Không Tin Tà

Quyển 1 - Chương 67: Mộ Phán quan (10)



Đồ ăn đến miệng còn có thể bay mất?

Vu sơn Thập quỷ lau lau mắt, dường như không dám tin, nhưng vẫn chửi rủa một câu.

"Vừa rồi đạo sĩ này lấy ra vật gì vậy?"

"Không biết, có phải loại bùa chú nào đó mới ra không?"

"Đáng hận, làm sao bây giờ? Vừa rồi vì bắt đạo sĩ này, ta dùng không ít sức, lại đói hơn rồi. Đại ca, ta có thể ăn một ngón tay của Bát đệ trước không?"

"Không được!"

Vu sơn Thập quỷ lại ầm ĩ.

Ngô Bất Lạc hơi kinh ngạc với những gì bọn chúng nói, hóa ra mấy con quỷ này không biết chuẩn khảo chứng. Nhìn bộ dạng bọn chúng, có vẻ cũng không biết về cuộc thi Âm quan.

Nếu vậy có cách có thể lợi dụng được.

Ngô Bất Lạc lúc này chỉ có thể chôn chặt ý nghĩ trong lòng, chờ đến thời cơ thích hợp mới báo mối thù này.

"Có một đạo sĩ thì sẽ có hai ba bốn, các ngươi vội cái gì? Tiếp tục đi là được rồi." Quỷ tóc xanh quát, "Còn ngươi, đừng cho rằng ta không biết ngươi có ý định ăn vụng. Mỗi lần ăn trước kia, ngươi đều là kẻ ăn vụng. Nếu như bị ta phát hiện ngươi ăn vụng, ta sẽ ăn ngươi đầu tiên."

Có thích Ngô Bất Lạc sâu nặng đến đâu, cũng không sánh bằng mạng của mình.

Con quỷ định ăn vụng rụt đầu, không dám nói gì.

Vu sơn Thập quỷ muốn tìm người dễ dàng hơn người muốn tìm quỷ nhiều. Dù sao dùng mũi của Ngô Bất Lạc không ngửi ra mùi vị thịt người gì đó.

Cứ thế vừa đi vừa nghỉ một hồi lâu, cuối cùng lại có mục tiêu.

"A? Sao đột nhiên xuất hiện nhiều Bát đệ thế? Nếu vậy, ta ăn một chắc không sao đâu." Nói xong, một con quỷ lao về phía một người, sau đó bị một con khác một cước đá văng, "Ta đã sớm nói, cái tên nhà người nhớ ăn không nhớ đánh, dễ dàng trúng huyễn thuật của người khác như vậy, quá làm mất mặt Vu sơn Thập quỷ chúng ta!"

Con quỷ bị đá ngã xuống đất, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn, chỉ là giọng điệu vẫn mang chút tiếc nuối, "Cái gì chứ, hóa ra là huyễn thuật, ta biết mà nào có chuyện tốt như vậy."

Ngô Bất Lạc nghe thấy hai chữ huyễn thuật, lập tức liền biết Vu sơn Thập quỷ tìm được người nào.

"Huyễn thuật sư, ta muốn." Ngô Bất Lạc rốt cuộc mở miếng nói một câu.

Vu sơn Thập quỷ nghe thấy Ngô Bất Lạc muốn cái gì, tâm tình lập tức kích động.

Từ sau khi Bát đệ tỉnh lại cơ bản đều không nói gì, mặc dù muốn ăn Bát đệ, nhưng trước khi ăn, bọn chúng vẫn hi vọng Bát đệ có thể hơi khôi phục một chút.

Đương nhiên, khôi phục hoàn toàn càng tốt. Đến lúc đó ăn trước một cánh tay Bát đệ, rồi cho Bát đệ ăn thịt người, để cánh tay Bát đệ mọc lại, như vậy có thể ở cùng Bát đệ thật dài lâu.

Nghĩ tới đã cảm thấy kích động!

"Không nghe Bát đệ nói muốn huyễn thuật sư này à? Nhanh, nhanh đi bắt tên huyễn thuật sư ra đây."

