Viên Tiểu Binh đã cùng đường bí lối. Bất cứ lúc nào cũng có người đi qua chứng kiến tất cả, cảnh sát lại đang trên đường tới, hắn hết đường trốn nên bèn ủ mưu kéo Chu Tú chết chung. Một kẻ có khuynh hướng bạo lực như hắn thì ngại gì cá chết lưới rách.
Hứa Từ đáp: “Được, tôi đồng ý với anh.”
Chu Tú tuyệt vọng nhắm mắt. Sau đó cô ta nghe Hứa Từ nói: “Đồng bọn của anh không muốn lộ mặt, nên có mình anh đuổi theo.”
“Giờ anh chỉ có một khẩu súng, khống chế được một người. Nếu tôi theo anh về thôn, trên đường tôi có thể xuống tay với anh bất cứ lúc nào. Hay là tôi đổi với Chu Tú. Anh cầm súng chĩa vào đầu tôi, dẫn tôi về thôn, để Chu Tú theo sau. Như thế thì tốt hơn, anh thấy sao?”
Viên Tiểu Binh đỏ mắt nhìn Hứa Từ một lúc, nhưng hiện tại không có thời gian cho hắn đắn đo. Để Hứa Từ theo sau thì hắn khó lòng yên tâm được nên bị thuyết phục.
Viên Tiểu Binh hạ súng xuống, nói với Hứa Từ: “Mày qua đây, tới cạnh tao thì tao sẽ thả nó! Đừng có giở trò, không thì tao bóp cò!”
“Tôi chỉ là một luật sư mồm mép trên tòa thôi, giở được trò gì ở đây?”
Hứa Từ vừa nói vừa lại gần Viên Tiểu Binh.
Tới trước mặt Viên Tiểu Binh, cậu giơ hai tay, tư thế đầu hàng, Viên Tiểu Binh giữ Chu Tú quay người, khi thấy ổn rồi hắn ta mới thả Chu Tú, tay trái giữ lấy cổ Hứa Từ ghìm chặt, tay phải cầm súng dí vào huyệt thái dương cậu, Viên Tiểu Binh quay người tính xuống cầu về thôn. Hắn ta còn thấy mình quá may mắn, trên cầu không có ai, camera gần nhất cũng khá xa, không thể quay rõ mặt hắn ta. Tiếp theo chỉ cần tìm một người giúp mình xử lý Hứa Từ và Chu Tú là được!
Nhưng khi Viên Tiểu Binh vừa giơ tay phải dí đầu Hứa Từ thì cậu đột nhiên cúi người xuống, khiến cơ thể Viên Tiểu Binh mất thăng bằng nghiêng về trước theo quán tính, cậu cong khuỷu tay thục mạnh vào bụng Viên Tiểu Binh.
Viên Tiểu Binh lập tức bóp cò nhưng tay phải bị đụng lệch, nòng súng bắn ra trúng lan can cầu.
Hứa Từ vẫn chưa dừng lại, cậu ngửa cổ ra sau đập thẳng vào đầu Viên Tiểu Binh, nhân cơ hội hắn ta đang choáng váng thì kéo lấy tay trái cong người quật hắn ta xuống đất. Viên Tiểu Binh bị đánh tối tăm mặt mũi, mình mẩy ê ẩm.
Hứa Từ chưa tha cho Viên Tiểu Binh, cậu cúi người lôi cổ áo hắn ta đấm thêm mấy cái nữa, sau đó bảo Chu Tú: “Chạy!”
Trên cầu dài, mặt trời treo cao.
Gió thổi tung tóc Hứa Từ, cậu hé miệng thở dốc, ngực phập phồng, xương quai xanh nhấp nhô. Ánh mắt cậu bình tĩnh sắc bén, còn có cả sát ý. Chu Tú nhìn cậu mà ngơ ngác thật lâu, sau đó vội vứt điện thoại, xoay người bỏ chạy.
Hứa Từ nhặt súng lên chỉa thẳng vào đầu Viên Tiểu Binh, lạnh lùng gợi ý: “Giữ anh thì có ích gì, kiểu gì cũng bị đám người kia diệt khẩu thôi. Biết điều thì theo tôi đi tự thú.”
“Con mẹ!” Viên Tiểu Binh chó cùng rứt dậu mắng: “Tự thú con mẹ mày! Tới cục cảnh sát thì không chết chắc? Tao có chết cũng phải kéo mày chết chung!”
Nhìn ngón tay Viên Tiểu Binh đeo chiếc nhẫn đã lâu không thấy, Hứa Từ kéo cổ áo, cọ súng vào đầu hắn rồi gằn từng chữ: “Nhẫn hoa bốn cánh kia là ai cho anh? Khai hết những gì anh biết cho tôi. Không thì tôi bắn chết anh!”
Ngón trỏ tì vào còi súng, nòng súng đè vào đầu Viên Tiểu Binh, ánh mắt Hứa Từ lạnh lùng như chuẩn bị động thủ. Nhưng Viên Tiểu Binh đã mất trí, bất chấp tất cả mà giãy dụa.
