Không Thịt Không Vui

Quyển 2 - Chương 63



“Cho nên chỉ cần cô cố gắng chịu đựng qua tối nay thì sau này muốn có bao nhiêu thịt để ăn đều được.”

Đến bây giờ thì tôi đã hiểu rõ nội hàm trong lời mà Hà Truân đã nói với tôi tối hôm nay rồi.

Thì ra ngay từ đầu anh ta đã biết tôi muốn chạy trốn cùng bác sĩ con vịt.

Anh ta đã từ từ quan sát kĩ từng hành động của tôi, tôi giống như con ba ba bị anh ta bỏ vào trong bình gốm.

Hà Truân đứng trước xe quân dụng, lưng dựa vào đầu xe, chân co lên, đạp vào chiếc xe.

Tay cầm gậy gỗ, quanh người tỏa ra một loại khí thế kiêu ngạo, bễ nghễ nhìn mọi người.

Qua lớp áo quân trang, bắp thịt thật chặt, cuồn cuộn nổi lên như muốn phun trào ra một loại sâu trầm, cuồng dã đặc biệt.

Anh ta nhìn tôi, cặp mắt thú sắc bén liếc tới: “Cô lừa tôi.”

Đúng ra anh ta phải tức giận, nhưng lúc này tôi càng tức giận hơn, thò cổ ra ngoài giận dữ hét to: “Anh lại có thể không tin tôi?”

“Là chính cô làm cho tôi không thể tin tưởng được trước.” Hà Truân đổ lỗi cho tôi.

Nhưng tôi không đồng ý: “Không, nếu anh tin tôi thì làm sao anh có thể phát hiện ra tôi lừa anh? Chỉ có anh không tin tôi trước thì anh mới phát hiện ra được tôi lừa gạt anh, lỗi là ở anh!”

Logic của tôi làm cho mọi người xung quanh ngạc nhiên trợn trắng mắt.

Hà Truân là người đầu tiên từ trong đám sương mù Logic này thoát ra ngoài: “Xuống xe, trở về với tôi.”

“Anh sẽ đối xử với tôi như thế nào?” Tất nhiên, tôi biết chờ đợi tôi sẽ không phải là hoa và thịt tươi ngon.

“Sau này cô sẽ biết.” Hà Truân nói một cách lạnh nhạt, vừa nói vừa đem cây gậy gỗ bỏ xuống dưới chân.

Ủng quân nhân bước trên mặt đất phát ra âm thanh rất nhỏ, da thuộc và xi măng va chạm vào nhau.

“Vậy, anh sẽ xử lý anh ta như thế nào?” Tôi chỉ chỉ bác sĩ con vịt ở bên cạnh.

Khóe miệng Hà Truân khẽ nhếch lên làm cho hai đầu lông mày cũng động theo, nhìn qua cũng không giống như là đang cười: “Cô cho rằng anh ta có cơ hội sống tiếp hay sao?”

Quả nhiên là tôi đã đoán đúng, đối với tôi tình cảm của Hà Truân cũng không hẳn là sâu đậm nhưng cái danh hiệu cối xay thịt cũng không phải tự nhiên mà có.

Một người đàn ông dám dẫn người đàn bà của Hà Truân chạy trốn nhất định sẽ bị anh ta xử lý rất thảm.

Quả đúng là vậy, những binh lính còn lại nhất loạt chĩa họng súng vào bác sĩ con vịt.

Bác sĩ con vịt là bạn cùng chia sẻ hoạn nạn với tôi, hơn nữa còn 419 cùng tôi một lần.

Về tình, về lý tôi đều muốn bảo vệ anh ta.

Vì vậy, tôi chắn trước mặt bác sĩ con vịt, nói với Hà Truân: “Anh không thể giết anh ta.”

Tôi nghĩ, giờ phút này hào khí phụ nữ nhất định đang tràn đầy giữa lông mày của tôi.

“Không nên nói với tôi là cô muốn nói “Nếu như muốn giết chết anh ta thì trước hết giết chết tôi đi.””

Hà Truân đưa ra đôi tay mang theo bao tay màu đen, cúi đầu xuống, sửa sang lại đôi bao tay đó, giọng điệu có chút tùy ý: “Nếu cô đã nói như vậy thì tôi sẽ thành toàn cho cô.”

Tôi nghe xong một cách bình tĩnh, kiên định lắc đầu, lùi về ghế lái phụ rồi ngồi xuống, kiên quyết nói: “Ý của tôi là, giết anh ta thì rất đáng tiếc, giữ anh ta lại làm nam quân kĩ, giúp các an hem giải buồn cũng tốt mà.”

Nghe vậy, ánh mắt Hà Truân cũng dịu đi. Mấy tên lính gần đó nghe được cũng xao động.

Bác sĩ con vịt nghe xong ánh mắt như đao kiếm giấu vào trong áo vải bông.

Tôi nắm tay anh ta một cách lặng lẽ, cũng dùng ánh mắt nói cho anh ta biết: “Cậu bé, anh không cần phải cảm tạ tôi quá đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.