, nếu nó thật lòng muốn theo đuổi cô ấy, thì sẽ biết nịnh nọt người ta thế nào, cứ bám dính lấy người ta mà quan tâm chăm sóc. Vừa rồi lúc ở trong nhà ma, Mạc Tử Tâm vừa tỏ ra sợ hãi, nó đã ra mặt gánh chức hộ hoa sứ giả nắm tay cho cô ấy đỡ sợ. Trong nhà ma tối thui, Mạc Tử Tâm nhất định sẽ rất sợ hãi, tim đập thình thịch rồi cuối cùng lại không phân biệt được, còn tưởng rằng mình đã động lòng! Cứ một hai lần như thế, rồi họ cũng sẽ hẹn hò thôi!”

“Cũng đâu phải chỉ bên nhau một ngày là có thể yêu nhau được, có bao nhiêu người ở bên nhau mấy chục năm, còn chẳng yêu nhau nữa là.” Lục Tuân không để ý khẽ cười.

Tiền Duy than thở: “Tôi khuyên cậu không nên lạc quan mù quáng thế, hormone giữa nam và nữ rất kỳ diệu, tốt nhất cậu không nên quá tự tin mà tỏ ra khinh địch…”

Lục Tuân nhíu mày: “Vậy hai chúng ta đi cùng nhau cả ngày hôm nay thì sẽ yêu nhau à?”

“Ừ thì… chúng ta không như họ…” Tiền Duy nghẹn họng, “Hai người ở bên nhau có thể yêu nhau, cũng cần điều kiện tiên quyết , đó là nhất định một trong hai người phải có ý đồ với đối phương… tôi thề …tôi tuyệt đối không có ý đồ gì với cậu cả!”

“Vậy sao cậu biết tôi không có ý gì với cậu?”

“Ừ thì. . . chuyện này không đùa được đâu…” nhất thời giọng Tiền Duy bỗng lắp bắp, “Tôi thường nghe người ta nói cóc muốn ăn thịt thiên nga, nhưng chưa từng thấy thiên nga lại muốn hiến thân cho cóc đấy…”

Lục Tuân khẽ cong khóe môi để lộ nụ cười tươi rõ ràng, lúc này Tiền Duy mới nhận ra đối phương đang trêu đùa mình, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Này, Lục Tuân, cậu đừng đùa thế nữa, làm người ta áp lực chết được.”

Lục Tuân nghe xong, quả nhiên không vui: “Làm sao, chẳng lẽ được tôi thích nên cậu không vui? Còn áp lực? Còn không hài lòng à?”

“Không không không không!” Tiền Duy chân chó giải thích, “Được cậu thích đương nhiên là niềm vinh dự với tôi! Nhưng vấn đề là ở chỗ cậu là thiên nga, còn tôi chỉ là cóc, cậu nghĩ thử xem, hai ta không phải người của cùng một thế giới. Những người thuộc tầng thiên nga như cậu dĩ nhiên phải thích đồng loại thiên nga, ngộ nhỡ cậu thật sự mờ mắt mà coi trọng cóc là tôi đây, cậu lại bảo tôi không áp lực sao được? Thứ nhất, giờ mắt cậu đang mờ, nhưng nếu sau này gu thẩm mỹ của cậu dần được cải thiển, với điều kiện của cậu, chỉ mất vài phút là có thể trở lại đàn thiên nga mà tìm đồng loại của cậu, vậy cóc bị bỏ lại là tôi đây nhất định sẽ rất thê thảm, hơn nữa kẻ đã từng được ăn thịt thiên nga, sau này còn có thể để ý đến cóc khác nữa không? Sau khi bị đá không chừng tôi sẽ độc thân cả đời mất. Thứ hai, thời buổi này thiên nga cực phẩm như cậu đã ít rồi, lại còn bị cóc tôi đây chiếm đoạt, đây chẳng phải đã gây tổn thất cực lớn cho quần thể thiên nga đó sao? Đến lúc đó không chừng sẽ bị những thiên nga để ý cậu ghét bỏ? Mà cóc tôi đây chỉ là cóc, không tìm một người chung tầng lớp lại đi chọn thiên nga, thì trong quần thể của mình tôi cũng sẽ bị mọi người xa lánh. Dù sao, con người trên đời này ấy à chỉ có thể chấp nhận người khác không bằng mình hoặc cùng lắm là bằng mình, họ tuyệt đối sẽ không chấp nhận những người cùng đẳng cấp với mình nhưng lại đột nhiên phát tài lên như diều gặp gió. Cậu thấy đấy, cuối cùng tôi ở đâu cũng bị ghét bỏ? Huống chi, xét từ góc độ sinh vật học mà nói, cóc và thiên nga ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt.”

“Tiền Duy, nói về ngụy biện thì cậu quả là thiên hạ vô địch đấy.” Lục Tuân khẽ cười, “Nhưng cậu cũng không cần coi nhẹ mình thế đâu, cậu tuyệt đối không phải là cóc.”

Một kẻ mồm miệng độc địa như Lục Tuân lại có thể thốt ra một câu tử tế như thế, trong lòng Tiền Duy cảm động không thôi, xem ra trong suy nghĩ của anh, cô cũng là nhân tài đấy chứ! Không phải là cóc đâu mà là thiên nga đấy nhé!

Đáng tiếc Tiền Duy còn chưa kịp vui mừng, đã nghe Lục Tuân tiếp tục nói: “Tôi thấy da cậu cũng đẹp đấy, căng mịn bóng loáng, mà da cóc thì sần sùi thô ráp, chỉ bằng điểm ấy thôi thì cậu tuyệt đối không thể là cóc được, ít nhất cũng là ếch xanh.”

“…”

Lục Tuân, tôi cám ơn cậu quá cơ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.