Khi Phượng Triêu Văn hạ
triều trở về, Đức Phi đã đi rồi.
Hắn ngồi ở trên giường rồng, duỗi cánh tay kéo ta đang trốn ở trong chăn ra,
như kéo một đứa bé, nhéo một cái trên mặt ta, hỏi: “Đang suy nghĩ gì?”
Ta thở dài, rất là ưu sầu: “Bệ hạ, ta cảm thấy ta lên cân.”
Hắn trầm thấp cười, thanh âm ôn nhu mà dễ nghe: “Ừ, lên cân thì tốt.” Thuận tay
nhéo nhéo hông ta, “Xác thực thêm chút ít thịt.”
Ta đẩy tay của hắn ra, càng ưu sầu: “Bệ hạ ngươi không phải muốn nuôi ta cho
béo lên lại giết đi?”
Hắn đem trán kề vào trán ta, ánh mắt thật sâu nhìn vào mắt ta, giống như muốn
nhìn thẳng vào nội tâm sâu thẳm của ta, nửa thật nửa giả nói: “Có thể!”
Ta ở trong lòng hắn nhẹ rụt lại, cắn răng thở dài: “Ta biết rõ ngài không có
lòng tốt như vậy!”
Hắn cao giọng cười to, “Ngươi cho ta chăn heo ở Trọng Hoa điện sao? Ngươi gặp
qua con heo cao quý như vậy chưa?”
Ta hung hăng trừng hắn, lại bị vẻ tươi cười không hề che lấp của hắn hấp dẫn,
nhìn đến ngây ngốc. Xưa có câu nam sắc làm hỏng quốc gia, nghĩ chắc cũng chẳng
truyền loạn.
Hắn lại nhéo một cái trên mặt ta: “Hôm nay sao không thấy ngươi gặm giò ngọt?
Ngự trù không có làm sao?”
Ta cúi đầu xuống, bản thân vô cùng xấu hổ vì bị vẻ đẹp của hắn mệ hoặc —— quá
không có khí tiết.
“Ta chuẩn bị khi ngài bận rộn triều chính lại gặm, miễn cho ngài nhân lúc cháy
nhà mà đi hôi của.”
Hắn kéo tay của ta, đem đầu ngón tay lần lượt bỏ vào trong miệng cắn, như gặm
giò, ở phía trên lưu lại dấu răng thật sâu, “Ngươi sợ trẫm ăn giò của ngươi.”
Ta thấy bộ dáng hắn, sợ hắn một cái nhịn không được, đem ngón tay của ta xem
như giò mà gặm, vội vàng từ trên người hắn bò xuống, ôm một cái vò lớn từ tận
cuối giường rồng ra, nhịn đau trình đến trước mặt hắn.
Hắn lộ ra vẻ quái dị: “Đây là cái gì?”
“Giò ngọt.” Ta vô cùng không tình nguyện trả lời.
Hắn mỡ nắp, chứng kiến đáy vò cất giấu giò, vừa bực mình vừa buồn cười chỉ vào
người ta: “Ngươi cho là năm nay đói kém? Lại giấu loại vật này trên giường.”
Ta bất đắc dĩ gãi gãi đầu: “Bệ hạ, ngài trông cậy vào một người bị nhốt trên
giường rồng còn có thể có vui thú gì khác sao? Đây là niềm vui duy nhất ta tìm
được trước mắt.” Nói xốc lên cuối giường, một loạt mười mấy vò chỉnh tề, khoé
miệng Phượng Triêu Văn cong lên, lại đè nén xuống, trừng mắt: “Hồ đồ!”
Ta xem chừng hắn cũng không thực sự tức giận, cau mặt nhăn mày nói: “Ta cũng
không có biện pháp, mỗi lần bị cấm túc đều muốn giấu gì đó. Đây là tật xấu lúc
trước cha ta cấm ta lưu lại, chỉ cần bỏ lệnh cấm, tật xấu này lập tức sửa rồi.”
—— ngươi cho rằng ai cũng thích bày từng đống thức ăn trên giường?
Cũng không phải cửa hàng điểm tâm!
Hắn đau đầu nhìn ta, dáng vẻ hận không thể lột da ta, nhưng ánh mắt cũng rất là
ôn nhu, tựa như trước kia cha ta đánh ta, sau đó vụng trộm nhìn ta lộ ra thần
sắc… áy náy mà thương tiếc, ta bất tri bất giác đối với hắn thêm vài phần thân
cận, cầm lấy tay của hắn lắc: “Bệ hạ, chỉ cần người đáp ứng ta không cấm chân
nữa, ta lập tức mang những thứ này đi... Đáp ứng a đáp ứng a đáp ứng a...”
