Không Thoát Khỏi Rung Động

Chương 3: 3: Dáng Vẻ Đó Giống Kiều Phu Nhân




Lương Hi vẫn nhớ như in quãng thời gian học đại học, giai đoạn cô và Kiều Sâm còn đang mập mờ, rõ ràng sắp đâm thủng lớp giấy cuối cùng rồi, chỉ là Kiều Sâm không đâm thủng, trong cơn nóng giận cô đi vào bẫy của một đàn anh theo đuổi cô lúc đó.

Ai ngờ đàn anh kia có ý xấu với cô, lại muốn lén lút hạ thuốc cô và bạn thân, sau khi chưa thực hiện được đã bị bắt nên thẹn quá hóa giận.

Nếu không phải mấy người Kiều Sâm đến kịp thời, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

Khi đó vẫn là đêm hôm khuya khoắt, cả con đường nhuộm màu sơn đen, Kiều Sâm dẫn cô đi mua thuốc, sau khi mua xong thuốc lại không biết dẫn cô đến con hẻm nhỏ nào, bình tĩnh hỏi cô, vì sao muốn đi vào bẫy của đàn anh đó.

Bỏ chuyện cái bẫy này mang ý xấu qua một bên, rõ ràng cô biết đàn anh này có ý với cô, còn đồng ý lời mời của người ta, phải chăng có ý ám chỉ gì đó?
Kiều Sâm của khi đó, cũng như vậy, giống như ẩn nhẫn sự tức giận, thu lại tất cả cảm xúc về phía sau mặt nạ anh thiết kế tốt, cố gắng khống chế để bản thân không sụp đổ.

Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, khi mở miệng lần nữa cười một tiếng ngắn ngủi, khàn khàn, không nghe ra được là cảm xúc gì: “Em có biết nếu tối nay anh không chạy đến kịp, em sẽ có kết cục gì không?”
Dưới đèn đường mờ tối, đường phố chật hẹp cũ kỹ, bọn họ đối mặt đứng đó, không cách nào coi nhẹ, cảm xúc tồn tại quá mãnh liệt, có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở giữa lúc đôi bên hô hấp, khiến cô có chút không biết phải làm thế nào, thậm chí còn có chút mơ mơ màng màng khi mới thoát thân ra từ trong hoàn cảnh khó khăn.

Lương Hi thật sự không ngờ đàn anh lại là người cặn bã như vậy.

Cô cố ý đồng ý đàn anh, còn thả gió cho Kiều Sâm, chính là muốn để anh ghen, ép anh phải thừa nhận thích mình.

Không gian chật hẹp ép người khiến đầu óc cô không cách nào hoạt động.

Cho nên Lương Hi cứ thẳng thắn nhận tội như vậy: “Chính là muốn kích thích anh một chút, xem xem anh sẽ có phản ứng gì.


Kiều Sâm có giận hơn nữa cũng bị một câu nói êm ái này đánh cho tiêu tan sạch sẽ.

Anh rất cao, vì thế có thể nghe rõ tiếng cô càng nói càng nhỏ rồi cúi đầu, lúc này dứt khoát trực tiếp nghiêng người xuống, mặt đối mặt với cô khoảng cách không đến một nắm đấm.


“Nếu như em muốn biết.

” Kiều Sâm tì lên trán của cô, có lẽ là vì phối hợp với bầu không khí cực yên tĩnh này, thấp giọng cười khẽ một tiếng: “Cũng không phải không thể nói cho em biết.

-
An Nhiên ngốc bạch ngọt cho rằng anh họ của cô ấy khá hài lòng với Lương Hi, nếu không thì ban đầu cũng nói không cần trợ lý, sao có thể lại nhận Lương Hi được?
Em họ ngốc bạch ngọt vui sướng cáo lui.

Bởi vì An Nhiên rời đi nên bầu không khí trở nên tương đối kỳ lạ.

Lương Hi nhìn chằm chằm mũi chân, có chút bất an.

