Sở Nhạc nói vài ngày tới không cần nôn nóng thì đúng thật không cần nôn nóng.
Về điểm này, Ngô Bất Lạc vô cùng tin tưởng Sở Nhạc.
Sau mười hai giờ đêm, Ngô Bất Lạc không thể ra ngoài, vậy thì chỉ có thể nhân lúc ban ngày dạo vài vòng. Dù sao giờ hắn cũng tích góp được rất nhiều hạt châu, có thể tự vệ.
Phải thừa dịp trước khi quyết chiến tìm hiểu thực lực của đối thủ.
"Xin chào, bữa sáng chỗ chúng tôi tính tiền bằng công đức, không chấp nhận những thứ khác." Nhân viên phục vụ mỉm cười nhìn người phụ nữ trước mặt, hoàn toàn không vì lửa giận của cô ta mà mềm giọng.
Khách sạn bán bộ đa chỉ nhận công đức, trừ cái đó ra, còn lại đều không thể dùng. Muốn đổi công đức thì phải tiếp nhận định giá trong khách sạn. Ngô Bất Lạc đã tìm hiểu trước, khách sạn này chưa bao giờ có khách hàng thân thiết, định giá ở đây thấp hơn một nửa so với bên ngoài, đồ vật vốn có thể bán được một trăm công đức ở trong này chỉ bán được năm mươi, hơn nữa còn phải trả họ phí phục vụ.
Chớ nói chi bữa sáng trong này mặc dù phong phú, thực tế giá cả gấp ba bên ngoài.
Cho dù một tháng năm vạn công đức như Ngô Bất Lạc, hay hai mươi vạn công đức như Hắc Bạch Vô Thường đều ở trong phòng ăn mì tôm và đồ ăn khác. Chuyển Luân Vương chỉ miễn cho bọn họ tiền thuê phòng để giải quyết việc công, còn ăn uống ngủ nghỉ đều phải tự giải quyết.
Người phụ nữ trước mắt là người của Nghịch Âm Minh.
Tống Yên nhìn đồ ăn sáng, vẻ mặt âm tình bất định.
Cô ta có thể cảm giác được rõ năng lượng ẩn trong đống đồ ăn này rất thích hợp cho cô ta tu luyện. Những thứ thường ngày dùng để tu luyện ở Nghịch Âm Minh không phải không thể đạt được hiệu quả tương ứng nhưng không thể làm thành đồ ăn, trong Nghịch Âm Minh không có loại người "vô dụng" này.
Để đối kháng Địa Phủ, trong Nghịch Âm Minh toàn bộ đều là nhân tài "thực dụng", không thể nào có chuyện nuôi một đống luyện đan sư vô dụng ngày ngày cải tiến hương vị quỷ hoàn, lại càng không thể mặc kệ cái đám quỷ hồn đầu bếp không muốn đầu thai một lòng nghiên cứu mỹ thực tích lũy công đức.
Đừng thấy tiền lương âm quan Địa Phủ không cao, dù Nghịch Âm Minh thật sự bỏ ra giá tiền lớn đào những âm quan này đi, người nguyện ý đi ăn máng khác đã ít lại càng ít. Không nói thứ khác, đi Nghịch Âm Minh còn có quỷ hoàn đủ loại hương vị không? Còn có đồ ăn hương vị đa dạng thỏa mãn các nhu cầu tu luyện khác nhau không?
Quỷ phải ăn hương nhang nhưng cũng muốn thay đổi mùi vị.
Một khi những ham muốn khác nhau được thỏa mãn, muốn thoát khỏi những phúc lợi vô hình này đi một con đường khác không phải âm quan bình thường có thể làm được.
Kể cả Ngô Bất Lạc, lâu lâu cũng sẽ trộm mua chút quỷ hoàn cải thiện sinh hoạt. Ở nhân gian, muốn ăn Mãn Hán toàn tịch tiêu chuẩn là không thể nào, tay gấu gì đó có thể bỏ qua luôn. Nhưng ở Địa Phủ, ăn một bữa Mãn Hán toàn tịch rất đơn giản, nếu bạn không thích thì có thể tiêu chút công đức đi mời những ngự trù không chịu đầu thai, cam đoan dư vị vô tận.
Tống Yên cũng là phụ nữ.
Để tu luyện và hoàn thành nhiệm vụ Nghịch Âm Minh giao, đồ ăn cô ta thường ăn đều cần cho tu luyện, đã bao giờ thấy đồ ăn tinh xảo lại có ích cho tu luyện như vậy? Mà Nghịch Âm Minh vì để những người này khăng khăng một lòng, đương nhiên sẽ dốc sức che đậy tin tức liên quan tới đãi ngộ tuyệt vời của Địa Phủ.
