Không Tìm Được Em

Chương 25: Lời Cầu Nguyện Của Thiếu Nữ – 25



“Giờ tôi theo đuổi cậu, có được không?”



Trong KTV, Hứa Từ ngồi im trên sô pha trong phòng, Kỳ Tang đứng ngoài hành lang bất động.

Hai người một ngồi một đứng hệt như pho tượng, nhìn nhau qua ánh đèn mập mờ, biểu cảm của hai đều đang che giấu gì đó.

Người phá vỡ sự im lặng là Bạch Tuyết.

Cô ta kinh nghiệm mà ôm cánh tay Hứa Từ, nghiêng đầu dựa vào vai cậu, nói với Kỳ Tang: “Anh cảnh sát hiểu lầm rồi! Chúng em là trai gái yêu nhau! Yêu đương có phạm pháp đâu ạ?”

Kỳ Tang bước vào phòng nhìn Bạch Tuyết bằng ánh mắt sắc lẹm như muốn giết người, còn chưa kịp nói thì bài hát trên màn hình đột nhiên chạy tới câu.

“Sao nỡ trách em sai, là vì anh để em quá tự do, khiến em cô đơn mà rơi vào tội lỗi tình yêu.”

Kỳ Tang: “…”

Hứa Từ: “…”

Bầu không khí trong phòng đặc quánh, lạnh muốn đóng băng.

Người thứ hai phá vỡ sự im lặng là Lý Hoành Vũ.

Anh ta còng tay một người từ phòng bên cạnh, thấy Kỳ Tang đứng lù lù ở cửa phòng 301 thì vỗ vai anh: “Tôi bắt quả tang tại trận luôn. Giỏi thật, không chờ nổi mà ở ngay trong phòng karaoke… khụ, chỗ cậu sao rồi?”

Kỳ Tang không trả lời mà nhìn chằm chằm Hứa Từ bên trong.

Người đi theo sau anh ghi lại quá trình là cấp dưới của Lý Hoành Vũ.

Cấp dưới chẳng rõ đầu đuôi gãi đầu, đang định trả lời Lý Hoành Nghị thì thấy người đàn ông bị Lý Hoành Nghị còng tay nhìn vào trong phòng, sau đó mắng như tát nước: “Bạch Tuyết? Con đàn bà thối tha, lúc ông đây gọi mày thì bọn mày bảo mày bị ốm. Mày ốm sao còn tiếp khách? Sao? Vơ được trai đẹp thì lừa ông đây à? Ông đây tiêu cho mày bao nhiêu tiền mày tự nói xem! Ông đây chưa thấy đứa nào vô lương tâm như mày!!!”

Bạch Tuyết: “…”

Hứa Từ, Kỳ Tang: “…”

Hai tiếng sau, đội chống mại dâm cục công an thành phố.

Kỳ Tang chủ động tiếp nhận thẩm vấn Hứa Từ.

Về việc này, Lý Hoành Vũ tỏ vẻ: “Ây dô, hy sinh thời gian nghỉ ngơi để tăng ca tiếp viện cho tôi, yêu quá đi. Sếp Kỳ, tôi cảm động khóc mất!”

Sau đó anh ta nhận được một câu chửi “Cút đi”.

Kỳ Tang dẫn Lý Chính Chính vào phòng thẩm vấn, Lý Hoành Vũ ra hiệu cho Bách Xu Vy: “Sao lửa giận của cậu ta lại tăng lên rồi?”

Bách Xu Vy im lặng suy nghĩ, rồi trợn to mắt như hiểu ra gì đó: “Lúc nãy tôi phụ trách đưa mấy cô gái đó về. Trong đó có một cô tên Bạch Tuyết, xinh lắm, gương mặt nhỏ nhắn như búp bê ấy. Mặt sếp đang đen như đít nồi, vừa thấy cô ấy thì cả người bốc khói luôn! Y như diêm vương sống vậy đó. Chậc… có khi nào, Bạch Tuyết là tình đầu hay là đối tượng yêu thầm gì đó của anh ấy không nhỉ? Thôi xong, giờ trên đầu sếp là hai cặp sừng…”

“Vãi, đỉnh thật đó.” Lý Hoành Vũ tặc lưỡi, làm động tác cắt cổ với Bách Xu Vy, ý là hai người cẩn thận xíu, đừng để bị Kỳ Tang diệt khẩu.

Trong phòng thẩm vấn.

Máy quay đã bật, Lý Chính Chính ghi chép, Kỳ Tang phụ trách thẩm vấn.

“Họ tên?”

“Tạ Kiều.”

“Tuổi?”

“35.”

“Nghề nghiệp?”

“Giám đốc trung tâm quản lý tập đoàn Thanh Phong.”

“Tại sao hôm nay lại xuất hiện ở phòng 302 KTV Mê Say?”

“Đi hát.”

“Một mình?”

“Với Bạch Tuyết.”

“Bạch Tuyết có quan hệ gì với cậu?”

“Không quen.”

“Không quen mà lại hát cùng nhau?”

“Hát rồi quen thôi.”

“…”

Lý Chính Chính không ngờ ‘Tạ Kiều’ sẽ trả lời như vậy nên thấy mắc cười, Kỳ Tang ở cạnh lập tức đập bàn, cậu ta vội nghiêm mặt.

Sau đó nghe thấy giọng nghiêm khắc của Kỳ Tang vang lên: “Tức là cậu phủ nhận việc cậu đi…”

Kỳ Tang ngần ngừ, cuối cùng vẫn nói ra từ đó: “Cậu phủ nhận việc cậu đi chơi gái.”

Hứa Từ: “Phủ nhận.”

Kỳ Tang: “Tầng ba KTV Mê Say không mở cho người ngoài, là hình thức khách trước giới thiệu cho khách sau. Đây là một trong số lý do đội chống mại dâm không bắt được trọn ổ. Cậu nói cho tôi biết, tại sao cậu lại tới được tầng ba?”

Hứa Từ bình tĩnh khai: “Ừm, tôi được một người bạn giới thiệu.”

Trán Kỳ Tang nổi gân xanh: “Tức là cậu Tạ…”

“Một khách hàng giới thiệu, nói với tôi đó là chỗ giải khuây. Khi tôi tới mới biết chỗ đó là… cái kiểu kia. Vì anh ta không nói rõ nên tôi hiểu nhầm.”