Cô đột nhiên phát hiện Kiều Sâm chính là người khẩu Phật tâm xà chân chính, bất kể là tức giận hay là vui vẻ, hoặc là thật ra anh căn bản không cần tâm tình gì, đa số thời điểm anh đều mỉm cười.

Giống như tình huống bây giờ, ngay cả An Nhiên cũng cho rằng anh thật lòng muốn rèn luyện trợ lý mới một chút, sẽ nể mặt cô ấy chăm sóc thật tốt trợ lý mới.

Chỉ có Lương Hi biết, thật ra anh đang nói.

Cuối cùng em cũng rơi vào trong tay tôi rồi.

-
Sau khi An Nhiên rời đi, đầu tiên là Kiều Sâm nhìn Lương Hi một hồi, mãi cho đến khi xem xong văn kiện trên tay mới ngẩng đầu, chậm rãi hỏi: “Trợ lý sinh hoạt?”
Đầu tiên Lương Hi sợ run, sau đó mới phản ứng lại Kiều Sâm đang hỏi mình, nhẹ nhàng gật đầu.

Ai ngờ người đàn ông này lập tức dùng nắp bút đập mạnh trên mặt bàn, vang đội tựa như tiếng vang cảnh tỉnh: “Lương tiểu thư, vào lúc trả lời câu hỏi của tôi, đề nghị em vẫn nên nói chuyện thì tốt hơn, dẫu sao lúc tôi làm việc cũng không rảnh nhìn em đang gật đầu hay lắc đầu với tôi.


Giọng điệu không nặng, nghe xong chỉ như một lời nhắc nhở.


Lời Kiều Sâm nói quả thật có lý, huống hồ bây giờ Lương Hi chỉ là một trợ lý sinh hoạt nho nhỏ, lúc đi theo An Nhiên chỗ làm việc của cô tựa như bật hack, mỗi ngày chỉ cần ăn chơi bét nhè vẫn có tiền lương cầm trên tay như thường, nhưng bây giờ không giống vậy, bất kể cấp trên mới là ai, cô nhất định phải làm lại mọi thứ từ đầu.

“Thật xin lỗi.

” Cô cắn môi dưới, hơi cúi đầu với vị tổng giám đốc đang ngồi trên ghế: “Là sơ sót của tôi.


Cũng may Kiều Sâm không quấn lấy vấn đề này, anh buông bút, đầu ngón tay hai tay chạm vào vào, không nhanh không chậm nói: “Vì để chúng ta có thể nhanh chóng thích ứng với nhau trong công việc sau này, tôi muốn hỏi Lương tiểu thư một chút, chuyện trợ lý sinh hoạt nên làm có phải em đều có thể hoàn thành tốt hay không?”
Ý chính là, Lương tiểu thư biết trợ lý sinh hoạt đều phải làm gì không?
Đương nhiên là Lương Hi không biết rồi.

Cô chỉ biết mình đi theo An Nhiên lăn lộn một năm rưỡi, ngoại trừ đi theo cô ấy chơi bời thì hình như thật sự không có làm chuyện gì khác.

“Em nói thật là được.

” Thấy cô do dự không dám mở miệng, Kiều Sâm đổi dáng vẻ thoải mái, nhìn qua không còn cảm giác áp bức mạnh mẽ như vậy nữa, mới nói với cô: “Tôi chỉ đơn thuần muốn biết rõ tình hình làm việc của em trước đây.


Lời này cũng không thể khiến Lương Hi thả lỏng bao nhiêu.

Im lặng một lát, cô thật cẩn thận mở miệng: “Nếu anh cần người cũng uống trà chiều, ra ngoài uống rượu cần người nhắc trước với lái xe giúp anh… Tôi đều có thể xử lý thỏa đáng.


Dừng một chút, cô cảm thấy những lời này của mình quá không có sức thuyết phục, lại nhỏ giọng nghiêm túc bổ sung một câu: “Nếu như anh cần có người cùng đi dạo phố mua quần áo gì đó… Tôi cũng có thể.



Chỉ là vừa nói xong câu này, Lương Hi bèn hối hận.