... Ta sao có thể lấy thủ đoạn đối phó với cha ta, lôi kéo Phượng Triêu Văn làm
nũng?
Hắn nhanh tay nhanh mắt, một tay với ta ra từ góc giường, hai mắt nhìn ta chằm
chằm: “Làm sao vậy? Thẹn thùng? An tiểu lang can đảm cũng có thẹn thùng, lần
đầu tiên mới thấy.” Nhưng khẩu khí lại mang theo vẻ lạnh lùng.
Ôn nhu trong nháy mắt vừa rồi nhất định là ta cảm giác sai.
Ta nhìn theo mắt hắn, ý đồ tìm ra đầu mối. Nhưng nhìn hồi lâu, chỉ thấy hắn lại
khôi phục gương mặt nghiêm khắc bình thường, nhìn không ra vẻ gì khác.
Hắn đem ta ôm thật chặt vào ngực, bàn tay to nhẹ vuốt đầu ta, xem ta như là một
con mèo lông dày. Ta bị hắn vuốt ve mơ màng ngủ, dần dần dứt bỏ những suy nghĩ
đáng sợ kia, để thân thể mềm nhũn dựa vào ngực hắn.
Người nam nhân này, nếu như không phải dùng tư thái cường hãn mà bá đạo xâm
nhập cuộc sống của ta, nắm giữ tính mạng của ta, tới gần ta, có đôi khi khiến
cho ta sinh ra một loại ảo giác, hắn tựa hồ đang dùng phương thức của hắn đem
ta đặt ở lòng bàn tay, hoặc là, khống chế ta, ta nghĩ ta sẽ yêu hắn, không thua
gì năm đó si mê Yến Bình.
Nhưng, con người khi còn sống, thường có chút mờ mịt, cho dù nhìn rõ mà đi tới,
sẽ không thể thẳng tắp mà đến nơi, cũng không thể có được tình cảm như xưa
đối với một người khác. Không thể.
Ta nửa mê nửa tỉnh, thanh âm trầm thấp của hắn tại bên tai ta vang lên: “An
Dật, làm hoàng hậu của trẫm?!” Khiến ta sợ tới mức buồn ngủ đều không có, ngồi
thẳng người, lắp bắp nói: “Hoàng hậu của ngài?”
“Trẫm chưa bao giờ lập hậu. Không phải vì vẫn chờ ngươi sao?”
Ta ha ha gượng cười, lời này thật quá giả dối, vẫn phải nịnh hắn: “Ý tốt của bệ
hạ, lòng ta lĩnh, chỉ là vị trí hoàng hậu, chí tôn quý giá, một kẻ tù phạm như
ta làm sao có thể ngồi?”
“Trẫm nói ngươi có thể thì ngươi liền có thể!”
Ta thực căm tức thái độ chắc chắn mọi chuyện của hắn, trong lòng bực tức, không
cẩn thận đem lời thật vuột ra: “Phượng Triêu Văn, ta biết rõ ngài không yên
tâm!”
Phượng Triêu Văn cúi đầu xuống, mắt phượng nguy hiểm nhích lại gần, trầm thấp
nói: “Trẫm không yên tâm?”
... Ta cảm thấy ta nên chống lại một phen rồi!
Kẻ địch chọn dùng phương thức xâm lược từng bước, ý đồ khống chế cuộc sống
tương lai của ta, loại ý đồ đáng sợ này nếu như không sớm bóp chết, ta sẽ giống
Đại Trần đã sớm vong quốc, trở thành một ký ức cho hậu nhân tưởng nhớ.
Ta trừng mắt nhìn hắn, không đếm xỉa tư thế ngồi mập mờ giữa cả hai lúc này,
“Bệ hạ, ngài có thù oán với ta?”
Lông mày hắn nhíu lại, nghi hoặc nhìn ta, vẻ cực kỳ không vui.
Ta vô cùng đau đớn, chỉ kém khóc rống chảy nước mắt quỳ trước mặt hắn: “Bệ hạ
muốn đem tội thần nuôi mập giết chết, tội thần không dám nói bệ hạ sai lầm.
Nhưng, bệ hạ muốn đem tội thần ném vào hậu cung sói hổ, bị một đám nữ nhân chia
ra mà ăn, so với đao cùn cắt thịt, dày vò từng ngày, không bằng một đao tới
thống khoái!”
“An tiểu lang, ngươi nói hậu cung trẫm là nơi sói hổ?”
Ánh mắt của hắn rõ ràng không tin.
Lòng ta thật không thoải mái.
