Chúng ta hãy quay lại thời điểm A La và Tiểu Thúy bị Mộc Sơ Nhất nhốt chung một chỗ.
Trong một góc khuất nào đấy ở Lưu gia.
Một bé gái mặc váy đỏ đang ngồi xổm trên mặt đất nghịch đá.
Đó là một đống đá nhỏ rất đẹp.
"Bốn người mất rồi." Bé gái lấy lấy từ trong đống đá màu trắng ra bốn viên đá, vô cùng buồn rầu ném chúng qua một bên.
"Cái này cũng hỏng." Bé gái lấy ra tiếp một viên đá vũ oa* đẹp đẽ, bên trên đã có vết nứt.
*đá vũ oa: một loại đá tròn nhỏ sáng bóng, có vân và màu sắc sặc sỡ, có nhiều ở Nam Kinh.
"Ta phải lớn lên mới được, nếu không mấy viên đá của ta đều sẽ bị chơi hỏng hết."
Bé gái cười khanh khách, sau đó giương hai tay về một phía nào đấy, "Phải đi về, thật là vui."
Thân ảnh bé gái từ từ trở nên mờ nhạt.
Phía sau cô bé, là vô số đống đá nhỏ.
Trong tân phòng.
"Là mình quá bất cẩn." A La bất đắc dĩ xoa trán, hắn cứ tưởng Mộc Sơ Nhất vẫn sẽ như trước đó ngoan ngoãn vâng lời, không nghĩ tới dù là con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người, huống hồ là người đã từng bị hắn lừa gạt một lần.
Nếu Mộc Sơ Nhất thật dễ lừa như thế, cha của hắn sẽ không cứ vậy để hắn đi ra thi Âm quan.
A La lấy thuốc và băng vải từ thắt lưng ra, thuần thục băng bó vết thương trên đùi.
Vấn đề tôn giáo tín ngưỡng thường xuyên có thể châm ngòi cuộc chiến sinh tử giữa các nhóm người khác nhau, hắn là Lạt Ma chuyển thế, càng dễ dàng bị một vài thế lực thế tục ngấp nghé. A La từ nhỏ đã học được làm thế nào băng bó vết thương, làm thế nào bảo vệ bản thân, và làm thế nào thực hiện trách nhiệm của mình.
Mà vị đại thiếu gia hắn nhập vào này thân kiều thể nhược*, hắn đương nhiên càng thêm thuốc bất ly thân.
*thân kiều thể nhược: thân thể mềm mại yếu đuối
Mộc Sơ Nhất vẫn còn quá ngây thơ.
Thật sự nghĩ rằng một chút tổn thương trên đùi này có thể ngăn cản bước chân của hắn sao?
A La ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới khoan thai chuẩn bị đi mở khóa phòng.
"A..."
Sau lưng truyền đến thanh âm suy yếu của con gái.
Tiểu Thúy đã tỉnh.
Cũng đúng, dù sao Mộc Sơ Nhất không thể nào dùng lực quá nặng đối với một cô gái yếu đuối.
"Đại...Đại thiếu gia, ngài sao lại ở đây?" Tiểu Thúy tỉnh lại, phát hiện mình vẫn còn ở gian phòng lúc đầu, nhưng tân lang lại từ tiểu thiếu gia biến thành đại thiếu gia, vẻ mặt nhất thời rất cổ quái.
Chẳng lẽ người mỗi ngày mò đến phòng cô chính là đại thiếu gia?
Nghĩ tới đây, Tiểu Thúy càng run rẩy lợi hại hơn.
"Chúng ta bị người nhốt ở đây, tôi muốn đi ra ngoài, cô có muốn đi theo không?" A La mở miệng hỏi một câu.
Tiểu Thúy hết sức do dự, nội tâm cô đương nhiên là muốn đi ra, nhưng cô không biết mình có nên tin tưởng đại thiếu gia hay không?
A La không để ý đến cô nữa, mà đi đến trước cửa, thử mở khóa phòng ra.
Lưu lão gia từ từ tỉnh lại.
"Vị lão bá này, ông...ông sao lại ở chỗ này?" Tiểu Thúy lúc này mới phát hiện trong phòng còn có thêm một ông lão tóc trắng xóa.
Cô hoàn toàn không nhận ra ông lão này chính là Lưu lão gia.