Ông chủ nhà ai thích cùng cấp dưới của mình đi dạo phố đi đi nhảy nhót đi uống trà chiều?
Hình như bản thân từng trải qua…
Suy nghĩ một lát, nhìn qua Kiều Sâm rơi vào im lặng, cô quyết định hay là trước tiên cứ xin lỗi trước thì tốt hơn.

Ai ngờ lời xin lỗi còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị người ta cắt ngang.

“Lương tiểu thư, theo như tôi được biết, những chuyện này tôi chỉ cần tùy tiện tìm một người bạn là có thể hoàn thành, cũng không cần đặc biệt mời một trợ lý sinh hoạt.


Giọng điệu anh hơi trầm xuống: “Càng không cần nói đến những việc Lương tiểu thư vừa nói, không có một việc nào có thể gọi là “công việc”.


Lời này của Kiều Sâm còn nghiêm khắc hơn trước đó rất nhiều, nhìn qua càng không chút niệm tình cũ gì hết, không cho cô mặt mũi, cũng khiến cô xấu hổ vô cùng.

Lương Hi biết, anh mà cô từng quen, rất ít khi sẽ nói chuyện trắng trợn với một người như vậy, cho dù là từ chối nữ sinh đến thổ lộ, đều cong môi uyển chuyển phát cho người ta thẻ người tốt, tuyệt đối sẽ không nói quá nặng lời.

Nếu như giọng điệu anh nặng nề, lời nói ra tương đối trắng trợn, vậy thì Kiều Sâm cảm thấy không cần cho người này mặt mũi.

Gặp mặt Kiều Sâm thật sự cũng không phải là chuyện nhẹ nhàng gì.

Lương Hi vốn lòng mang áy náy với anh, chứ đừng nói đến chuyện làm trợ lý cho anh, bản thân nhìn qua căn bản chẳng dùng được vào việc gì.

Một câu nói này của anh, khiến Lương Hi hiểu rõ, bản thân đang ở vị trí nào
Càng quan trọng hơn là, lời của Kiều Sâm, đối với cô mà nói, chính là nhục nhã trắng trợn.

Cô thật sự không có can đảm, đối mặt với cục diện thế này.

“Tôi đã biết.


” Cô không dám nhìn Kiều Sâm đang bày biểu cảm gì, nhìn chằm chằm mũi chân, cố gắng để âm thanh của mình nghe không chút gợn sóng: “Ngày mai tôi sẽ gửi thư cho bộ phận nhân sự, bây giờ trước tiên sẽ không quấy rầy ngài nữa.


Nói xong cô muốn quay người rời đi.

Nhưng còn chưa đi được hai ngước, phía sau truyền đến tiếng chuyển động của ghế, tiếp theo là tiếng bước chân trầm ổn.

“Nếu trợ lý của tôi muốn từ chức, phải được sự đồng ý của tôi, mà nếu như hợp đồng chưa đến kỳ hạn, phải khấu trừ hai tháng tiền lương.

” Giọng anh từ xa đến gần, “Em là An Nhiên đề cử, nể mặt em ấy, tôi sẽ dạy em.


Lúc này Lương Hi đã đi đến bên cánh cửa đóng chặt kia, sau khi nghe tiếng vô thức xoay người, cứ như vậy nhìn anh càng đi càng gần, cho đến khi giống như đêm bọn họ xác nhận quan hệ, khoảng cách chỉ có một nắm tay.

“Huống hồ.

” Cúi người xuống, một tay anh chống trên ván cửa cạnh tai cô, một tay nắm cằm cô, dịu dàng như nước nhắc nhở cô: “Nợ nần giữa chúng ta còn chưa tính xong đâu.


Rõ ràng là giọng nói dịu dàng lưu luyến, nghe vào tai Lương Hi lại cực kỳ khiến người người ta không rét mà run.

Ánh mắt anh nguy hiểm, câu chuyện khẽ dừng.

“Sao tôi có thể dễ dàng buông tha em như vậy.


Tác giả có lời muốn nói:
Em gái Hi: ? Anh giải thích tử tế một chút, rốt cuộc mợ nó ai mới là Kiều phu nhân.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.