Đây chắc là cảm giác của các nam nhân, cảm thấy nữ nhân cũng không có quyết
đoán sát phạt tàn nhẫn, chỉ nũng nịu cần nam nhân cung cấp cẩm y ngọc thực, sẽ
ngoan ngoãn an nhàn hài hòa ở chung.
Chức vị hoàng hậu, nghe vinh quang, lại nguy hiểm. Gần đây ta ở Trọng Hoa điện
trải qua an nhàn, thực không có giác ngộ sẽ chết sau khi cúc cung tận tuỵ với
Phượng Triêu Văn.
Nhưng Phượng Triêu Văn có bao nhiêu cố chấp, ta sớm đã lĩnh giáo.
Ta kéo tay áo, chỉ vào xanh xanh tím tím trên cánh tay, định dùng sự thật chỉ
dẫn thuyết phục hắn: “Bệ hạ, tội thần hoàn toàn không có nền móng không có hậu
trường, nếu ngài thật có vài phần thương tiếc tội thần, cũng không thể trơ mắt
nhìn tội thần làm hoàng hậu, mỗi ngày mang theo những vết thương như thế này a?
Ta coi đám nương nương trong hậu cung ngài, mỗi người đều không phải đơn
thuần!”
Ta mặc dù rèn luyện khoẻ mạnh, nhưng cũng không thể liều mạng xung phong cầu
chết?
Cái này không hợp với những giáo dục cẩn thận của cha đối với ta.
Nhưng Phượng Triêu Văn sao có quan tâm đến chút tâm địa rối rắm của ta đây, hắn
cười đến thần thái tự nhiên, còn mang theo ý trêu ghẹo: “Ngươi mỗi ngày ôm giò
gặm, chẳng lẽ ngươi lại ngồi không?”
Ta khẽ cắn môi, ngẫm lại công tích vĩ đại của thái hậu tiền triều, quyết định
dọa hắn giật mình.
“Bệ hạ không biết, lòng riêng của ta rất nặng, nếu ngài cố ý để ta làm hoàng
hậu, không cần một năm, chỉ sợ Ngọc phi Đức Phi gì trong hậu cung của ngài, đều
phát sinh một số việc ngoài ý muốn, không thể biết trước, đến lúc đó, mong rằng
bệ hạ đừng trách cứ.”
Hai mắt hắn cơ hồ muốn phát sáng: “Trẫm thực có chút chờ mong ngày ngươi độc bá
hậu cung!”
Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.
Nam nhân này, tâm địa thật hung ác, mới có thể trong này cùng ta thương nghị
diệt trừ những mỹ nhân nũng nịu trong hậu cung của hắn a? Phải biết rằng hiện
tại ta mặc dù bại hoại, nhưng trên tay cũng không phải là không dính máu người,
lòng người từng ăn nằm ngoài chiến trường luôn cứng rắn hơn rất nhiều so với
người khác.
Nghĩ như vậy, nhịn không được thì thào mở miệng: “Tâm địa bệ hạ thật ác độc!
Những tiểu mỹ nhân này cũng có chút tình vợ chồng với bệ hạ, bệ hạ lại cũng có
thể mượn đao giết người!”
Mắt hắn chợt sắc bén, ta sợ tới mức co rụt cổ lại, ôm cánh tay của hắn chết
không buông tay, xuất ra nhiệt tình khóc lóc om sòm chơi xỏ lá trước mặt cha ta
trước kia, miễn cưỡng chảy ra vài giọt nước mắt, núi chặt tay áo của hắn: “Bệ
hạ a, gần đây ta quen bô bô miệng, nhẫn tâm chính là ta, sao lại là bệ hạ...
Nếu ngài nhẫn tâm, còn không sớm đẩy ta ra chém, sao có thể lưu ta trong cung
ăn ngon sống tốt...”
Ta hoảng hốt nghe được một tiếng cười khẽ, vội vàng ngẩng đầu nhìn, Phượng
Triêu Văn như trước thối cả mặt, chỉ phải thầm than một tiếng, nhận mệnh gục
xuống, ôm chặt tay áo của hắn, hận không thể để nửa thân thể đều tiến sát trong
ngực hắn, khóc bù lu bù loa...
Giả khóc chẳng những là kỹ thuật sống, còn là một thể lực sống...
Phượng Triêu Văn hừ lạnh một tiếng, giật tám cái vòi bạch tuộc của ta ra, không
hề quay đầu lại, hướng ngoài điện đi đến, ta trơ mắt nhìn bả vai hắn nhẹ rung,
hiển nhiên tức giận đến điên rồi, trong chớp mắt đã ra Trọng Hoa điện.
