Từ khi bắt đầu vòng hai cuộc thi Âm quan đến giờ đã lãng phí rất nhiều thời gian, nếu bọn họ tiếp tục không làm gì thì chờ họ chính là kết cục đoàn diệt.
"Ba người vẫn quá ít." A La thở dài, nếu thực lực của ba người họ không bị áp chế đương nhiên khỏi cần sợ một con Quỷ nương tử nho nhỏ này, nhưng bây giờ ba người họ cộng lại còn không bằng một nửa thực lực một người lúc trước, như vậy sao hắn có thể yên tâm được.
Giờ họ không những không đủ nhân lực, thực lực kẻ địch đến đâu cũng không rõ. Rốt cuộc nên nhân cơ hội động thủ tốt hơn hay quan sát trước tốt hơn, cũng không có đáp án nào chính xác.
"Chúng ta đồng loạt ra tay ít nhất vẫn còn cơ hội. Qua một đoạn thời gian ngắn nữa sợ là ngay cả tự bảo vệ mình cũng không nổi."
Trước đó đúng là vì họ cố kỵ quá nhiều mới lãng phí thời gian, nếu có thể sớm đoán ra cách nghĩ của Quỷ nương tử thì có lẽ họ có thể cứu được tân nương lần trước, như vậy mọi chuyện cũng được giải quyết một cách hoàn mĩ.
Mộc Sơ Nhất rất ghét loại tính cách biệt nữu lằng nhằng này của đối phương, "Rốt cuộc có đi hay là không anh cho một câu chắc chắn đi."
".....Đi." Không đi thì có thể thế nào?
"Sớm nói vậy có phải tốt không?" Dài dòng lắm chuyện, Mộc Sơ Nhất hừ lạnh nói, "Giờ chúng ta nhanh đi cứu Trương Dịch ra."
Trương Dịch làm anh trai Tiểu Thúy, đương nhiên bị trông coi vô cùng nghiêm mật.
Tay chân hắn toàn bộ bị trói chặt, miệng cũng bị bịt kín, chỉ có lúc ăn cơm mới có thể tạm thời cởi ra, nhưng lúc ấy cũng có mấy người cùng nhau coi chừng.
Trương Dịch cho dù muốn trốn cũng trốn không thoát.
Có điều phòng thủ nghiêm mật như vậy đối với Mộc Sơ Nhất và A La không đáng là gì. Hai vị thiếu gia mà họ nhập vào đối với những hạ nhân này rất có lực uy hiếp, hai người họ nói muốn thả người căn bản không có ai dám cự tuyệt.
Mộc Sơ Nhất cởi dây trói cho Trương Dịch, vừa cởi vừa nói rõ kế hoạch của hắn và A La, "Có ba người chúng ta chắc là có thể liều một lần. Haiz, đáng tiếc, nếu có nhiều người hơn nữa thì tốt rồi."
"Ba người?" Trương Dịch ngây ngẩn một lát, "Tuyệt đối không chỉ ba người đâu, tôi còn biết một thí sinh khác ở ngay trong Lưu gia này."
"Ai?" Đến lượt Mộc Sơ Nhất kinh ngạc, trợ lực dĩ nhiên càng nhiều càng tốt, "Thế mà còn có người lặng lẽ ẩn núp dưới mí mắt tôi mà không bị tôi phát hiện? Không tồi, thí sinh này bao nhiêu điểm thế?"
"....Sáu mươi điểm." Cảm thấy Mộc Sơ Nhất có khả năng hiểu lầm gì đấy đối với Ngô Bất Lạc, Trương Dịch trả lời.
- -----------------------------------------
Ngô Bất Lạc trở về phòng, chỉ có Tiểu Hà ở đó.
Gần đây Sở Nhạc vô cùng nghiêm túc lẩn tránh hắn, hắn cũng ngại bám dính lấy người ta.
"Hà tỷ, tỷ về sớm vậy." Ngô Bất Lạc nhịn không được hỏi, "Gần đây chắc là tỷ rất bận nhỉ?"
Tiểu Hà không nói gì.
"Hà tỷ?" Ngô Bất Lạc tiến lên hai bước, trong lòng trầm xuống, "Hà tỷ, tỷ không sao chứ?"
Tiểu Hà vẫn không hề đáp lại hắn.
"Cô ta đương nhiên không sao, chẳng qua chỉ là tạm thời ngủ thiếp đi thôi." Một thanh âm từ ngoài cửa vang lên.