Vào lúc này, hắn ta phát hiện Hứa Từ không định nổ súng.
Viên Tiểu Binh lập tức hiểu ra, hắn ta ác độc mở miệng: “Giữa ban ngày ban mặt, luật sư tương lai xán lạn như mày mà dám giết người à, muốn ăn cơm tù hả? Ha ha ha, thế thì tao chân đất sợ gì chân giày. Tao dám giết mày đó!”
Bỗng có chiếc xe ba bánh chạy lên cầu, người lái xe là bác nông dân tóc bạc phơ. Bác nông dân thấy cảnh này thì hoảng hồn dừng xe, sau đó vội vã quay đầu xe chạy mất.
Bác nông dân đó đã bỏ đi nhưng Viên Tiểu Binh biết ông ta đã thấy mặt hắn.
Lúc này hắn mới thật sự cùng đường.
Là con thú bị vây trong lồng, hy vọng giải thoát cuối cùng đã biến mất, Viên Tiểu Binh trút hết mọi thù hận lên “luật sư” đã phá hủy tất cả trước mặt. Gần như dùng hết sức bình sinh, Viên Tiểu Binh bật dậy bóp chặt cổ Hứa Từ, không vì gì cả, chỉ muốn kéo cậu chết chung. Hắn ta bóp cổ Hứa Từ lăn trên cầu, khi lưng đập mạnh vào lan can Hứa Từ lập tức giơ chân chống vào lan can, đang tính khống chế Viên Tiểu Binh thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra…
Lan can cầu nhiều năm chưa được tu sửa lung lay sắp đổ, không chịu được sức nặng của hai người. Hứa Từ và Viên Tiểu Binh, hai người một khẩu súng cứ thế bay khỏi lan can, rớt thẳng xuống dòng sông bên dưới! Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Từ nín thở. Cơ thể mất khống chế rơi vào lòng sông, Hứa Từ mở mắt, dưới nước sông vẩn đục cậu nhìn thấy cảnh tượng ở Myanmar tám năm trước.
Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếng súng lúc nãy đã gọi dậy ký ức bị cậu cố ý giấu sâu trong lòng.
Viên đạn cướp đi sinh mạng của tất cả đồng đội. Nòng súng đen ngòm cuối cùng chĩa vào bản thân.
Vào khoảnh khắc đó, cảm xúc của Hứa Từ không phải sợ hãi mà là đau khổ và nghi ngờ.
Đây là kết hoạch tuyệt mật, hành tung bọn họ chỉ có số ít cấp cao biết.
Rốt cuộc ai mới là người đáng tin?
Thành phố Cẩm Ninh đã thối nát tới mức nào rồi?
Những người từng thề trước quốc kỳ đều coi nó là trò đùa sao?
Nghi ngờ cấp trên, đau khổ vì mất đi đồng đội, niềm tin lung lay khi trở thành cảnh sát…
Tất cả đều đè ép lên người Hứa Từ khiến cậu gần như sụp đổ.
Nhìn nòng súng đen ngòm, khi cảm xúc bên bờ vỡ nát, người vốn theo chủ nghĩa duy vật như cậu lại thầm cầu nguyện kiếp sau…
Nếu có kiếp sau, tôi sẽ không làm cảnh sát nữa. Thù này tôi muốn tự tay báo.
Nước không ngừng trào vào miệng mũi, phổi đau thấu, Hứa Từ như bừng tỉnh từ cơn ác mộng, cậu nhanh chóng ngoi lên mặt nước. Sau khi thở vài hơi, cậu không lập tức lên bờ mà hít sâu rồi lặn xuống nước tìm Viên Tiểu Binh. Lúc tìm được Viên Tiểu Binh thì hắn ta đã bất tỉnh rồi, Hứa Từ ngược dòng nước lôi hắn lên bờ, dòm xung quanh thì thấy bọn họ đã ở hạ nguồn con sông.
Đặt Viên Tiểu Binh nằm lên tảng đá cạnh bờ, Hứa Từ tát mấy cái cho hắn ta tỉnh lại. Cây cầu phía xa xa nhấp nháy đèn xe, cảnh sát đã tới, Hứa Từ siết cổ áo Viên Tiểu Binh, tay trái cầm dao đè lên cổ hắn ta, gằn giọng hỏi: “Rốt cuộc nhẫn ở đâu ra, nói tôi biết!”
“Tôi hứa với anh, anh sẽ không chết trong tù. Không thì tôi khỏi cứu anh. Nói cho tôi biết sự thật ngay! Bằng không tôi sẽ khiến anh đau khổ gấp ngàn lần chết!”
Viên Tiểu Binh suýt chết đuối giờ phút này còn đang choáng váng, cơ thể nặng trịch, cú vồ trên cầu đã hao hết toàn bộ sức lực và dũng khí của hắn ta.
