Người bình thường không tốt không xấu, bọn họ là chiếm đa số trong cuộc sống của Ngô Bất Lạc. Đối đãi Ngô Bất Lạc giống như người bình thường, cho dù dáng dấp Ngô Bất Lạc đẹp hơn nữa, dưới cái nhìn của bọn họ cũng chỉ sinh ra cảm giác "Đây là soái ca, đáng tiếc không phải khẩu vị của mình", quan hệ với Ngô Bất Lạc không xa không gần, cùng lắm là bạn nhậu.
Cuối cùng chính là người tốt. Trong mắt những người bản tính chính trực này, Ngô Bất Lạc mãi mãi giống như người qua đường Giáp, tuyệt đối không gây cho họ ấn tượng khắc sâu. Sau khi Ngô Bất Lạc bắt được những tên khốn nạn kia đều sẽ giao cho cảnh sát, nhưng đa số cảnh sát dù lần nữa ngồi đối mặt Ngô Bất Lạc, e là còn phải suy nghĩ một chút mới có thể nhớ lại Ngô Bất Lạc là người nào.
Tựa như A La, lúc trước đoạt đề thi rõ ràng cả Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc đều ở đó, nhưng trong trí nhớ A La, người khắc sâu ấn tượng chỉ có Sở Nhạc, mà không phải Ngô Bất Lạc.
Trải qua mấy ngày ở chung, Ngô Bất Lạc cực kì chắc chắn Vương Dã và Lăng Tiếu đều là người chính trực, chỉ có ở nơi thể chất bị áp chế này bọn họ mới thân cận Ngô Bất Lạc. Đợi đến khi ra ngoài, quãng thời gian này sẽ chân chính biến thành hồi ức.
Mà Mộc Sơ Nhất tâm trí gần như là trẻ con, bản thân nửa người nửa quỷ, nên miễn cường quy vào loại thứ hai.
"Cậu quen là được rồi." Sở Nhạc nhìn không quen Vương Dã và Lăng Tiếu, hiển nhiên thích bọn họ cách Ngô Bất Lạc càng xa càng tốt.
"Thật ra cũng quen rồi." Ngô Bất Lạc than thở xong, nhanh chóng thu thập tâm tình.
Chờ đến lúc các thí sinh nhịn không được đều đi lên trao đổi, hiện trường chỉ còn lại mấy người.
Trong thế giới Quỷ nương tử cũng là đám bọn họ lưu lại sau cùng.
Những thí sinh khác biết khoảng cách giữa họ và mấy đại lão này, cho nên ngoan ngoãn rời đi sớm.
Bây giờ lại chỉ còn mấy người bọn họ.
"Tôi rất tò mò." Tạ Bán Loan dẫn đầu phá vỡ yên lặng, ánh mắt một mực đặt trên người Ngô Bất Lạc, "Kỳ hạn ba tháng đã đến, cậu hoàn toàn có thể là người đầu tiên rời đi, vì sao vẫn ở lại chỗ này?"
"Tại sao tôi phải nói cho anh biết?" Ngô Bất Lạc cảm thấy hơi buồn cười, "Tôi thích làm người cuối cùng, có vấn đề gì?"
"Cái này đương nhiên không có vấn đề." Tạ Bán Loan cười một tiếng, "Vậy tôi cũng lưu lại cuối cùng mới đi được rồi."
Đấu thêm giờ lần này không có đồ ngốc.
Dù là Trương Dịch biểu hiện bình thường trong thế giới Quỷ nương tử, cũng biết đầu óc mình không linh hoạt như những người này, dứt khoát thành thật đi theo đám bọn họ cùng húp canh. Ngô Bất Lạc bọn họ không đi thì hắn tuyệt đối sẽ không đi.
Ngô Bất Lạc quả thực bị tức đến bật cười.
Mấy tên này chính là cảm thấy Ngô Bất Lạc nhất định phát hiện gì đó, bọn họ mặc dù không biết, nhưng không có nghĩa họ không thể mặt dày mày dạn lưu lại.
Nói thật, đống pháp khí trao đổi được từ Xứng bà bà kia, bọn họ nhìn không vừa mắt.
"Lòng tham không đáy rắn nuốt voi." Ngô Bất Lạc khinh bỉ nhìn bọn họ, "Mấy người hiện tại đi trao đổi còn có thể lấy được pháp khí, chờ tôi rút củi dưới đáy nồi xong, mấy người gì cũng không có được."
"Cậu quả nhiên biết thứ chúng tôi không biết." A La gật đầu quả quyết, "Đã như vậy, tôi hỏi Ngô tiên sinh một câu, cậu chắc chắn tôi không lấy được thứ cậu muốn sao?"