Hứa Từ: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tôi coi đó như chỗ uống rượu nghe hát cho qua cuối tuần luôn.”

Kỳ Tang: “…”

Câu ‘Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng’ là để xài vậy hả?

Hứa Từ: “Anh thấy rồi đó, tôi chưa làm gì cả.”

Kỳ Tang lầm bầm: Chưa làm gì cả? Chính mắt tôi thấy cô ta khoác tay cậu, cậu vì muốn cô ta được chia % mà gọi chai rượu đắt nhất. Nếu không phải hiếm có khách nào gọi loại rượu đó, bọn họ phải xuống hầm lấy thì tôi cũng chưa chắc biết đâu…

Đủ thứ linh tinh chạy ngang đầu, Kỳ Tang chợt nghe Hứa Từ hỏi: “Hay là anh mong tôi làm gì đó?”

Kỳ Tang: “…”

Cậu nói câu này là đang thách thức ấy à?

Sao cảm giác cậu ấy lại tức giận rồi nhỉ?

Kỳ Tang nhăn mày hỏi tiếp: “Tức là sau khi đến nơi, phát hiện chỗ đó là loại hình phi pháp nhưng cậu không chịu đi mà vẫn ngồi lại… Tại sao? Muốn kết bạn với con gái người ta à?”

Hứa Từ mặt không biểu cảm: “Tôi đâu có nghĩ gì, coi chỗ đó như KTV bình thường thôi, vậy thì sao?”

Lý Chính Chính vừa ghi chép vừa nhìn lén Kỳ Tang.

Chậc, sao cảm giác không giống hiện trường thẩm vấn mà cứ như đi bắt ghen ấy nhỉ?

Hứa Từ: “Đàn ông với nhau, dù tôi có ý đó thì đã sao? Nói chuyện uống rượu với gái xinh đâu có phạm pháp. Chẳng lẽ vì cô ấy từng làm nghề đó nên tôi nhất định phải làm chuyện đó với cô ấy sao?”

Kỳ Tang: “…”

“Không tin thì anh đi hỏi cô ấy đi. Tôi chỉ hát với cô ấy thôi. Bắt tôi, các anh có đủ bằng chứng à?” Hứa Từ nghiêm túc: “Mong các anh sớm thả tôi ra, bằng không tôi sẽ kiện các anh. Cảnh sát Kỳ, số hiệu của anh là bao nhiêu nhỉ?”

Kỳ Tang tức tới bật cười, đọc một dãy số cho cậu thật.

Hứa Từ gật đầu: “Nhớ rồi, số may mắn phết.”

Kỳ Tang: “…”

Cuộc thẩm vấn Hứa Từ nhanh chóng kết thúc.

Kỳ Tang cùng Lý Hoành Vũ tới phòng làm việc báo cáo tình hình với sếp, chỉnh lý tài liệu, bận tới mức không thể phân thân.

Cuộc truy quét hôm nay tới cảnh sát còn bất ngờ, người ở KTV Mê Say càng hoang mang hơn, vì thế số người bị bắt rất nhiều. Cảnh sát thẩm vấn ghi chép rõ tình huống từng người một, còn phải đào sâu xem phía sau còn có đường dây nào nữa không.

Chờ tới khi xong việc thì đã nửa đêm.

Việc điều tra sâu về KTV Mê Say là phần của nhóm Lý Hoành Vũ, đội Kỳ Tang đã về gần hết, chỉ còn lại mình anh.

Bạch Tuyết tạm thời bị giam. Cô thừa nhận mình làm nghề đó nên sẽ bị tạm giam ít nhất 10 ngày.

Còn về Hứa Từ, vì không đủ bằng chứng chứng minh cậu có tham gia trực tiếp, Bạch Tuyết cũng không tố cáo cậu, khai rằng hai người chỉ uống rượu trò chuyện nên cậu được thả về.

Nghe Lý Hoành Vũ kể xong, Kỳ Tang vội chạy tới cửa Cục công an thành phố chờ cậu.

Thân phận ‘Tạ Kiều’ này sống ở thành phố Cẩm Ninh đã nhiều năm nhưng trước đó hai người chưa từng đụng mặt nhau. Mà từ lúc đụng mặt thì dường như có một sợi dây vô hình móc cả hai lại với nhau.

Bọn họ luôn tình cờ gặp gỡ.

Tuy rằng… tuy rằng mỗi lần gặp gỡ đều trong tình huống Kỳ Tang thẩm vấn Hứa Từ.

Khoảnh khắc thấy Hứa Từ ở KTV, Kỳ Tang quả thật kinh ngạc, khó hiểu và không biết chuyện gì đang xảy ra. Đương nhiên anh không tin Hứa Từ đi chơi gái nhưng bất luận thế nào, dáng vẻ cô gái kia ôm cánh tay cậu cười thẹn thùng như một cây kim đâm vào lòng anh.

Kỳ Tang bực bội cáu kỉnh, nhưng ở trong phòng thẩm vấn anh đột nhiên nghĩ tới điều gì, cơn bực bội thoắt cái tan thành mây khói. Anh nghĩ bản thân đã hiểu rõ một chuyện, mà sau khi hiểu rõ, nỗi chua xót khốn khổ đã tràn ngập cõi lòng.

Ban nãy có Lý Chính Chính ở đó, camera đang bật, Kỳ Tang không thể hỏi Hứa Từ nên đành đợi tới bây giờ.

Cửa cục công an thành phố.

Kỳ Tang nhìn chằm chằm bóng dáng Hứa Từ xuất hiện, ánh đèn từ sảnh tòa nhà chiếu lên vóc người cao ráo của cậu. Cậu đi ngược sáng tới cổng, biểu cảm ẩn dưới bóng tối, mãi tới khi được đèn từ cổng rọi lên.

“Cậu Tạ…” Kỳ Tang gọi.

Hứa Từ nhìn anh, không nói gì, lạnh mặt đi tiếp.

Kỳ Tang vội đuổi theo: “Cậu… lại tức giận hả?”

Hứa Từ: “…”

‘Lại’ là lại thế nào?

“Chẳng nhẽ vì cậu thấy tôi hung dữ à? Đó chỉ là thẩm vấn bình thường thôi, do cậu có hiềm nghi…

“…”

“Được rồi, ban nãy tôi hơi nặng lời thật… xin lỗi, tôi không nên hiểu lầm cậu. Tôi xin lỗi cậu, mai mời cậu ăn cơm nhé?”

