Không Thịt Không Vui

Quyển 2 - Chương 4



Ánh đèn mê hoặc chạy dọc theo trên làn da tôi, âm nhạc mê loạn mê mẫm bên tai tôi - tìm tòi, lục lạc trên vòng đeo ở chân tôi ngân vang thấm vào trong máu tôi, ánh mắt của tôi lóe lên trên mặt nạ kim cương đẹp đẽ rực rỡ.

Như là một cơn mơ xa hoa lãng phí.

Trong không gian đầy tiếng hoan hô reo hò, tôi nhảy, tôi múa.

Bộ áo màu bạc, tinh tế phủ lên trên lớp da thịt, dưới ánh đèn, giống như một viên thuốc hối thúc dục ham muốn.

Tôi xoay tròn, tư thế giống như đóa hoa nỡ rộ, tùy ý tỏa ra toàn bộ hương thơm của mình.

Tôi nhảy, giống như một mỹ nhân ngư dưới đáy biển sâu phá tan tầng nước xanh thẩm, lao ra cố đi tìm tự do của mình.

Tôi cúi người, như là xà tinh ngàn năm, thả lỏng bầu ngực phía trước ngực.

Cảm xúc người em ở phía dưới dần trào gần như điên cuồng, tựa hồ không khí như đang xôi lên, vô số tiền giấy được quăn lên sân khấu.

Vì thế, một giây trước tôi vẫn còn yêu mị, lập tức lại hiện nguyên hình, nhảy xuống một cái, quỳ rạp trên mặt đất, bắt đầu không hề để ý hình tượng của mình mà nhặt tên trên nền sân khấu nhét vào ngực.

Lại vừa chảy nước miếng tí tách.

Bà chủ ở phía sau sân khấu một bên ôm ống mà ói máu, môt bên thấp giọng quát: "Trời đất ơi, chỉ mình tôi chịu khổ, trời đất ơi, chỉ mình tôi chịu khổ. . . Này, quay trở lại múa tiếp cho bà đây! ! !"

Tôi tựa như không nghe thấy, tiếp tục hcảy nước miếng đem đống tiền đỏ chói trước mắt nhét vào nội y.

Sau một lúc, ngực tôi từ cup D thành công biến thành cup H.

Nhìn phía bên ngoài có phần giống như bị người khác cắn bốn năm cái.

Nói đùa, có tiền bạc, tôi có thể mua được rất nhiều thịt.

Không lấy chính là đầu đất.

Sau khi ói máu vào ống nhổ xong, bà chủ rốt cuộc chấp nhận: "Đợi lát nữa tôi sẽ cho người ra nhặt, tôi bảo đảm, số tiền này đều là của cô, một tờ cũng không thiếu!"

Tôi nhìn cái ống nhổ trong tay bà, gật gật đầu: "Thành giao, bất quá cái ống máu trên tay bà cũng phải cho tôi. . . . . . . Gần đây giá máu đang tăng, lấy đi bán, vẫn có thể đủ ăn một bữa."

Vừa nói ra lời này, bà chủ liền ói thêm một ngụm máu miễm phía nữa vào ống nhổ cho tôi.

Hiện tại muốn tự nuôi sống chính mình, nhất định phải cố gắng khai thác, không tham tiền là không làm được.

Vì bù lại cảm xúc mới vừa rồi bị tiêu tán của mọi người, tôi lại đi đến mép sân khấu, theo thứ tự vuốt ve tầng khuôn mặt của bọn hắn.

Trêu đừa ở khoảng cách gần như thế, làm cho bọn họ lộ ra bản chất thật.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, đụng chạm da thịt, làm cho động tác mê hoặc trở thành thuốc độc, tim thẳng vào trong tim bọn họ, vào ánh mắt của bọn họ

Theo một đường men theo đi xuống, có ba cái đầu trên tóc trét đầy mỡ heo, có hai có mặt da thô ráp như da ở lòng bàn chân, còn có một người đội tóc giả đều được tôi vuốt qua hết.

Trong lòng tôi run rẩy run rẩy.

Thôi, thừa dịp còn đang ở giữa sân khấu, nên sớm phô ra cái tư thế tuyệt vời.

Tôi xoay tròn một hời ở giữa sân khấu, hai tay giơ lên cao, làm một tư thế kết thúc, nhân lúc những ngọn đèn kia được tắt đi nhanh chóng đi thẳng vào phía sau sân khấu.

Bà chủ đang đứng ở kia đợi tôi, trên mặt không có chút huyết sắc nào, cả môi cũng xanh xao.

Quả nhiên, cái ống nhổ kia không thể trống không được.

Tôi cảm thấy được bà đang rất muốn bóp chết tôi, nhưng bởi vì có việc muốn nhờ, chỉ có thể đưa bộ mặt tái mét ra tươi cười, làm cho tôi hợp tác, đi lên lầu hai gặp một người.

Tôi không tình nguyện lắm, tôi chán ghét cảm giác bị người khác khống chế.

Đứng biểu diễn ở trên sân khấu, tôi được tự do, nhưng vào trong phòng trên lầu hai, thì không giống như vậy nữa rồi.

Vì thế, tôi ngồi xuống, cú thế ăn xong phần cánh gà, không để ý tới sự hấp dẫn hay cưỡng ép của bà chủ.

"Chỉ cần cô đi lên, tôi liền cho cô con số này."

"Tôi nói cho cô biết, tôi cũng là người có máu mặt, nếu cô mà không đi, tôi liền cho người vẽ hoa trên mặt cô chặt chân cô ra!"

"Bà cô của tôi, cô coi như nể mặt tôi vì cô mà ói ra nhiều máu như thế, đi lên đó thôi. Hiện tại người đó uống say khướt, ngay cả muốn làm gì thì cũng không làm được đâu!"

Nhưng mà, trong mắt tôi chỉ có gà quay.

Sau cùng, bà chủ bị tôi chọc cho máu nóng bốc lên, ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không có, chỉ có thể ngồi xuống thở hổn hển.

Nhưng không an tĩnh được bao lâu, một người mặc đồ phục vụ đi vào hậu trường, lo lắng nhìn về phía bà chủ báo cáo: "Không ổn rồi, Lý Nhị thiếu bắt đầu đập bể ly chén, nói nếu Kim Cơ không đi lên, hắn ta sẽ đốt nơi này!"

Như có một cái bao cát đập mạnh vào lòng ngực, trong lòng tôi bỗng nhiên cứng lại, tôi đẩy gà quay ra, hỏi: "Ai là Lý nhị thiếu?"

Bà chủ thấy biểu hiện kỳ lạ của tôi, biết có hy vọng, lập tức giải thích: "Là Nhị thiếu ở bang Thanh Nghĩa Lý Lý Cát, chẳng lẽ cô biết người này?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.