Hiển nhiên, lúc Lưu Bác Văn hết sức chuyên chú với trận pháp không để ý, Ngô Bất Lạc đã lợi dụng phương thức "im ắng" này truyền tin ra ngoài.
"Tôi vẫn không nghĩ ra rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề." Lưu Bác Văn là người lòng hiếu kì nặng, bây giờ cô hỏi Ngô Bất Lạc, một mặt quả thực là vì tìm sơ hở của bản thân, mặt khác đang tìm cách thoát thân.
Ngô Bất Lạc nhìn cô cười cười, trực tiếp bày tờ giấy ra cho xem.
Trên tờ giấy chỉ có một câu ngắn ngủn------Đạo diễn đoàn làm phim là nữ.
Câu này nếu đặt ở nơi khác dĩ nhiên không có gì đặc biệt, trong giới giải trí nữ đạo diễn có rất nhiều. Nhưng đặt ở mộ Phán quan, hàm ý rất rõ ràng.
Bởi vì ở nơi này, chỉ có Lưu Bác Văn là nữ.
Phụ nữ có thể lên làm Âm quan thường thường lợi hại hơn gấp bội so với đàn ông đồng cấp. Nhưng phụ nữ rốt cuộc vẫn khác đàn ông, các cô đa sầu đa cảm hơn, không giống đàn ông bạc tình bạc nghĩa, phụ nữ sẵn lòng đi lên con đường trường sinh chú định cô độc này có rất ít.
Chỉ khi nào phụ nữ hạ quyết tâm, các cô có thể bộc phát ra sức mạnh khiến người ta không tưởng tượng nổi.
Ngô Bất Lạc nghi ngờ Lưu Bác Văn ngay từ đầu, thật ra không có lí do gì cả, chỉ là trực giác thấy đối phương có chút không đúng thôi. Chắc là vì Ngô Bất Lạc sống hai mươi năm qua, ngoại trừ chị gái Ngô Bất Hoa, nhân duyên với phái nữ kém đến mức làm người phẫn nộ, thình lình có một Lưu Bác Văn sáp lại, hắn còn có chút khó hiểu.
Về sau hắn ngửi thấy mùi thuốc trên người Lưu Bác Văn.
Thú vị là, hắn cũng ngửi thấy mùi tương tự trên người Vương Khiết Phỉ.
Ngô Bất Lạc có thể sống an ổn tới ngày nay, tự nhiên là một người cực kì cẩn thận.
Bởi vậy, Ngô Bất Lạc giả bộ như vô ý hỏi thăm Vương Khiết Phỉ về chuyện mùi thuốc.
Vương Khiết Phỉ trả lời là, "Chúng tôi lên núi lấy cảnh, rắn chuột sâu kiến rất nhiều, cho nên chúng tôi mua thuốc khu trùng bôi lên người."
Mùi thuốc khu trùng khá khó chịu nên cũng rất lâu tan. Nhưng vì toàn bộ người đoàn làm phim đều bôi nên các cô không có chú ý phương diện này.
Ngô Bất Lạc lại đem chủ đề dời đến đạo diễn, dò hỏi Vương Khiết Phỉ xem đạo diễn có gì không bình thường không?
Vương Khiết Phỉ không hổ là người lăn lộn trong giới giải trí, rất nhanh hiểu được chuyện mình gặp phải có thể chính là đạo diễn gây ra, lúc này liền đem mọi thứ về đạo diễn nói ra.
"Thật ra đạo diễn cũng không có gì bất thường, chỉ là hắn hình như bị cảm cúm, không nói chuyện bao giờ. Nhưng mà á, tôi thấy dáng vẻ hắn đôi khi rất ẻo lả. Đàn ông đi đường và phụ nữ đi đường không giống nhau, trước kia tôi quay phim cũng từng nữ giả nam, đạo diễn cho tôi cảm giác rất giống dáng vẻ tôi diễn xuất lúc trước."
Vương Khiết Phỉ nói vậy xong, trong lòng Ngô Bất Lạc đã có suy đoán.
Đạo diễn đã có thể dẫn đoàn làm phim tới nơi này, tự nhiên sẽ che giấu thân phận mình. Chỉ là Ngô Bất Lạc vẫn luôn không rõ đối phương vì sao phải làm thế, cho nên mới luôn ẩn nhẫn.