“…”

Bỗng biểu cảm của Kỳ Tang trở nên nghiêm túc, giọng cũng trầm hơn: “Tôi tới tìm cậu là vì có chuyện muốn nói.”

Hứa Từ không đáp, im lặng nghe anh nói.

“Nửa đêm hôm đó tôi đột nhiên rời khỏi nhà cậu, cậu biết tại sao không?”

Hứa Từ đương nhiên biết, nhưng bắt buộc phải lắc đầu.

Kỳ Tang nói tiếp: “Chủ nhiệm Tề của cục công an thành phố cho rằng thân phận của nạn nhân vụ án xẻ xác rất có thể là gái mại dâm nhiễm AIDS. Nên mọi người phải làm xét nghiệm ngay lập tức.”

Còn một chuyện, Kỳ Tang không nhắc.

Đó là điều Bộ Thanh Vân của bên hóa nghiệm nhắc tới người so sánh DNA của ‘Tạ Kiều’ và Hứa Từ vừa khéo là chủ nhiệm Tề. Kỳ Tang cực kỳ nhạy bén, lập tức phát hiện hai việc này có liên hệ bí ẩn nào đó.

Anh nhìn Hứa Từ: “Nên cậu tới karaoke điều tra đúng không? Có thể nói cho tôi không? Có việc gì tôi giúp được cậu không?”

Kỳ Tang này… đúng là thông minh quá mức.

Hứa Từ vô thức nhăn mày, nhưng phải giả đò không hiểu: “Gì cơ?”

Xem ra không nói được rồi.

Kỳ Tang nhìn cậu thật sâu rồi không hỏi nữa, chỉ ho nhẹ một tiếng, nói: “Không có gì. Đưa cậu về nhé?”

Hứa Từ lẳng lặng nhìn anh.

“Còn chuyện muốn hỏi cậu. Về tập đoàn Thanh Phong.”

Hứa Từ đột nhiên dừng bước: “Được rồi. Vậy phiền anh đưa tôi về KTV Mê Say.”

Kỳ Tang: “Hả?”

Hứa Từ nhíu mày: “Nghĩ gì đấy? Xe tôi đỗ ở đó.”

“Không… tôi có nghĩ gì đâu! Tôi đưa cậu đi ngay, bớt giận!”

“?”

Đèn đường xếp thẳng lối, ngắm từ xa tựa như dải ngân hà biển sao.

Xe việt dã lướt băng băng giữa biển đèn buổi đêm, chốc chốc Kỳ Tang lại quay sang nhìn Hứa Từ ngồi lặng thinh ở ghế phó lái, các ánh sao dường như đã tụ hết nơi đáy mắt cậu, gợi nên cảm giác lạc lõng mà u sầu.

“Anh bảo anh muốn hỏi chuyện của tập đoàn Thanh Phong.” Một lúc sau, Hứa Từ nghiêng đầu nhìn Kỳ Tang: “Anh muốn hỏi gì?”

“Trong đội tôi có một thằng nhóc muốn mua cổ phiếu của Y dược Thanh Phong, cậu thấy có ổn không?”

Hứa Từ dứt khoát: “Bảo cậu ấy đừng mua.”

Kỳ Tang hỏi: “Vậy thuốc điều trị bệnh alzheimer đó có đáng tin không?”

“Không rõ. Tôi chỉ kiến nghị đừng mua cổ phiếu.” Hứa Từ nói. “Gần đây sàn không ổn lắm.”

Trò chuyện câu được câu mất, xe nhanh chóng dừng ở KTV Mê Say.

Mấy tiếng trước còn đèn xanh đèn đỏ giờ đây đã tối đen như mực.

Bãi đỗ xe tầng ngầm cũng chẳng còn mấy xe, Kỳ Tang dừng xe ở gần xe Hứa Từ theo hướng dẫn, mở khóa, nhìn Hứa Từ cởi dây an toàn, đặt tay lên nắm cửa, chuẩn bị mở cửa xe.

Khi cửa xe sắp bị đẩy ra, Kỳ Tang gọi cậu: “Chờ đã…”

“Hửm?” Hứa Từ quay đầu nhìn anh: “Sao thế?”

Kỳ Tang: “Mai tôi mời cậu ăn cơm coi như chuộc tội, được không?”

“Mời tôi ăn gì?”

“Dù sao cũng không phải cơm rang tương ớt.”

Hứa Từ mỉm cười: “Chủ nhật tuần sau đi. Mai tôi phải tăng ca.”

Kỳ Tang vẫy tay với cậu: “Được, tới lúc đó hẹn sau.”

Hứa Từ: “Ừm.”



Thứ tư tuần kế.

Từ thứ hai tới thứ tư, Kỳ Tang hóng hớt trong đội một chuyện: quán nào ở thành phố Cẩm Ninh bán đồ ăn ngon.

Mà người sành ăn nhất phải kể đến Bách Xu Vy, nhưng mấy chỗ cô giới thiệu Kỳ Tang đều gạt bỏ.

“Sếp, giờ anh sao đây?”

“Em đứng nghe kế bên, thấy quán Bách Xu Vy chọn đều rất ổn mà, anh còn chê gì nữa? Anh hẹn hò với ai à?”

“Chậc… phó cục Vinh lại giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh hả? Nhưng trước đó có thấy anh để tâm vậy đâu!”

“Ăn cơm với bạn thôi! Không có gì đừng nghĩ linh tinh!”

Kỳ Tang dứt khoát nói: “Mau nghĩ giúp tôi, ai được chọn tôi tặng phiếu cơm! Không có phiếu cơm thì tôi mời ăn cơm!”

Cung Niệm Từ vừa hay tới văn phòng họ đưa tài liệu, thấy vậy thì hỏi Kỳ Tang chọn quán ăn gì. Sau khi nghe anh đặt yêu cầu, cô gửi thẳng cho anh một cái link.

“Quán này được phết. Rất lãng mạn.”

Kỳ Tang mở ra xem, từ phong cách bày trí tới món ăn đều rất hợp ý: “Cảm ơn, chính nó! Sau mời chị ăn một bữa!”

