Không Tin Tà

Quyển 2 - Chương 77: Hạ Hạc (5)



"Có vài người sống nhiều năm vô ích, đầu óc không phát triển được. Muốn đào một người từ Địa Phủ tới đoạt danh tiếng của chị, nằm mơ đi!"

"Thiếu gia yên tâm, chúng tôi đã có biện pháp đối phó cô ta."

"Chị gần đây có vẻ rất hứng thú với mấy thí sinh Âm quan, tôi không quan tâm có phải chị muốn thu nhận bọn họ vào Nghịch Âm Minh không, nhưng chị chỉ có thể là của mình tôi."

"Không biết thiếu gia có gì chỉ bảo?"

"Mấy ngày này công ty giúp tôi kích phát sức mạnh huyết mạch trong cơ thể, cậu phái một người đến đây, tôi sẽ nói cho hắn biết phải làm thế nào."

...

Sở Nhạc, Ngô Bất Lạc và Mộc Sơ Nhất cùng nhau theo Hạ Hạc đến thủ đô tham gia dạ tiệc từ thiện.

Mấy vệ sĩ bên cạnh Hạ Hạc mặc dù tò mò tại sao lão tiên sinh đột nhiên mang theo ba tên yếu đuối, nhưng bọn họ rất có đạo đức nghề nghiệp, không hề nhiều lời.

Chuyện xảy ra ở buổi họp báo lần trước bị xem là ngộ độc thức ăn dẫn đến hôn mê, hoàn mỹ che giấu chân tướng. Đồng thời quốc gia cũng bắt đầu chỉnh đốn phương diện an toàn thực phẩm, rất nhanh sự chú ý của quần chúng đã từ buổi họp báo dời sang vấn đề an toàn thực phẩm.

Cũng chính vì giải quyết hoàn mỹ hậu quả chuyện lần này, để Hạ Hạc thấy được năng lực của đám người Sở Nhạc.

Thực lực như vậy tuyệt đối không phải người bình thường có thể có được.

Đến buổi dạ tiệc từ thiện hầu như đều là nhân vật nổi tiếng các giới, đám người Sở Nhạc làm vệ sĩ đương nhiên không thể đi vào. Nhưng nếu bọn họ thay đổi trang phục, trở thành khách mời thì không vấn đề gì.

Tiện thể nhắc tới, vì để mình danh chính ngôn thuận, Sở Nhạc lấy ra một miếng cổ ngọc làm vật quyên tặng cho buổi đấu giá từ thiện, thành công lấy được thiếp mời tiến vào.

Ngô Bất Lạc ở một bên yên lặng cắn góc áo.

Đó là tiền của tôi, tiền của tôi!

Lúc trước vì miếng ngọc bội này mà suýt chút nữa hắn bị nữ quỷ lột sạch quần áo, thế mà bị Sở Nhạc nhẹ nhàng cho người ta? Không thể nhẫn được nữa!

Ngô Bất Lạc đang định nói gì đó, thì Sở Nhạc lại lấy ra một khối phỉ thúy khác, "Tôi cảm thấy miếng ngọc bội kia còn chưa đủ quý giá, cậu thấy khối phỉ thúy này thế nào?"

QAQ!

Nửa đời sau của mình có thể sống có tôn nghiêm hay không đều phụ thuộc vào khối phỉ thúy này!

Tính toán giá trị khối phỉ thúy, Ngô Bất Lạc vẫn là sợ.

Ăn chút thua thiệt nhỏ còn hơn mất sạch vốn liếng.

Đánh rắn phải đánh giập đầu.

Ngô Bất Lạc xảo quyệt dối trá, nếu không thể bắt trúng nhược điểm của hắn, không biết sẽ phải trả giá bao nhiêu.

Sở Nhạc làm thành công nhất một điều, chính là thừa dịp Ngô Bất Lạc ngàn cân treo sợi tóc, nắm giữ quỹ đen của hắn.

Khi đã nắm được quỹ đen trong tay, còn sợ Ngô Bất Lạc không ngoan ngoãn nghe lời sao?

Mộc Sơ Nhất còn nhỏ tuổi, cộng thêm giữa hai đầu lông mày giống hệt Hạ Hạc, còn mặc một bộ âu phục y đúc, nên không cần thiếp mời cũng có thể đi vào.