Cửa đại điện truyền đến vài tiếng cười khẽ, ta làm bộ dáng thương tâm, khẽ nức
nở, vụng trộm nhìn qua kẽ ngón tay, chỉ thấy Điền Bỉnh Thanh thái giám chết
bầm, cười toe toét đến hết sức vui mừng: “Cô nương, ngài cũng đừng giả bộ nữa,
bệ hạ đều đi xa.”
Ta lấy một cái chén trên bàn nhỏ đầu giường, tiện tay ném tới: “Thái giám chết
bầm, vừa rồi sao không đến cứu ta? Giờ giả ý xun xoe!”
Điền Bỉnh Thanh cũng không giận, chân mèo theo cửa đại điện đi đến, tự tay lấy
khăn vải trong chậu rửa mặt đưa tới: “Cô nương lau mặt sạch đi, không trách bệ
hạ cười đến nhịn không được, phải chạy đi. Bộ dáng này của người thật đúng
là...”
Phượng Triêu Văn hắn... Hắn...
Đây không phải đùa người sao?
Ta dùng sức níu màn gấm màu vàng sáng trên giường, hung hăng cắn... Vừa rồi làm
sao lại nhịn? Sao lại không cắn vài cái dấu răng ở trên người hắn?
Điền Bỉnh Thanh cười đến rất vui vẻ: “Cô nương, nô tài phải nói, ngươi và bệ hạ
thật đúng là một đôi oan gia. Bệ hạ từ khi kế vị đến nay, tâm tâm niệm niệm chỉ
nghĩ một ngày nào đó tìm được cô, có thể lập cô làm hậu, cô thì tốt rồi, im ắng
ẩn tại thôn dã, làm cho bệ hạ chờ ba năm dài.”
Trước mặt Phượng Triêu Văn ta không dám rống lớn, đối Điền Bỉnh Thanh ta lại
không có tính nhẫn nại.
“Tiểu Điền, ngươi dọa ta sao? Phi tần trong nội cung của Phượng Triêu Văn một
đống, trang điểm xinh đẹp, hôm nay còn chưa có lập hậu, nghĩ đến thế lực mấy
phương tranh giành, bất phân thắng bại. Đừng tưởng rằng ‘cố kiếm tình thâm’ nói
dễ nghe, bất quá là làm bông hoa cho hoàng đế chơi, nữ nhân tin mới là ngốc.
Hôm nay hắn xem ta là đao[44], đẩy về phía trước, mặc
kệ sống chết của ta, ta há có thể đáp ứng?”
Điền Bỉnh Thanh nặng nề dậm chân một cái: “Cô nương ngươi thật sự là oan uổng
bệ hạ!”
Ta nhịn không được cười lên: “Oan uổng? Oan uổng hắn chỗ nào? Ta cùng với
Phượng Triêu Văn nói dễ nghe chút có thể tính là nhân duyên mong manh, nói khó
nghe chút cả cung tỳ cũng không bằng. Một ngày nào đó hắn mất hứng, kéo ra
ngoài chém ta cũng không kỳ quái.”
Điền Bỉnh Thanh nhìn ta như nhìn một người bệnh nan y bất trị, ánh mắt khó ưa
như vậy: “Cô nương, những phi tần trong nội cung đều là tứ hôn lúc tiên đế còn
sống, có người là do hàng thần hiến, tỷ như Ngọc phi, có người là do nhà mẹ đẻ thái
hậu hiến. Ngươi nói có lẽ đúng, đây là tiên đế vì cân đối thế lực khắp nơi mới
cưỡng ép cho bệ hạ. Khi đó bệ hạ vẫn còn là thái tử, hoàng mệnh không thể trái.
Nhưng những phi tần kia tiến cung đến bây giờ, đã ba năm, giờ phút này vẫn là
hoàn bích. Trong nội cung không biết bao nhiêu người ở sau lưng nghị luận bệ hạ
có bệnh không tiện nói ra.”
Ta ngơ ngác nghe lời nói của Điền Bỉnh Thanh, nói tiếp: “Đúng vậy a, hắn có
bệnh không tiện nói ra sao không mời ngự y trong nội cung xem?”
Điền Bỉnh Thanh vừa tức vừa cười: “Bệ hạ có bệnh không tiện nói ra hay không cô
nương không biết a? Trách không được bệ hạ nói cô nương đầu rỗng tâm đá[45]!”
Ta đột nhiên hiểu ý trong lời nói của Điền Bỉnh Thanh, hung hăng đạp thái giám
chết bầm này một cước, bụm lấy gương mặt nóng bừng, chui vào góc giường.