Ngô Bất Lạc cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, xoay đầu lại thì thấy quản gia chậm rãi từ cửa bước vào.
Hơn nửa đêm, như vậy có thể hù chết người đó.
Ngô Bất Lạc trấn an trái tim nhỏ bé của mình, được rồi, vốn dĩ nó cũng không đập.
"Có mấy lời không tiện cho cô ta nghe nên đành để cô ta ngủ trước vậy." Quản gia mỉm cười nhìn Ngô Bất Lạc, "Có thể chuyên tâm ngủ đối với Tiểu Hà cũng lã một chuyện tốt."
"Quản gia, ngài, ngài tìm nô tỳ có chuyện gì sao?" Ngô Bất Lạc sợ hãi nhìn quản gia, diễn xuất nháy mắt online.
"Tôi chỉ tò mò." Quản gia cao thấp đánh giá Ngô Bất Lạc một chút, dường như không rõ nha hoàn này rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn Quỷ nương tử, "Trên người cô bị cô ta đóng dấu, đã là người cô ta nhìn trúng, cố tình bên cạnh ta có một vật nhỏ cũng rất có hứng thú với cô."
Vừa dứt lời, Ngô Bất Lạc cảm giác được có một bàn tay phủ lên vai hắn.
Hàn khí thấu xương.
Hắn không dám quay đầu lại, dư quang khóe mắt thấy được móng tay màu xanh đen, móng tay hơi hơi cong, nhìn vô cùng sắc bén.
Ngô Bất Lạc cũng coi như kiến thức rộng rãi, hắn dám đánh cược móng vuốt như vậy chỉ cần nhẹ nhàng động một cái là có thể xé cả người hắn thành mảnh nhỏ.
Lần trước lúc hắn đi gặp quản gia đã phát hiện trong phòng quản gia có thứ gì đó. Xem ra chính là con quỷ đang ở phía sau lưng hắn này. Bây giờ nhìn lại, quản gia và cái thứ này rõ ràng là một đám.
Lưu gia này rốt cuộc làm chuyện thương thiên hại lý gì mà đám hạ nhân không ra người không ra quỷ đã đành, thế mà còn tự mình dưỡng quỷ.
Hay Lưu gia là nơi dưỡng quỷ phong thủy bảo địa gì?
Không biết có thể đáng giá bao nhiêu tiền!
"Tôi không có suy nghĩ đối nghịch với cô ta, chỉ cần người Lưu gia chết không toàn thây thì tâm nguyện của tôi coi như đạt thành. Thế nhưng vật nhỏ này ở bên cạnh ta rất rất lâu rồi, nó chưa từng muốn cái gì, khó lắm mới coi trọng một thứ, tôi cũng không thể không cho nó. Không biết trên người cô có bí mật gì, có thể khiến bọn họ mê muội cô như vậy?!"
Hai mắt quản gia nhìn chằm chằm Ngô Bất Lạc, phảng phất như muốn nhìn thấu hắn.
Có lẽ thẩm mỹ của quỷ quái và con người không giống nhau.
Tuy rằng quản gia cũng cảm thấy cái túi da này của Dương Hiểu Vân không tệ lắm nhưng so với tâm nguyện của bản thân thì căn bản không là gì cả.
Hắn ngay cả mạng của mình cũng có thể không cần, làm sao sẽ để ý đến mạng của những người khác?
Không sao cả, say mê tôi không phải do lỗi của tôi, là chính các người sai. Nếu như các người tính tình ngay thẳng thì chắc chắn sẽ không coi trọng tôi!
Ngô Bất Lạc biết tình hình bây giờ thực sự nguy cấp, đầu óc hắn ngược lại càng thêm tỉnh táo.
"Quản gia hóa ra không cùng một bọn với Quỷ nương tử." Ngô Bất Lạc hít thở sâu hai cái, "Nếu ông bắt tôi đi thì ông không tránh được phải đối đầu với Quỷ nương tử."
"Cô ta còn thiếu một người cuối cùng, trước mắt không có tâm tư quản tôi." Quản gia cười cười, đối với sự can đảm của Ngô Bất Lạc có chút thưởng thức, ông ta đại khái có thể lí giải tại sao hai con quỷ này đều thích cô gái trước mắt như thế.
"Tôi đến chỉ là muốn cho cô hai lựa chọn."