Nếu như không phải bọn họ cần thoát khỏi mộ Phán quan, Ngô Bất Lạc thật ra vẫn vui lòng tiếp tục chơi với Lưu Bác Văn.
Dù sao, lúc diễn trò, Ngô Bất Lạc rất ít khi gặp được đối thủ.
"Thì ra là thế." Lưu Bác Văn thở dài, "Không ngờ tôi không bại bởi thí sinh mà lại bại bởi một người bình thường."
Nếu không phải Lưu Bác Văn không để những người đoàn làm phim kia trong mắt, sao cô có thể để lộ sơ hở như vậy?
"Cô thừa nhận, cô chính là người của Nghịch Âm Minh." Tào Phàm cười lạnh, "Vậy cũng tốt, chúng tôi trái lại đỡ tốn công."
"Tôi không hiểu." Trương Dịch đau lòng nhìn Lưu Bác Văn, "Cô...Cô đã là trận pháp đại sư đứng đầu, ngay cả sư phụ tôi cũng khen ngợi cô rất nhiều. Cô chẳng mấy sẽ thi đỗ Âm quan, tội gì phải làm nhiều chuyện như vậy?"
Lưu Bác Văn bình tĩnh nhìn Trương Dịch, giống như đối phương đang nói gì đó rất buồn cười, "Đạo bất đồng, tương vi mưu. Đối với tôi, chỉ cần ai cho nổi thứ tôi muốn, là Địa Phủ cũng được, hay Nghịch Âm Minh cũng thế, có liên quan gì với tôi? Tôi chỉ không ngờ, tôi nhất thời tâm huyết dâng trào đến nghiên cứu sự tình mộ Phán quan, trái lại khiến nó trở thành trường thi Âm quan vòng thứ ba."
Chuyện này hoàn toàn vượt xa Lưu Bác Văn dự liệu.
"Cậu nói nhiều với cô ta làm gì, không biết nhân vật phản diện chết vì nói nhiều à?" Lộ Đông liếc mắt, "Theo tôi, vấn nên bắt cô ta lại rồi nói. Các người cũng đừng quên, cô ta là trận pháp đại sư lợi hại nhất."
Nói xong, Lộ Đông tức khắc bạo khởi, cả người như chim yến lướt qua, nhẹ nhàng linh hoạt đến trước mặt Lưu Bác Văn, muốn giơ tay bắt cô.
"Khụ khụ, cậu bắt tôi làm gì?"
Nhưng đợi đến lúc Lộ Đông thật sự bóp lấy cổ đối phương, mới phát hiện mình bắt nhầm người, kẻ hắn bóp cổ giờ phút này nào phải Lưu Bác Văn, rõ ràng là Tào Phàm!
"Chờ đã, sao lại là anh? Lưu Bác Văn đâu!" Lộ Đông nhịn không được chất vấn.
"Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?" Tào Phàm tháo tay Lộ Đông ra, con mắt bỗng nhiên nhíu chặt, "Đằng sau!"
Ngô Bất Lạc chỉ cảm thấy có một luồng hơi lạnh đến gần, theo bản năng đá một cước.
Người đứng sau kêu lên một tiếng đau đớn, hiển nhiên xương cốt đã bị đánh gãy, nhưng cô một chút cũng không lùi bước, mà kiên định đặt một cây châm chỉ đầu Ngô Bất Lạc.
"Sở Nhạc, anh đừng tới đây!" Lưu Bác Văn khóe miệng vương máu tươi, nhưng không hề do dự với tính toán của mình, chỉ cảnh giác nhìn Sở Nhạc.
Không hổ là trận pháp đại sư hàng đầu, lại có thể trong thời gian ngắn như vậy sử dụng di hình hoán ảnh. Ngay cả Sở Nhạc cũng không phát hiện Lưu Bác Văn hóa ra có thân thủ giỏi như vậy!
Sắc mặt Sở Nhạc hơi cứng.
Lưu Bác Văn rõ ràng đang vả mặt hắn.