Không có đám sương đen kia, Lưu lão gia nhanh chóng bị phản phệ, cả người biến thành diện mạo mà ông ta lẽ ra phải có.
Một người hơn trăm tuổi, có sống cũng không sống thêm được bao lâu, chẳng qua là kéo dài hơi tàn mà thôi.
"Các ngươi tuyệt đối trốn không thoát." Lưu lão gia nhìn dáng vẻ hiện tại của mình, gần như điên cuồng, "Cô ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, tuyệt đối không."
A La từng gặp người còn điên cuồng hơn Lưu lão gia nhiều, vì vậy chỉ thản nhiên mà nhìn.
Dù là Lạt Ma cũng sẽ phân biệt người nào nên cứu, người nào không nên cứu.
"Cửa phòng sắp mở được rồi, cô đi lấy kinh Phật của tôi tới đây." A La nhìn thoáng qua Phật châu đã ảm đạm vô quang trong tay mình, dặn bảo Tiểu Thúy.
"Được được." Tiểu Thúy vội vàng gật đầu, tìm sơ qua một chút đã tìm thấy quyển kinh Phật đang nằm trên mặt đất.
"Cảm ơn cô, cô đi theo tôi ra ngoài đi." A La nhận lấy kinh Phật, nhưng ngay lúc chạm vào kinh Phật lại phát hiện bất thường.
Mặt sau của kinh Phật bị thiêu đốt ra thành một dấu tay!
A La bỗng nhiên cảm thấy hàn ý ngút trời.
Không đúng, có chỗ nào đó không đúng? Hắn đến cùng đã bỏ qua cái gì!
Lưu lão gia không biết tự sát từ lúc nào.
"Đại thiếu gia, chúng ta không đi sao? Không phải đã nói là phải rời khỏi đây ư?" Tiểu Thúy ngoẹo đầu nhìn A La, trên mặt vẫn là bộ dáng thật thà ngây thơ lúc trước.
Trong đầu A La nháy mắt hiện lên rất nhiều thứ, nhưng không chờ hắn mở miệng nói ra nhắc nhở những thí sinh kia, tay Tiểu Thúy đã bóp lấy cổ hắn.
"Ta vốn không muốn tỉnh lại." Thanh âm Tiểu Thúy tràn đầy đau khổ, "Vì sao các ngươi đều muốn bức ta?"
"Mộc Sơ Nhất phạm phải sai lầm lớn nhất, chính là không nên nhốt Lạt Ma chuyển sinh A La và Tiểu Thúy cùng chung một chỗ." Ngoài trường thi các giám khảo nhịn không được cùng nhau thở dài.
Lạt Ma chuyển sinh A La có khả năng vô cùng lớn tiêu diệt loại lệ quỷ ẩn hình này. Lại càng khỏi phải nói, A La còn đem kinh Phật tự tay sao chép đặt cùng một chỗ với Tiểu Thúy....
Bây giờ Lưu lão gia tự sát, Lưu gia tiểu thư cũng chết hết, đây đúng là buộc Quỷ nương tử sớm hiện thân!
Những thí sinh này rốt cuộc vận khí kém đến mức nào mới có thể vừa vặn đạp trúng toàn bộ mìn không nên đạp trong phó bản này vậy!
- - -- -- -- -- -- -- -- --
A La nhanh như thế đã bị loại rồi?
Dư lại đám người Ngô Bất Lạc nhất thời khó có thể tiếp nhận.
Đây chính là thí sinh 90 điểm đấy, hơn nữa không phải loại hàng lởm như Trương Dịch, mà thực sự là hắc mã*, là Lạt Ma chuyển sinh A La!
*hắc mã: hạt giống có thực lực khó lường
"Còn ở đó lo lắng cái gì? Mấy người muốn chết đúng không, nếu mấy người cũng muốn là người tiếp theo bị loại thì trực tiếp cắt cổ là tốt rồi." Sở Nhạc thấy ba người này còn đần độn đứng nguyên tại chỗ, nhịn không được mắng, "Thi thể A La xuất hiện ở đây, chứng minh người giết chết hắn cũng ở ngay gần đây, giờ chúng ta không chạy, là chờ người ta đến cửa sao?"
Nói xong, Sở Nhạc cũng mặc kệ Ngô Bất Lạc có kịp phản ứng hay không, lập tức lôi kéo Ngô Bất Lạc chạy ra ngoài.
