Khi anh họ Mạc Tử Tâm là Mạc Đào tới nơi, thì lúc ấy Tiền Duy mừng rỡ cứ như mẹ về chợ, vừa thấy bóng dáng Mạc Đào cách đó không xa, cô đã kích động đến mức suýt chút nữa bật khóc, cuối cùng thì người anh họ của Mạc Tử Tâm đã tới giải cứu cô trong lúc nước sôi lửa bỏng rồi!
Đúng là anh họ của Mạc Tử Tâm, tướng mạo Mạc Đào cũng đạt trên mức tiêu chuẩn, mặc dù không ưu tú như Mạc Tử Tâm nhưng trông anh cũng khá lãng tử hào hoa phong nhã, ẩn dưới cặp mắt đào hoa kia là đôi mắt sáng ngời, hơn nữa vì học khoa ngoại ngữ Anh nên phong cách cũng bị ảnh hưởng bởi lối văn hóa Âu Mỹ khá nhiều, anh ăn mặc khá thời thượng theo style tây âu. Năm 2009 đối với đám sinh viên mà nói, có style thời thượng như thế thì tìm trong ngàn người mới có một.
“Anh họ! Bên này!” Mạc Tử Tâm nhiệt tình vẫy vẫy tay.
Sau khi Mạc Đào ngồi xuống, Mạc Tử Tâm liền giới thiệu đơn giản cho hai người làm quen.
“Ôi trời!” Mạc Tử Tâm đột nhiên cầm di động lên, “Bạn cùng phòng tôi quên mang chìa khoá phòng nên đang đứng chờ ngoài cửa , tôi phải về mở cửa cho cậu ấy ! Nếu không hai người cứ ăn trước đi? Tôi về mở cửa rồi ra ngay!” Cô nói xong, liền cầm balo vội vàng bỏ đi.
Mặc dù Mạc Tử Tâm là người xinh đẹp, thành tích học tập ưu tú, nhưng Tiền Duy không thể phủ nhận khả năng diễn xuất của cô nàng có vẻ hơi gượng, thế này thì quá lố rồi …
Đối mặt với Mạc Đào hoàn toàn xa lạ, lúc này Tiền Duy cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nghĩ tới nghĩ lui thì nếu tính cả kiếp trước nữa thì đây là lần đầu tiên cô đi “xem mắt”, cô không giấu nổi sự lúng túng, vụng trộm liếc nhìn Mạc Đào đánh giá, đối phương quả thực cũng là một nhân tài, nghe Mạc Tử Tâm giới thiệu qua thì anh là một nhân vật khá nổi tiếng của Khoa ngoại ngữ anh, bản thân khoa ngoại ngữ vốn đã ít nam sinh, mà người mặt mũi tuấn tú thì lại càng ít, đẳng cấp nhan sắc này của Mạc Đào cộng thêm năng lực ngoại ngữ nổi bật xuất chúng, thật sự là đối tượng thầm mếm của các thiếu nữ, bình thường chắc hẳn cũng được khá nhiều nữ sinh theo đuổi.
Kiếp trước Tiền Duy chịu sự áp bức của Lục Tuân về cường độ công việc nênvốn chẳng có thời gian yêu đương, giờ thì trời xui đất khiến được xếp đi xem mắt, trong lòng cũng có chút hiếu kì.
Trông cô có vẻ nhút nhát nhưng Mạc Đào lại rất tự nhiên: “Em xem menu đi muốn ăn gì thì mình gọi?”
Lần đầu tiên gặp nhau, đằng gái nhất định phải thể hiện sự dịu dàng hiền hậu! Tiền Duy nhớ tới những kiến thức Lưu Thi Vận phổ cập cho cô kiếp trước thì khẽ cười mỉm mà nói: “Em không kiêng kị gì cả, ăn gì cũng được, anh cứ gọi đi.”
Mạc Đào có hơi bất ngờ, nhưng hiển nhiên anh khá hài lòng với câu trả lời này của Tiền Duy, chỉ là theo phép lịch sự thông thường, liền xác nhận lại lần nữa: “Gì em cũng ăn à?”
