Không Thích Mèo, Thích Phi Công!

Chương 111



Kết quả trận đấu không nói cũng có thể đoán được, đội Bạch Linh vốn đã thiếu người, lại thiếu AD cộng chủ lực, hoàn toàn là bị áp đảo… Trận đấu vừa kết thúc thì cả bọn cũng đã nhận được thông báo mà Lôi Phong Đằng nhờ người nói cho họ về chỗ mà Bạch Linh và Hải Đăng hiện tại. Bao gồm cả Khả Tiên vì không tìm thấy Bạch Linh mà trở về lại chỗ thi đấu, đều nhanh chóng đi đến phòng ấy.

Có chuyện gì vậy?- Đức Bình vừa mở cửa đã hỏi.

Cô ấy bị nhốt trong kho lạnh.- Hải Đăng vẫn còn đang ôm Bạch Linh trong lòng, nhàn nhạt nói.

Hải Duy sắc mặt có chút thay đổi. Rõ ràng cô ấy bảo đấy chỉ là nhà kho bình thường thôi mà??? Tay Hải Duy nắm chặt, sắc mặt có chút gượng gạo nhìn Bạch Linh đang nhắm mắt co ro trong lòng Hải Đăng.

Bây giờ chị ấy sao rồi?- Hữu Triết cũng đau lòng chẳng kém hỏi.

Tạm thời đã không sao rồi.

Khả Tiên vừa ló đầu vào thấy Bạch Linh đã chạy lại ôm chầm lấy Bạch Linh, suýt chút nữa thì đã khóc rồi. Sao chân tay lại lạnh như vậy, cả mặt nữa… Rõ ràng hôm nay định đến xem nhóc này đấu một trận thật rạng rỡ, vậy mà giờ lại phải thấy Bạch Linh nằm một chỗ co ro thế này… Khả Tiên từ nhỏ đã chăm sóc cho Bạch Linh như chị gái, đương nhiên không thể không thấy uỷ khuất thay cho Bạch Linh rồi.

Cái này… rốt cuộc thì là chuyện gì, sao lại hết lần này lần khác team mình bị chơi xấu vậy…- Thần Phong khoanh tay trước ngực vẻ đăm chiêu.

Dù là ai, nhất định tôi sẽ không để yên.- Hải Đăng giọng lạnh lùng vang lên.

Chỉ có Hải Duy từ nãy đến giờ là không lên tiếng, cũng không dám đến gần. Rõ ràng cậu không có ý, chỉ muốn để Bạch Linh ở lại đó một lúc… Không được, cậu nhất định phải hỏi lại cô ấy cho rõ, cậu không hề muốn làm hại đến Bạch Linh… Trong lúc luống cuống, điện thoại của Bạch Linh trong túi áo Hải Duy rơi ra. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tiếng động rơi xuống vừa rồi. Hải Đăng đương nhiên liếc mắt có thể nhận ra đó là điện thoại của Bạch Linh. Mắt Hải Đăng tối sầm lại.

Cái này… tôi thấy nó rơi ở ngoài nên… nên cầm về cho cậu ấy…- Hải Duy gượng gạo lên tiếng.



Mọi người nghe vậy thì đều coi như chuyện không có gì, riêng chỉ có Hải Đăng ánh mắt vẫn sắc lạnh quét qua người Hải Duy một lượt. Hải Duy có chút rùng mình, Hải Đăng tuy ít tuổi hơn cậu, nhưng lại luôn có một khí thế bức người.

Mọi người sau đó cũng dần tản ra, Khả Tiên và Hải Đăng cũng đưa Bạch Linh về lại phòng. Hải Đăng tuy không muốn rời đi nhưng bị Khả Tiên đẩy ra ngoài, dù sao thay đồ cũng không nên có con trai ở đây. Khả Tiên là vẫn chưa biết đã có vài chuyện xảy ra giữa hai người rồi a…



Hải Duy gặp lại người con gái đó.

Sao cậu nói chỉ là nhốt cậu ấy lại một lúc, cho đến khi kết thúc trận đấu. Cậu không hề nói rằng đó là kho lạnh.- Hải Duy nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt, vẫn không thể tin được là thái độ của Bích Hạ lại nhởn nhơ như vậy.

Vậy là cậu ta vẫn còn sống à?- Bích Hạ nhếch miệng cười, trong chất giọng nửa đùa nửa thật.

Cô…- Hải Duy đã chuyển ngữ điệu.

Rõ ràng là cậu tự nguyện giúp tôi, là cậu bán đứng bạn bè. Bây giờ lại đổ tội cho tôi sao?- Bích Hạ mắt còn không thèm liếc đến Hải Duy tay đang nắm chặt.

Thật không ngờ được nữ thần trong lòng mọi người lại còn có bộ mặt này.- Hải Duy nói, giọng điệu vô cùng chán chường.

Thì sao? Cậu thì khác gì? Chẳng qua cậu là vì sắc đẹp của tôi mà bán đứng bạn bè đó thôi. Người như cậu, còn đáng kinh tởm hơn tôi.- Bích Hạ bị nói đến tim đen, liền nhảy dựng xù lông lên.- Cậu nghĩ người như cậu đủ để tôi để ý đến à? Nực cười, lần sau đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Bích Hạ nói rồi quay gót bỏ đi, bỏ lại Hải Duy với sự thẫn thờ trên khuôn mặt. Rốt cuộc, thì nữ thần trong lòng cậu, lại trở thành gì thế này? Vì từng thấy Bích Hạ khóc rất thương tâm, nên nghĩ rằng Bạch Linh thực sự đã bắt nạt cô ấy. Vì Bạch Linh trong mắt Hải Duy vốn tính vô cùng mạnh mẽ, chưa từng để bản thân phải thua kém hay chịu thiệt bao giờ. Hải Duy vốn nghĩ dù đấu cũng không thắng được đội Good Loser nên mới đồng ý giúp Bích Hạ nhốt Bạch Linh lại, cô ấy cũng bảo chỉ cần giáo huấn Bạch Linh một chút như vậy. Nhưng rồi giờ thì sao?? Người con gái trước mặt cậu, sao lại có thể tàn độc ích kỷ như vậy? Rồi Hải Duy lại nghĩ đến những lúc cùng Bạch Linh kề vai chiến đấu vô cùng sảng khoái, vô cùng vui vẻ… Rốt cuộc thì cậu đã làm gì thế này. Hải Duy mắt đỏ lòm, cố nén cho bản thân không tự rơi nước mắt xuống. Nếu Bạch Linh bị gì, nhất định cậu sẽ không tha thứ cho bản thân nổi… Hải Duy tự đấm vào gốc cây bên cạnh, cơn đau truyền đến tay cũng không bằng sự khó chịu trong ngực cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.