"Vâng vâng vâng, chúng ta lập tức động thủ. Hắc hắc, Bát đệ, Ngũ ca ngươi nhất định bắt người tới cho ngươi, ngươi muốn ăn thế nào cũng được." Một con quỷ mỉm cười xoa tay, "Bát đệ, ta mới là kẻ thích ngươi nhất a."

Ngô Bất Lạc vẫn duy trì dáng vẻ trước đó, "Huyễn thuật sư."

"Được được được, bắt cho ngươi."

Vu sơn Thập quỷ càng thêm kích động, không thấy Bát đệ nhấn mạnh đến lần thứ hai rồi sao? Cái tên huyễn thuật sư này cho dù trốn dưới đất, bọn chúng cũng nhất định đào ra cho Bát đệ!

Huyễn thuật sư trốn trong bóng tối nghe thấy mấy con quỷ thương lượng làm sao ăn mình, giận không chỗ phát tiết. Cố tình hiện tại bên cạnh hắn không có ai giúp đỡ, chỉ dựa vào mỗi huyễn thuật căn bản không thể nào chống lại được đám quỷ này.

Đáng ghét, quỷ lợi hại như vậy sao thoáng cái đã thoát ra nhiều thế?

Đáng sợ nhất là, những con quỷ này hầu như không bị huyễn thuật của hắn ảnh hưởng!

Lẽ nào lại vậy, hắn không bị đám thí sinh bắt về Địa Phủ lĩnh công, mà lại không hiểu kiểu gì chết trong tay một đống quỷ thế này?

Huyễn thuật sư đang âm thầm cảm thán bản thân xui xẻo, không phát hiện một con quỷ đã lặng lẽ đến sau lưng hắn.

"Bát đệ, ta tìm được huyễn thuật sư ngươi muốn rồi!"

Con quỷ kia vui vẻ kêu lên.

Huyễn Thuật Sư lập tức co cẳng chạy.

Thế nhưng tốc độ của hắn sao có thể nhanh hơn những con quỷ này?

Tại lúc huyễn thuật sư chạy trốn, mấy con quỷ khác phân biệt chặn đường đi bốn phía của hắn, chậm rãi co lại thành một vòng vây vây khốn hắn.

Cuối cùng, quỷ tóc xanh ra tay, thuần thục bẻ gãy tay thanh niên huyễn thuật sư trước, xác định đối phương không còn năng lực phản kháng mới đem người xách tới trước mặt Ngô Bất Lạc.

Lại nói, trước đó Ngô Bất Lạc cũng từng ngầm giao thủ với huyễn thuật sư này, đáng tiếc vẫn chưa từng gặp mặt. Không nghĩ tới lần đầu tiên chính thức gặp nhau lại là dưới tình huống như vậy.

Nói một cách công bằng, dáng dấp huyễn thuật sư này rất khá. Tách ra nhìn, ngũ quan hắn cũng không phải rất xuất sắc, nhưng cũng có thể bởi vì hắn là huyễn thuật sư, cả người nhìn qua khiến người ta cảm thấy an tâm không ít, làm người khác cảm thấy hắn đẹp mắt hơn.

Hiện tại, hai tay huyễn thuật sư vô lực rũ xuống hai bên, cả người căm hận nhìn chằm chằm về phía Ngô Bất Lạc, "Đám yêu quái các người chớ đắc ý, chị gái tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!"

*vì mấy con quỷ này chưa từng tiếp xúc thế giới hiện đại nên tui vẫn để xưng hô ta ngươi và từ ngữ hán việt nhé.

"Oa, ngươi còn có tỷ tỷ à." Một con quỷ nghe thấy lời này, nước bọt chảy càng nhiều hơn, "Nhìn ngươi da mịn thịt mềm, tỷ tỷ chắc chắn cũng không kém, đến lúc đó một đứa nướng, một đứa nấu, hương vị sẽ càng ngon hơn. Hắc hắc, tim và não của bọn nó đều cho Bát đệ ăn hết."