“Không cần. Đây là chỗ chồng cũ cầu hôn tôi, địa điểm đứng đầu danh sách những nơi phải hẹn hò ở thành phố Cẩm Ninh.” Cung Niệm Từ cười nhìn Kỳ Tang: “Cậu chắc chắn có chuyện gì rồi!”

Một câu của Cung Niệm Từ khiến cả văn phòng dậy sóng, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào Kỳ Tang, ý đồ hóng hớt.

May mà Vinh Dũng gửi một tin nhắn tới giải cứu anh. Lấy lý do phó cục gọi, Kỳ Tang co giò bỏ chạy.

Chạy một hơi tới cửa văn phòng Vinh Dũng, Kỳ Tang thu lại nụ cười, trở về vẻ nghiêm túc.

Anh biết Vinh Dũng tìm mình làm gì.

Chủ nhật tuần trước Kỳ Tang đặc biệt tới nhà Vinh Dũng một chuyến, dỗ ngọt ông và sư mẫu xong là bắt đầu nghe ngóng tình hình vụ án xẻ xác, cùng với việc có vụ án lớn nào năm đó liên quan gì tới vụ này không.

Vụ án xẻ xác và vụ án Viên Tiểu Binh nổ súng đã được chuyển lên tỉnh xử lý, nhưng sự việc làm lớn như thế, dù không liên quan tới cơ mật thì cục cảnh sát cũng cần biết chút nội tình, như vậy cũng dễ chuẩn bị trước.

Nên dù Kỳ Tang không hỏi, về tình về lý, Vinh Dũng cũng muốn tới sở cảnh sát tỉnh tìm hiểu tình huống.

Trước khi đi, Kỳ Tang nhắc nhở ông: “Thầy ơi, còn có một chuyện đừng quên.”

Vinh Dũng: “Chuyện người bạn tên Hứa Từ kia của em đúng không?”

“Vâng. Thầy cũng gặp cậu ấy rồi, kỳ nghỉ đông năm ba, hai chúng em thực tập ở cục.”

“Ừ, thầy nhớ cậu ấy. Cậu ấy đầu óc linh hoạt, khi phá án luôn nghĩ tới những góc độ mà người thường không nghĩ tới. Nhưng mà… thằng bé đó đúng là khó mà nhìn thấu. Lòng dạ sâu lắm.”

“Mặc kệ lòng dạ cậu ấy nông hay sâu. Cậu ấy mất tích rất kỳ lạ. Con học với cậu ấy bao năm… dù không cần biết rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng ít nhất cũng phải biết cậu ấy còn sống hay đã chết.”

“Ừ, yên tâm. Thầy sẽ hỏi thăm cho.”

Lúc này chắc hẳn Vinh Dũng đã nghe ngóng được gì đó, trong văn phòng phó cục trưởng, Kỳ Tang hiếm khi không vắt chân mà ngồi nghiêm chỉnh.

Quả nhiên, anh nghe Vinh Dũng hỏi: “Vụ án xẻ xác hình như có liên quan tới người của lão K… em từng nghe về người này chưa?”

Lão K, tên thật Quế Đại Quân, tới nay vẫn nằm trên danh sách truy nã, từng phạm vô số án lớn, Kỳ Tang đương nhiên biết người này.

Kỳ Tang gật đầu, Vinh Dũng nói tiếp: “Mấy năm nay Lão K trốn chui trốn nhủi ở Đông Nam Á như chuột, nhưng vẫn không bị bắt… lươn lẹo, cứ lúc quan trọng đều thoát được.”

Kỳ Tang khó hiểu: “Vụ án của lão K sao phải giấu kín như bưng trong nội bộ như thế? Gã ta phạm phải vụ án kinh thiên động địa nào sao?”

Vinh Dũng hiện lên vẻ sắc bén nhiều năm không thấy: “Vụ án này… vậy mà lại có liên quan tới Hứa Từ kia.”

Kỳ Tang lập tức ngồi thẳng: “Hứa Từ? Chuyện gì ạ?”

“Lão K khi còn ở thành phố Cẩm Ninh đã qua lại với tập đoàn tội phạm phía Đông Nam Á, sau khi bỏ trốn qua đó thì trực tiếp gia nhập vào… Sau này trở thành đại ca, phát triển một tổ chức tên là Hoa Bốn Màu. Bảo kê, giết người, bắt cóc, mua bán máu và nội tạng, mua bán người… việc gì chúng cũng làm.”

Vinh Dũng vò vài cọng tóc ít ỏi trên đầu, nhìn Kỳ Tang: “Tám năm trước, cảnh sát Trung Quốc kết hợp với cảnh sát Myanmar, tổ chức hành động truy bắt Narcos Mouir. Khi nhận được thông tin, vợ con của Mouir được Hoa Bốn Màu bảo vệ đưa đi.”

“Khó khăn lắm mới có thông tin về lão K, sở cảnh sát tỉnh Vân Hải đương nhiên sẽ phái người cùng cảnh sát Myanmar tiến hành truy bắt. Trong số những người được phái đi… có một người tên Hứa Từ.”

Tám năm trước, Hứa Từ chỉ vừa mới tốt nghiệp.

Năm đó cậu ấy không từ mà biệt, quả nhiên là vì nhiệm vụ cơ mật?

“Sau đó thì sao? Sau đó xảy ra chuyện gì?” Kỳ Tang hỏi dồn.

“Em hỏi điều mà thầy không biết rồi.” Vinh Dũng nhún vai. “Thầy không rõ về quá trình, chỉ biết kết quả. Nhóm của Hứa Từ là đội điều tra, tổng có bốn người, ngoài cậu ấy ra, ba người còn lại đều bị súng bắn vào đầu.”

“Tức là… chỉ có Hứa Từ sống sót?” Kỳ Tang hỏi.

“Nơi ba người kia trúng đạn là trong rừng sâu. Chi viện chúng ta phái đi lần theo dấu vết trong rừng tìm thấy trên vách núi có chiếc giày của Hứa Từ, còn dưới vực… là dòng sông chảy xiết.”

“Ban đầu chúng ta cho rằng Hứa Từ bị ai đó ném xuống. Có thể Hoa Bốn Màu đấu súng với họ xong, tới Hứa Từ thì hết đạn nên dùng cách đó…”

“Nhưng Kỳ Tang, em nghĩ mà xem, ba liệt sĩ đã hy sinh kia, trước khi họ bị súng bắn chết thì trên người có vết dây thừng, bị trói lại với nhau, ép họ quỳ xuống… điều này chứng tỏ bốn người họ không thể phản kháng.”

