Không Tìm Được Em

Chương 16: Lời cầu nguyện của thiếu nữ – 16



Phân tích phòng kín, tới thôn Dũng Tuyền.



Theo lời khai, sáng hôm đó Chu Tú là người đầu tiên đẩy cửa phòng tắm nhưng phát hiện không mở được, sau cửa có dính gì đó nên gọi Vương Nguyệt Nhiên cùng tầng tới hợp sức đẩy cửa, thì thấy sau cửa toàn là băng dính. Chính những băng dính này đã dán cửa vào tường.

Lúc Kỳ Tang đến hiện trường, suy đoán đầu tiên là hung thủ đã lợi dụng cửa sổ. Hung thủ đứng ngoài cửa sổ, dùng một thứ gì đó như gậy dài với vào trong phòng, dán băng dính lên sau cửa, thao tác này hẳn khả thi, bên ngoài là sân vườn có thể mượn nước mưa để xóa dấu chân.

Chẳng qua suy đoán này đã bị loại trừ sau khi kiểm tra hiện trường.

Cửa sổ duy nhất của nhà tắm bị khóa từ bên trong, khóa còn bị hỏng không thể mở được, cũng không có dấu vết bị cạy phá. Vậy vụ giết người trong phòng kín này phải tính xem hung thủ làm cách nào từ bên ngoài có thể dán băng dính vào trong cửa và tường.

Lý Chính Chính và Bách Xu Vy nghiên cứu, hai người cho rằng hung thủ rất có thể đã dùng nam châm.

Nếu dán dây thép vào giữa băng dính thì người bên ngoài có thể dùng nam châm đóng cửa, sau đó đẩy hai đầu băng dính dính lên cửa và tường. Ngoài ra, cửa và tường không hề dán kín mà bị hở một khe nhỏ. Hung thủ lợi dụng khe hở này để thu dây thép về.

Kỳ Tang hỏi: “Băng dính mềm, vài cọng dây thép có giữ được không? Nó không bị cuốn lại à?”

Lý Chính Chính: “Hung thủ đã dùng rất nhiều băng dính đè lên nhau để chúng cứng cáp hơn. Em và Bách Xu Vy thử nghiệm rồi, không bị cuốn lại.”

Kỳ Tang tiếp tục hỏi: “Vậy đã kiểm tra băng dính chưa? Trên đó có dấu dây thép không?”

Bách Xu Vy: “Có. Chúng tôi đã kiểm tra so sánh, dấu vết dây thép để lại giống y hệt với băng dính ở hiện trường. Tôi chắc chắn về suy luận này tới 80%.”

Kỳ Tang nhăn mày, chắc do thấy không đáng tin lắm, ngay trước khi anh mở miệng đánh giá suy luận của Bách Xu Vy và Lý Chính Chính, cô vội giải thích: “Tôi biết cách này có vấn đề. Dựa theo lời khai của Chu Tú và Vương Nguyệt Nhiên thì băng dính dán rất chặt, hai người họ phải dùng hết sức mới đẩy được cửa…”

“Nếu rút dây thép từ khe hở thì chắc hẳn số lượng dây không nhiều. Lực hút kiểu đó cũng không đủ để băng dính dán chặt, nên…”

Bách Xu Vy suy tư rồi nói: “Hoặc tôi và Lý Chính Chính không suy luận ra được thủ đoạn chính xác. Hoặc…”

Kỳ Tang nheo mắt, tiếp lời: “Hoặc là Chu Tú nói dối.”

Bách Xu Vy: “Đúng. Nên tôi và Lý Chính Chính nghi ngờ Chu Tú có vấn đề.”

Khi nhìn thấy phòng kín đó, phần lớn mọi người đều cho rằng hung thủ lợi dụng cơ quan hoặc đạo cụ để dán cửa phòng tắm bằng băng dính. Nhưng sự thật đằng sau còn có một khả năng nữa: Chu Tú nói dối, khiến người khác tin rằng đó là phòng kín không thể phá được.

Tiểu thuyết gia người Mỹ John Dickson Carr từng viết về phòng kín trong ‘Ba cỗ quan tài’, tổng kết ra 12 loại phòng kín, một trong số đó là ‘Hung thủ là người đầu tiên tới phòng kín, giả vờ không mở cửa được.’

Cách thức giết người trong phòng kín kinh điển này khá phổ trong tiểu thuyết trinh thám. Nhưng tiểu thuyết hay phim ảnh thì sao cũng được.

Trong hiện thực rất ít người làm vậy, vì khoa học phát triển cùng khả năng điều tra của cảnh sát hình sự rất dễ bị phát giác. Còn việc Chu Tú có làm vậy không thì Kỳ Tang vẫn đang nghi ngờ, có điều theo manh mối hiện tại, Chu Tú đúng là đối tượng tình nghi lớn nhất.

Nếu Chu Tú làm vậy thật, mục đích cô ta gọi Vương Nguyệt Nhiên tới đẩy cửa nhà tắm cùng mình đúng là quá mưu mô, ý đồ tìm nhân chứng chứng minh phải cần sức của hai người mới mở được cửa.