"Nói không sai, con người cái khác không giỏi, nhưng có thể sinh. Món ngon nhất vẫn là đám nam nhân, nhất là thanh niên, thịt không mỡ không nhão, xương cốt lại rất dẻo dai. Quan trọng nhất là, tim đám nam nhân luôn đen hơn nữ nhân, càng phù hợp với khẩu vị chúng ta. Những nữ nhân kia đều ăn không ngon, thịt trên người đều mềm nhũn, không xương, hơn nữa trên người luôn có các loại thuốc bột, dùng dao cạo đều cạo không sạch. Đặc biệt là mấy nữ nhân da trắng bạch, trên người hầu như đều là chì, nhất định là muốn độc chết chúng ta!"

...Thuốc bột các người nói chắc là chỉ son phấn đi.

Từ cổ chí kim, phụ nữ có điều kiện thích trang điểm chưa từng thay đổi. Phấn son trước kia quả thực chứa khá nhiều chì.

Nói như vậy, phụ nữ trắng trắng thích trang điểm là bọn mi không thích ăn đúng không?

Thế chắc bọn mi đến nhân gian chỉ có thể ăn mấy tên lưu manh, nói không chừng có thể vì tỉ lệ nam nữ mất cân bằng làm ra cống hiến to lớn.

Ngô Bất Lạc vẫn còn tâm tư ở chỗ này phun tào, nhưng huyễn thuật sư trẻ tuổi khó mà nhịn, "Đám yêu quái các người mau cút!"

"Đại ca, hắn bảo chúng ta cút?"

"A, chúng ta ngược lại có thể bỏ hắn vào chảo dầu lăn lăn. Năm đó lão đầu Phán quan chẳng phải phán quyết chúng ta xuống chảo dầu sao? Ha ha ha, đáng tiếc chảo dầu lật, nhắc tới may mà con người nội chiến, nếu không chúng ta không có ngày tháng dễ chịu như hiện tại đâu!"

"Bát đệ, ngươi xem ngươi muốn ăn bộ phận nào trước?" Con quỷ xách theo huyễn thuật sư duỗi ngón tay ra, móng tay phía trên có hơn phân nửa dài bằng bàn tay, nhìn vừa đen vừa bẩn.

Cái này cmn dính vào một tí đều hết đói luôn được chứ?

"Không ăn, giữ lại chơi." Ngô Bất Lạc lắc đầu, "Cũng không cho phép các ngươi ăn."

"Nhưng mà Bát đệ...Ngươi không bọn ta ăn hắn, bọn ta lại không thể ăn ngươi, bọn ta rất đói." Một con quỷ buồn bực nói.

Đương nhiên, nếu Bát đệ đồng ý để bọn hắn ăn một miếng, bọn hắn hoàn toàn có thể không ăn gì suốt mấy năm tới.

Thật là kì lạ, trước kia ở cùng Bát đệ nhiều năm như vậy, sao lại không cảm thấy Bát đệ hấp dẫn như vậy nhỉ? Hay là bọn hắn bị trấn áp lấy quá nên khẩu vị thay đổi rồi?

"Hắn còn có đàn em." Ngô Bất Lạc chỉ vào thanh niên nói, "Đám đàn em các ngươi cứ việc ăn."

Dù sao cũng là Nghịch Âm Minh, ăn thì ăn thôi.

"A a, ý Bát đệ là đem hắn làm mồi nhử, lừa gạt thêm nhiều người tới. Trời ạ, Bát đệ, sao ngươi đột nhiên thông minh vậy chứ?"

"Bát đệ, ta có thể hôn ngươi một phát không?"

...Người tôi thối như thế mà các người vẫn muốn hôn tôi?

Mình được hay không được hoan nghênh thật sự chẳng liên quan gì đến mặt mình. Đến tận lúc này, Ngô Bất Lạc rốt cuộc hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ "hủy dung".

Mình hủy dung, người khác cũng không chê, nhưng chính mình sẽ ghét bỏ. Đã như vậy, mình vẫn nên giữ lại đi.

Nhìn xem, trên mặt huyễn thuật sư này đều là ghét bỏ!

Ngô Bất Lạc không để ý tới con quỷ này, không tiếp tục nói nữa.

