Không biết là thân thể của ta có vấn đề, hay là não có vấn đề —— kỳ thật khả
năng này chiếm đa số —— ta vừa bước vào địa giới nước Tề liền hận không thể tự
mình hóa thân cầm thú, toàn thân đều mọc thêm lớp lông dày rậm, để chống đỡ rét
lạnh.
Chỉ tiếc nguyện vọng này quá mức xa xỉ, cả ông trời cũng không thể đáp ứng, ta
chỉ có thể đưa thân vào trong hầm băng Đại Tề tiếp tục bị đông lạnh.
Ngược lại, thái tử điện hạ Phượng Triêu Văn, ước chừng chính là một cầm thú
hung hãn, cho nên thay đổi thời tiết lại chẳng ảnh hưởng bao nhiêu, cho dù hắn
không có một thân lông thú dày, khoác áo khoác đi ở trong đống tuyết cũng là tư
thế oai hùng như tùng, chẳng hề run rẩy, quả nhiên làm cho người tán thưởng.
Ta đối với việc này trăm mối vẫn không có cách giải, luôn hợp thời tìm cơ hội
sờ sờ tay của hắn khi hắn không phát giác, tỷ như bưng trà dâng nước, thuận
tiện gần sát cái tay của hắn, móng vuốt lạnh buốt của ta cảm giác được ấm áp
khác thường, nội tâm ta có chút thất vọng —— ăn cùng loại cơm uống cùng loại
nước mặc cùng loại quần áo, vì sao nhiệt độ khác biệt lớn như vậy chứ?
Phượng Triêu Văn bị ta sờ lạnh, đầu đang chôn ở trong công văn nâng lên tùy
tiện ngắm ngắm trên người của ta, lại vùi đầu bận rộn. Chỉ là một canh giờ sau,
Điền Bỉnh Thanh tiến đến thu thập công văn đã xem, hắn không đếm xỉa tới, phân
phó: “Đưa lò sưởi tay tới.”
Điền Bỉnh Thanh khổ nghiêm mặt đứng ở ngoài xe ngựa, có chút rụt cổ lại không
chuyển ổ.
Ta liếc nhìn trời băng đất tuyết bên ngoài xe ngựa, đội thân vệ của thái tử đang
đạp tuyết chạy đi, cũng thấy yêu cầu này có chút làm khó người, vội vàng tỏ vẻ
ta rất nóng, cũng không cần lò sưởi tay gì đó.
Phượng Triêu Văn ngẩng đầu nhìn ta, lại cúi đầu bận rộn.
Điền Bỉnh Thanh vẻ mặt cảm kích ôm một xấp công văn dày đặc xoay mặt tìm người
truyền đi.
Nhưng ngày hôm sau chờ ta thức dậy liền hối hận quyết định lỗ mãng của hắn.
Chuyện này nói tiếp có chút mất mặt.
Trên đường về nước, ta cùng với Phượng Triêu Văn ngồi chung một chiếc xe ngựa,
ngày đêm cùng nhau, cái này vốn cũng không có gì to tát. Trong nửa năm này ta
với hắn cùng giường mà ngủ cũng bình an vô sự. Nhưng sáng sớm hôm nay tỉnh lại,
đối diện với một mảng da lớn sát mắt vẫn ngốc trệ.
Thân thể bị ôm vào một lồng ngực rộng lớn, mang theo hơi thở ấm áp nhiều ngày
chưa quên, ban đêm ngủ cực kì ngọt ngào, cả ác mộng đều không tới, nhưng ta thà
rằng ngủ phải đối mặt ác mộng, cũng không cần tỉnh liền quay mắt về phía sự
thật khủng bố như vậy...
Ta khẽ di chuyển khỏi chỗ đang dán mặt vào, nhìn vệt nước dãi trên da thịt như ngọc
này khóc không ra nước mắt... Vụng trộm ngẩng đầu nhìn, nghênh tiếp một đôi mắt
phượng xán lạn, không biết là có phải vì vừa tỉnh ngủ hay không, thanh âm
Phượng Triêu Văn mang theo chút ít trầm khàn: “Tỉnh?”