Không ngờ Hứa Từ lại cứu mình, hắn ta ngơ ngác nhưng bỗng trở nên hoảng loạn. Chắc là cảm giác cận kề cái chết dưới lòng sông, dạo qua Quỷ Môn Quan một lần nên giờ hắn ta không còn dũng khí ôm nhau chết chung nữa.
Đầu óc rối bời, Viên Tiểu Binh đành khai thật: “Nhẫn… nhẫn… là của… của anh Bành. Anh Bành dẫn tôi đi chơi bài… mấy lần đầu tôi thắng được rất nhiều tiền, nhưng lần thua cuối cùng…”
“Tôi… tôi nghi ngờ anh ta lừa tôi, muốn anh ta trả tiền cho tôi… anh ta không chịu…. nhưng tôi chụp trộm được chứng cứ bọn họ định giết người…”
“Tôi dùng nó uy hiếp anh Bành… anh ta nói… nói cái nhẫn này đắt lắm, gán nợ cho tôi… anh ta nói đây là đồ phi pháp, tôi không tự đổi được, chờ anh ta đòi được tiền thì sẽ chuộc lại nhẫn từ chỗ tôi… anh ta còn nói tôi là người của bọn họ, sau này đi theo họ sẽ có đồ ngon…”
“Nhưng tôi đang giữ chứng cứ, bọn họ không thể tin tôi… lỡ tôi sao lưu thì sao? Họ bảo tôi làm một việc… nói là làm xong thì tôi cũng phạm tội rồi, bắt buộc phải đi theo họ…”
Hứa Từ hỏi: “Việc chúng bắt anh làm là xử lý thi thể? Anh và Chu Tú định bắt cóc, nên dứt khoát lựa chọn nơi xử lý xác trên núi Bạch Vân? Thi thể đó là ai?”
“Tôi… tôi không biết người đó.” Viên Tiểu Binh nói.
Hứa Từ lại hỏi: “Khi anh xử lý xác thì gặp Lưu Na, nên anh giết cô bé?”
“Tôi… tôi…” Chuyện tới nước này, Viên Tiểu Binh vẫn không chịu thừa nhận giết người.
Tiếng còi cảnh sát dần tới gần.
Thời gian để hỏi không còn nhiều, Hứa Từ đành lựa lời: “Tên “anh Bành” đó trông như nào, mặt mũi, dáng người có gì đặc biệt không?”
Viên Tiểu Binh nói: “Mắt xếch, mũi to, khoé miệng có nốt ruồi đen… tôi không biết gì hết. Thật đó!”
Hứa Từ mở miệng định hỏi gì đó, đột nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc khiến cả người cậu căng thẳng: đó là tiếng đạn lên nòng.
Cảnh sát ở ngay cạnh mà chúng còn dám động thủ?! Hứa Từ cảm thấy khó tin, vội bổ nhào lên người Viên Tiểu Binh.
“Cẩn thận!”
Nhưng đạn vẫn nhanh hơn Hứa Từ.
Trong khoảnh khắc, đầu Viên Tiểu Binh nở hoa. Dòng máu nóng phun lên mặt Hứa Từ giống như cảnh tượng trong núi Myanmar tám năm trước.
Hứa Từ lau máu trên mặt, ngẩng đầu nhìn con đường nhỏ phía trước. Một người đeo mặt nạ ngồi trên xe máy thu súng, đôi mắt sắc bén nhìn Hứa Từ trong một khắc, sau đó gã nhìn sau lưng Hứa Từ, chắc biết thời gian có hạn nên lập tức lái xe chạy mất không còn bóng dáng.
Vài giây ngắn ngủi, Hứa Từ gần như ngạt thở.
Là gã. Là gã! Kẻ bóp cò ở Myanmar tám năm trước chính là gã!
Không chút chần chừ, Hứa Từ bật dậy lao về hướng xe máy bỏ trốn, nhưng sau đó cậu bị cảnh sát bao vây.
Hứa Từ dừng bước, ngực phập phồng. Một cảnh sát giơ còng tay, cảnh giác nghiêm túc nhìn cậu: “Mời theo chúng tôi!”
Vài phút sau.
Kỳ Tang vừa lái xe vào trạm dừng cao tốc chuẩn bị đổ xăng thì nhận được bức ảnh cảnh sát anh từng liên hệ gửi tới.
Trong bức ảnh, Hứa Từ ngồi ở ghế sau xe, hai tay bị còng, máu tươi đầy mặt. Dưới làn tóc mái, đôi mắt cậu đen nhánh, khóe mắt đỏ bừng im lặng nhìn vào ống kính.
Kỳ Tang nhìn vào mắt Hứa Từ qua bức ảnh như bị hớp hồn, trái tim còn vô thức nhói lên. Lại có tin nhắn cảnh sát gửi tới:
[Tôi nghi ngờ người này đã giết người còn lại. Cụ thể còn cần điều tra thêm. Sếp Kỳ, anh nói sẽ có chuyện xảy ra ở thôn Dũng Tuyền, là chuyện này à?]