"Được rồi, nhịn một chút, chờ sau này chúng ta tìm được nguyên liệu nấu ăn thích hợp lại ăn Bát đệ." Một con quỷ khác khuyên nhủ.

Huyễn thuật sư này đã không thể ăn, cũng chỉ có thể trói lại.

Cũng may một con quỷ tóc rất dài, lại còn có thể không ngừng dài ra, có thể trói chặt huyễn thuật sư này, nắm tóc một đầu kéo đi.

Một bên khác.

Yêu ma quỷ quái bị nhốt trong mộ Phán quan hầu như đều được thả ra.

Có ít người vì lòng tham đi lấy pháp khí, pháp khí còn chưa cầm nóng tay đã bị những quỷ quái kia công kích. Số may, thông minh còn biết xóa tên chạy trốn, những kẻ cứng rắn chống đỡ, có thực lực không những có thể đào thoát, đôi khi còn có thể phản sát nhưng càng nhiều là trọng thương, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn xóa tên mà chạy.

Hết cách rồi, đám ngu xuẩn kia đều bị đào thải gần hết, có thể lưu lại nơi này cơ bản không có mấy ai ngu xuẩn.

Nếu Ngô Bất Lạc mở thiên nhãn thì sẽ phát hiện, dù cũng là yêu ma quỷ quái, nhưng Vu sơn Thập quỷ hắn thả ra không giống quỷ quái người khác thả ra.

Phần lớn ma quỷ bị trấn áp nhiều năm như vậy, lực công kích hầu như đều giảm đi rất nhiều. Một số quỷ cho dù đánh lén thành công thì sau mấy lần công kích thể lực cũng không chống đỡ nổi. Giống Vu sơn Thập quỷ quả thực không có mấy.

Theo tình huống ngày càng hỏng bét trong mộ Phán quan, thí sinh còn lưu lại cũng ngày càng ít. Các thí sinh ít ra còn có chuẩn khảo chứng để thoát thân, nhưng đám người Nghịch Âm Minh thì không được như thế.

"Lộ hết rồi kìa. A, ta nhớ trước đây từng gặp qua đứa bé gái này rồi. Không ngờ bây giờ nó lại nhỏ yếu như vậy nha." Vu sơn Thập quỷ không được ăn gì, tâm tình tự nhiên rất tệ.

Mộ Phán quan rất lớn, tỉ lệ tìm được người sống tương đối nhỏ, nhưng quỷ quái linh tinh lại khá nhiều.

Không phải sao, trước mặt bọn họ mới xuất hiện một con tiểu quỷ, thân hình khoảng bảy tám tuổi, khuôn mặt lại như bảy tám chục tuổi, lúc nó nhìn thấy Ngô Bất Lạc thì hai mắt sáng lên, muốn bổ nhào tới liền bị quỷ tóc đỏ bắt được.

"Ha ha, nàng thế mà cũng dám có ý đồ với Bát đệ? Đại ca, ta ăn trước nha." Nói xong, quỷ tóc đỏ vo viên nữ quỷ thành một cục, nhét vào miệng.

"Chờ chút." Một con quỷ khác chậm chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ quỷ bị đệ đệ ăn.

Hắn cũng muốn chia một nửa.

"Cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút." Quỷ tóc đỏ vỗ vỗ bụng mình, thân thể có vẻ khỏe mạnh hơn, "Ài, quá yếu, ta ăn xong cũng không thấy khá hơn bao nhiêu."

Nhưng tràng cảnh này rơi vào trong mắt huyễn thuật sư và Ngô Bất Lạc lại cực kì kinh dị.

Sao có thể?

Cho dù là Quỷ Vương bên ngoài ăn đồng loại cũng không khôi phục nhanh như vậy. Huống chi con quỷ mà Vu sơn Thập quỷ này ăn cũng không lợi hại, sao có thể khôi phục nhanh vậy được?

Năng lực phục hồi thật kinh khủng, chẳng trách bọn chúng bị trấn áp lâu như thế mà vẫn có được thực lực như vậy.

Trong lòng Ngô Bất Lạc và huyễn thuật sư đều cực kì kinh hãi, nhưng vẫn không hề lộ ra bất cứ cảm xúc gì.