“Theo lý Hứa Từ cũng phải như họ. Vậy thì nếu như hết đạn… đám giết người không chớp mắt đó, thậm chí còn giết người để giải trí cũng có hàng ngàn cách khác để đẩy Hứa Từ vào chỗ chết, tại sao còn phải chạy xa như thế để ném cậu ấy xuống vách núi?”

Mặt Kỳ Tang trắng bệch, nhưng vẫn bảo vệ Hứa Từ: “Hứa Từ rất thông minh, có lẽ đã phát hiện gì đó nên thoát được dây thừng bỏ trốn. Cậu ấy bị đuổi tới vách núi, hết cách chỉ đành nhảy xuống.”

“Đúng. Điều em nói là một khả năng. Nhưng…” Vinh Dũng hiếm khi trầm mặt: “Lần hành động này của họ là tuyệt mật, hơn nữa bốn người đều là tinh anh trong tinh anh. Nếu không phải hành tung bị lộ trúng mai phục, họ không thể rơi vào đường chết như thế.”

“Còn một khả năng khác, Hứa Từ là kẻ phản bội. Thậm chí cậu ấy rất có thể là gián điệp do chúng phái tới.”

“Không thể nào!” Kỳ Tang đột nhiên đứng dậy, bộ dạng như thể chuẩn bị đánh nhau với thầy: “Em ở chung với cậu ấy bốn năm, sao cậu ấy lại là gián điệp được?”

“Em đừng chen tình cảm vào, nghe thầy nói.” Vinh Dũng đập bàn nhưng không tức giận: “Lúc đó hành động của đội họ là do sở trưởng Trang Cường trực tiếp chỉ huy. Người biết kế hoạch hành động chỉ có ông ấy, phó sở Lý và cục trưởng của chúng ta, cũng chính là cấp trên của thầy, Trương Vân Phú.”

“Ba người họ được xưng là tam giác sắt, là anh hùng người người ca ngợi của tỉnh Vân Hải. Sở trưởng Trang xuất thân đặc cảnh, nhiều lần đối đầu trực diện với khủng bố, tai bị bom nổ điếc một bên. Sở phó Lý, xuất thân cảnh sát ma túy, năm đó suýt chút chôn mình dưới lòng sông Mê Kông. Cục trưởng của chúng ta thì không cần nói… ba người này ai mà không phải đại anh hùng từng thoát khỏi tay thần chết?”

“Ba người họ và Hứa Từ, em nghĩ người tiết lộ tình báo là ai? Huống chi…”

Vinh Dũng nói một câu khiến lòng Kỳ Tang nặng trĩu.

“Huống chi sau đó phía trên xem trọng, phái tổ chuyên án điều tra chuyện này, kết quả ba người họ đều sạch sẽ. Vậy người có vấn đề chỉ có thể là Hứa Từ.”

“Hoặc là chuyện tình báo năm đó bị lộ còn có ẩn tình, Hứa Từ sạch sẽ không có vấn đề, nhưng điều này mang nghĩa Hứa Từ đã ngã vực mà chết, bằng không sao cậu ấy không quay về?”

“Hoặc là… năm đó Hứa Từ cố ý giả chết để lừa chúng ta, làm xong việc cậu ấy không dám về đội, rồi trở thành người của chúng.”

Trong văn phòng, điều hòa mở rất thấp nhưng lưng Kỳ Tang vẫn ướt đẫm mồ hôi. Anh ngồi xuống, nghiêm mặt không nói lời nào. Ánh mắt luôn sắc bén, kiên định, quyết đoán nay lại nhuốm màu tối tăm.

Vinh Dũng không phải tay mơ, đương nhiên biết nỗi đau khi phát hiện anh em của mình là gián điệp của tội phạm, ông đứng dậy vỗ vai Kỳ Tang.

“Nội tình cụ thể hơn, thầy không biết. Việc đến nước này thực ra cũng không phải cơ mật gì cho lắm, nhưng chuyện liên quan tới ba liệt sĩ, nhóm cấp cao trên tỉnh… ít nhiều gì cũng có hơi nhạy cảm nên mới không công khai ra ngoài, thậm chí còn không công khai nội bộ.”

Khảnh khắc đó Kỳ Tang đấu tranh trong đầu.

Gần như anh đồng ý với kết luận của Vinh Dũng.

Hứa Từ đúng là có vấn đề.

Bằng không lúc ở bờ sông thôn Dũng Tuyền, tên hung thủ giết Viên Tiểu Binh đó tại sao lại tha cho Hứa Từ?

Khi ở bệnh viện, bản thân chỉ muốn tìm chút manh mối nên hỏi thêm một câu, tại sao Hứa Từ lại như gặp kẻ địch, đẩy người khác ra xa?

Nhưng ngay lập tức, trong đầu Kỳ Tang hiện lên đoạn video ở trên cầu mà anh thấy.

Hứa Từ hoàn toàn có thể lựa chọn rời đi nhưng cậu ấy vẫn ở lại, giơ hai tay từng bước tới gần Viên Tiểu Binh, dùng bản thân thay thế cho Chu Tú.

Tiếp theo là những ký ức xa vời ùa tới từng cơn.

Trên lớp, Hứa Từ nói: “Làm cảnh sát là để bảo vệ tôn nghiêm của pháp luận… là để đề cao chính nghĩa.”

Sự kiêu ngạo trên mặt cậu ấy lúc đó sao có thể là giả được?

Cuộc chiến không người trong đầu anh nhanh chóng kết thúc.

Giọng của Kỳ Tang vẫn âm trầm, nhưng đã bình tĩnh hơn.

Anh nói với Vinh Dũng: “Việc này e không đơn giản như thế. Nếu Hứa Từ có tội thì điều tra cậu ấy là được, nhưng sao hồ sơ hộ khẩu lại biến mất? Giống như trên đời không hề có cậu ấy vậy!”

“Thêm nữa, năm đó cậu ấy vừa tốt nghiệp đại học, sao lại bị phái đi làm nhiệm vụ như thế? Ai sắp xếp?”

Vinh Dũng thở dài buông tay, tỏ vẻ chịu thua.