“Gọi món anh thích là được.” Tiền Duy tiếp tục giả bộ mỉm cười, “Em tin vào gu ăn uống của anh, món anh thích nhất định là không tệ, em cũng sẽ thích .”
Kết quả là Mạc Đào gọi nhân viên phục vụ tới, sau đó bắt đầu order món.
Mạc Đào rất hào phóng, lần đầu tiên gặp nhau đã gọi một đống đồ, nhưng Tiền Duy càng nghe càng hoàng loạn: “Ơ ơ… Sao anh toàn gọi đồ ăn chay thế? Chúng ta có thể gọi ít Shasimi và thịt không?”
Mạc Đào hơi bất ngờ: “Ơ, anh còn tưởng Tử Tâm nói với em rồi.” Anh cười nhạt một tiếng, “Anh là người theo chủ nghĩa ăn chay.”
“…”
Trái tim Tiền Duy lạnh dần … Cô nhịn lại, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn: “Thật xin lỗi! Mặc dù anh rất ưu tú, nhưng … em không thể vì tình yêu mà từ bỏ thịt lợn thịt bò thịt dê thịt gà thịt chim thịt thỏ thịt ếch thịt trâu tôm cua cá ốc ngao được!” Cô nói một hơi rốt cục cũng khiến những cảm xúc ngại ngùng nãy giờ tan sạch, “Mặc dù anh chưa chắc sẽ thích em, nhưng em nói ra bây giờ thì tốt hơn, tránh lừa dối làm lãng phí thời gian của anh, dù sao anh cũng không ép em ăn món chay, hai ta cũng không cùng gu ăn uống, tương lai sau này chắc cũng có nhiều mâu thuẫn…”
“Phụt.” Đáp lại cô là tiếng cười trầm thấp của Mạc Đào, anh cong khóe môi, ngay sau đó cặp mắt đào hoa xinh đẹp cũng tràn ngập ý cười, “Thực ra anh cũng định thẳng thắn với em.” Anh dừng một chút, “Tạm thời anh chưa muốn yêu đương. Thật xin lỗi em, vì Tử Tâm cứ khăng khăng nói em là cô gái tốt, hi vọng anh có thể làm quen, hơn nữa con bé lại rất thật lòng, anh không nỡ cự tuyệt, cho nên định tới đây cùng em ăn một bữa, sau đó thẳng thắn xin lỗi em, thú thật với em là anh hiện giờ không có tâm trạng yêu đương.”
Tiền Duy hơi bất ngờ: “Ơ? ? Vì sao chứ? ?”
Nhắc tới đề tài này, Mạc Đào có vẻ hơi buồn.
Tiền Duy thấy vẻ mặt anh u sầu, lập tức liền hiểu chuyện: “Anh có người trong lòng đúng không?”
Mạc Đào ngẩn người: “Rõ ràng thế sao?”
“Đúng! Rất rõ ràng mà!” Tiền Duy khẽ gật đầu, “Vừa nhìn là biết thiếu nam hoài xuân đang hãm sâu trong vòng xoáy tình ái.”
“…”
“Nhưng nếu anh đã thích người ta như thế, sao lại không theo đuổi ! Với điều kiện này của anh, con gái sẽ không từ chối đâu .”
Mạc Đào thở dài: “Anh cũng định theo đuổi cô ấy, nhưng anh đã nghĩ kỹ rồi, cô ấy nhất định sẽ từ chối anh.” Anh nhìn thoáng qua Tiền Duy, “Cô ấy lớn hơn anh bảy tuổi, là hàng xóm cũ của anh, hồi còn bé cô ấy rất quan tâm tới anh, là người vừa dịu dàng lại xinh đẹp tài giỏi, anh thích cô ấy lâu rồi, ngay cả thói quen ăn chay này phần nhiều cũng chịu ảnh hưởng từ cô ấy.”
