Không Tin Tà

Quyển 2 - Chương 102: Bách Khí (9)



Tranh đấu hết sức căng thẳng.

Người đứng sau Ngô Bất Hoa dùng ánh mắt ước ao ghen tị nhìn các âm quan. Ngô Bất Lạc không nghi ngờ chút nào, chỉ cần chị mình ra lệnh một tiếng, những người này sẽ xông tới như sói đói.

Sao có thể không ước ao ghen tị đây?

Bọn họ đã đi trên con đường không có lối về, còn đám âm quan Địa Phủ này lại có tương lai tốt đẹp, trẻ trung và tràn đầy sức sống. Bọn họ ghen tị đỏ cả mắt, muốn nhanh chóng giết hết đám âm quan này, sau đó đi làm chuyện của mình.

Nhưng bọn họ không dám.

Nếu không có mệnh lệnh của Ngô Bất Hoa, bọn họ không dám có một chút hành động thiếu suy nghĩ nào. Bởi vì kết cục rơi vào tay Ngô Bất Hoa là điều bọn họ không thể tưởng tượng nổi.

"Ngô tiểu thư muốn tử đấu với chúng tôi sao?" Trước khi Ngô Bất Lạc lên tiếng, Sở Nhạc đứng ra.

Những người khác thấy Sở Nhạc chủ động lên tiếng, trong lòng cũng công nhận thực lực của Sở Nhạc, nên không có ai tới đoạt nổi bật. Kể cả Tạ Bán Loan trong lòng không phục cũng biết âm quan Địa Phủ không thể nội chiến trước mặt Nghịch Âm Minh, điều này không chỉ liên quan đến vấn đề nhóm của bọn họ.

Sau khi Sở Nhạc ra mặt, ánh mắt Ngô Bất Hoa hầu như đều hướng về hắn.

Đây chính là cương thi chôn trên núi Ngô gia nhà mình.

Thật lợi hại.

Thậm chí cô cũng có thể cảm nhận được sức mạnh vô hạn ẩn giấu dưới thân thể kia.

Trông thấy ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Nhạc của chị mình, trong lòng Ngô Bất Lạc không thoải mái một cách vi diệu.

Cái tên Sở Nhạc này, tại sao lại chủ động lên tiếng?

Tức giận!

Ngô Bất Lạc trong chốc lát không phân rõ rốt cuộc mình tức giận vì Sở Nhạc hay vì Ngô Bất Hoa. Nói tóm lại, chính là đang tức giận!

"Tử đấu? Dĩ nhiên không rồi." Ngô Bất Hoa cười từ chối, "Nếu chúng ta lưỡng bại câu thương, lúc đó người thắng chỉ có Mạnh Bách Khí mà thôi."

Nghe Ngô Bất Hoa nói vậy, Lưu Bác Văn đứng sau thở phào nhẹ nhõm. Không phải tử đấu với âm quan Địa Phủ là được. Nếu làm vậy thật, Nghịch Âm Minh dám chắc sẽ hứng lấy phản kích điên cuồng từ Địa Phủ.

"Vậy Ngô tiểu thư định làm gì?" Sở Nhạc tiếp tục hỏi.

"Mạnh Bách Khí muốn máu của chúng ta." Tin tức của Ngô Bất Hoa hiển nhiên linh thông hơn, dù mới đến nơi này nhưng đã hiểu rõ mục đích của Mạnh Bách Khí, "Lúc trước ông ta bị khí linh của bản thân gây thương tích, vì thế mà bị phản phệ. Tiếc rằng Nghịch Âm Minh chúng tôi nhiều năm qua đã cố gắng tìm tung tích khí linh mà không được, không ngờ nó lại ở đây. Nếu chúng ta đều muốn khí linh, tại sao không để nó xuất hiện? Như vậy, lão cáo già Mạnh Bách Khí cũng sẽ không trốn mãi phía sau."

"Xuất hiện? Ý cô là..."

"Để khí linh xuất hiện cần oán khí và máu cực âm. Hiện giờ oán khí trên núi đã đủ rồi, lượng máu cũng thu thập được không ít từ những tên cặn bã kia, chúng ta chỉ cần góp thêm chút xíu là đủ." Ngô Bất Hoa đã dự tính từ trước.

"Vậy khí linh thuộc về bên nào?" Tạ Bán Loan giành hỏi trước, "Quan trọng không phải Mạnh Bách Khí mà là khí linh."

"Khí linh à, đương nhiên dựa vào bản lĩnh rồi." Ngô Bất Hoa thản nhiên nói, "Khí linh có ý thức riêng, nó muốn chọn ai thì chọn. Đến lúc đó nếu ai không phục thì đọ lại. Mạnh Bách Khí đã phản Nghịch Âm Minh, giờ đây chỉ là kẻ đáng thương không có nơi để đi mà thôi, ông ta đã muốn nuốt một mình, thì nhất định phải gánh chịu hậu quả phản bội Nghịch Âm Minh!"