Để Kỳ Tang dễ chịu hơn, ông cất giọng nhẹ nhàng: “Thầy biết gì thì nói hết rồi. Những việc khác tới thầy còn chẳng nghe ngóng được, em đừng đi hỏi nữa.”

“Thầy em vì để hỏi việc này mà trả giá lớn lắm đó, chai rượu thầy cất 20 năm… ài, vốn là định chờ em cưới vợ, giờ phải lấy ra mời bạn học cũ trên tỉnh mới hỏi được đống tin tức.”

“Khụ, em nghĩ mà xem, lúc trước thầy cũng giúp em hỏi tung tích Hứa Từ rồi đấy thôi, có lần nào được đâu? Lần này là vì dính líu đến vụ án của Lưu Na, rất có thể Hoa Bốn Màu đã tới thành phố Cẩm Ninh gây chuyện, mà Hứa Từ lại có quan hệ không rõ ràng với Hoa Bốn Màu… cục chúng ta ít nhiều gì cũng phải chuẩn bị, nên người ta mới chịu nói nhiều như vậy với thầy!”

Kỳ Tang lại hỏi: “Vậy thầy biết gì về tập đoàn Thanh Phong không? Gần đây em điều tra không ít chuyện cũ của nó. Có tin tức nói… chủ tịch của tập đoàn Thanh Phong, Lâm Hoài Vũ là anh em kết nghĩa với Quế Đại Quân?”

“Có tin như vậy, nhưng không có chứng cứ. Hoặc là vì Lâm Hoài Vũ quá gian manh, mà phương pháp điều tra của hai mươi mấy năm trước quá lạc hậu, không tìm được chứng cứ quan trọng chứng minh ông ta có tội… hoặc là ông ta thật sự trong sạch.”

Nói tới đây, Vinh Dũng nhắc nhở Kỳ Tang một câu: “Về mặt công việc, thầy rất quan tâm đến em. Cảnh sát làm việc phải theo trình tự, chính nghĩa. Lần này em làm việc có hơi gấp… đừng có làm bừa!”

Một lúc sau, cuối cùng Kỳ Tang trịnh trọng trả lời: “Thầy yên tâm, em tự biết chừng mực.”



Hôm chủ nhật, cuối cùng Kỳ Tang cũng chính thức mời Hứa Từ ăn cơm.

Lúc trước Kỳ Tang có vô số suy đoán, dự cảm, cân nhắc… về Hứa Từ. Sau khi biết được vài thông tin quan trọng về Hứa Từ từ chỗ Vinh Dũng, có vài thứ đã được xác nhận trong đầu Kỳ Tang.

Bữa ăn này Kỳ Tang nói rất ít, chỉ không ngừng gắp thức ăn cho Hứa Từ.

Hứa Từ bất lực: “Tự anh không ăn, cứ nhét cho tôi làm gì?”

“Cũng không biết tại sao tôi cứ thấy cậu từng chịu đói, chịu khổ.” Khi nói những lời này, giọng Kỳ Tang rất trầm: “Giờ không bù đắp được… nhưng vẫn muốn cậu ăn nhiều chút.”

Hứa Từ không đáp lời, cậu đặt đũa xuống suy tư nhìn Kỳ Tang.

Kỳ Tang nhìn thật sâu Hứa Từ, trịnh trọng nói: “Tôi từ nhỏ tới lớn, lòng nghĩ sao thì nói ra như vậy. Chắc tại hồi bé coi nhiều phim anh hùng quá nên muốn làm cảnh sát bắt kẻ xấu, đằng sau không có lý do gì đặc biệt cả.”

“Tôi luôn mặc định người xung quanh mình cũng thế, nhưng khi đi làm rồi, trải qua nhiều chuyện tôi mới biết là không phải vậy. Có người muốn làm cảnh sát là vì từng gánh chịu chuyện gì đó.”

“Tôi trưởng thành vô tư vô lo, lúc đi học không có lý tưởng cao xa gì, cũng không có áp lực gì… Nhưng ở cái tuổi tôi chỉ biết cày game thì bạn bè cùng trang lứa với tôi, đã phải trải những chuyện mà tôi của lúc ấy khó lòng tưởng tượng nổi..”

Hứa Từ khẽ nhíu mày.

Kỳ Tang nói tiếp: “Tôi từng có một người bạn đại học như vậy. Lúc đầu tôi tưởng là do tính cách cậu ấy lạnh nhạt, thích riêng tư nên ưa giữ khoảng cách với người khác. Những ngày tháng chia xa sau đó, tôi mới dần hiểu ra, có lẽ tính cách cậu ấy không phải như thế, có lẽ cậu ấy từng trải qua vài chuyện không tốt đẹp.”

“Năm đó cậu ấy không thèm kể với tôi, hẳn là vì thấy tôi quá vô dụng… Suốt ngày tôi cà lơ phất phơ, không chịu học hành, tôi như thế sao có thể làm cảnh sát tốt chứ? Tôi không xứng được cậu ấy tin tưởng.”

Nói tới đây, giọng Kỳ Tang bắt đầu khàn.

Dừng một lúc anh mới nói tiếp: “Nhưng giờ đã tám năm rồi… tôi nghĩ tám năm nay tôi làm cảnh sát cũng được. Phá án, bắt tội phạm… chưa từng có sai sót.”

“Cậu Tạ, cậu nói xem…”

Kỳ Tang nghiêm túc nhìn vào mắt Hứa Từ, giống như muốn xuyên thẳng vào linh hồn trăm ngàn vết thương đã được băng bó từng ngày tới khi triệt để thay đổi thông qua lớp ngụy trang hoàn mỹ kín đáo không kẽ hở.

Kỳ Tang hỏi: “Nếu gặp lại cậu ấy… cậu ấy có thể tin tưởng tôi của bây giờ không? Cậu ấy có biết, cậu ấy không hề cô độc, cậu ấy cũng có người đáng để tin cậy, dựa dẫm không?”

Hứa Từ vẫn không nói gì, chỉ khẽ mím môi.

Mà dưới ánh đèn, biểu cảm và cảm xúc của cậu chẳng nơi nào để giấu.

Nhưng chắc do đã đeo tấm mặt nạ này quá nhiều năm nên người khác không soi được gì.