Oa! Tiền Duy nghĩ thầm, đúng là nhìn không ra nhìn không ra mà, tên nhóc Mạc Đào này lại tiến bộ như thế, hóa ra là một mối tình đơn phương tỷ đệ luyến.
“Không có bức tường nào không lọt gió!” Tiền Duy vỗ vỗ ngực, “Anh cứ can đảm theo đuổi, quân sư em đây sẽ bày mưu tính kế cho anh, đảm bảo bách phát bách trúng!”
Mạc Đào lớn hơn Tiền Duy một khóa, năm nay 20 tuổi, cô gái anh thích hơn anh bảy tuổi, vậy là mới 27 tuổi, so với Tiền Duy ở kiếp trước còn nhỏ hơn một tuổi, tâm lý con gái hai bảy, Tiền Duy tự xưng là vẫn hiểu rõ.
“Dù giờ cô ấy chấp nhận anh nhưng tương lai bọn anh có thể ở bên nhau sao?” Mạc Đào nói với giọng đầy hoài nghi, “Xã hội này chẳng mấy tán đồng tình chị em, huống chi cô ấy không chỉ lớn hơn anh hai ba tuổi mà là bảy tuổi, anh không muốn chỉ yêu đương mấy năm với cô ấy, anh muốn bên cô ấy cả đời này.”
“Đừng vội đừng vội, đợi thêm mấy năm nữa xã hội sẽ thoáng hơn thôi, tình chị sẽ chẳng ai cấm cản nữa, thậm chí còn có thể nói là trào lưu mới khá thịnh hành, theo em cảm thấy, các chị gái trưởng thành đều sẽ thích style tiểu trung khuyển, còn có rất nhiều người tu thành chính quả với tình chị em. Xã hội tương lai sẽ càng ngày càng bao dung càng ngày càng đa dạng, mọi người sẽ không dùng tuổi tác để đánh giá hai người có phù hợp hay không, mà họ sẽ xem tình cảm của hai người đến đâu để đánh giá một cuộc tình có hạnh phúc không.” Tiền Duy vừa nói vừa phổ cập một vái kiến thức tương lai cho Mạc Đào như danh từ riêng tiểu trung khuyển.
Mạc Đào nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”
“Thật mà!” Tiền Duy trịnh trọng gật đầu, “Em đảm bảo đấy!” Cô gõ bàn một cái, “Tình địch cạnh tranh của anh đa phần là những người tầm tuổi chị ấy, đầu tiên chúng ta phải lập mô hình SWOT để phân tích xem sao, liệt kê ra những ưu điểm khuyết điểm của những người có khả năng trở thành tình địch của anh, sau đó tiêu diệt từng người một. Ưu điểm của anh là trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết và sức sống, không lõi đời hay giả tạo như những người đàn ông trưởng thành, tình cảm ngây thơ chân thật; điểm yếu tất nhiên là tương lai chưa ổn định, con người cũng chưa đủ chững chạc, cho nên anh phải cố gắng làm giảm sự lo lắng của cô ấy về điểm này…”
Tiền Duy phân tích từng điểm rất rõ ràng, Mạc Đào ngồi nghe rất tập trung, nói qua nói lại một hồi, đến khi kết thúc bữa cơm, Mạc Đào và Tiền Duy đã ký kết xong tình anh em cách mạng.
“Nghe em nói như thế, đúng là mở mang đầu óc, anh sẽ dựa theo kế hoạch của em mà làm, mấy ngày nữa anh sẽ mởi em ăn cơm, em lại phân tích tiếp cho anh nhé!”
Tiền Duy xua xua tay: “Mời ăn cơm thì thôi, chúng ta cho nhau số điện thoại, rồi thêm QQ đi, sau này anh có vấn đề gì thì cứ nhắn tin cho em, đừng lãng phí tiền cơm , huống chi đồ ăn chay của anh em cũng ăn không quen…”
Mạc Đào khẽ cười: “Vậy lần sau anh sẽ mời em ăn thịt, anh ăn chay cũng được.” Anh thần bí trợn mắt nhìn cô, “Hơn nữa anh khuyên em tốt nhất vẫn nên cùng anh ra ngoài ăn thì hơn, như thế thì Tử Tâm cũng sẽ tương đối yên tâm.”