"Đáng hận, con quỷ kế tiếp đến lượt ta ăn, mỗi người một lần."

"Được được được."

"Cứ quyết định thế đi."

Vu sơn Thập quỷ phân chia xong đồ ăn kế tiếp, rốt cuộc không cãi nhau nữa.

Không biết có phải là do máy hấp dẫn quỷ quái hình người Ngô Bất Lạc ở đây không, nhóm ác quỷ vốn chỉ dự định qua đường, thấy Ngô Bất Lạc một cái liền khóc lóc hô hào nhào lên, nhanh chóng lấp đầy bụng Vu sơn Thập quỷ.

"Kỳ quái, đám quỷ này sao lại chạy tới cho chúng ta ăn?"

"Không biết, chắc là đang làm việc tốt?"

"Ha ha ha, hi vọng đến thêm nhiều nữa, Bát đệ, ngươi thật sự không ăn à?"

"Không ăn!"

"Sao có thể không ăn cơm chứ?" Quỷ tóc xanh chăm chú nhìn Ngô Bất Lạc nói, "Ngươi nhất định phải ăn. Vậy đi, đồ ăn kế tiếp, bọn ta nhét cũng phải nhét xuống cho ngươi."

Nếu Bát đệ một mực không ăn gì, sao họ có thể được ăn Bát đệ?

Ngô Bất Lạc muốn phản kháng, chỉ là mấy con Vu sơn Thập quỷ khác đều đồng ý với ý kiến của quỷ tóc xanh, một chút cũng không cho Ngô Bất Lạc mặt mũi.

Xem ra mình phải sớm động thủ.

Ngô Bất Lạc nhìn huyễn thuật sư bị mình dắt, trong lòng âm thầm suy tính.

Đợi đến lúc Vu sơn Thập quỷ bắt quỷ đến cho hắn, hắn lập tức dùng cán cân bất bình, sau đó bắt tên huyễn thuật sư này dụ những thí sinh khác tới!

Đến khi bọn họ lưỡng bại câu thương chính là thời cơ cho hắn ra tay!

Ngô Bất Lạc sờ cán cân bất bình trên cổ tay, trong lòng âm thầm cầu mong mọi chuyện suôn sẻ, bằng không nếu bản thân vì "ăn quỷ quá no mà chết" thì thật quá mất mặt.

Sở Nhạc gần như lật tung mộ Phán quan, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích Ngô Bất Lạc.

Dù sao Ngô Bất Lạc cũng đang di chuyển, có lẽ lúc Sở Nhạc tới Ngô Bất Lạc vừa đi.

Từ khi Sở Nhạc biến thành thực thể, Ngô Bất Lạc liền trả lại hũ tro cốt cho Sở Nhạc, lấy cớ là không muốn đeo nữa, nặng!

Sở Nhạc một giây cũng không rời khỏi Ngô Bất Lạc, dứt khoát đáp ứng, chờ hắn tìm được cách tốt hơn để trói chặt Ngô Bất Lạc rồi lại nói.

Kết quả của ý nghĩ sai lầm đó chính là hiện tại tìm không thấy Ngô Bất Lạc.

Chết tiệt!

Sở Nhạc cho rằng nhất định là lỗi của Ngô Bất Lạc khi cự tuyệt hắn, nếu không bây giờ hắn đã sớm tìm được người, gặp nhau lần tới nhất định phải bắt Ngô Bất Lạc đeo lại!

Đương nhiên, chức năng của hũ tro cốt có thể dùng được trong mộ Phán quan hay không lại là một vấn đề khác.

Sở Nhạc tiện tay bắt lấy một ác quỷ chạy trốn tứ phía.

Không, nói nó là ác quỷ thật sự là quá vũ nhục ác quỷ. Nó trước kia có thể là thế, nhưng bây giờ đạo sĩ bình thường yếu ớt cũng có thể đánh bại nó.

"A a a a." Ác quỷ nhận ra khí tức cương thi trên người Sở Nhạc, vô cùng kinh hãi.

Có cần xui xẻo vậy không, mới nãy nghe nói Vu sơn Thập quỷ thấy gì ăn đó được thả ra, quay đầu chạy trốn lại đụng phải cương thi?!

