Hải Đăng đưa Bạch Linh đi xuống phòng y tế, vì cô y tá có việc phải đi họp nên tự Hải Đăng bôi thuốc sát trùng cho Bạch Linh.
Từ nhỏ Bạch Linh đã ghét uống thuốc nhưng lại thấy có vết thương thì rất ngầu, đặc biệt là khi bị vết thương do chiến đấu để bảo vệ thứ mình trân trọng. Hải Đăng bôi thuốc sát trùng lên mặt Bạch Linh, Bạch Linh khẽ kêu đau một cái.
- Vì sao đánh nhau? Vì đàn anh Khải Hoàng kia?- Hải Đăng không vui cất tiếng hỏi.
Bạch Linh im lặng cúi đầu.
- Não cô là não heo hay gì? Vì một tên con trai mà đi gây gổ như thế.- Hải Đăng nắm chặt cái kẹp bông.
Bạch Linh lại càng im lặng hơn, chẳng lẽ lại nói vì họ đụng chạm đến bọn Hải Đăng, vì họ nói Bạch Linh là đứa giả tạo... Bạch Linh tủi thân cắn chặt môi, sợ nói ra như thế sẽ khiến bản thân trở nên thật trẻ con ấu trĩ trước mặt bạn bè của mình, Bạch Linh không muốn vậy.
- Hay là cô thích tên đó rồi?- Hải Đăng giọng khô khốc.- Sao cô dễ thích người khác thế hả...
- Không... không phải như thế...- Bạch Linh nghẹn ngào, mắt đã ướt ướt, cảm thấy Hải Đăng bây giờ thật đáng ghét, sao lại nói với Bạch Linh như thế.
Bạch Linh liền đứng dậy bỏ đi, nước mắt không biết từ bao giờ rơi lã chã. Rõ ràng bản thân cậu ấy biết Bạch Linh thích cậu ấy, sao lại nói như vậy. Như vậy chẳng khác nào bảo tình cảm của Bạch Linh là trò đùa vậy. Hải Đăng đáng ghét, Bạch Linh vừa chạy đi vừa lấy tay gạt nước mắt. Chỉ duy nhất khi đứng trước những người mà bạn dành tình cảm, mọi lý lẽ của bạn đều sẽ không thể hoạt động được nữa, con tim sẽ thay đường chỉ lối cho lý trí...
Hải Đăng nhìn thấy Bạch Linh mắt đỏ hoe chạy đi thì trong lòng lại nổi lên khó chịu. Bản thân đã làm cái gì vậy, sao lại nói những từ ngữ không đâu với đâu thế này. Sao lại không kiềm chế được cảm xúc nữa... Mặt Hải Đăng lại đen sì lại chả khác nào cái đít nồi, thế nhưng chính bản thân muốn làm gì Hải Đăng cũng không rõ nữa.
...
Tối đến, Bạch Linh đi dạo dưới sân với cái mặt dán băng cá nhân như côn đồ dưới sân kí túc, vừa đi vừa suy nghĩ ngẩn ngơ. Bạch Linh ngồi xuống một ghế đá đơn có khắc hoạ như thân cây độc đáo. Bỗng nghe có tiếng loạt xoạt ở lùm cây phía sau. Dù đang rất buồn chán nhưng Bạch Linh vẫn bị trí tò mò làm cho hiếu kì, rón rén đi lại gần hơn, liếc mắt nhìn ra sau lùm cây.
Có người đang dựa vào lùm cây một cách khá mệt nhọc, Bạch Linh nhìn loáng thoáng thì thấy hình như mặt người ấy có vết thương và vết máu... Bản tính lo chuyện bao đồng của Bạch Linh lại trỗi dậy, liền đánh bạo tiến đến gần nhìn kĩ hơn.
Vì quá tối nên Bạch Linh quyết định bật đèn pin điện thoại lên soi, người ấy bị ánh sáng chói liền giơ tay lên hơ hơ trước mắt tránh ánh sáng.
- Bạn sinh viên, có cần tôi giúp gì không?- Bạch Linh đánh bạo hỏi.
Người đó đơ ra một chút rồi ngoắc ngoắc tay tỏ ý bảo Bạch Linh đi.
- Hình như cậu bị thương nặng rồi, để tôi xem qua cho.- Nói rồi Bạch Linh đến gần hơn.
Người đó liền lấy tay che mặt lại, Bạch Linh càng nhìn càng thấy quen quen. Nhìn kĩ hơn, không thể sai được, là Hải Đăng, hình dáng mà chỉ cần liếc qua trong đám đông, Bạch Linh cũng có thể nhận ra. Bạch Linh liền ngồi thụp xuống trước mặt Hải Đăng.
- Đăng, là em đúng không?- Giọng Bạch Linh gấp gáp.
Người kia không nói gì, tay vẫn đang che mặt.