Ta bị dọa đến hung ác rồi, chỉ cảm thấy tiếng lòng hung hăng nhảy, bối rối đáp:
“Chưa tỉnh! Khẳng định lại mơ ác mộng!” Đẩy đẩy khuôn mặt đen muốn giết người
của Phượng Triêu Văn, một đầu đâm vào ổ chăn, không chịu đi ra.
Phượng Triêu Văn cũng không nói thêm cái gì, vén chăn lên gọi Điền Bỉnh Thanh
tới thu thập rửa mặt.
Ta nhìn thân ảnh cao lớn của Phượng Triêu Văn ở trong xe có áp lực mười phần,
chỉ cảm thấy chút không khí trong lồng ngực dần dần mỏng manh, nhịn không được
toát ra một câu: “Điện hạ, nếu không đêm nay ta đến xe ngựa Điền Bỉnh Thanh
ngủ?”
Điền Bỉnh Thanh vốn vừa hầu hạ Phượng Triêu Văn vừa tranh thủ lúc rảnh rỗi quay
đầu hướng ta nháy mắt, nghe lời ấy toàn thân run rẩy, lắc đầu liên tục cự
tuyệt: “Xe ngựa ta ngồi đã chật... Ngồi chật...” Nói nhanh nhẹn nhảy xuống xe
đi mất.
... Ngày hôm qua ta không nên tốt bụng ngăn cản, nên mặc kệ hắn đi cánh đồng
gió tuyết hoang vu mà tìm kiếm cái lò sưởi tay!
Không lâu sau, chuyện này lặp đi lặp lại nhiều lần, khi ta quen với cái lạnh
run rẩy trước khi ngủ, trong mộng hướng chỗ ấm áp dựa vào, sáng sớm tỉnh lại
bình tĩnh lau dấu nước miếng trước ngực Phượng Triêu Văn, mỉm cười chào hỏi:
“Điện hạ sớm!” Không phải không thừa nhận: có một lồng ngực ấm áp dày rộng có
thể dựa vào, thật là cách sưởi ấm tốt nhất.
Nghe nói nữ tử Đại Tề kết hôn sớm, giống ta ở tuổi này còn chưa có hôn phối
thật hi hữu.
Ta nghĩ, chắc do Đại Tề rét lạnh, nữ tử không dễ qua mùa đông, tổng yếu tìm cái
lồng ngực ấm áp dày rộng để dựa vào khi đông tới.
Thủ đô Đại Tề vườn ngọc lạnh lẽo, sắc bạc bao trắng, đẹp thì đẹp thật, chỉ là
quá mức lạnh lẽo.
Ta vùi mình trong tẩm cung thái tử của Phượng Triêu Văn, nửa bước cũng không
chịu đi ra ngoài. Sau khi hắn về nước có nhiều việc cần phải xử lý, thường
thường nửa đêm mới có thể nhìn thấy bóng dáng.
Cũng may hương vị món ăn đầu bếp Đông cung làm vô cùng hợp khẩu vị, vừa cay vừa
tươi, khiến ta mơ hồ cảm thấy trước kia thường ăn món ăn như vậy, cuối cùng
cũng tìm lại một chút cảm giác quen thuộc.
Điền Bỉnh Thanh nhiều lần dụ dỗ ta ra ngoài đi đi lại lại, đều bị ta kiếm cớ cự
tuyệt, thẳng đến có lần Vũ Khác tới gặp Phượng Triêu Văn, hết sức châm chọc
cười nhạo, ta cảm thấy hứng thú với lời lẽ bén nhọn đó, chẳng lẽ ăn cơm ở quán
ăn ngoài cung có mấy ngày, lại có thể khiến một người ngôn từ chất phác biến
thành miệng bén lưỡi nhọn?
Mới trôi qua có bao lâu?!
Vũ Khác đã từ một thanh niên nguyên bản mặt quan tài lạnh như băng trên chiến
trường chuyển biến thành một người nhiệt huyết ngôn từ sắc bén?