"Ngô Bất Lạc, cậu rất thông minh. Thế nhưng từ lúc tôi biết cậu thông minh, tôi liền nghĩ làm cách nào đối phó cậu." Lưu Bác Văn cười, hiển nhiên rất hài lòng với kiệt tác của mình, "Sở Nhạc, nhược điểm lớn nhất của anh chính là Ngô Bất Lạc, nhược điểm thứ hai chính là tự phụ. Làm sao? Thật tưởng rằng mọi truyện trên thế giới này đều như anh sở liệu ư?"
Lưu Bác Văn chế trụ Ngô Bất Lạc, tương đương đồng thời chế trụ Sở Nhạc và Tạ Bán Loan.
Cô rất rõ ràng, thí sinh trong mộ Phán quan này, ngoại trừ Sở Nhạc và Tạ Bán Loan ra, những người khác đều hận không thể sớm đào thải Ngô Bất Lạc, sao có thể nghĩ đến cứu người? Đồng dạng, có Sở Nhạc và Tạ Bán Loan ở đây, bọn họ tuyệt đối sẽ không tùy tiện truy sát mình.
"Các người thả huyễn thuật sư kia ra." Châm của Lưu Bác Văn nhẹ nhàng đâm rách da Ngô Bất Lạc, xuất hiện một điểm đỏ nhỏ đến gần như không nhìn thấy.
"Trao đổi." Sở Nhạc xách huyễn thuật sư kia tới, "Nếu không cô đừng nghĩ mang hắn đi."
"Tôi không sao cả." Lưu Bác Văn mỉm cười nói, "Tôi cảm thấy giá trị của Ngô Bất Lạc có thể bù đắp được huyễn thuật sư đấy!"
"Chúng ta không thể để cô ta chạy trốn như vậy." Một thí sinh nhịn không được muốn tiến lên, "Cô ta là nội ứng Nghịch Âm Minh xếp vào cuộc thi Âm quan, tuyệt đối không thể bỏ qua cho cô ta!"
Về phần Ngô Bất Lạc, thí sinh chết trong cuộc thi Âm quan này còn ít à?
"Các người nếu dám động một bước, đừng trách tôi không khách khí." Sở Nhạc âm trầm quét đám người ở chỗ này một vòng, "Đứng im tại chỗ cho tôi."
"Thêm tôi nữa." Tạ Bán Loan sắc mặt cũng khó coi, "Mấy người thật sự muốn đồng thời đối nghịch cả tôi và Sở Nhạc?"
Mộc Sơ Nhất và A La bình tĩnh như thường, gì cũng không nói, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt các thí sinh khác truyền đến.
Trái lại là Trương Dịch, mặc dù hắn không thích Ngô Bất Lạc lắm, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Ngô Bất Lạc bị người Nghịch Âm Minh bắt đi, "Lưu Bác Văn, cô đừng làm chuyện điên rồ, cô chỉ cần cố gắng nhận sai, Địa Phủ sẽ không phán cô quá nặng."
"Tôi đã dám làm, còn sợ Địa Phủ sao?" Lưu Bác Văn không sợ hãi chút nào. "Đã không thể đạt thành nhận thức chung, vậy thì cứ giằng co đi. Dù sao chốc lát mấy người cũng không ra được. Yên tâm, Ngô Bất Lạc là con tin tốt nhất của tôi, tôi sẽ không làm gì hắn."
Nói xong, Lưu Bác Văn liền cưỡng ép Ngô Bất Lạc từng bước một lui lại. Các thí sinh khác ngại Sở Nhạc và Tạ Bán Loan, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Má nó, hóa ra bát quái tình tay bốn ồn ào xôn xao gần đây là thật!
Cmn, bọn hắn đến để thi Âm quan, sao phải lâm vào họa phong này?
Mấy thí sinh vẻ mặt nhanh chóng méo mó.
Huyễn thuật sư đáng thương cũng chỉ có thể nhìn Lưu Bác Văn túm lấy Ngô Bất Lạc từng bước lui lại, căn bản không quản hắn chết hay sống.
...Cái này không giống như đã nói a.
Lưu Bác Văn bắt Ngô Bất Lạc hiển nhiên có tác dụng lớn.