"Tôi rất chắc chắn." Ngô Bất Lạc khẳng định nói, "Đồ tốt nhất định không đủ chia, người có thể lấy được chỉ có tôi mà thôi."
"Được." A La lẳng lặng nhìn Ngô Bất Lạc một chút, tiến lên phía trước, đưa chìa khóa của mình cho Xứng bà bà, "Tôi muốn trao đổi."
Rất rõ ràng, A La tin Ngô Bất Lạc.
Vẻ mặt Ngô Bất Lạc nhìn A La lập tức tốt hơn nhiều. So sánh với Tạ Bán Loan, A La, người đoạt đề thi với hắn, quả thực chính là thiên sứ!
Sở Nhạc ha ha một tiếng, thò tay véo Ngô Bất Lạc một cái, "Đừng nhìn, nhìn nữa người ta cũng không có quan hệ gì với cậu."
"Năm cân một lạng." Đôi mắt Xứng bà bà sáng lên, "Ngươi có thể lấy đi một cái rương vàng!"
Đây là cái rương vàng đầu tiên được mở ra.
A La mở rương, lấy được một pháp trượng.
Chất lượng pháp trượng này so với trước đó mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
"Không tệ nha." Tròng mắt Trương Dịch đảo đi đảo lại trên pháp trượng, nếu trong rương vàng là pháp khí trình độ này, hắn trao đổi một lần hình như cũng không mất gì.
Tạ Bán Loan không ngờ người đầu tiên đi lên phá đám chính là A La. Chỉ là ngại thực lực A La nên không tiện ngăn lại.
Sau khi A La đi lên, Trương Dịch chần chờ một lát cũng đi trao đổi, hắn cũng nhận được một rương vàng, mở ra được một thứ tốt.
Tiếp theo là Mộc Sơ Nhất.
"Thôi, cậu có thể lấy được cái gì là bản lĩnh của cậu, bản vương không phải người thích hoành đao đoạt ái." Mộc Sơ Nhất hừ một tiếng, tương tự mở cái rương vàng rồi rời khỏi.
Bây giờ hiện trường chỉ còn ba người Ngô Bất Lạc, Sở Nhạc và Tạ Bán Loan.
"Tạ tiên sinh không đi lên trao đổi à?" Ngô Bất Lạc dò hỏi.
"Không cần." Tạ Bán Loan mỉm cười cự tuyệt đề nghị của Ngô Bất Lạc, "Có thể ở cạnh cậu lâu thêm một chút quan trọng hơn trao đổi pháp khí nhiều."
Ngô Bất Lạc yên lặng nhìn hắn, không hề cảm động.
Ba.
Sở Nhạc vỗ tay, thấy Ngô Bất Lạc và Tạ Bán Loan nhìn về phía mình, lúc này mới không chút hoang mang nói, "Ngại quá, vừa rồi có con muỗi vo ve, tôi vỗ một phát."
"Bất Lạc, nếu Tạ tiên sinh tình nguyện không lấy pháp khí cũng phải thỏa mãn lòng hiếu kì, chúng ta thỏa mãn hắn đi." Sở Nhạc giọng điệu thân mật, lúc nói chuyện nhìn thẳng Tạ Bán Loan.
Tạ Bán Loan cố gắng duy trì nụ cười.
Ngô Bất Lạc xoa xoa cánh tay, luôn cảm thấy không khí có hơi lạnh, có lẽ hắn mặc ít quần áo.
Được rồi, không thể tiếp tục dông dài với Tạ Bán Loan, hắn đã không muốn đi thì tùy hắn vậy.
Ngô Bất Lạc đi về phía Xứng bà bà.
Lúc Xứng bà bà đối mặt với Ngô Bất Lạc và đối mặt những người khác vẫn có chút khác biệt, dù sao Ngô Bất Lạc là người đầu tiên tìm được bà ta. Hiện tại Ngô Bất Lạc cho bà ta cảm giác nguy cơ.
"Sao thế, Xứng bà bà không mời tôi trao đổi sao?" Ngô Bất Lạc lấy chìa khóa của mình ra, mỉm cười nhìn Xứng bà bà nói.
Xứng bà bà cảnh giác nhìn Ngô Bất Lạc, nhưng thấy chìa khóa trong tay Ngô Bất Lạc vẫn nhịn không được vươn tay ra.
Bà ta lấy cái cân ra, đặt chìa khóa lên.
"Chìa khóa này nặng sáu cân ba lạng, có thể đổi lấy..."
"Chờ đã." Ngô Bất Lạc đưa tay ngăn cản Xứng bà bà, "Xứng bà bà, tôi cảm thấy cái cân này không chính xác, có thể đổi một cái khác không?"