- Mau bỏ tay ra chị xem.- Bạch Linh nhìn mấy vết thương mà lo lắng nói.- Chị biết là em mà.
- Đi đi.- Giọng Hải Đăng vang lên lãnh khốc.
Bạch Linh ngược lại không những không đi mà còn ở lại, cố kéo bằng được tay Hải Đăng ra. Vừa kéo tay Hải Đăng ra thì Bạch Linh được một phen vừa bất ngờ vừa hốt hoảng. Mặt Hải Đăng có chỗ sưng chỗ bầm, lại còn có một vệt máu vẫn đang nhỏ xuống từ trên đầu.
- Cái... cái gì thế này- Bạch Linh lắp bắp không nói lên lời.
Bạch Linh nhìn xuống đất thấy vẫn còn bông băng thuốc đỏ các thứ ở đó.
Hải Đăng đã định tự mình ngồi dưới xử lý vết thương, ai ngờ Bạch Linh lại trầm ngâm xuất hiện, khiến Hải Đăng chỉ kịp vội đứng dậy núp đi...
Bạch Linh nhìn vết thương trên mặt Hải Đăng mà đau lòng, vội lấy đống thuốc kia ra định bôi cho Hải Đăng. Tay Bạch Linh run run cầm đồ lên, mắt lại lần nữa không hiểu sao chỉ trực khóc. Thực sự là đau lòng chết mất. Nhìn mấy vết đó mà trái tim Bạch Linh như bị bóp nghẹt, chẳng nghĩ được lúc sáng đang ghét Hải Đăng nữa, chỉ thấy vô cùng đau lòng bây giờ. Tay Bạch Linh run run định lau vết máu cho Hải Đăng.
- ...- Hải Đăng cũng hết cách với Bạch Linh, đành mặc kệ, mắt nhìn ra phía khác.
Nhìn vết thương trên đầu chắn hẳn Hải Đăng bị ném cái gì vào đầu nên mới vậy. Bạch Linh cố kìm nén nhưng vẫn bị sụt sùi, tay nhẹ nhàng bôi thuốc cho cậu ấy.
- Đâu phải cô bị đau, khóc cái gì?- Hải Đăng lơ đãng nói.
- Anh bị ai đánh vậy?- Bạch Linh vừa sụt sùi vừa nói.
- Không quan trọng, cũng không có gì to tát.
Bạch Linh nhìn ngữ điệu của Hải Đăng có phần cô độc, có phần bất cần, có phần tủi thân nhưng lại tỏ ra kiên cường, thực sự chỉ muốn có thể ôm lấy an ủi cậu ấy.
- Chẳng phải anh nói tôi là đồ ngốc nên mới để người khác đánh à, anh thế này có khác gì, còn thảm hơn cả tôi nữa.- Mặt Bạch Linh bây giờ thực sự vặn vẹo đến khó coi.- Đừng để mình bị chảy máu như thế...phải quý trọng cơ thể mình chứ...
Bạch Linh định giơ tay ra an ủi Hải Đăng nhưng lại nghĩ sẽ khiến cậu ấy chán ghét nên ngưng lại... Bạch linh thấy thật bất lực, ngoài đau lòng đến phát khóc thì chẳng có thể làm gì cho cậu ấy. Mặt Bạch Linh cúi gằm xuống che đi đôi mắt đỏ hoe.
Chợt Hải Đăng kéo Bạch Linh lại gần, ngả người xuống người Bạch Linh. Đầu vùi vào vai Bạch Linh.
- Để yên một lát thôi, dạo này tôi thấy rất lạ, ở cạnh cô thì mấy vết thương lại bớt đau đi một chút.- Hải Đăng nói.- Còn nếu thấy cô bị thương thì sẽ tự động cảm thấy tức giận...nhưng lại làm cô thấy khó chịu...
Bạch Linh run run, có thể ngửi được mùi thơm quen thuộc của cậu ấy. Bỗng chốc tim đập nhanh loạn xì ngậu. Vì Hải Đăng cao hơn Bạch Linh kha khá nên cả người Bạch Linh đều được cậu ấy bao trọn, cảm giác trái tim sắp phát nổ không chịu được nữa. Bạch Linh nắm chặt tay đang để trước ngực, Hải Đăng lại vòng tay qua siết chạy hơn, cả người đổ dồn trọng lực lên người Bạch Linh. Mùi thơm từ tóc cậu ấy phảng phất xung quanh Bạch Linh rất dễ chịu. Thình thịch... thình thịch... Cả mặt Bạch Linh đều đã đỏ lên đến sắp xịt máu mũi... Đây, đây cũng là quá ư không kịp phòng bị rồi...
Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!! <3333
Các độc giả mà thấy hứng thú có thể để lại cmt hoặc gì đó cho tui biết là truyện của tui cũng có các bạn đọc không T.T. Cô đơn ghê T.T.... một like hay vote của bạn cũng là động viên rất lớn cho tui a...