Điền Bỉnh Thanh tỏ vẻ cực kỳ nguyện ý cùng ta đi ra ngoài cung tìm hiểu, ta kỳ
thật cảm thấy là hắn thèm ăn...
Khi hai người chúng ta ngồi ở trong quán rượu, khi kêu đầy cả bàn các món ăn,
ăn đến căng bụng, hành lang dưới lầu đang loạn ồn ã. Vũ Khác mặc áo trắng thư
sinh đang khẩu chiến với đám nho gia, đại giảng phúc lợi
của thiên hạ dân chúng.
—— ừ, mọi việc chạy theo lý tưởng cao thượng để giải phóng cá nhân, luôn làm
cho người ta sùng kính!
Đám thư sinh kia đối với chiến tranh tàn bạo và chuyện hao người tốn của cực
chán ghét, cực lực dùng ngôn từ phản đối, ta cho rằng Phượng Triêu Văn xuất
binh công Trần, kỳ thật cũng là một sự kiện rất không được hoan nghênh a.
Vũ Khác kích động, cho rằng bọn họ là lớp người quê mùa, thực chất đem binh
nhất thống thiên hạ, dân chúng sẽ không chịu nỗi khổ chiến tranh hy sinh, chính
là đạo nghĩa trường tồn, cả tiểu nhị ở quán rượu đều nghe đến sáng ngời có
thần, hai mắt tỏa ánh sáng, hận không thể vứt bỏ khăn đi giải phóng dân chúng
Đại Trần ở dưới thống trị nước sôi lửa bỏng của bạo quân!
Tuy ta không biết vị hoàng đế Đại Trần kia, nhưng ta rất đồng tình hắn!
Chiêu này của Phượng Triêu Văn thật rất là độc ác.
Sức mạnh dư luận có đôi khi là không thể đo lường, chỉ dựa vào vài người phản
đối làm sao có thể ngăn cản bước chân chiến tranh?
Trong mấy chục năm này, thiên hạ các nước đánh tới đánh lui, tổng không có một
lúc yên tĩnh. Chịu đủ nỗi khổ chiến tranh cũng không phải là dân chúng một quốc
gia. Dân chúng các quốc gia sớm đã không phải người nguyên quán, ở mãi một chỗ,
luôn ly loạn hợp tan, tìm kiếm nơi chốn có thể yên thân mà sống.
Cả chưởng quầy cũng kéo tay áo lau nước mắt, thắm thiết hoài niệm sản nghiệp tổ
tiên và nhà tổ ở nước Hàn, nghe nói thái tử điện hạ đã bình định Hàn, hắn đang
chuẩn bị xin phép nghỉ trở lại Hàn quản lý sản nghiệp tổ tiên.
Thiên hạ quy tâm, có lẽ như thế này đi?
Ta nghĩ, chẳng còn lâu nữa, vị hoàng đế Đại Trần quốc kia chắc cũng thoái vị
nhanh thôi.
Thời điểm đến Tết, Phượng Triêu Văn hầu như ở trong hoàng cung, hắn từng muốn
dẫn ta tiến cung, nhưng bị ta lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt: “Điện hạ, hôm nay hạ
quan đang tự kiểm điểm cử chỉ hoang đường trước kia, về lý nên ở Đông cung tu
thân dưỡng tính!”
Thực ra ta cảm thấy, tay nghề đầu bếp Đông cung có phần hợp khẩu vị của ta, đổi
chổ ngộ nhỡ ẩm thực không hợp miệng, thật là được không bù mất.
Tiếc nuối duy nhất chính là hắn đi rồi ta lại phải một mình ngủ trên giường
lớn, mặc dù có thị nữ ở bên ngày đêm hầu hạ, ngộ nhỡ mơ thấy ác mộng bên người
cũng có người lay tỉnh, để tránh cho ta lâu dài sa vào ác mộng, nhưng phía sau
lưng tổng nhịn không được lạnh cả người.