"Cô bắt tôi không chỉ vì tôi là con tin tốt nhất đi." Đợi hai người họ rời khỏi phạm vi tầm mắt đám người Sở Nhạc, Ngô Bất Lạc mới hỏi ra miệng.
"Không tệ." Lưu Bác Văn không biết biến từ đâu ra một sợ dây thừng trói Ngô Bất Lạc cực kì chặt chẽ, "Dây thừng này đã trải qua trận pháp gia trì, cậu tuyệt đối không thể giãy ra được."
Ngô Bất Lạc vốn còn định dùng kỹ thuật cởi dây chạy trốn xuất thần nhập hóa của mình, đành âm thầm từ bỏ.
"Sao thế được, tôi căn bản không định chạy trốn." Ngô Bất Lạc mặt không đổi sắc nói.
"Ha ha." Lưu Bác Văn không để ý tí nào, "Tôi cần rời khỏi mộ Phán quan này, nhất định phải có Vu sơn Thập quỷ trợ giúp. Tôi biết cậu đói với bọn chúng quan trọng vô cùng."
...Hắn nói mà sao lại xui xẻo thế chứ? Phó bản Vu sơn Thập quỷ xui xẻo này vẫn còn chưa qua sao?!
"Tôi với bọn chúng không liên quan nhiều lắm." Ngô Bất Lạc ý đồ giải thích một hai.
"Ngô Bất Lạc, cậu rất thông minh." Lưu Bác Văn tự nhủ, "Tôi vốn chỉ tò mò mộ Phán quan mà thôi, tôi nghe nói trong mộ Phán quan có một trận pháp trấn áp yêu ma các phương cho nên vẫn luôn muốn đến xem thử. Thế nhưng tôi lại nghe nói muốn tiến vào mộ Phán quan nhất định phải có một người phụ nữ sinh ra vào canh giờ đặc biệt mới được, tôi tìm tới tìm lui mới tìm được Vương Khiết Phỉ, lợi dụng trận pháp và huyễn thuật giả trang đạo diễn mang cô ta tới đây. Nhưng ai mà ngờ, thẻ căn cước của cô ta đã bị sửa đổi, cô ta căn bản không phải người tôi muốn tìm!"
Phụt.
Ngô Bất Lạc quả thực có chút thương hại cô gái này.
Lưu Bác Văn thoạt nhìn không biết bát quái tin tức giải trí. Cô chẳng lẽ không biết nữ diễn viên đổi số tuổi là việc phải làm ư? Đã hơn ba mươi tuổi còn dám nói mình mới hai mươi lăm, không thay đổi tuổi tác một chút quả thực có lỗi với số tiền cao ngất mà nữ minh tinh bỏ ra để bảo dưỡng dung nhan!
Nhưng sự tình vẫn chưa kết thúc ở đó.
Sau khi Lưu Bác Văn phát hiện Vương Khiết Phỉ không phải cô gái sinh vào canh giờ đặc thù liền tức giận rời đi, chỉ hơi để lộ tin tức để huyễn thuật sư mang theo mộ số người tiếp tục dò xét mộ Phán quan mà thôi.
Ai mà biết chuyện này không hiểu sao bị Địa Phủ phát hiện, hơn nữa còn biến thành địa điểm thi vòng thứ ba?
Lưu Bác Văn vừa kinh hoảng vừa may mắn.
Kinh hoảng vì sợ mình bị phát hiện, nhưng lại không nhịn được muốn dựa vào lực lượng của đông đảo thí sinh tìm được mộ Phán quan!
Cũng may, sự tình vẫn luôn phát triển rất thuận lợi.
Nếu như không có Ngô Bất Lạc xuất hiện, Lưu Bác Văn có lẽ có thể tỏa sáng trong cuộc thi lần này, thành công trở thành Âm quan.
Thế nhưng sau khi Ngô Bất Lạc xuất hiện, Lưu Bác Văn lại cảm thấy hoảng hốt.
Nếu cô có thể thi đỗ Âm quan, tự nhiên sẽ cắt đứt liên hệ với Nghịch Âm Minh, nhưng cô chưa chắc thi đỗ được!