“Vì sao?”
“Với sự hiểu biết của anh về con bé, nó vội vã muốn giới thiệu em quen anh như vậy là hi vọng chúng ta sẽ yêu nhau, không chừng con bé đã thích một cậu chàng nào đó, sau đó cảm thấy em có thể là đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn của nó, cho nên mới sốt ruột tìm cách loại em ra khỏi cuộc chiến, vậy nên mỗi tuần em cùng anh sẽ đi ăn một bữa, để cho nó yên tâm.” Anh cười cười, “Mặc dù con bé là em họ của anh, nhưng anh không thiên vị cho nó đâu nhé, nếu em cũng có ý với cậu nam sinh kia thì cứ can đảm theo đuổi, anh đây sẽ trợ giúp em đánh lạc hướng Tử Tâm, đương nhiên điều kiện tiên quyết là em phải giúp anh theo đuổi được người anh thích.”
Tiền Duy thở dài: “Thật ra em cũng rất bực mình, sao cậu ấy có thể nghĩ em sẽ là đối thủ cạnh tranh của cậu ấy? Người điều kiện tốt như cậu ấy, không phải sẽ đánh bại em trong vòng một nốt nhạc sao? Hơn nữa em cũng chẳng thích Lục Tuân, cậu ấy và em vốn chẳng phải người chung chí hướng! Em nghĩ cũng chẳng bao giờ nghĩ nữa là!”
Mạc Đào khẽ cười: “Ngay cả em cũng không nhận ra, em có một khả năng đó là ở bên em không có áp lực, rất thoải mái, bất giác lại cảm thấy vui vẻ.”
“Được rồi được rồi, anh dừng lại đi, đừng khen em quá, anh không khen em cũng sẽ bày mưu tính kế giúp anh .”
“Vậy chúng ta quyết định một tuần sẽ gặp nhau một lần nhé!” Tiền Duy quả quyết quyết định kế hoạch, hai tay đều đang có nhiệm vụ nên hai tay đều phải cứng cáp, vừa muốn thúc đẩy Mạc Đào và chị gái nhỏ, cũng phải hỗ trợ Lục Tuân và Mạc Tử Tâm!
Mạc Đào đảo mắt: “Quyết định như vậy đi, nếu như em không ngại, anh có một yêu cầu hơi quá đáng.”
“Hả?”
“Nếu như trước mắt em chưa thích ai, có thể giả vờ là bạn gái của anh không?” Mạc Đào hơi xấu hổ, “Hoặc là giả vờ hai ta đang yêu đương hay đang tán nhau cũng được? Nói ra cũng thật ngại, có một học muội trong khoa đang theo đuổi anh, ngày nào cũng đeo bám tán tỉnh, con bé đó thề nếu anh không có người yêu tuyệt đối sẽ không từ bỏ, anh từ chối em ấy mấy lần, cũng đã nói trong lòng mình có người thích, nhưng con bé cương quyết không nghe, cảm giác cố chấp đến đáng sợ. Anh đang nghĩ, dù sao chúng ta tuần nào cũng hẹn nhau ra ăn cơm, không bằng cứ che giấu tai mắt người khác như thế?” thái độ Mạc Đào rất thành khẩn, “Chỉ cần để con bé ấy tuyệt vọng là được! Thật sự, nhờ em giúp đỡ!”
Tiền Duy xoa xoa cằm, kế hoạch của mình không phải là giúp Mạc Tử Tâm và Lục Tuân thành đôi sao? Nếu để bà chủ tương lai cho rằng cô có tính uy hiếp, đây chính là sai lầm cực lớn của cô! Bởi vậy giúp Mạc Đào cũng coi như là nhất cử lưỡng tiện [1] đúng không?
[1] Có ý tương đương với một mũi tên trúng hai con chim
Vì thế cô khẽ gật đầu: “Vậy anh phải mời em ăn thật ngon nhé!”