“Đúng hơn là… tôi không nên trông đợi vào những điều mình vừa nói.” Giọng Kỳ Tang thật trầm: “Tôi chỉ muốn biết… cậu ấy có nghĩ thật ra tôi cũng đủ tư cách… kề vai chiến đấu với cậu ấy không?”

Im lặng thật lâu, Hứa Từ chợt hỏi: “Hôm ở thác Tử Thủy, người bạn học chính nghĩa, luôn kiên định dũng cảm mà anh nói… cũng là cậu ấy phải không?”

Kỳ Tang gật đầu: “Đúng. Tôi nói về cùng một người.”

Hứa Từ nhìn Kỳ Tang, buông lời nhẹ nhàng nhưng trịnh trọng: “Kỳ Tang, anh là một người rất rất tốt, cũng một cảnh sát cực kỳ ưu tú. Có thể gặp được anh là may mắn của người bạn đó. Tôi rất ngưỡng mộ cậu ấy, nhưng…”

“Nhưng từ lời miêu tả của anh, cậu ấy là một người quá ngây thơ, thậm chí có hơi ngu ngốc…”

Ở nơi Hứa Từ không nhìn thấy, hai bàn tay rũ dưới bàn của Kỳ Tang nắm chặt với nhau, dùng sức tới mức nổi gân.

Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn người xa lạ mà quen thuộc trước mặt.

“Kỳ Tang.” Hứa Từ nhìn vào mắt anh, lần đầu gọi tên anh rồi nói: “Theo tôi, trên thế giới này không có chính nghĩa tuyệt đối, cũng không có đen trắng rõ ràng. Tôi khác với cậu ấy. Nên… sợ là tôi không hiểu được cậu ấy, cũng không thể thay cậu ấy trả lời câu hỏi của anh. Xin lỗi.”

“Hứa…”

Hứa Từ. Đột nhiên nghe được câu trả lời như vậy, hai chữ Hứa Từ thiếu chút nữa buột ra từ miệng Kỳ Tang nhưng cuối cùng anh vẫn nuốt lại chữ cuối cùng.

Hứa Từ nhìn anh: “Nhưng tôi có kinh nghiệm của tôi, có thể bày tỏ vài câu. Tôi nghĩ sếp Kỳ bị chuyện gì đó trói buộc. Có câu nói rất hay: chuyện xưa như mây khói, đừng mãi ôm quá khứ. Cuộc đời ấy mà, phải nhìn về tương lai.”

“Cậu mong tôi nhìn về tương lai…”

Kỳ Tang khàn giọng: “Vậy cậu nói tôi nghe, nhìn về tương lai là gì? Về mặt công việc thì tôi rất tích cực, chắc chắn là luôn nhìn tương lai. Nên ý cậu là ở khía cạnh khác, vấn đề cá nhân sao? Ý là tôi nên tìm người yêu, thậm chí là kết hôn, sinh con… như vậy tôi sẽ có một cuộc đời mỹ mãn, đúng không?”

Hứa Từ mím môi, ánh đèn vàng ấm áp tạo nên sự đối lập rõ rệt với sự lạnh lùng giữa mi mắt cậu.

Cậu nhấc tay nâng ly rượu đỏ trên bàn nhưng không uống, chỉ dùng ngón trỏ vẽ một vòng quanh viền ly, sau đó gật đầu: “Lần trước chẳng phải anh nói, anh rất mong cuộc sống gia đình à?”

“Đúng, cậu nói rất đúng.” Biểu cảm của Kỳ Tang nặng nề, suy tư, còn cả chút cảm xúc giấu đi không ai biết.

Đột nhiên anh cười nhìn Hứa Từ, nói: “Nếu đã thế… vậy tôi muốn theo đuổi cậu Tạ, có được không?”

“Anh… anh nói gì cơ?” Ngạc nhiên tới mức giọng Hứa Từ cũng thay đổi.

Cậu cố kìm nén lắm mới bình tĩnh nói xong câu này, nhưng âm cuối cao lên rõ rệt nên bị Kỳ Tang nghe thấy.

“Tôi nói… đề nghị của cậu rất hay, tôi không nên cố chấp người cũ nữa mà phải quan tâm người trước mắt… Ví dụ như cậu Tạ đang ngồi trước mặt tôi đây.”

“Tôi rất vừa ý cậu, chỉ không biết cậu thấy tôi thế nào thôi. Cậu có thể thích tôi không?”

Kỳ Tang đột nhiên phát hiện, thăm dò cái gì, ám chỉ cái gì, chơi mấy trò tốn não ấy làm gì? Hứa Từ thích thách đố người khác thì lần này bản thân không chơi cùng cậu ấy nữa.

Hồi đại học anh yêu thầm Hứa Từ lâu như vậy, nhưng vì lo trước nghĩ sau quá nhiều nên mới không tỏ tình, lúc thì sợ Hứa Từ để ý, lúc thì sợ bản thân nói không rõ, tới cuối cùng bạn bè cũng chẳng thành…

Không dễ gì đêm tốt nghiệp mới ngủ với nhau, kết quả Hứa Từ mất hút tám năm.

Không cần nói gì hết, tiếp tục chơi thách đố với Hứa Từ có khi lại khiến cậu ấy chạy mất hút lần nữa.

Vậy chẳng bằng thẳng thắn.

Kết quả còn tệ hơn được nữa sao?

Nghĩ kĩ xong, Kỳ Tang không còn đắn đo gì nữa.

Ánh mắt anh nhìn Hứa Từ lộ rõ vẻ si mê: “Cậu Tạ trả lời trước đi? Nếu cậu không thích đàn ông thì cứ nói thẳng với tôi. Không sao, chúng ta đều là người lớn cả.”

Hứa Từ: “…”



Vùng núi Vân Nam xa xôi.

Gần đỉnh núi có một dãy nhà trệt, phía trên treo biển ‘Y dược Thanh Phong’. Đằng sau dãy nhà là công xưởng đang xây dựng đã đào được nửa phần móng, hố lớn toàn là đá.

Lúc này mấy chiếc xe đào đất yên lặng đỗ bên cạnh, vài công nhân tan ca tụ tập ở cạnh xe hút thuốc.

Không lâu sau có một người trông như quản lý đi tới, đưa cho họ chút tiền, bảo họ xuống núi chuyển ít đồ lên.

Cầm tiền, công nhân hào hứng rời đi, công trường tạm thời trống không.