Vương Nguyệt Nhiên cũng bị cô ta lợi dụng.

Khi bị Chu Tú đánh thức, bảo cửa nhà tắm bị dính vào tường không mở nổi, Vương Nguyệt Nhiên sẽ theo quán tính nghĩ cửa bị kẹt, chứ không biết thật ra chỉ cần đẩy nhẹ là cửa mở được rồi. Tiếp đó thấy trên cửa có nhiều băng dính, Vương Nguyệt Nhiên sẽ tự hoàn thiện hình ảnh trong não. Lời khai vừa khéo trùng khớp với Chu Tú.

Mà sau một đêm say mèm, đầu óc Vương Nguyệt Nhiên cũng lơ ngơ không tỉnh táo, dù bị Chu Tú dắt mũi cũng chẳng hay biết.

Cảnh sát phá án không chỉ dựa vào suy luận mà còn cần chứng cứ xác thật.

Kỳ Tang bảo Bách Xu Vy: “Gọi Vương Nguyệt Nhiên tới đây, hỏi kĩ tất cả chi tiết sáng hôm đó. Chú ý khi thẩm vấn không được cố ý dẫn dắt, dù viện kiểm soát không hỏi móc thì luật sư hình sự bây giờ ngày càng giỏi, không dễ đối phó đâu.”

Bách Xu Vy gật đầu rồi chạy đi làm việc.

Lý Chính Chính nghĩ tới gì đó, hỏi Kỳ Tang: “Vậy Chu Tú thì sao? Tiếp tục câu cá à?”

“Ừ, tối qua khóc tới thế rồi còn không chịu nói thật… tiếp tục câu cá thôi, xem xem có dụ được Viên Tiểu Binh không.” Kỳ Tang gật đầu: “Tôi đã bảo Sơn Khang dẫn người tới canh chừng cô ta 24/24. Một khi cô ta định bỏ trốn sẽ lập tức ngăn lại.”

Còn một lý do chưa cần bắt Chu Tú về, Kỳ Tang tạm không nói…

Hứa Từ bảo phòng giám sát công ty báo cảnh sát, bên cảnh sát kinh tế tiếp nhận điều tra Chu Tú. Chu Tú có thế nào cũng không chạy được.

Đã tìm được địa điểm tử vong thật sự của Lưu Na, tiếp theo đây cần tới hiện trường gây án đầu tiên thực sự để điều tra hiện trường cũng như trục vớt hồ Vân Mộng.

Va li đột nhiên xuất hiện trong tay Lưu Na vào 11h khuya thứ sáu, những mảnh xác của nạn nhân khác có lẽ sẽ được tìm thấy trong hồ Vân Mộng.

Về va li, cảnh sát đã điều tra camera giám sát tại các tuyến đường liên quan trên núi Bạch Vân từ đêm hôm đó tới rạng sáng hôm sau. Ngoài những con đường bị hỏng camera giám sát ra, chủ của những chiếc xe ra vào núi Bạch Vân đã được xác nhận thông tin.

Hiện đã hỏi các tài xế, tạm chưa phát hiện điều bất thường, nhưng có một tài xế ngoại lệ.

Tài xế này tối đó làm phẫu thuật ở bệnh viện, mấy ngày nay mới ổn định lại, chờ họp xong Lý Chính Chính sẽ chạy tới bệnh viện một chuyến. Nếu may mắn có lẽ có thể tìm ra sự thật đằng sau chiếc va li thông qua tài xế này.

Cuộc họp kết thúc ở đây, Kỳ Tang đứng dậy, đang chuẩn bị sắp xếp công việc thì đột nhiên nhận được điện thoại của Sơn Khang: “Sếp Kỳ, tôi tới nhà Chu Tú thì thấy Tạ Kiều đi ra từ nhà cô ta. Qua cửa sổ, tôi thấy hình như cô ta đang thu dọn hành lý… định bỏ chạy thì phải?”

Kỳ Tang nhăn mày: “Cảnh sát kinh tế không tìm cô ta sao?”

Sơn Khang nói: “Tôi đã hỏi bên cảnh sát kinh tế, họ không hề nhận được báo án nào.”

Gì đây?

Sáng nay, Kỳ Tang chính tai nghe thấy “Tạ Kiều” gọi điện thoại.

Cậu ấy nghĩ mọi kế để tống Chu Tú vào ngục không giống như đang diễn kịch. Dù tập đoàn Thanh Phong chưa kịp báo án thì phòng giám sát của họ cũng sẽ đưa Chu Tú đi.

Không đúng.

Rất không đúng.

Huyệt thái dương của Kỳ Tang giật nảy, linh tính có chuyện không hay sắp xảy ra. Anh trầm giọng dặn dò: “Tiếp tục bám theo Chu Tú. Cẩn thận đừng để bị phát hiện.”

10 phút sau, Kỳ Tang dẫn theo nhóm Bách Xu Vy lái xe lên núi Bạch Vân.

Suốt chặng đường, mắt phải của Kỳ Tang cứ nháy suốt, biểu cảm cũng càng lúc càng nặng nề.