Tất cả mọi người đều đang phỏng đoán đây có phải hậu bối nhỏ tuổi nào đó trong nhà Hạ Hạc không?

Người so với người làm người tức chết.

Ngô Bất Lạc chỉnh lý lại âu phục của mình, trông thấy trong dạ tiệc từ thiện có mấy người quăng ánh mắt kinh diễm tới, tâm tình cuối cùng cũng khá hơn một chút.

Hắn bưng chén rượu, ung dung đi về phía những người phát ra ánh mắt kinh diễm đó.

Muốn phát tài phải tăng thu giảm chi.

Bây giờ muốn lấy lại quỹ đen bị Sở Nhạc thu giữ e là khó càng thêm khó, lúc này cần biến thân thành kẻ lừa gạt tình cảm đi lừa những kẻ đối với hắn không có ý tốt.

Xét cho cùng Ngô Bất Lạc vẫn thích đen ăn đen nhất.

"Cái này không tốt lắm. Hiện tại ở đây đang làm dạ tiệc từ thiện, chẳng lẽ Mạc tiên sinh cũng muốn giúp đỡ kẻ nghèo như tôi sao?" Ngô Bất Lạc nhẹ nhàng thở dài, trên mặt hiện lên vô hạn sầu bi, "Tôi cũng không ngờ công ty chốc lát không kịp quay vòng, nhưng đã quyết định tới quyên tặng rồi, tôi không thể nói không giữ lời. Mạc tiên sinh, tôi nghĩ anh cũng cảm thấy tôi nói đúng phải không?"

Mạc tiên sinh đối diện Ngô Bất Lạc có thể xem là nhân vật tai to mặt lớn ở Hồng Kông, đến nay đã qua tuổi 50, mặc dù không đầu hói bụng phệ như người thành đạt khác, nhưng lại có tướng mạo cay nghiệt.

Tướng mạo trước 30 tuổi do cha mẹ quyết định, sau 30 tuổi là mình quyết định.

Chỉ nhìn gương mặt người này là biết đã làm nhiều việc ác, lưng đeo huyết lệ của không ít người.

Mình lừa hắn không chỉ thay trời hành đạo, đồng thời cũng tích lũy công đức nha.

Mạc tiên sinh nhìn thanh niên đẹp trai trước mắt, ánh mắt không nhịn được đánh giá thân thể Ngô Bất Lạc.

Rõ ràng hắn đã nếm qua nhiều mỹ nhân khẩu vị khác biệt trong vòng giải trí, nhưng không có một ai hợp ý hắn giống người thanh niên này.

Có lẽ là vì trước kia hắn toàn chơi minh tinh, còn người trước mắt lại là một doanh nhân thành đạt xuất sắc.

Đùa bỡn thiên chi kiêu tử nhất định khiến người ta có cảm giác thành tựu hơn đùa bỡn đám tiểu minh tinh kia nhiều!

Mạc Hoa mặc dù không rõ vì sao mình lại để ý người trẻ tuổi này như thế, nhưng hắn biết, bây giờ người có thể làm hắn động lòng càng ngày càng ít.

Vất vả lắm mới xuất hiện một người, nhất định phải nắm lấy cho thật chắc!

Không cần biết là dùng cách gì.

"Người không giữ chữ tín không thể đứng vững, Ngô tiên sinh có lòng yêu nước yêu dân như vậy, tôi cho rằng vô cùng đáng giá khích lệ. Chính phủ cần phải ra sức nâng đỡ nhân sĩ thành công giống cậu." Mạc tiên sinh cố hết sức làm mình có vẻ hiền lành, lại không biết hắn như vậy cực kì giống bà ngoại sói trong truyện cổ tích.

Mọi người trên sân dù chú ý hay không đều yên lặng dời mắt, sau đó trong lòng mặc niệm vì người trẻ tuổi đáng thương.

Hạ Hạc đương nhiên cũng nhìn thấy hết thảy.

"Sở tiên sinh, có cần tôi tiễn Mạc Hoa đi trước không?" Hạ Hạc biết thực lực của ba người họ, sợ xảy ra xung đột, ngộ nhỡ đánh nhau khiến dạ tiệc từ thiện không thể tiếp tục, vậy thì đáng tiếc lắm.