Cùng là người chín mươi điểm, lực công kích của cô lại là hạng chót, những thí sinh lợi hại kia chỉ cần có tâm muốn đào thải cô, cô liền không có bao nhiêu đường phản kháng. Có điều cô cũng đã chuẩn bị từ trước, người khác muốn đào thải cô cần phải tốn rất nhiều công sức.
Nhưng hết lần này đến lần khác Ngô Bất Lạc là ngoại lệ.
Ngô Bất Lạc dính dáng quá nhiều với các thí sinh khác, hắn chú định sẽ hấp dẫn ánh mắt của vô số người, đi theo bên cạnh hắn, Lưu Bác Văn cảm giác bản thân mỗi thời mỗi khắc đều đang giẫm trên tơ thép.
Chức vị Âm quan là cố định.
Chỉ có mười vị trí cho con người.
Ngô Bất Lạc chỉ cần muốn, hoàn toàn có thể mang những người khác thượng vị. Ví dụ như hai người Vương Tử Minh và Chu Dương trước đó, Lưu Bác Văn cũng cảm giác được nguy hiểm.
Bởi vậy sau khi tiến vào mộ Phán quan, việc đầu tiên Lưu Bác Văn làm là đào thải Vương Tử Minh và Chu Dương, tâm tình cuối cùng cũng an ổn một chút.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Lưu Bác Văn từ trước đến nay luôn cho rằng mình mưu trí hơn người, nhưng gặp phải Ngô Bất Lạc thông minh lại không có hạn cuối, cũng có chút lấy trứng chọi đá.
Một mực chờ đến lúc Ngô Bất Lạc vạch trần mình, Lưu Bác Văn mới nghĩ "cuối cùng cũng tới".
"Dù là như vậy, tôi không cho rằng Nghịch Âm Minh là một nơi có tiền đồ." Ngô Bất Lạc thở dài nói, "Cô vốn giai nhân, sao phải làm tặc chứ? Chống lại một cơ quan đường đường chính chính chưa bao giờ có kết cục tốt."
"Cậu biết cái gì?" Lưu Bác Văn lạnh lùng phản bác, "Tôi thi Âm quan căn bản không phải vì trường sinh bất tử, tôi chỉ muốn học được nhiều tri thức trận pháp hơn thôi. Cậu cho rằng trận pháp đại sư tôi đây là do những lão đầu tử bình thường kia dạy dỗ ư? Không phải, là Nghịch Âm Minh nuôi dưỡng tôi!"
Nghịch Âm Minh cho dù có chỗ không tốt, nhưng nó đã tồn tại lâu vậy rồi, trong tay có nhiều, rất nhiều tri thức ở nhân gian không cách nào học được. Thế nhưng Địa Phủ thì sao, Địa Phủ nhiều Âm quan như thế, cho dù cô thi đỗ, lại có bao nhiêu thời gian để học tập?
Thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng.
Nếu nói trước đó Lưu Bác Văn còn đang phân vân giữa Nghịch Âm Minh và Địa Phủ, vậy thì Ngô Bất Lạc xuất hiện liền khiến cô hoàn toàn hướng về Nghịch Âm Minh.
Vốn lần này có Mộc Sơ Nhất, Tạ Bán Loan còn có A La đã đủ làm cô phiền não rồi, kết quả lại thêm Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc!
Mấy người Mộc Sơ Nhất giá trị vũ lực nghiền ép, cô miễn cưỡng có thể an ủi bản thân. Ngô Bất Lạc đạo thuật dốt nát, hắn có thể khoe mẽ căn bản dựa vào pháp khí kia của hắn! Kết quả, Ngô Bất Lạc về mặt mưu trí còn nghiền ép cô!
Nói cách khác, Địa Phủ nếu có Ngô Bất Lạc, vĩnh viễn không đến phiên cô ra mặt!
Nếu cô không thể biểu hiện hơn người, làm thế nào có thể học tập thứ mình muốn học?
Ngô Bất Lạc vô cùng chấn động trước "mục tiêu to lớn" của Lưu Bác Văn.
Người khác đầu nhập Nghịch Âm Minh là vì nổi tiếng, Lưu Bác Văn lại vì học tập?