Ngô Bất Hoa nói một câu đằng đằng sát khí, vi diệu trùng khít với chị gái trong trí nhớ Ngô Bất Lạc.

Thật là, sao trước kia mình lại cảm thấy Ngô Bất Hoa là người tốt đây?

Ngô Bất Lạc nhớ lại quá khứ, luôn cảm thấy bản thân trước năm mười tám tuổi chắc thấy ai cũng là người tốt hết.

Ngô Bất Hoa chưa từng ngụy trang trước mặt Ngô Bất Lạc, bất kể ra tay trừ quỷ hay đánh lui những kẻ đến khiêu khích, cô chưa từng thủ hạ lưu tình.

Cô không hề thay đổi, thay đổi là khả năng nhìn người của Ngô Bất Lạc.

"Được!" Ngô Bất Lạc đồng ý.

"Bất Lạc." Mộc Sơ Nhất lặng lẽ kéo Ngô Bất Lạc sang một bên, "Sao anh đồng ý nhanh thế? Baba tôi bảo không thể tin lời người của Nghịch Âm Minh."

"Tôi biết là không thể tin." Ngô Bất Lạc mỉm cười nói, "Nhưng giờ không đồng ý, cậu có cách nào tốt hơn không?"

Không có.

Mộc Sơ Nhất lặng lẽ bỏ cái tay kéo Ngô Bất Lạc xuống, "Vậy cũng được."

"Nếu khí linh lựa chọn Nghịch Âm Minh..." Ngô Bất Lạc nhỏ giọng, "Cho dù khí linh hiếm có, cậu cũng phải tìm một cơ hội ăn nó đi biết chưa. Tôi biết cậu làm được."

Khí linh hiếm có, nhưng nửa người nửa quỷ như Mộc Sơ Nhất lại càng hiếm có.

Nếu có người có thể áp chế khí linh, Ngô Bất Lạc nghĩ Mộc Sơ Nhất sẽ trở thành át chủ bài.

Mọi thứ đã thương lượng xong, chuyện còn lại đơn giản hơn nhiều.

Đám người không hẹn mà cùng đưa tay ra, dùng dao nhẹ nhàng cắt một nhát vào lòng bàn tay.

Máu tươi rơi xuống đất, nhanh chóng bị dẫn huyết trận hút sạch, chẳng mấy chốc đã đưa đến đỉnh núi.

Ầm ầm.

Ngọn núi đột nhiên bắt đầu rung chuyển kịch liệt.

Thành..Thành công rồi?

Không ai cam lòng dời mắt khỏi ngọn núi, càng không ai cam lòng bỏ lỡ cảnh tượng khí linh ra khỏi núi.

Cùng lúc đó, Mạnh Bách Khí nhận được tin cũng hành động.

Ông ta gần như mang hết pháp khí cất giấu đến, vũ trang toàn thân kín không kẽ hở.

Trên núi có nguy hiểm không? Đương nhiên là nguy hiểm, hơn nữa còn là nguy hiểm khủng khiếp, nói không chừng người của Nghịch Âm Minh và Địa Phủ đều đang ở đó chờ ông ta.

Nhưng ông ta không thể không đi.

Trù tính lâu như vậy, tìm nhiều người như vậy, thậm chí không tiếc phản bội Nghịch Âm Minh để tìm lại khí linh mà mình đã đánh mất.

Nếu không tìm lại được, mình cũng không còn bao nhiêu thời gian để sống.

Thay vì chết một cách thê lương như thế, chi bằng liều mạng một lần. Một khi thành công, dù là Địa Phủ cũng không thể làm gì ông ta. Đến lúc đó, Nghịch Âm Minh có lẽ còn phải cung kính mời ông ta về làm ở vị trí cao tầng!

Hai mắt Mạnh Bách Khí sáng lên.

Ông ta đẩy cửa đá ra, sau đó sải bước đi vào.

Về phần đám bảo tiêu thì kệ mẹ nó, không có tác dụng gì thì thôi, sợ đến lúc đó còn kéo chân ông ta. Thời điểm liên quan đến sinh tử tồn vong của mình, Mạnh Bách Khí sẽ không tin tưởng bất kì ai, ông ta chỉ tin chính mình.

Người trên núi đều lâm vào trạng thái mê man.

Rõ ràng vừa rồi ngọn núi còn đang rung chuyển, nhưng giờ bọn họ lại cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, trước mắt hiện ra đủ loại cảnh tượng.

Đầu tiên là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đang cười rất vui vẻ.

Mọi người đều nhận ra người đàn ông này, chính là Mạnh Bách Khí hồi trẻ.

Lúc đó, đất nước còn chưa mở cửa, Mạnh Bách Khí là sinh viên đại học đến cứu trợ. Còn một cô gái khác, là tiểu vu nữ sinh ra và lớn lên trên núi này.