Sớm biết trong mộ đáng sợ như thế, nó liền ở nguyên tại chỗ.

"Lá gan ngươi rất lớn." Sở Nhạc cười lạnh nói, "Ta ở chỗ này mà ngươi cũng dám chạy khắp nơi? Tâm tình ta hiện tại không tốt lắm, nói, xảy ra chuyện gì?"

"Đại...Đại nhân tha mạng." Ác quỷ vội vàng cầu xin tha thứ, "Ta nghe nói Vu sơn Thập quỷ ở phía trước, cho nên ta mới chạy."

"Vu sơn Thập quỷ? Chưa từng nghe nói." Sở Nhạc chẳng thèm ngó tới.

"Đại nhân, Vu sơn Thập quỷ là nhân vật năm trăm năm trước rồi. Nghe nói bọn họ khi còn sống là người dị biệt, cùng cha cùng mẹ, cha mẹ không biết ăn gì đó mới sinh ra bọn họ, mặt mũi rất khó nhìn. Chưa đầy ba tuổi thì chết đói. Đáng sợ là, sau khi họ chết đói lại có thể dựa vào ăn người ăn quỷ mà lớn! Lúc trước Hắc Bạch Vô Thường bắt được bọn họ cũng bị cắn mất một miếng thịt!"

"Ồ?" Sở Nhạc cuối cùng cũng có chút hứng thú.

Người bình thường chết là chết, quỷ có thể lớn lên đã ít càng thêm ít.

E rằng cha me đám quỷ kia khi còn sống đã ăn thứ gì không nên ăn mới sinh ra loại quái vật này.

"Vốn Phán quan đã phán xuống vạc dầu, ai ngờ lúc ấy gặp phải Nghịch Âm Minh đến phá rối, Vu sơn Thập quỷ thừa cơ chạy trốn, làm vô số điều ác, thực lực nhanh chóng tăng lên. Về sau Phán quan đích thân ra tay bắt họ lại, vẫn luôn trấn áp ở chỗ sâu nhất trong lăng mộ, do hồn đăng của Phán quan trấn áp. Chỉ là không biết tên trời đánh nào thả bọn họ ra? Hiện tại yêu ma quỷ quái trong mộ Phán quan đều sắp bị bọn họ ăn sạch!"

Sở Nhạc nghe vậy nở nụ cười. Yêu ma quỷ quái phân tán không dễ bắt, nhưng nếu có kẻ tới làm công nhân quét đường, bọn họ chỉ cần đối phó kẻ đó là được rồi.

Xem ra ác quỷ này cũng không biết gì, Sở Nhạc chậm rãi giơ tay lên, định trực tiếp ra một đòn sau cùng.

"Cũng không biết Vu sơn Thập quỷ rốt cuộc dùng pháp bảo gì? Những yêu ma quỷ quái đi ngang qua vừa nhìn thấy bọn họ liền như bị điên nhào lên, cứ như bị ám ấy." Ác quỷ nghĩ mãi không ra, "Loại pháp thuật này thật đáng sợ, ta nhất định phải tránh đi."

"Ngươi vừa nói những quỷ quái kia thi nhau nhào lên?" Sở Nhạc không chút biến sắc, "Ngươi nói là thật?"

"Đương nhiên là thật, vô cùng tà môn!"

Rất tốt, theo hắn biết, có thể làm được điều này chỉ có một người.

Vu sơn Thập quỷ?

Ngô Bất Lạc tìm cho mình một bắp đùi lớn nhỉ! Hắn còn đang ở đây ngu ngốc tìm Ngô Bất Lạc cơ đấy?

"Bát đệ, ta cảm giác lại có người đến đây, nấc." Quỷ tóc đỏ vỗ vỗ bụng ợ một cái, lâu lắm rồi không ăn no như vậy, những con quỷ kia đúng là vội vã chạy tới làm đồ ăn nha!

Nếu ngày nào cũng có thể ăn như thế thật là tốt.

Hiện tại mấy huynh đệ bọn hắn đều ăn no cả rồi, duy chỉ có Ngô Bất Lạc không ăn một tí gì.