"Lựa chọn gì, quản gia có chuyện gì cứ nói thẳng." Ngô Bất Lạc biết đối phương nhiều lời với mình như vậy nhất định là có sở cầu gì đó, nếu không trực tiếp giết mình là được, cần gì phải nhiều lời vô nghĩa.
Chỉ có nhân vật phản diện trong tiểu thuyết và phim truyền hình mới thích nói nhảm hết bài này tới bài khác!
"Cô ta rất thích cô, sau khi hoàn thành nghi thức cuối cùng chắc chắn sẽ tới tìm cô. Một khi bị cô ta tìm được, về sau cô muốn sống không được muốn chết không xong. Tôi thật ra có thể thả cho cô một con đường sống, chỉ xem cô có phối hợp hay không? Nếu cô không muốn phối hợp mà nói, vậy tôi đành đưa cô cho vật nhỏ mà tôi nuôi dưỡng."
Nói lâu như thế cuối cùng cũng tới phần quan trọng.
Nếu tiếp tục dong dài nữa, hắn đều sắp không còn kiên nhẫn.
Việc này đơn giản.
Trong lòng Ngô Bất Lạc khẽ buông lỏng.
Không sợ người khác yêu cầu hắn, chỉ sợ người khác không yêu cầu.
Quản gia cùng Ngô Bất Lạc đạt thành hiệp nghị sơ bộ, hài lòng rời khỏi.
"Ngươi không cần sốt ruột, chờ mọi chuyện kết thúc ta sẽ mang cô ta đến cho ngươi." Quản gia nhìn con quỷ bên cạnh mình vô cùng dịu dàng, "Không có gì là ta không thể cho ngươi."
- ------------------------
Mộc Sơ Nhất đi cùng Trương Dịch đến trước gian phòng của Ngô Bất Lạc, hắn vẫn còn có chút khó tin.
"Cậu xác định là sáu mươi điểm? Thí sinh sáu mươi điểm mà có thể trụ được đến giờ ư?" Mộc Sơ Nhất nghĩ lại xem có phải mình coi thường con người quá không. Hắn xác thực cảm thấy lần thi này khó khăn, nhưng hiện tại có người nói với hắn một kẻ sáu mươi điểm vẫn còn sống tốt ở nơi này, như vậy chẳng khác nào lúc chơi game đánh tới trận chung kết thì nói cho hắn biết có tân thủ trà trộn vào.
Chẳng lẽ có người ngu đến mức chơi giả heo ăn thịt hổ ở cuộc thi Âm quan này?
Phải biết rằng số điểm cao thấp có liên quan trực tiếp đến độ khó của khảo thí sau, không phát huy toàn bộ thực lực căn bản không có khả năng thi được.
"Hắn đích xác chỉ có 60 điểm." Trương Dịch khoát tay, "Nhưng có thể giúp được chúng ta bao nhiêu thì tôi không biết."
Trương Dịch trong lòng cũng nghẹn đến hoảng.
Trước đó hắn còn nghĩ muốn tại lần thi này đại triển quyền cước, kết quả không cẩn thận đã bị người nhốt lại, còn làm phiền đối thủ cạnh tranh đến cứu mình, quá mất mặt!
Sớm biết 90 điểm cố gắng có thể nhập vào thiếu gia Lưu gia thì hắn nói thế nào cũng phải liều mạng một phen a!
"Dương Hiểu Vân."
Trương Dịch đẩy cửa phòng ra.
Vẻ mặt Mộc Sơ Nhất lập tức trở nên cảnh giác, A La cũng lặng lẽ lấy ra Phật châu tự làm.
Quỷ khí trong này nặng hơn bất kì chỗ nào bên ngoài!
Mà cô gái tản ra quỷ khí nghiễm nhiên chính là Dương Hiểu Vân theo lời Trương Dịch!
Hôm nay rốt cuộc là ngọn gió nào thổi, sao một người hai người đều tới tìm hắn?
Ngô Bất Lạc nghĩ mãi cũng không ra.
Hơn nữa cái tổ hợp này là thế nào? Đại thiếu gia Lưu gia, tiểu thiếu gia, còn có anh trai Tiểu Thúy?
Chẳng lẽ chơi mạt chược ba người còn thiếu một slot?
Ha, chắc là hắn cả nghĩ rồi, ba người này hẳn đều là thí sinh.