Tiểu vu nữ được người nhặt về nuôi trên núi từ nhỏ, cố gắng học tập các loại pháp thuật, giải quyết nhiều khó khăn cho thôn dân dưới núi. Mạnh Bách Khí là sinh viên được mọi người kính trọng, bọn họ vốn không liên quan gì nhau.

Nhưng trời xui đất khiến, Mạnh Bách Khí vô tình trêu chọc một cô gái ở thôn khác, rồi bị ai đó hạ cổ, thôn dân đành phải đi cầu xin vu nữ cứu Mạnh Bách Khí.

Có lẽ vì Mạnh Bách Khí bị người dùng pháp thuật hại nên vô cùng hứng thú với pháp thuật. Hắn vốn là người kiên định theo chủ nghĩa vô thần, nhưng giờ lại biến thành một kẻ cực đoan. Vào thời đó, người có thể thi lên đại học đều là con cưng của trời, Mạnh Bách Khí ham học lại còn đẹp trai, vu nữ nhanh chóng dạy cho hắn đủ loại pháp thuật, ngay cả tình cảm cũng không ngừng ấm lên.

Cuối cùng, hai người quyết định kết hôn.

Các thôn dân sẽ không bỏ mặc cho họ kết hôn, nên họ chạy trốn.

Thời đó không còn bao nhiêu người tin vào những điều linh tinh. Bởi vậy, lúc Mạnh Bách Khí cùng vu nữ chạy trốn thu thập được không ít thuật pháp bí ẩn, trong đó có tàn quyển liên quan tới khí linh.

Sau khi đọc giới thiệu liên quan tới khí linh, Mạnh Bách Khí bắt đầu mê muội.

Càng tiếp tục học tập pháp thuật lại càng cảm thấy con đường này vô cùng thâm ảo mê người, cho dù hắn cố gắng cả đời cũng khó có thể đạt tới cấp độ phi thăng thành tiên. Về phần vu nữ, sau khi kết hôn trở nên càng ngày càng không thích tu luyện pháp thuật, cô còn sợ thể chất pháp thuật của mình sẽ di truyền cho con, ngũ tệ tam khuyết, đau khổ cả đời, bởi vậy có thể không dùng pháp thuật sẽ không dùng, mỗi ngày đều cầu nguyện con mình là người bình thường, một nhà ba người có thể sống hạnh phúc.

Cô hoàn toàn không nhận ra ánh mắt chồng mình nhìn mình không bình thường, càng không nhận ra, Mạnh Bách Khí bên cạnh mình đã hoàn toàn lạc lối.

Vào ngày vu nữ sinh con, Mạnh Bách Khí ra tay.

Thân thể vu nữ ít nhất có thể luyện thành một pháp khí không tồi.

Mạnh Bách Khí trước đây tên là Mạnh Hùng, sau khi luyện thân thể vợ mình thành pháp khí đầu tiên mới đổi tên thành Mạnh Bách Khí, từ đây chính thức bước lên con đường tu đạo.

Bức tranh hồi ức đến đây kết thúc, mọi người tỉnh lại trong chớp mắt.

Đây là ký ức của khí linh?!

Vợ của Mạnh Bách Khí là khí linh? Còn cái khóa đồng tâm kia là pháp khí luyện thành từ thân thể vu nữ?

Ngô Bất Lạc tuy biết nhiều người trong tà đạo coi thường nhân luân cương thường, nhưng cách làm như vậy vẫn khiến người khác cực kỳ ghê tởm.

*nhân luân là luân lí làm người thời xưa, cương thường là tam cương ngũ thường, tam cương gồm quân thần-phụ tử-phu thê, ngũ thường gồm nhân-nghĩa-lễ-trí-tín.

Chẳng trách, chẳng trách có thể đi vào Nghịch Âm Minh!

Lưu Bác Văn vô cùng chán ghét Mạnh Bách Khí.

Nhưng mấy người bên cạnh cô giống như mở ra cánh cửa thế giới mới, "Mạnh Bách Khí quả là lòng dạ độc ác, nếu tôi cũng có thủ đoạn như vậy thì sao phải sống cuộc sống gò bó thế này?"

"Tiếc rằng tôi không có một cái mặt đẹp, vu nữ bây giờ không dễ lừa nữa, haiz!"

"Một người vợ đổi được một pháp khí tặng kèm khí linh, buôn bán hời quá đê."

Lưu Bác Văn nghe thấy đối thoại giữa mấy người này thì khẽ nhíu mày, bình tĩnh dịch sang một bên.

"Bất Lạc, cậu sao rồi?" Sở Nhạc ngoảnh đầu dò hỏi, "Cậu đang nghĩ khí linh trốn ở đâu à, giờ nó đã ra rồi, chắc là ngay gần đây thôi."

"...Không, tôi đang nghĩ, khí linh rốt cuộc là vợ Mạnh Bách Khí hay là con trai Mạnh Bách Khí?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.