"Quý khách, nếu ngài cần thì có thể đến điểm hối đoái công đức đối diện chúng tôi đổi công đức, sau đó quay lại dùng bữa sáng, cảm ơn đã ủng hộ."
Tống Yên nhìn bữa ăn sáng, rồi nhìn đồ vật trong tay mình, hạ quyết tâm.
Đến khách sạn này mà không ăn gì chẳng phải mất công à?
Cô ta nói thế nào cũng là quản lý, chẳng lẽ ngay cả bữa sáng cũng không ăn nổi!
Người Nghịch Âm Minh rất thành thật với dục vọng của mình, không đạt mục đích không bỏ qua.
Tống Yên cầm pháp khí đi tới điểm hối đoái.
"Pháp khí này của cô, ba ngàn công đức." Quỷ chỗ hối đoái khẽ cười nói, "Thủ pháp luyện chế không đúng, lãng phí vật liệu vô ích, lực công kích thiếu cân bằng, có dấu vết từng tu sửa."
Không thể đếm xuể, người chỗ hối đoái nói ít nhất mười mấy điều ép giá, mấy chỗ Tống Yên không nhớ cũng bị chỉ ra.
Ba ngàn công đức?
Có vẻ không ít.
Nhưng Tống Yên nhớ trước đó đã hỏi qua, bữa sáng trong khách sạn giá một ngàn công đức. Lúc trước cô ta tốn không ít công sức mới có được pháp khí này, vậy mà chỉ đủ ăn ba bữa sáng?
Tống Yên chần chờ.
Có điều khách sạn này như có ma lực, một giọng nói không ngừng vang lên trong đầu, "Không phải chỉ ăn một bữa thôi sao? Pháp khí sau này sẽ có lại, nhưng bỏ qua lần này không chắc còn có thể đi vào khách sạn này nữa."
"Tôi..."Tống Yên khẽ cắn môi, vẫn không chịu được cám dỗ, định giao pháp khí ra.
"Vị tiểu thư này, nếu cô nguyện ý bán pháp khí cho tôi, tôi có thể ra giá ba ngàn năm trăm công đức." Ngô Bất Lạc ở một bên nghe hồi lâu, quyết định ra tay vào lúc này.
Khách sạn được lợi không bằng hắn được lợi!
Người chỗ hối đoái trừng mắt giận dữ, nhưng lúc trông thấy mặt Ngô Bất Lạc, cơn giận đột nhiên biến mất lạ thường, trong mắt chỉ thấy được đôi mắt biết cười của Ngô Bất Lạc.
"Xin lỗi, có phải tôi làm phiền mọi người rồi không?" Ngô Bất Lạc khẽ rũ mắt xuống, tỏ vẻ vô tội, "Tôi rất thích pháp khí trong tay vị tiểu thư này nên mới buột miệng, nếu không được, tôi có thể..."
"Không sao." Một nhân viên phục vụ lên tiếng trước, "Tôi...Chỗ tôi có rất nhiều pháp khí tốt, cậu có muốn đi xem không?"
"Chỗ tôi cũng có."
"Chờ chút, của tôi tốt hơn."
Mấy nhân viên phục vụ tranh nhau thể hiện, "Cậu là khách ở phòng nào, nếu cậu không có thời gian, đợi lát nữa chúng tôi trực tiếp mang tới cho cậu?"
"Vậy thì cảm ơn nhiều." Ngô Bất Lạc có vẻ thẹn thùng, "Tôi nói chuyện với vị tiểu thư này được rồi."
Lúc Tống Yên nhìn thấy người trẻ tuổi này, trái tim cũng đập bùm bùm, cảm giác này còn mãnh liệt hơn nhiều so với khi nhìn thấy Lý Phi Tống.
Trên thế giới sao có thể có người chỗ nào cũng hợp ý cô ta như thế? Trên thế giới vậy mà có diện mạo đẹp như vậy?! Chẳng trách cả đám nhân viên phục vụ đều ra sức thể hiện, hóa ra...hóa ra không phải bọn họ lố bịch, mà thật sự có người có thể làm cho người khác vừa gặp đã yêu!
Hóa ra đây mới là tình yêu.
Bữa sáng, công đức gì gì đó ném qua một bên hết. Giờ cô ta muốn nhất là người đàn ông trẻ tuổi này, cô ta muốn mang người đàn ông này về Nghịch Âm Minh!
"Tiểu thư, chúng ta đến chỗ đó ngồi tán gẫu đi." Ngô Bất Lạc chỉ một góc tương đối hẻo lánh, "Tôi nghĩ, cô cũng không muốn chúng ta liên tục bị người khác soi mói."
Không chỉ có dáng dấp đẹp, giọng nói êm tai, mà còn săn sóc như thế?