Thiếu lồng ngực dày rộng ấm áp, mùa đông khổ sở hơn một chút.
Khóe môi hắn hơi cong, lại dặn dò người trong cung chuẩn bị thêm vài cái cầu
bạc xông hương[61], lúc
này mới vào trong nội cung tham gia tiệc tối đi.
Điền Bỉnh Thanh cùng ta ăn cơm tất niên, ở hành lang nhìn ánh lửa xa xa trong
nội cung, lại có nhiều ngọn đèn băng (bên ngoài là băng, bên trong chứa đèn)
đốt trong sân, ta nhìn xuyên qua những ngọn đèn băng này, chỉ cảm thấy đầu óc
choáng váng.
Cảnh tượng như vậy, ta chẳng hề cảm thấy chút gì quen thuộc!
Ta xác định ràng cảnh phú quý như vậy ta từng trải qua, bởi vì ăn ở sở dụng
cũng chưa từng cảm thấy lạ lẫm, nhưng vật trong suốt sáng long lanh đến xinh
đẹp ảo mộng trước mắt, ta cũng chưa từng thấy qua.
Điền Bỉnh Thanh ở bên cạnh ta chỉ vào một đôi đèn cá màu đỏ bên cạnh, cười hì
hì giảng phương pháp chế luyện, ta hoảng hốt nhìn hắn, thanh âm sắc nhọn của
tiểu thái giám giống như ở bên tai, một khắc này giống như có mộng bị bừng
tỉnh, chợt lóe lên, còn không kịp bắt lấy, liền bị người đánh thức: “Tiểu Lang
đang chờ ta sao?”
Phía dưới đèn băng, xa xa có một nam tử thân hình cao lớn đứng, ngũ quan tuấn
mỹ, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, sải bước mà đi, rất nhanh liền đến
trước mặt ta.
Hắn tự tay sờ lên trên mặt ta, lạnh buốt thấm vào người, ta thoáng cái bừng
tỉnh, khẽ run rẩy, xoay tay lại liền sờ lên cổ hắn, thấy hắn bị lạnh rùng mình
một cái, không khỏi cười ha ha.
Hắn tiến lên nắm tay ta, đặt trong lòng bàn tay chà xát, cả người mang theo vẻ
buông lỏng lười biếng, trên người có hương rượu nhàn nhạt, “Tiểu Lang vừa rồi
đang nghĩ gì?”
Ta cảm thấy hắn gọi tiểu Lang ẩn chứa vẻ chế giễu nói không nên lời, chính là
mãi chưa tìm được nguyên nhân, âm thầm đoán rằng ước chừng là trước kia ta đã
làm chuyện gì ngu dại làm cho hắn bật cười, cho nên mờ mịt, chỉ nhìn chằm chằm
ánh mắt hắn, chậm rãi nói: “Chỉ là nhìn đèn băng này cảm thấy có chút lạ lẫm
thôi, hình như là tiết mục mới có...”
Ánh mắt hắn tối lại, lại cười, sờ sờ đầu của ta: “Ngươi quả nhiên bị nện hỏng
đầu óc rồi, cả việc này cũng quên. Đợi cho mười lăm, toàn thành treo đèn băng,
ta lại mang ngươi ra cung đi nhìn một lượt, chắc chắn ngươi sẽ nghĩ ra.”
Ta cười hì hì gật đầu, không chút khách khí đem bàn tay lạnh buốt của mình áp
chặt vào cổ hắn, thấy hắn lạnh đến cứng đờ, vui mừng cười ha ha.
Thái tử anh vũ bất phạm ở giữa vạn quân, lại cũng có thể lộ ra vẻ mặt như thế,
thực khiến tâm tình ta sung sướng.
Khi đó ta quên quá khứ, nhìn không tới tương lai, thứ có thể tin tưởng, chỉ có
thời gian vui vẻ trước mặt, cùng với người trước mắt này, còn có lồng ngực sau
lưng ấm áp đến làm ta muốn lặng lẽ rơi lệ trong lúc ngủ mơ.