Sắc mặt Xứng bà bà nháy mắt khó coi, có điều mồm mép vững vàng, "Ta không hiểu ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Loại quả cân của cái cân nhỏ này hiện tại rất khó gặp." Ngô Bất Lạc đưa tay định sờ quả cân trong tay Xứng bà bà, "Cái cân như này thực ra rất dễ động tay động chân, chỉ cần quả cân không chính xác, thiếu cân thiếu lạng là chuyện bình thường."
Ngay khi tay Ngô Bất Lạc sắp đụng vào quả cân, Xứng bà bà đột nhiên lui về sau.
"Ngươi đã không nguyện ý trao đổi, cũng không cần nhiều lời." Xứng bà bà lạnh lùng nhìn Ngô Bất Lạc.
"Bà bà không cần phải vội, tôi thật tâm muốn trao đổi." Ngô Bất Lạc cười một tiếng, "Sở Nhạc, anh có thể giúp tôi chặn lại trước không?"
"Đương nhiên." Sở Nhạc thị uy nhìn Tạ Bán Loan, bay đến sau lưng Xứng bà bà, chặn đường đi của bà ta.
Trong lòng Tạ Bán Loan đoán được chút gì đó, nhưng bây giờ không tiện động thủ, đành phải chủ động chặn lại một con đường khác.
"Bà bà, những pháp khí trong rương kia chẳng qua chỉ là phàm phẩm, tôi thực sự không vừa mắt." Ngô Bất Lạc mỉm cười nói, "Tôi muốn một cái cân, có thể trao đổi chứ hả?"
Xứng bà bà nắm chặt cái cân trong tay.
"Thế giới này thật kì lạ. Ngoại trừ những thôn dân bên ngoài, tôi chưa từng gặp qua người khác. Thú vị là, những thôn dân này ai cũng không ngoại lệ, tất cả đều là tội phạm ở nhân gian, người như bọn họ ở đâu cũng còn nhiều, rất nhiều, hà cớ gì đem bọn họ đến một nơi thế này đây? Bọn họ lại không có bản lĩnh đặc biệt gì, sao cần phiền bà lần lượt thu phí bảo hộ chứ?" Ngô Bất Lạc vừa nói vừa quan sát sắc mặt Xứng bà bà, thấy biểu tình Xứng bà bà càng ngày càng khó coi, cảm giác thành tựu trong lòng cũng càng ngày càng nhiều.
"Cái viện kia cũng có chỗ kì quái, thí sinh bọn tôi rõ ràng đều ở cùng một nơi nhưng lại nhìn không thấy sờ không được lẫn nhau. Bụng quái thú lại nối liền với gian phòng lần đầu chúng tôi xuất hiện, mà bà rõ ràng ở bên ngoài nhưng lại xuất hiện ở đây. Quái thú với bà vốn là cùng một bọn, chỉ là một kẻ vai chính diện một kẻ vai phản diện, lừa gạt những người đến đây dâng ra tất cả mọi thứ."
Xứng bà bà muốn quay người chạy trốn, nhưng Sở Nhạc và Tạ Bán Loan sao có thể cho phép bà ta chạy?
"Trước khi tới đây, giám khảo đã nói nơi này có pháp khí. Các thí sinh khác cho rằng pháp khí chính là những cái rương trước mặt này, có điều như vậy giám khảo không khỏi quá tốt rồi. Hóa ra pháp khí lại là mỗi người một cái?" Ngô Bất Lạc đánh chết cũng không tin, cả đám giám khảo Địa Phủ rõ ràng rất nghèo, thực sự có chuyện tốt thế sao chính bọn họ không tới lấy mà để cho đám thí sinh?
"Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ có một lý do có thể giải thích tất cả." Ngô Bất Lạc cười lạnh nói, "Chúng ta đang ở trong một cái lò luyện cực lớn, quái thú cũng vậy, Xứng bà bà cũng thế, chẳng qua chỉ là lửa trong lò, thúc đẩy những thí sinh bọn tôi thậm chí là linh hồn khác ngoan ngoãn thiêu đốt mọi thứ mà thôi. Chỉ có máu và linh hồn tràn đầy dục vọng mới là vật liệu rèn đúc pháp khí tốt nhất Địa Phủ. Mà căn phòng nhỏ xuất hiện chìa khóa kia, là lối ra cũng là cửa vào."
"WoW, phải thêm điểm." Giám khảo trước màn hình thấy Ngô Bất Lạc chém đinh chặt sắt nói ra đáp án, nhịn không được đánh vào phiếu một dấu tích.