Bách Xu Vy ngồi cạnh ngó anh mấy lần, sợ cấp trên nắng mưa thất thường này nổi cơn tam bành, trước khi lửa giận của anh leo thang tới đỉnh, cô vội hỏi: “Sếp, anh không sao chứ? Mặt căng quá đấy!”

Bách Xu Vy không ngờ Kỳ Tang ngày thường luôn “không mê tín dị đoan”, lại hỏi: “Mắt phải nháy suốt là sao?”

“Mắt trái phát tài… mắt phải tai họa?” Nói tới đây, Bách Xu Vy vội sửa: “Nhưng sếp là ai chứ? Dãi nắng dầm mưa, dám cầm dao sống mái với bọn buôn ma túy, nhẹ nhàng dập tan lửa giận của phó cục Vinh… người xưa có câu: mệnh ta do ta không do trời. Nếu là anh thì chắc chắn mắt phải cũng phát tài!”

Kỳ Tang: “…”

Kỳ Tang không mắng câu “học đâu cái thói miệng mồm lẻo mép đó?”. Vì con nhóc này chắc chắn sẽ đáp trả “học anh đó”.

Ở bên khác, trong tiểu khu cũ.

Chu Tú xách ba lô ra ngoài.

Trong ba lô là đồ mà Hứa Từ chuẩn bị cho cô ta: tóc giả, váy và đồ trang điểm.

Hứa Từ đã đi trước. Trước khi đi cậu bảo Chu Tú ra đầu ngõ có xe đợi sẵn, đến trung tâm mua sắm quảng trường Sơn Duyệt thì đi thẳng tới cửa Bắc số 2, lên lầu hai tìm shop quần áo tên bắt đầu bằng chữ H, vào phòng thay đồ trang điểm, đội tóc giả rồi ra cửa Đông số 3, cậu sẽ đợi Chu Tú ở đó, đưa cô tới thôn Dũng Tuyền.

Hứa Từ dặn kĩ như thế là vì cuối cùng Chu Tú cũng chịu khai là Viên Tiểu Binh đang trốn ở thôn Dũng Tuyền.

Có điều không loại trừ khả năng Chu Tú và đám đó hợp tác, Hứa Từ không thể để bản thân bị Chu Tú bán đứng nên cậu tịch thu điện thoại cô ta, vạch ra tuyến đường hai người tới thôn Dũng Tuyền rồi mới rời đi trước.

Ban đầu tất nhiên Chu Tú không tin lời Hứa Từ nói. Nhưng nhớ tới biểu hiện bất thường gần đây của Viên Tiểu Binh, cô ta đành phải thừa nhận đám người mà Viên Tiểu Binh đi theo có khi còn nguy hiểm hơn. Vậy nên cô ta đành đồng ý với đề nghị của Hứa Từ: tới thôn Dũng Tuyền thuyết phục Viên Tiểu Binh trở về.

Theo lời Hứa Từ ra đầu ngõ, Chu Tú nhác thấy có chiếc taxi công nghệ chờ sẵn.

“Cô Chu ạ? Tới quảng trường Sơn Duyệt đúng không?”

Chu Tú gật đầu rồi lên xe, đi thẳng tới trung tâm mua sắm quảng trường Sơn Duyệt. Cô ta vốn tóc dài đeo kính râm, nhưng khi từ phòng thay đồ bước ra thì đã biến thành cô gái tóc ngắn, mặc váy đỏ dài, bôi son đỏ. Khác hoàn toàn dáng vẻ bình dân quê mùa ngày thường.

Bước ra từ cửa Đông số 3, Chu Tú nhanh chóng tìm được xe mà Hứa Từ đã đặt. Mà tài xế thấy cô thì chủ động tiến lên hỏi: “Cô Chu ạ?”

Mở cửa ghế sau, Chu Tú phát hiện người trên xe không phải Hứa Từ mà là một người trẻ tuổi cô không quen.

Người đó tóc vàng còn highlight tím, giống phong cách rock, quần áo cũng thế, áo phông oversize kiểu Hàn rộng thùng thình lộ ra xương quai xanh, bên dưới là quần bò rách.

Người đó ngẩng đầu, Chu Tú thấy đôi mắt không chút cảm xúc thì mới nhận ra đây là Hứa Từ.

“Anh…”

“Là tôi, thắt dây an toàn vào, đi thôi.”

Xe lăn bánh, dù sợ nhưng Chu Tú vẫn tò mò dòm cậu mấy lần. Da cậu rất trắng, không chút tì vết, cậu không đeo kính nhìn trẻ ra cả chục tuổi.

Cô ta buột miệng hỏi: “Anh dùng phấn nền gì thế, hay kem che khuyết điểm? Sao nếp nhăn mất hết cả rồi?”

‘Nếp nhăn biến mất’ hiển nhiên là do Hứa Từ đã bỏ lớp nguỵ trang. Với cả chẳng đời nào cậu lại đi nói cho Chu Tú nên tìm đại cái cớ: “Về sẽ gửi tên brand cho cô.”

Chu Tú nhún vai, cười như mếu: “Thôi. Brand anh xài chắc tôi không mua nổi đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.