“Bất Hoan, anh rất hận em.” Lý Lý Cát nói như vậy.
“Em biết.” Tôi thật sự biết.
“Nhưng anh hận chính mình hơn.” Giọng nói của anh tản ra trong bóng tối.
“Anh hận chính trí nhớ của anh, vì sao không thể quên được em.”
“Anh hận chính đôi tay của anh, vì sao luôn muốn ôm em.”
“Anh hận chính đôi mắt của anh, vì sao luôn tìm kiếm bóng hình em giữa biển người.”
“Anh hận chính trái tim anh, vì sao còn giữ vị trí của em.”
Khóe miệng tôi bắt đầu chát chát, điều mà Lý Lý Cát hận, là vẫn luôn nghĩ đến bản thân tôi.
“Lý Cát...” Tôi khẽ gọi tên anh: “Lý Cát.”
“Không muốn chia sẻ em cùng người khác, đây chính là dự tính ban đầu khi anh rời đi, cho rằng sẽ đạt được điều mình muốn, nhưng thất bại.” Lý Lý Cát nói xong, cũng ôm tôi chặt hơn, nhưng tôi cảm thấy vòm ngực anh không hề nhẹ nhõm chút nào: “Bất Hoan, anh không muốn gì hết... trừ em ra.”
Tôi hiểu ý của Lý Lý Cát, anh quyết định ở lại, quyết định ở bên tôi.
Lý Lý Cát, mãi mãi, đều là Lý Lý Cát của tôi.
Tôi vòng chắc qua anh.
Lý Lý Cát của tôi.
“Lạch cạch” một tiếng, ánh sáng như đao, vạch ra trong phòng tối, làm kinh động đến tôi và Lý Lý Cát.
Chớ để cho bọn cận vệ của Lỗ Trạch phát hiện.
Phải biết là, tuy là công chức nội bộ, nhưng nội gián ở đâu cũng đều không có thị trường, bị bắt được sẽ có đánh nhau nha.
Nhưng tôi quá lo rồi, từ sau khi cận vệ lần trước vì vào nhầm phòng của tôi mà vị tôi kéo mạnh quần xuống đùa giỡn, người bình thường đều tránh phòng của tôi.
Cho nên nói, đứng ở cửa, là hai bà xã -- con vịt trên mặt mang bộ dáng xem kịch vui cùng mã Lạp Dư sắc mặt âm tình bất định.
Cửa vừa mở ra, gió lạnh, tôi thấy hơi lạnh, cúi đầu thấy, tìm ra nguyên nhân -- quần lót đã sớm tuột đến mắt cá chân.
Khó trách, hở rồi.
Dù sao tôi cũng là phụ nữ, phản ứng đầu tiên chính là muốn lấy chăn che ba điểm quan trọng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, dù sao hai người họ cũng đã thấy qua, lười giả bộ, cho nên chỉ hơi dời đi, bày ra tư thế không quá thô bỉ.