Qua thêm lúc thì có một người bị trói lôi tới trước hố lớn. Chắc gã sợ quá nên cứ run lẩy bẩy, mặt cắt không giọt máu, lúc thấy một người lững thững bước tới trước mặt mình thì hoảng hốt tè cả ra quần.

Gã quỳ xuống đất dập đầu bùm bụp, dập đến trán đổ máu.

“Tha cho em… tha cho em. Anh Sơn Anh, tha cho em đi mà!”

Kẻ được gọi là anh Sơn Anh là một người đàn ông khá trẻ mặc bộ đồ tắm kiểu Nhật trông văn nhã lịch thiệp, hắn ta rảo bước như dạo chơi giữa núi tới trước mặt người đàn ông đang quỳ, miệng treo nụ cười trông có vẻ thân thiện gần gũi.

“Mày tên Bành Phi Dương đúng không? Tao nghe anh Hắc khen mày cờ bạc rất giỏi, lúc gian lận tới anh ấy còn không nhìn ra. Anh Hắc tiến cử mày vào Hoa Bốn Màu… hồi ở Ma Cao mày thể hiện rất tốt, kiếm không ít tiền cho tổ chức. Đúng là một nhân tài.”

Bành Phi Dương vội đập đầu thêm mấy cái: “Anh Sơn Anh, em sai rồi… em không nên giao việc đó cho Viên Tiểu Binh làm… em… nhưng… nhưng đám lão Bạch tức giận, bảo là xẻ xác xong mới biết con ả đó bị AIDS! Không… không ai dám chạm vào máu và xác nó…”

“Ừ, hiểu rồi. Mày cũng không dám, nên giao nó cho Viên Tiểu Binh xử lý.”

Sơn Anh lấy một chiếc nhẫn ra, giơ lên trước mặt Bành Phi Dương.

Trong ánh nắng, chất liệu vàng đặc biệt trên cánh hoa lấp lánh dưới ánh mặt trời tựa như kho báu đến từ thế giới khác.

“Vậy mày giải thích chuyện cái nhẫn đi. Tổ chức chế tạo chiếc nhẫn đặc biệt này là vì đôi khi thành viên trong tổ chức không biết nhau, vào những lúc đặc biệt, nó sẽ trở thành tín vật để tụi mày xác nhận thân phận của nhau. Đương nhiên, nó cũng là một niềm vinh hạnh, cấp trên của mày ban nó cho mày tức là mày đã trở thành thành viên chính thức.”

“Dù thế nào, mày cũng không thể tùy tiện tặng nó cho người khác chứ. Mày có biết thằng Viên Tiểu Binh đó đeo nó đi chợ, bị bao nhiêu camera quay được không?”

“Nếu may mắn không ai phát hiện thì thôi. Nhưng nếu có người để ý tới…”

“Chỉ nửa ngày thôi anh! Hôm đó em thấy Viên Tiểu Binh đeo thì bảo nó tháo ra liền! Nó nói với em vì nó nghèo nên bạn gái không dẫn nó về gặp gia đình. Nó đeo cái nhẫn đó cho bạn gái nó xem… muốn khoe khoang… chỉ nửa ngày thôi, không có vấn đề gì đâu anh!”

“Ừm. Bạn gái nó nhìn thấy rồi?”

“Chưa! Lúc em thấy nó đeo thì nó chưa đi gặp bạn gái! Mà giờ bạn gái nó sắp vào tù rồi… bạn gái nó…”

“Không nhắc đến bạn gái nó nữa. Tao biết, cô ta tên Chu Tú. Tao còn hiểu nó hơn chúng mày, nửa đêm nghe thuộc hạ nói lại việc xui xẻo Viên Tiểu Binh làm… trong lúc gấp gáp tao phải chỉ huy nó ngụy tạo hiện trường từ xa. Tiếc quá, Chu Tú vẫn còn sống.”

Sơn Anh thở dài.

Bành Phi Dương vội giải thích: “Em… em quen Viên Tiểu Binh ở sòng bạc, định gian lận lừa nó ít tiền… tiền này cũng là để nộp cho tổ chức… em…”

“Tốt nhất là mày cầu nguyện ‘điểm yếu’ Viên Tiểu Binh biết không rơi vào tay cảnh sát.”

“Chắc chắn là không anh ơi! Em… em xử lý xong rồi… anh yên tâm!”

“Thôi, phỏng chừng mày cũng không nôn được gì có ích rồi.”

Sơn Anh dứt câu, Bành Phi Dương chưa kịp phản ứng đã bị người vừa kéo gã tới đây bóp cổ.

Nhìn tên sát thủ, Sơn Anh hất đầu về phía cái hố: “Quăng xuống.”

Tên đó làm theo, xác Bành Phi Dương bay lên trong không trung rồi rớt xuống giữa cái hố.

Sơn Anh ngáp một cái, xoay lưng bước tới xe xúc đất, hắn mặc bộ đồ tắm mà trèo lên ngồi, tự mình điều khiển xe xúc đất đẩy đá xuống chôn Bành Phi Dương.

Hai ngày nữa ở đây sẽ mọc lên một công xưởng chế thuốc.

Không ai biết Bành Phi Dương chôn mình nơi này.

“Anh A Đạt…” Sơn Anh nhảy xuống xe xúc đất, nhàn nhã đi tới trước mặt kẻ đã giết Bành Phi Dương, nói: “Em nghe nói Quan Hồng Văn của Thanh Phong cũng rất bất mãn với chúng ta. Em trai hắn còn phái người điều tra việc này?”

“Ừm. Người đó tên Tạ Kiều.” A Đạt nói. “Tôi từng gặp hắn ở thôn Dũng Tuyền. Hắn là trợ thủ đắc lực của Lâm Cảnh Đồng. Sau chuyện này Lâm Cảnh Đồng còn đích thân đi tìm giám đốc Quan giải thích, nói là vì muốn biết tung tích của 16 triệu đó chứ không phải muốn xen vào chuyện khác.”

“Bảo chủ tịch Lâm quản lý con trai cho tốt, đừng để nó phá hỏng chuyện.” Sơn Anh mất kiên nhẫn nhíu mày, nói tiếp: “Anh kể rõ tôi nghe chuyện bên thành phố Cẩm Ninh đi. Biết là ai làm không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.