"Trên người cô xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cô chết biến thành quỷ rồi? Không đúng, cô đã sớm chết." Trương Dịch lùi về sau hai bước, không tùy tiện đến gần Ngô Bất Lạc.
*Vì Ngô Bất Lạc đang trong xác nữ nên tui để người khác gọi hắn là cô nhé.
Ngô Bất Lạc vén tay áo lên để bọn họ thấy cánh tay chi chít dấu bàn tay của mình, hững hờ nói, "Bị quỷ đánh dấu hiệu, xem như bữa tiệc lớn để sau này ăn."
Ý nghĩ muốn cùng đối phương liên thủ của Mộc Sơ Nhất lập tức dập tắt.
Mang theo một người hình món ăn đi giết Quỷ nương tử? Nói đùa, có khi Quỷ nương tử còn tưởng bọn họ tới đưa cơm cho cô ta!
"Mấy người đã tới tìm tôi dù sao cũng nên tự giới thiệu chứ." Ngô Bất Lạc cảnh giác nhìn ba người họ.
"Mộc Sơ Nhất."
"Trương Dịch."
"A La."
Hắn nên đuổi ba người này đi.
Học tra và học bá không chung đường.
Đặc biệt là cái tên A La kia.
"Anh lần trước đoạt đề thi của tôi, còn dám xuất hiện trước mặt tôi?" Ngô Bất Lạc tức giận nhìn A La, cho dù là người tốt cũng không thể như vậy chứ!
Dù gì cũng nên chột dạ một chút chứ hả.
A La hơi khó hiểu nhìn Ngô Bất Lạc, "Chúng ta trước kia từng gặp nhau ư?" Vì sao hắn không có chút ấn tượng nào?
Được!
Đây quả thực là một người tốt hàng thật giá thật!
Lần trước gặp mặt cư nhiên không có chút ấn tượng nào với hắn?!
Ngô Bất Lạc rất muốn khóc.
Trước đây khi hắn gặp phải người xấu, mặc kệ hắn làm gì đi nữa thì người xấu cũng không rời bỏ hắn. Hiện tại một lần gặp ba người tốt đối với hắn sắc mặt không chút thay đổi, kết quả người nào cũng không đếm xỉa tới hắn.
Một tổ hợp như vậy cư nhiên còn có thể chống đỡ đến bây giờ? Thật là ông trời không có mắt!
Tổ hợp thánh phụ là không thể nào thành công.
"Thế mấy người đến tìm tôi làm gì?" Ngô Bất Lạc khẽ nhíu mày, "Mấy người không đi cứu Tiểu Thúy sao?"
"Tiểu Thúy bị nhốt ở một nơi ngay cả tôi cũng không biết, tôi cũng không thể đến gần cô ấy, càng không có khả năng cứu cô ấy ra." Mộc Sơ Nhất thở dài nói.
Trương Dịch ở bên cạnh nói ra tính toán của bọn họ một lần.
Ngô Bất Lạc chống cằm, a một tiếng, "Thật ra có một cách đơn giản hơn, các người không nghĩ đến sao?"
"Là cách gì?" Trương Dịch vội vã hỏi. Suy cho cùng kế hoạch bọn họ lập ra vẫn quá trẻ con, tỉ lệ thành công không tới ba phần.
"Muốn cứu Tiểu Thúy đương nhiên rất khó nhưng muốn giết chết cô ấy thì đơn giản hơn nhiều." Ngô Bất Lạc nghiêm túc trả lời, "Anh với Tiểu Thúy không phải là anh em ruột sao? Chỉ cần có máu của anh, ở khoảng cách gần nguyền rủa Tiểu Thúy chết chắc không quá khó. Không còn tân nương mang thai thứ chín, nghi thức Quỷ nương tử tự nhiên không hoàn thành."
Biện pháp nên có tốt không, đương nhiên là tốt.
Rút củi dưới đáy nồi.
Kể cả Quỷ nương tử có bản lĩnh thông thiên, nghi thức không hoàn thành thì cô ta không có cách nào ra ngoài hại người được.
Mang ra so sánh thì sớm giết chết Tiểu Thúy là biện pháp tốt nhất.
"Cô đùa gì vậy? Chúng ta sao có thể vì bản thân mình mà giết hại mạng người?" Mộc Sơ Nhất là kẻ đầu tiên phản đối.
Trương Dịch và A La cũng nhìn Ngô Bất Lạc không tốt.
Này này.