Với lại không chừng đến lúc đó, đám người Ngô Bất Lạc còn phải chịu thiệt.

Nghe nói Mạc Hoa mời không ít năng nhân dị sĩ về nhà, ở Hồng Kông rất sùng bái năng nhân dị sĩ.

Trước kia Hạ Hạc cảm thấy những thứ đó đều là gạt người, nhưng giờ thì không nghĩ vậy nữa.

Sở Nhạc nhẹ nhàng trả lời một câu, "Ông yên tâm, hắn có chừng mực."

Cùng lắm là lừa gạt mấy trăm ngàn vạn cho vui thôi, Ngô Bất Lạc vẫn rất có chừng mực. Vả lại, Ngô Bất Lạc trút oán khí lên người kẻ khác dù sao cũng tốt hơn trút lên hắn.

"Biết đâu đến lúc đó hắn lại là người có hạn mức quyên tặng hàng đầu trong buổi dạ tiệc từ thiện này không chừng!" Sở Nhạc khẽ cười.

Xem xem trong thời gian ngắn Ngô Bất Lạc có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ Mạc Hoa.

Cho dù ăn giấm cũng phải chọn người có sức cạnh tranh mà ăn, như loại này rõ ràng dùng để xẻo thịt, Sở Nhạc còn không dậy nổi một chút tâm tư.

Như vậy chẳng khác nào một người đàn ông rất không vui khi nhìn thấy vợ mình cười cười nói nói với người đàn ông khác, nhưng nếu vợ chơi đùa vui vẻ với một con thỏ đực hay một con mèo đực, căn bản không ai để ý.

Hơn nữa, Ngô Bất Lạc không phải bừng bừng hứng thú chơi đùa với con thỏ, mà là mài đao xoèn xoẹt nhìn con thỏ kia, xem xem ra tay làm thịt từ chỗ nào trước tốt hơn!

Trong buổi dạ tiệc từ thiện có mấy người cũng cảm thấy hứng thú với Ngô Bất Lạc, lặng lẽ than thở bị Mạc Hoa ra tay giành trước, không biết đợi Mạc Hoa chơi xong có thể đến phiên bọn họ không?

Đáp án đương nhiên là có.

Mỗi ngày bắt một con cừu nhổ lông thú vị bao nhiêu?!

Dạ tiệc từ thiện mới trôi qua hai tiếng, Mạc Hoa đã không nhịn được muốn sớm rời đi mang theo Ngô Bất Lạc đến khách sạn thuê phòng.

Người này sao có thể cám dỗ hắn đến thế? Nhất cử nhất động của cậu ta giống như móc câu, câu hắn mất hồn mất vía.

"Mạc tiên sinh, như vậy sao được? Tôi không phải người tùy tiện như thế." Ngô Bất Lạc giống như bị hù dọa, "Hơn nữa, tôi còn phải quyên tặng mà!"

"Cậu định quyên bao nhiêu tiền?"

"Mặc tiên sinh, anh cũng biết tôi xấu hổ vì không có tiền, chỉ có thể quyên khoảng 100 vạn." Ngô Bất Lạc ngượng ngùng cúi đầu, "Mặc dù không thể bạo tay bằng người khác, nhưng đây là số tiền lớn nhất tôi có thể bỏ ra trước mắt."

"Ngô tiên sinh không có ý định giữ lại số tiền đó cho công ty quay vòng sao?" Mạc Hoa kìm chế dục vọng hỏi.

"Số tiền đó dù đặt ở công ty cũng chưa chắc có thể làm công ty khởi tử hồi sinh, nhưng nếu đặt ở trên người những người cần trợ giúp thì thật sự có thể khiến bọn họ chết đi sống lại, nói không chừng Phật Tổ thấy tôi thành kính sẽ cho tôi một đường xoay chuyển thì sao?" Trên mặt Ngô Bất Lạc lóe ra quang mang thánh khiết, cứ như toàn tâm toàn ý dấn thân vào sự nghiệp từ thiện vậy.

"Để Mạc tiên sinh chê cười rồi." Ngô Bất Lạc đỏ bừng mặt, "Đối với nhà từ thiện lớn như ngài mà nói, tôi chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi."