Chỉ một điểm này, học tra chân chính Ngô Bất Lạc cảm thấy bản thân không phải cùng thuyền với Lưu Bác Văn.
"Cậu cứ ngoan ngoãn ở nơi này làm mồi câu. Chỉ cần có thể dẫn Vu sơn Thập quỷ tới, tôi ắt có thể giải được bí mật của trận pháp trong mộ Phán quan, đến lúc đó tôi tự nhiên sẽ thả cậu."
"Cô sẽ thả tôi?" Ngô Bất Lạc cảm thấy rất kinh ngạc, "Người như tôi, cô xác định giết tôi không phải tốt nhất sao?"
Nếu là hắn, giết ngay giết luôn, ở đó mà nói nhảm.
"Tại sao tôi phải giết cậu?" Lưu Bác Văn phản bác, "Tôi không những không giết cậu, tôi còn bảo đảm cậu gia nhập Nghịch Âm Minh! Tôi không biết cậu tại sao muốn thi Âm quan, nhưng tôi cho cậu biết, Nghịch Âm Minh có thể cho cậu chắc chắn nhiều hơn Địa Phủ cho cậu nhiều. Nghịch Âm Minh bọn tôi bây giờ thiếu người như cậu, tôi biết cậu là người thông minh, cậu biết phải lựa chọn thế nào!"
...Thật không dễ dàng a.
Mình chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được người có thể chính diện thừa nhận mình, mặc dù là một nhân vật phản diện.
Trong lòng Ngô Bất Lạc không khỏi dao động.
Hắn sở dĩ đến thi Âm quan, thuần túy là vì hắn không thi Âm quan liền không che giấu được thể chất của mình, dễ dàng chết mất, cho nên mới muốn trước khi sự tình bại lộ cho mình một "vị trí công chức" hợp pháp. Thế nhưng nếu Nghịch Âm Minh tương tự có thể giải quyết vấn đề của hắn, hắn còn nhất thiết phải thi Âm quan sao?
Không thể không nói, lời này của Lưu Bác Văn chạm tới nội tâm Ngô Bất Lạc.
Thực sự không được, đi nhìn xem Nghịch Âm Minh cũng được nha. Hai cái so sánh một chút mình mới không lỗ.
Ngô Bất Lạc bắt đầu dao động.
"Hắn dao động, hắn khẳng định dao động!" Một giám khảo chỉ vào Ngô Bất Lạc mắng to, "Địa Phủ chúng ta chỗ nào không mạnh bằng Nghịch Âm Minh?"
"...Tôi nghe nói tiền lương ở Nghịch Âm Minh rất cao, không những phát tiền còn cấp phòng ở." Một giám khảo sâu kín nói, "Hơn nữa bọn họ cũng có phương pháp kéo dài tuổi thọ."
"Những thứ tà môn ngoại đạo kia sao có thể so với chúng ta? Chúng ta được chính thức ghi tên lên quyển phụ của Sinh Tử Bộ!"
"Khụ khụ, những thí sinh này lại không biết, Ngô Bất Lạc dao động cũng là bình thường."
"Sao cậu cứ nói chuyện giúp hắn vậy? Cậu trước kia không quên mình vì người như thế!"
"Ngô Bất Lạc là người thông minh, hắn biết cái gì mới là tốt nhất. Nghịch Âm Minh, ngoại trừ số ít cốt cán ra, còn lại quả thực không có gì để sợ, một đám người ô hợp mà thôi."
Lưu Bác Văn tốc độ khá nhanh.
Vu sơn Thập quỷ là hạch tâm của trận pháp trấn áp này, nếu cho Lưu Bác Văn thêm thời gian, nhất định có thể nghiên cứu triệt để trận pháp này.
Tiếc là, Lưu Bác Văn mới bắt đầu nghiên cứu liền phát hiện trận pháp bị phá hư toàn bộ.
...Các thí sinh không hẹn mà cùng lấy mất pháp khí cấu thành trận pháp. Lưu Bác Văn chỉ đành ở lân cận lấy một cái pháp khí, miễn cho đến lúc đó ngay cả vật để nghiên cứu cũng không có.
Bây giờ đã xé rách mặt nhau, những pháp khí kia e rằng không cầm về được, chỉ có thể tìm Vu sơn Thập quỷ, hạ thủ từ trên thân bọn chúng.