"Đây là cuộc thi đấy." Ngô Bất Lạc bị lửa giận của ba người họ làm sợ hết hồn, "Giám khảo đã nói rất rõ ràng. Nơi này là Uổng Tử Thành, mọi chuyện chúng ta trải qua chỉ là một loại cảnh tượng tái hiện, Tiểu Thúy bọn họ hẳn đã sớm chết, chúng ta chẳng qua chỉ là phá giải ảo cảnh thôi."
Vì sao phản ứng lại lớn thế? Làm cho hắn chẳng khác nào nhân vật phản diện cuối cùng cả.
Hơn nữa một kẻ hỗn huyết do con người và Quỷ vương sinh ra vì cái quái gì lại kích động như vậy hả!
"Vậy cũng không được." Trương Dịch nhíu mày, "Chúng ta tu đạo vì giúp đỡ chính nghĩa, đề phòng yêu ma quỷ quái làm loạn dương gian, nếu không phải như thế, chúng ta thi Âm quan còn có ý nghĩa gì?"
Chẳng lẽ thi Âm quan không phải vì trường sinh bất tử, thoát ly sinh tử luân hồi sao?
Các người giác ngộ có cần cao thế không!
"Tôi cũng không tán thành cách làm của cô." A La khẽ lắc đầu, "Chúng ta nên làm là tìm ra chân tướng, sau đó siêu độ vong hồn."
"Anh lúc trước đoạt đề thi cũng đoạt vô cùng thuận tay a." Ngô Bất Lạc nhịn không được châm chọc.
"Hai chuyện này không thể đánh đồng." A La nghiêm mặt nói, "Đoạt đề thi là trong phạm vi qui tắc cuộc thi cho phép, những người tôi gặp phải đều là đối thủ cạnh tranh. Tôi đoạt thắng, bọn họ đoạt thua, chỉ là phương diện tranh đấu thất bại. Nhưng nếu bảo tôi ra tay với một cô gái tay trói gà không chặt thì tôi không làm được."
"Mấy người phải nghĩ thật kĩ, nếu không dùng cách của tôi, nói không chừng tất cả chúng ta đều bị loại." Ngô Bất Lạc chưa từ bỏ ý định nói thêm lần nữa.
"Chúng tôi sẽ không làm như vậy."
Không đùa.
"Tốt thôi, tùy mấy người." Ngô Bất Lạc nhún nhún vai, xem như từ bỏ ý nghĩ này.
Ngốc bên cạnh đám bại hoại kia đã quen, tư duy hình như cũng trở nên có chút không thích hợp.
Có điều ở chung với ba người như vậy, cảm giác tựa hồ cũng không xấu.
——————————————————
Sở Nhạc lặng lẽ đi theo nhị thiếu gia, một đường đi tới một Phật đường nhỏ hẻo lánh.
Nơi này không phải chỗ nhị lão thái thái sao?
Lưu gia, thật sự là ngọa hổ tàng long.
Nhị thiếu gia nhìn xung quanh một lát, phát hiện bốn phía không có ai. Dù sao hiện tại là đêm khuya, bọn hạ nhân Lưu gia đều không được phép ra ngoài.
Nhị thiếu gia chậm rãi cởi bỏ quần áo của mình.
Sở Nhạc hoàn toàn không muốn nhìn đàn ông lõa thể.
Thân thể người hắn muốn nhìn, hắn đã nhìn qua rất nhiều lần rồi.
Nhưng Sở Nhạc lại không thể không nhìn.
Trên lưng nhị thiếu gia là một mặt quỷ vô cùng kinh khủng.
Cảm giác như sau phút chốc nó sẽ lập tức nhảy ra từ trên lưng vậy.
Sở Nhạc nhìn gương mặt kia, phát hiện miệng của mặt quỷ càng lúc càng lớn, đến nỗi khiến làn da nhị thiếu gia đều căng ra.
Xoẹt một tiếng.
Trên da nhị thiếu gia xuất hiện vết rách đầu tiên.
Từ vết rách kia chảy ra một giọt chất lỏng sền sệt màu xanh lục.
Mùi hôi xông trời.
Vết rách kia càng lúc càng lớn, chất lỏng màu xanh lục không ngừng tích tụ, cuối cùng chậm rãi hình thành một người.
Mà mặt người này chính là khuôn mặt quỷ khắc trên lưng nhị thiếu gia.