Như vậy sao được?

Kế tiếp nhất định phải cho Bát đệ bồi bổ thân thể, tốt nhất là bổ đến trắng trẻo mềm mịn béo mập, tới lúc đó dùng lửa nướng, mỡ chảy xèo xèo.

Không tốt, nghĩ đến lại cảm thấy đói bụng.

Ngô Bất Lạc đi chậm rãi bên cạnh huyễn thuật sư, định cùng cậu ta lập kế hoạch, có người phối hợp xác xuất thành công mới cao!

"Ha ha ha, đến rồi, Bát đệ, ngươi chờ." Quỷ tóc vàng xoa xoa tay, vô cùng kích động, cuối cùng cũng đến phiên hắn đại triển thân thủ lấy lòng Bát đệ rồi!

Quỷ tóc vàng đi tới trước theo định liệu, chờ đồ ăn tới cửa.

Không bao lâu sau, sắc mặt quỷ tóc vàng hơi đổi.

Hắn chậm rãi quay đầu, "Bát đệ, ngươi thích ăn cương thi không?"

Hả?

Ngô Bất Lạc sửng sốt một chút, cương thi ăn được à? Ăn vào chắc chắn trúng thi độc, khẩu vị của hắn không có tốt như vậy.

Thế nhưng đây là cương thi nha.

Trong lòng Ngô Bất Lạc có một chút chờ mong.

"Ăn!"

Nhận được câu khẳng định của Ngô Bất Lạc, Vu sơn Thập quỷ lập tức kích động.

Bát đệ chịu ăn gì đó thì tốt, mặc dù khẩu vị không dám gật bừa.

Cương thi quả thực là thứ khó ăn nhất bọn hắn từng nếm qua!

"Tiểu cương thi từ đâu tới, ngoan ngoãn cút xuống đây, làm bữa ăn đêm cho Bát đệ bọn ta!" Quỷ tóc đỏ lớn tiếng quát.

Sở Nhạc chậm rãi từ không trung hạ xuống, liếc mắt một cái liền nhận ra Ngô Bất Lạc phía sau.

"Các ngươi nói Bát đệ, là hắn sao?" Sở Nhạc chỉ Ngô Bất Lạc nói, "Chính hắn muốn ăn ta?"

"Ha ha ha, ngươi thức thời thì tốt. Ngươi có thể được Bát đệ coi trọng, chết cũng đáng!"

"Chờ đã, đây không phải cương thi bình thường." Quỷ tóc xanh tưởng chừng bị đám huynh đệ này bức điên, "Cương thi này không dễ chọc."

Nói xong, quỷ tóc xanh nhìn Sở Nhạc, miễn cưỡng nở một nụ cười, "Đây là hiểu lầm, các hạ cứ việc dời đi, bọn ta cam đoan không ra tay."

Cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn, hắn vẫn rõ ràng.

Nếu Cửu đệ Thập đệ chưa chết, bọn hắn đương nhiên có thể liều mạng với cương thi này, nhưng bây giờ bọn hắn chỉ còn lại tám, Bát đệ có vẻ không có ý định ra tay, sao có thể địch lại?

Kì quái là cương thi này không có hành động gì, trái lại mỉm cười nhìn bọn hắn, "Nếu muốn ăn ta là Bát đệ các ngươi..."

"Hiểu lầm rồi, Bát đệ không hiểu chuyện..." Quỷ tóc xanh chắn trước mặt Ngô Bất Lạc.

"Ta nguyện ý." Sở Nhạc từ từ nói xong, "Có thể được Bát đệ các ngươi ăn, ta rất tình nguyện."

Hả??!

Cương thi này chẳng lẽ bị kẻ khác ăn mất não rồi?

Tác giả có lời muốn nói:

Vu sơn Thập quỷ: Cương thi này đầu óc có bệnh.

Sở Nhạc: Các ngươi không hiểu, đây là tình yêu.

Ngô Bất Lạc: Tôi không cần, cảm ơn*gào thét-ing* Cmn ai muốn ăn thịt cương thi hả hả hả!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.