Tạm thời buông xuống những chuyện hư hỏng lúc trước của chúng tôi, ngược lại nói cho Lý Lý Cát một sự thật: “Em hiểu bây giờ anh rất muốn cứu anh của anh, nhưng bằng sức của một mình anh, chuyện này không có cách nào hoàn thành, nếu anh tin em, vậy hãy theo em, chúng ta bàn bạc kĩ hơn.”
Đôi mắt xinh đẹp kia của Lý Lý Cát như thu lại hết sự trầm lặng trên thế gian, sau khi anh nhìn tôi thật lâu, cuối cùng đồng ý.
Dù sao cũng là nữ bảo vệ của Lỗ Gia Thành, được đối xử không tệ, có phòng riêng, tôi lặng lẽ đưa Lý Lý Cát vào.
Người ta là Kim Ốc Tàng Kiều [1], tôi là phòng ốc sơ sái giấu người tình cũ.
Nói rằng, Hà Bất Hoan tôi vẫn rất trượng nghĩa, sau khi trải chăn lên mặt đất xong, nói với Lý Lý Cát: “Đến ngủ đi.”
Nghe vậy, Lý Lý Cát nhìn tôi, ánh mắt kia, không thuần khiết ôi không thuần khiết.
Nhớ lại lời mới nói, quả thật chó chút nghĩa khác, lập tức sửa lại cho đúng: “Em không cho anh ngủ với em, là cho anh giường để ngủ.”
Nghe xong lời giải thích của tôi, ánh mắt Lý Lý Cát thay đổi: sắc ý phai nhạt, ý phức tạp dày đặc.
“Anh không muốn ngủ với em.” Anh nói như vậy, giọng nói bình tĩnh, nhưng vẫn có chút giận dữ.
Tóm lại, vẫn là Lý Lý Cát đơn thuần tính tình mười phần giống trẻ con khiến tôi vô cùng an tâm kia.
“Em cũng không muốn cho anh ngủ cùng.” Dỗi là một bệnh truyền nhiễm, ai cũng có thể mắc phải.
Tắt đèn, lên giường, đắp chăn, sau đó nhắm mắt, ai mơ mộng xuân của người nấy.
Vốn muốn cứ vậy ngủ một giấc đến sáng, nhưng cuối cùng không chịu được, sau khi im lặng nửa tiếng đồng hồ, tôi lên tiếng: “Lý Cát... Những ngày qua, anh đi đâu?”
Thế mà, sự im lặng của anh giống như nham thạch mùa đông, nguội lạnh, cứng rắn, luôn đóng băng trái tim tôi.
Có thể, Lý Cát đã đi xa, tôi nghĩ vậy.
Đúng lúc này, một đôi tay vòng đến từ phía sau, vòng ở eo tôi.
Tư thế như vậy thường không khiến người ta thoải mái, nhưng đôi tay kia, ấm áp, dưới da thịt ẩn giấu hơi nóng tản ra tử mạch máu.
“Lý Cát...”
Tôi đã có thể mở miệng, nhưng mất đi cơ hội tiếp tục: cơ thể Lý Lý Cát bỗng xuất hiện một lực lớn, tôi đây đang nghiêng người ngủ chợt bị lật lại, anh như quả cầu nóng rực, từ trên trời rơi xuống, bất ngờ công kích tôi.
Lửa dần thiêu đốt toàn thân tôi, nhiệt độ tăng lên theo động tác hai tay và môi của anh, chăn đơn bị xốc lên, quần áo bí xé rách, tôi **, da thịt toàn thân được ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên hiện ra ánh sáng óng ánh.
Lý Lý Cát cũng mất đi quần áo trên người, da thịt bóng loáng kia dán chặt vào tôi, đôi tay mạnh mẽ khóa chặt tôi lại, co rút từng chút một, giống như muốn nghiền toàn bộ máu thịt của tôi thành tương, tan ra trong cơ thể bình thường của anh.
Lý Lý Cát đã không bình thường, tôi nghe thấy tiếng xương sườn của mình vì bị người ta tăng cường đè ép mà phát ra tiếng kêu, cảm giác hít thở không thông ập đến, giống như muốn dìm đầu tôi.
Anh bất nhân, em bất nghĩa, vì mạng sống, tôi há miệng... vươn đầu lưỡi, liếm vành tai của Lý Lý Cát.
Tai là điểm yếu của anh, quả nhiên, Lý Lý Cát không chống đỡ được, cơ thể vì mẫn cảm mà bắt đầu căng thẳng.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, âm u mà nói, đối với Lý Lý Cát, tôi luôn luôn là kẻ mạnh, lại không chịu thua, không chịu cho là mình thất bại.
Lần nãy cũng thế, tôi nghĩ vậy.
Heo mẹ sẽ không leo cây, nhưng Lý Lý Cát có: anh nhanh chóng rụt xuống, hai tay cạy mở hai chân tôi, để cho chỗ kia của phụ nữ của tôi triệt triệt để để lộ hết ra bên ngoài.
Mà đó chưa phải kết thúc, anh ghé sát vào, vươn đầu lưỡi, thay cho vật cứng rắn của anh.