Giờ phút này nhị thiếu gia mặt cắt không còn chút máu, chỉ có thể ngã xuống đất từ từ thở dốc.
Chủng* quỷ!
*Chủng: nghĩa là gieo, trồng, cấy. Mn hiểu như chủng vaccin ấy.
Không nghĩ tới ở một nơi vậy có thể thấy được loại tà thuật này. Lựa chọn một người sắp chết nhưng chưa chết, đem một con quỷ chủng vào trong thân thể người đó, nó sẽ lấy người đó làm chất dinh dưỡng, cuối cùng đạt thành một loại hình thức cộng sinh.
Lại nói pháp thuật này cũng có chút quan hệ với cương thi.
Để cương thi hình thành cần phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng một khi đã hình thành, không những sức mạnh to lớn, thậm chí còn có thể giữ lại trí óc ban đầu, thoát ly khỏi tam giới ngũ hành.
Bởi vậy luôn có một vài người lòng mang ý đồ xấu, muốn khắc phục khuyết điểm này của cương thi, để được giống cương thi trường sinh bất lão.
Chủng quỷ, chính là pháp thuật vì điều này mà xuất hiện.
Bọn họ phỏng theo đặc điểm linh hồn không thoát ly thân thể của cương thi, dùng một phương pháp khác mạnh mẽ trói chặt người và quỷ, khiến chúng hòa làm một thể, như vậy chẳng những có được thân thể con người mà còn có được sức mạnh của quỷ. Nếu con quỷ chủng vào đủ mạnh là có thể tiến giai giống như cương thi!
Nhưng mỗi lần chủng một con quỷ tiêu hao vô số mạng người, từ mấy trăm năm trước pháp thuật này đã thất truyền.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia cởi bỏ quần áo, Sở Nhạc chốc lát cũng không nhớ ra nổi.
"Con trai, con đừng lo." Nhị lão thái thái từ trong phòng chậm rãi đi ra, duỗi tay muốn sờ con quỷ kia, "Rất nhanh thôi chúng ta có thể báo thù."
"Nhị thẩm nương, đường ca gần đây hoạt động hơi quá, ta một lát không tìm thêm được cô gái nào." Nhị thiếu gia cố gắng để mình nói được hoàn chỉnh, "Ngài cố gắng kiềm chế hắn được không."
"Nếu không phải ngươi bản tính háo sắc, con trai ta sao lại bị ngươi ảnh hưởng, liên tục cần nữ nhân tới cứu mạng?" Nhị lão thái thái hận không thể cắn chết tên này.
Nhưng bà ta không có cách nào.
Lúc con trai bà ta chết, lão đại là một ma ốm, căn bản không thể chịu được pháp thuật này, lão tam tuổi còn quá nhỏ, càng không thích hợp.
Trong số đàn ông có quan hệ huyết thống, bà ta chỉ có thể chọn lão nhị!
Nhị lão thái thái không phải đạo sĩ chính thức, bà ta chẳng qua là tìm thấy trong của hồi môn của mình một quyển sách ghi lại pháp thuật, sau khi con trai chết nản lòng thoái chí miễn cưỡng thử một lần mà thôi.
Thuật chủng quỷ có một thiếu sót lớn, nó sẽ phóng đại dục vọng của bản thân kí chủ, đồng thời ảnh hưởng đến quỷ.
Từ khi thực hiện pháp thuật này, bà ta ngày đêm bất an, không dám đối mặt với những cô gái vì con trai mình mà chết.
Bà ta đem hết tiền mình có đi làm việc thiện, nghiêm khắc với chính mình như khổ hạnh tăng* mới khiến bản thân cảm thấy tốt hơn một chút.
*khổ hạnh tăng: là hòa thượng tu theo kiểu khổ tu.
"Nhị thẩm nương, ngài nói như vậy rất không có đạo lý." Nhị thiếu gia thấp giọng nở nụ cười, "Một khi nghi thức hoàn thành, đại ca, ta, tam đệ, còn những tỷ tỷ muội muội đó của ta, bao gồm đứa con trong bụng Tiểu Thúy, tất cả đều phải chết, ta chết thì đường ca cũng sẽ chết. Vì để có thể sống thật lâu dài, chúng ta nhất định phải mạnh lên, như vậy mới có thể sống sót trong tay Quỷ nương tử."
editor: mn thấy xưng hô loạn loạn không, tui thấy không ổn kiểu gì ý TToTT