Hi vọng Ngô Bất Lạc ra sức chút.
Lưu Bác Văn bắt đầu khắc lục trận pháp.
Vu sơn Thập quỷ rất khó bị bắt, cho dù là cô cũng chỉ có thể mượn lực lượng trận pháp nguyên bản còn lưu lại trong mộ Phán quan, tạm thời vây khốn chúng, sau đó từng chút ép hỏi thứ mình muốn.
Cô đã sớm biết Vu sơn Thập quỷ ở nơi nào, rất dễ dàng truyền tin.
Về phần Sở Nhạc bọn họ không cần cô lo.
Trước đó cô đã đưa tin cho Nghịch Âm Minh, để bọn họ đến hiệp trợ. Một huyễn thuật sư tự nhiên không có bản lĩnh lớn đến nỗi xuất động cốt cán Nghịch Âm Minh, nhưng nếu cộng thêm một người là cô thì không nhất định.
Nhắc mới nhớ, cô còn chưa gặp qua cốt cán Nghịch Âm Minh đâu, không biết cốt cán này trình độ thế nào? Có thể đưa cô và huyễn thuật sư an toàn ra khỏi nơi này không?
Lưu Bác Văn người này không thể dùng suy nghĩ của hắn để suy xét, ai biết cô thật sự có thể vây khốn Vu sơn Thập quỷ hay không? Ngộ nhỡ không thể, Vu sơn Thập quỷ e rằng thật sự sẽ ăn thịt hắn!
Ngô Bất Lạc tuyệt đối không cho phép mình rơi vào hoàn cảnh đó.
Thực sự không được...Thực sự không được, hắn còn có chuẩn khảo chứng để chạy trốn cơ mà!
Một bên khác.
Ngoài Ngô Tử Sơn.
Mười vị Âm quan hầu như đều tập trung bên ngoài trận pháp. Một khi có yêu ma quỷ quái chạy ra từ trong mộ, bọn họ sẽ giải quyết chúng đầu tiên, tương tự, nếu người Nghịch Âm Minh dám tới, bọn họ cũng sẽ bắt lại.
Ôi, vì chút tiền phụ cấp giám khảo, bọn họ thật sự là liều mạng.
"Cuộc thi Âm quan đúng là càng ngày càng biến thái, may mắn tôi sinh sớm mấy trăm năm, có thể thật sớm thi đỗ. Nếu đổi là lần này, tôi sợ vòng thi đầu đã bị đào thải."
"Nói không sai." Một đồng sự khác đáp lời, "Con người hiện tại thật sự không cho lão tiền bối đường sống a, chúng ta nếu còn không cố gắng, sau này người mới đều thành cấp trên của chúng ta, chúng ta vẫn còn chật vật kiếm tiền!"
"Haiz, vẫn nên tập trung chuyên môn đi."
"Tôi thật ra lại rất hi vọng người Nghịch Âm Minh đến. Như vậy, bắt thêm một kẻ, chúng ta có thể lĩnh thêm một phần tiền thưởng." Một Âm quan cảm thán không thôi, "Tiền thưởng ôi tiền thưởng, tôi liên tục nhiều năm qua đều công trạng hạng chót, chỉ có thể cầm lương cơ bản mà sống."
"Mấy tiểu lâu la Nghịch Âm Minh kia căn bản không đáng tiền, đáng tiền là đám cán bộ cơ. Nhất là người làm đến cấp bậc quản lí, chính là một kẻ phiền phức. Haiz, chúng ta vẫn nên làm giám khảo thật tốt rồi nhận trợ cấp đi."
Vừa dứt lời, nhóm Âm quan nghe thấy một hồi chuông ngân.
"Đây là...chuyện gì?" Một Âm quan trực giác không đúng, lập tức đứng lên, nhưng vừa mới quay đầu đã nhìn thấy một mảng lớn đỏ tươi.
Nghịch Âm Minh...đến thật?!
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu Bác Văn (trào phúng đến từ học thần): Cậu căn bản không biết tri thức có sức hấp dẫn lớn đến nhường nào, phàm phu tục tử!