Tống Yên theo bản năng thu lại sát khí trên người, giả dạng thành dáng vẻ thục nữ dịu dàng bình thường bản thân ghét nhất, nhẹ nhàng đáp, "Được."
Nếu đám người bất hạnh chết trong tay Tống Yên thấy bộ dạng của cô ta lúc này, chắc chắn sẽ lại sợ chết khiếp!
Đây là nữ ma đầu giết người không chớp mắt kia ư?
Tâm thái Ngô Bất Lạc bây giờ không giống ba năm trước.
Ba năm trước hắn không có bao nhiêu năng lực tự vệ, đối mặt với yêu thích của người khác là sợ hãi và lo lắng, nhưng giờ trong lòng Ngô Bất Lạc trái lại sinh ra cảm giác "cuối cùng cũng đến".
Ba năm nay cả ngày chạm mặt đám Mộc Sơ Nhất, ngoại trừ Sở Nhạc và Tạ Bán Loan ân cần với hắn ra, những người khác đều ở trong trạng thái khẩn trương tập trung huấn luyện, khiến Ngô Bất Lạc hoài nghi thể chất bản thân có phải đã bị áp chế hoàn toàn rồi không?
Nhưng từ nét mặt Tống Yên trước mắt, mình vẫn còn chút sức hấp dẫn với những người này.
Lúc không có bản lĩnh, cảm thấy thể chất của mình phiền toái muốn chết, nhưng giờ có bản lĩnh rồi lại cảm thấy thể chất này nói không chừng có thể giúp mình phát tài.
Đây là thay đổi trong tâm lý, không phải của người ngoài.
"Tiểu thư hình như là người sống, sao lại tới nơi này?" Ngô Bất Lạc nuốt quỷ châu, trên người còn mang theo rất nhiều hạt châu khác, ba phần giống người, bảy phần giống quỷ, cộng thêm bề ngoài đẹp trai tà khí nên càng giống yêu quái, không giống như người.
Tống Yên cực kì kiêu căng tự mãn, coi như từng nghe thấy cái tên Ngô Bất Lạc cũng sẽ không ghi nhớ. Còn nữa, người thích Ngô Bất Lạc lúc nhìn thấy hắn sẽ tự động mỹ hóa, hoàn toàn khác với trong ảnh chụp.
"Tôi...Tôi cùng bạn bè tới mở mang kiến thức." Tống Yên mặc dù bị Ngô Bất Lạc mê hoặc nhưng đầu óc không có vấn đề gì, biết thân phận người trong Nghịch Âm Minh của mình không tiện nói ra liền tùy ý tìm cớ.
Nhưng Ngô Bất Lạc đến dò la tin tức, sao dễ dàng để Tống Yên che giấu được?
Ngô Bất Lạc lừa người rất có bản lĩnh, thời gian chỉ một bữa sáng đã lừa gạt được Tống Yên xoay quanh.
"Nhân tài như Mạc tiên sinh sao phải đi Địa Phủ làm một âm quan nho nhỏ làm gì? Cuộc thi âm quan chính thức còn nhiều năm nữa mới đến, Mạc tiên sinh chẳng phải lãng phí ngần ấy năm vô ích?" Tống Yên đời này chưa bao giờ lịch sự đến thế, nhưng vừa đối mắt với Ngô Bất Lạc đã cảm thấy mình phải dịu dàng chút.
Nếu Mạc tiên sinh gia nhập Nghịch Âm Minh, có cô ta bảo hộ, về sau cũng là một đôi thần tiên quyến lữ.
Bây giờ trong lòng Tống Yên làm gì còn Lý Phi Tống. Thực lực Lý Phi Tống có mạnh hơn nữa cũng không bằng một nụ cười của Mạc tiên sinh.
"Tôi rất cảm ơn lời mời của Tống tiểu thư." Ngô Bất Lạc giả bộ cân nhắc, "Chỉ là tiểu thư hình như không phải người chủ sự, nếu tùy tiện nhận tôi vào e rằng bạn đồng hành của cô sẽ không vui, đến lúc đó lại thành tôi hại cô."
"Tôi...Tôi có thể tiến cử anh trước, anh không cần lo." Tống Yên thốt ra, "Cương thi kia cũng không có gì ghê gớm, anh không phải sợ."
"Vậy làm phiền rồi." Ngô Bất Lạc mỉm cười nói.
Bữa sáng qua đi, Tống Yên bịn rịn rời khỏi Ngô Bất Lạc, định đi tìm Lý Phi Tống nói chuyện tuyển dụng.
Ngô Bất Lạc ung dung uống trà, ở tại chỗ chờ.
Dù đã qua ba năm, bản lĩnh của hắn vẫn chưa ném đi, may quá may quá.