Ngô Bất Lạc ngoại trừ đạo pháp có hơi kém cỏi, các mục khác gần như đều max điểm.
"Nếu Ngô Bất Lạc có thể lên làm Âm quan, nhất định rất thú vị." Một giám khảo nữ cười hắc hắc, "Mỗi ngày đều thăm dò trong ngoài ranh giới cuối cùng, thật thú vị."
"...Thú vị cái gì, không phải chỉ là bắt thí sinh ngủ cùng nữ quỷ à?" Một giám khảo liếc mắt, "Tôi suýt nữa thì tưởng sắp trình diễn 18+, ngủ cùng nữ quỷ, mệt hắn nghĩ ra được!"
Những giám khảo này toàn là bị Hắc Bạch Vô Thường kéo qua chấm điểm cho thí sinh.
Trong màn hình trước mặt giám khảo trình chiếu không phải gian phòng gì hết, mà là một cái lò luyện cực lớn, lò luyện hơn trăm tầng trùng điệp lít nha lít nhít, mà đám người Ngô Bất Lạc đang ở tầng thứ ba đếm từ dưới lên.
Hắc Vô Thường Tề Ngọc nhìn biểu hiện của Ngô Bất Lạc, vẻ mặt hơi hơi hài lòng.
Không nghĩ tới cuối cùng người nhìn rõ ràng nhất không phải A La, không phải Tạ Bán Loan, cũng không phải Sở Nhạc cao thâm khó dò, mà là Ngô Bất Lạc!
Thực lực Ngô Bất Lạc mặc dù không ổn, nhưng rất am hiểu tá lực đả lực, trong thế giới bị phong ấn sức mạnh này hầu như không ai có thể ngăn cản.
"Chìa khóa của tôi không cần mở mấy cái rương kia." Ngô Bất Lạc từng bước áp sát, trong ánh mắt hoảng sợ của Xứng bà bà, đem chìa khóa đâm vào khe hở đầu lâu, "Cái cân này của bà, tôi muốn!"
Bạch quang to lớn phát ra từ trong quả cân đầu lâu.
Xứng bà bà già nua đã biến mất không thấy tăm hơi, lưu lại tại chỗ một cán cân nghiêng, hai bên không cân bằng, bên trái nặng hơn một chút.
"Minh giới Tây phương có cán cân thẩm phán dùng lông vũ có thể cân ra và bình phán tội ác một người, tác dụng tương tự Nghiệt Kính Đài dưới trướng Tần Quảng Vương. Từ khi Nghiệt Kính Đài ở Địa Phủ chúng ta tự dưng mất tích, không ít đại sư luyện khí Địa Phủ có ý đồ luyện chế pháp khí tương tự lần nữa. Đáng tiếc trên trời dưới đất, pháp khí có thể bình phán linh hồn con người chỉ có Nghiệt Kính Đài và cán cân thẩm phán. Đại sư luyện khí này phỏng theo cán cân thẩm phán luyện ra được "cán cân bất bình", mặc dù uy lực không thể so sánh với cán cân thẩm phán nhưng cũng là một kiện pháp khí thượng giai." Tề Ngọc nhìn Ngô Bất Lạc trong màn ảnh bước tới chỗ cán cân bất bình rồi cầm nó lên, giải thích đơn giản cho các giám khảo xung quanh.
Hắn vốn không nghĩ các thí sinh có thể lấy đi pháp khí quan trọng nhất, lấy được pháp khí trong rương đã không tệ. Không nghĩ tới Ngô Bất Lạc lại cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Không có gì bất ngờ xảy ra, lần này điểm cao nhất chính là cậu ta. Khác lần là người sống sót cuối cùng trong phó bản Quỷ nương tử, lần này Ngô Bất Lạc dựa vào bản lĩnh thực sự.
"Tên kia đã dám trốn thuế lậu thuế, chúng ta dám đưa thí sinh vào, mang đi tác phẩm hắn tâm đắc nhất!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tử thần Anubis cán cân thẩm phán là nguyên gốc của câu chuyện này. Nếu mọi người từng xem « Vua Trò Chơi Yugi-oh» thì biết trong các thần khí ngàn năm có "Chiếc cân ngàn năm", tưởng tượng hình dáng cán cân bất bình phỏng theo nó là ra.
editor: cán cân bất bình, bình này là bằng trong cân bằng, cũng có nghĩa là không công bằng, ở trạng thái bình thường cán cân luôn nghiêng. Khác với cán cân thẩm phán, ở trạng thái bình thường luôn cân bằng, khi thả chiếc lông vũ xuống nếu có tội thì cán cân sẽ nghiêng đi.