Bất kể thế nào, trước tiên chạy khỏi đại viện Lưu gia mới là chí lý.
Đợi đến khi tất cả những thí sinh khác trong đại viện Lưu gia đều bị xử lí hết, bọn họ tự nhiên chính là kẻ cao nhất trong đám người lùn.
Ý nghĩ của Sở Nhạc luôn thực tế như thế.
"Hai người chờ tôi với." Trương Dịch lập tức đuổi theo.
Mộc Sơ Nhất gõ gõ đầu mình, thực sự nghĩ mãi mà không ra, dứt khoát cũng đi theo đám người cùng nhau chạy.
Baba trước kia thường xuyên nói với hắn, nếu như vô tình gặp phải đối thủ hắn thực sự không đối phó được thì cũng chỉ có thể chạy.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Mộc Sơ Nhất vừa thuần thục tránh né hạ nhân Lưu gia, vừa không quên hỏi Ngô Bất Lạc mình rốt cuộc phạm sai ở đâu.
Không hiểu sai đã nói hắn phạm sai lầm, Mộc Sơ Nhất tuyệt đối không chấp nhận.
Tiểu Thúy rõ ràng không có vấn đề mà.
"Cậu còn nói cậu không phạm sai lầm?" Ngô Bất Lạc nhịn không được cất cao thanh âm, "Anh trai Tiểu Thúy là Trương Dịch, thí sinh 90 điểm. Chồng của Tiểu Thúy định trước là cậu, thí sinh 100 điểm! Chỉ bằng hai điểm này thôi, cậu nên biết là cô ấy không hề bình thường."
Giám khảo sao có thể vô duyên vô cớ để một người có suất diễn nặng như thế ở bên cạnh những thí sinh cao điểm?!
Đạo lý đơn giản như vậy, chẳng lẽ Mộc Sơ Nhất cũng không hiểu sao?
Ngô Bất Lạc sớm đã nổi lên nghi ngờ với Tiểu Thúy, cho nên mới đề ra phương án giải quyết Tiểu Thúy, nhưng đáng tiếc là những người khác không hề phát hiện Tiểu Thúy bất thường, vì vậy kế hoạch này chỉ có thể phá sản.
Đối với chuyện này, Ngô Bất Lạc không quá thất vọng, dù sao đại boss không thể nào dễ dàng giải quyết như vậy.
Trương Dịch và Mộc Sơ Nhất đồng thời trầm mặc.
"Tiểu Thúy chỉ là một cô gái bình thường, tôi không phát hiện cô ấy có gì không đúng." Trương Dịch nhịn không được giải thích một câu, "Nếu như tôi không bị bắt thì Tiểu Thúy căn bản sẽ không gả vào Lưu gia."
....
Những thí sinh cao điểm này có phải đều là điểm cao năng lực kém không vậy!
Ngô Bất Lạc tưởng chừng sắp phát điên.
"Các người hoàn toàn nhầm lẫn nhân quả rồi cha à." Tình thế cấp bách, Ngô Bất Lạc ngay cả lời taobao* cũng nói ra, "Chúng ta không phải đang trải qua sự kiện, mà là cảnh tượng tái hiện! Mọi chuyện ở Lưu gia đều là sự thật lúc trước đã từng xảy ra, mặc kệ chúng ta làm gì đi nữa, phương hướng đại thể cũng sẽ không thay đổi, Tiểu Thúy nhất định phải gả vào Lưu gia! Nhưng bây giờ, không còn nghi ngờ gì nữa, chúng ta đánh ra ẩn cục** mức độ khó nhất."
*nguyên văn là đào bảo khang: cái này mình không rõ, lên baidu thì nó bảo cái này do fan Châu Bút Sướng khởi sướng, hình như là kiểu khi nói thêm mấy chữ buồn nôn đằng sau khiến người khác thấy khó chịu thì phải, lướt bình luận thì thấy các bạn Trung rất ghét kiểu như thế. Ai biết cái này thì comment bảo tui với, cảm ơn nhiều.
**ẩn cục: hoàn cảnh ẩn giấu.
(editor: đám NBL chơi game bình thường không thích cơ, cứ thích mở ra hình thức khó khăn để qua ải)
Mộc Sơ Nhất, Trương Dịch thậm chí là A La đều quên, bọn họ không phải đang giải quyết sự kiện linh dị mà đang trải qua sự kiện linh dị tái hiện.