"Bất Lạc, vừa rồi cậu..." Trương Dịch không biết ở một bên nhìn bao lâu, chờ mãi đến khi Tống Yên rời đi hắn mới sắc mặt phức tạp ngồi xuống đối diện Ngô Bất Lạc, "Vừa nãy cậu lừa gạt người phụ nữ kia à?"
"Đúng, tôi đang gạt cô ta." Ngô Bất Lạc trông thấy sắc mặt Trương Dịch liền biết cái tên bản tính chính trực này không quen nhìn hắn gạt người.
"Tôi vẫn cho rằng lừa gạt tình cảm phụ nữ cực kỳ vô đạo đức." Trương Dịch nhịn không được nói, "Cách làm như vậy thực sự...thực sự..."
"Ha ha, ở Nghịch Âm Minh và Địa Phủ ngay cả cậu là chủng tộc gì còn không để ý, cần gì phải quan tâm nam nữ?" Ngô Bất Lạc bật cười không chút khách khí, "Chẳng mấy tôi có thể biết được tính toán của Nghịch Âm Minh, đến lúc đó đánh nhau biết người biết ta sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta giải quyết nhiệm vụ lần này đúng không?"
"Nhưng mà gạt người..."
"Tôi cũng không tính là gạt người." Ngô Bất Lạc sờ sờ mặt mình, "Ngay cả khi tôi chỉ ngồi đây không làm gì hết, bọn họ cũng sẽ vồ đến như ong mật thấy hoa."
Trương Dịch á khẩu không trả lời được, có lẽ bị Ngô Bất Lạc mặt dày làm kinh sợ.
"Cậu có thời gian ở đây lo lắng tôi, không bằng đi thăm dò Tống Yên này đã từng hại bao nhiêu mạng, lừa bao nhiêu người? Tôi chẳng qua chỉ lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi." Ngô Bất Lạc khoát khoát tay, "Chúng ta là đồng nghiệp làm việc cùng nhau, về sau sẽ còn nhiều nhiệm vụ cùng nhau nữa, tốt hơn hết cậu nên làm quen với cách làm việc của tôi sớm, hoặc nếu cậu ngưỡng mộ tôi, để tôi dạy cậu làm sao gạt người cũng được."
"Không...không cần." Luận miệng lưỡi sắc bén, mười Trương Dịch cũng không địch nổi một Ngô Bất Lạc, "Tôi sai rồi, cậu coi như tôi chưa từng nói gì đi."
"Thế không được, lời nói ra như bát nước đổ đi, sao có thể tùy tiện thu hồi?" Ngô Bất Lạc nghiêm túc lắc đầu, "Tôi điều khác không giỏi, nhưng phương diện gạt người không tệ lắm, chi bằng..."
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, đi trước đây." Trương Dịch càng hối hận vì sao lại muốn xen vào việc của người khác, không dám lắm miệng nữa, vội vàng bỏ chạy.
"Tôi không hứng thú với việc giả làm người tốt, nếu là đồng nghiệp tương lai, bọn họ nhất định phải quen với cách làm của tôi." Ngô Bất Lạc nói với Sở Nhạc đằng sau, "Có phải anh thấy con người của tôi rất bỉ ổi không? Đừng nói là phụ nữ, cho dù là trẻ con, nếu cần tôi cũng sẽ lừa gạt."
"Người khác gạt người là thương thiên hại lý, còn cậu gạt người là vì dân trừ hại." Sở Nhạc không hề để ý chút nào, "Tôi chỉ hiếu kì sao cậu không nghĩ tới lừa gạt tôi một chút? Nếu cậu nguyện ý gạt tôi, tác dụng của tôi chẳng phải mạnh hơn những người kia rất nhiều sao?"
"Hả?" Ngô Bất Lạc vốn muốn đùa giỡn Sở Nhạc một chút, không ngờ lại bị Sở Nhạc hỏi đến á khẩu không trả lời được, "Lẽ nào anh hi vọng tôi lừa anh?"
Hắn đã bị cuộc sống ép thành một tên M, không đến mức cả Sở Nhạc cũng vậy chứ.
"Nói dối ngàn lần sẽ biến thành sự thật, nếu cậu bằng lòng luôn gạt tôi, về sau nói không chừng chính cậu cũng sẽ tin. Chỉ cần có thể biến giả thành thật, quá trình thế nào tôi không quan tâm." Sở Nhạc ẩn ý nói.
Lần này đến phiên Ngô Bất Lạc ngồi không yên.
"Tôi...Tôi..."
Mãi đến lúc Sở Nhạc nhìn đủ trò cười rời đi, Ngô Bất Lạc vẫn chưa hoàn hồn.
Đúng vậy.
Tại sao hắn không muốn lừa gạt Sở Nhạc?
Nếu hắn bằng lòng hư tình giả ý với Sở Nhạc cũng không vấn đề gì, sao hắn...sao hắn lại chưa từng nghĩ tới điều này đây?