Đương nhiên, một chút việc nhỏ râu ria có thể bị bọn họ cải biến. Nhưng không thể nghi ngờ, toàn bộ cuộc thi vẫn còn tiếp tục, cảnh tượng tái hiện lần này chắc chắn đã chệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Hạ nhân Lưu gia đã hoàn toàn mất khống chế.
Bọn họ sẽ không đau không chết, tại một nơi âm khí nặng như Lưu gia, sức mạnh sẽ càng lớn, hơn nữa sẽ theo thời gian trôi qua càng ngày càng mạnh, ngược lại, mấy thí sinh bọn họ sẽ càng ngày càng yếu.
...Như vậy còn chơi thế nào được?
Ngô Bất Lạc cảm thấy mình bị mấy ông tướng này hố chết rồi.
Đám hạ nhân Lưu gia nguyên bản vô cùng hỗn loạn, chỉ bị động công kích nhóm người Ngô Bất Lạc, nhưng dần dần có chút biến hóa mới.
Mộc Sơ Nhất cảm giác được sức lực của những hạ nhân này rõ ràng trở nên lớn hơn.
Lúc hắn đang giải quyết một người, những hạ nhân khác còn biết hợp thành một đoàn vây khốn hắn.
Đám gia hỏa này vừa rồi có thông minh như vậy sao?
"Không tốt, cô ta đến rồi." Sở Nhạc nhanh chóng thầm dặn dò Ngô Bất Lạc, "Đợi lát nữa cậu trốn đằng sau tôi, cố gắng đừng để cô ta trông thấy cậu, hiểu chưa?"
Ngô Bất Lạc nắm lấy tay Sở Nhạc, gật đầu lia lịa, không hề có chút cốt khí nào đáng nói.
Cốt khí có ăn được không, hắn chính là không có bản lĩnh, rất tự mình biết mình.
Trên không trung, Tiểu Thúy mặc giá y sắc mặt âm trầm, lẳng lặng nhìn phía dưới.
"...Chẳng lẽ ngay từ đầu cậu đã nghi ngờ Tiểu Thúy rồi?" Trông thấy cảnh như vậy, Trương Dịch rốt cuộc không thể tiếp tục lừa mình dối người.
Tiểu Thúy, mới là Quỷ nương tử chân chính.
Mọi thứ bọn họ trải qua đều nằm trong ký ức của Tiểu Thúy.
"Đương nhiên." Ngô Bất Lạc tranh thủ trả lời vấn đề của Trương Dịch, thuận tiện hưởng thụ ánh mắt kính nể không thôi của Trương Dịch và Mộc Sơ Nhất.
Sở Nhạc phát giác Ngô Bất Lạc nắm tay hắn chặt hơn một chút.
Nội tâm Ngô Bất Lạc điên cuồng rơi nước mắt.
Hắn là bị người thích đến sợ hãi.
Vào lần đầu tiên Tiểu Thúy gọn gàng dứt khoát bày tỏ thích hắn thì hắn đã biết Tiểu Thúy không đơn giản.
Nhưng...Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tiểu Thúy chính là Quỷ nương tử a a a a!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thúy là Quỷ nương tử, không phải Tạ Bán Loan.
Mọi người đến cùng có bao nhiêu hi vọng Tạ Bán Loan bị Lưu lão gia cưỡng gian ahahahaha! Mọi người có thù lớn đến mức nào! Tạ Bán Loan nếu là Tiểu Thúy, coi như không thể thi Âm quan cũng sẽ giết chết tất cả mọi người.
PS:
Mọi người là tự động dẫn vào, quên đây là cảnh tượng tái hiện, không phải đương trường phát sinh.
Nếu như bỏ đi nhân tố thí sinh thì rất đơn giản dễ hiểu.
Tân nương thứ tám mang thai đã chết, tân nương thứ chín là Tiểu Thúy. Ngô Bất Lạc chưa từng xuất hiện, Quỷ nương tử coi trọng thân thể Tiểu Thúy, chính là như vậy, vô cùng đơn giản thô bạo.
Cụ thể thì chờ cuối cùng rồi nói.
Tạ Bán Loan từng ra sân rồi, nhưng hắn tương đối thảm...