"Không, tôi cảm thấy rất hứng thú với cậu." Mạc Hoa khẽ nhếch miệng, "Từ trước tới nay tôi chưa từng gặp ai lương thiện như cậu. Tôi có một kế hoạch từ thiện rất tốt, đang lo không tìm được người, không nghĩ tới tôi lại gặp được cậu. Không biết cậu có hứng thú đi cùng tôi tới nơi khác nói chuyện không? Sẽ không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu." Mạc Hoa thấy Ngô Bất Lạc có chút buông lỏng, lại tăng thêm một câu, "Cậu lẽ nào không tin tôi sao?"

"Nhưng lát nữa tôi còn phải tiến hành quyên tiền."

"Cái này có gì đâu, tôi quyên giúp cậu là được." Mạc Hoa lấy từ chỗ trợ lý ra một xấp chi phiếu, lưu loát viết mấy số không, "Cậu cộng thêm tôi, tổng cộng 500 vạn, lấy tên của hai chúng ta quyên tặng."

Ngô Bất Lạc như bị làm cảm động, yên lặng cúi đầu, sắc mặt hơi đỏ, cứ như mê muội Mạc Hoa vậy.

Mạc Hoa giống như được ăn mật, hận không thể lập tức mang tiểu yêu tinh này đến khách sạn điên cuồng mây mưa.

Cảm giác tuổi trẻ này đã lâu không xuất hiện.

Nào ngờ, Ngô Bất Lạc là đang quá kích động.

Rất tốt, đây là một tên ngu lắm tiền!

Mình nhất định phải đem tiền miếng cổ ngọc kia kiếm về cả gốc lẫn lãi!

Ngô Bất Lạc yên lặng cổ vũ bản thân.

Ngô Bất Lạc ở bên kia cố gắng kiếm tiền, Sở Nhạc bên này cố gắng tiêu tiền.

Cũng bởi vì một người kiếm tiền một người tiêu tiền, cuộc sống mới có thể hài hòa, nếu không chẳng phải cũng trở thành thần giữ của giống Ngô Bất Lạc.

Sở Nhạc không ưa nhất chính là Ngô Bất Lạc keo kiệt bủn xỉn, hắn chưa bao giờ lo lắng vì tiền tài, nhưng Ngô Bất Lạc cứ như không có tiền thì không cảm thấy an toàn vậy.

Thật là kì quái.

Hắn nhớ rõ Nghiệt Kính Đài trước kia cũng không tham tài.

Nhưng ý nghĩ như vậy chỉ thoáng qua một cái, Sở Nhạc vẫn đặt sự chú ý nhiều hơn lên buổi dạ tiệc từ thiện.

Dạ tiệc từ thiện người đông nước đục, nếu đối phương bỏ qua một cơ hội tốt thế này, Sở Nhạc e rằng cũng phải nghi ngờ chỉ số thông minh của đám người đó.

"Mộc Sơ Nhất, cậu chú ý đi theo Hạ Hạc, đừng chạy loạn." Sở Nhạc nhắc nhở, "Phải đi theo một tấc không rời biết chưa?"

"Tôi biết rồi." Mộc Sơ Nhất gật đầu chắc chắn.

Nếu Mộc Sơ Nhất đã biết, Sở Nhạc không cần thiết ở chỗ này lãng phí thời gian.

Chỉ cần hai người bọn họ ở cùng nhau, Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc lại cách xa bọn họ, như thế người sau màn mới nhanh chóng ra tay.

Nhìn đồng hồ cũng không sai biệt lắm.

Sở Nhạc yên lặng lui lại.

Lập tức liền đến đoạn quan trọng của buổi dạ tiệc từ thiện___đấu giá!

Các vị khách quý đều đã sớm yên vị tại chỗ.

Bởi vì Sở Nhạc và Hạ Hạc bọn họ không dùng cùng một tấm thư mời nên không ngồi cùng nhau.

Hạ Hạc và Mộc Sơ Nhất ngồi ở vị trí chính giữa phía trước. Sở Nhạc ngồi ở phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

Một cái tay lặng yên không tiếng động vỗ vỗ vai Sở Nhạc.

Hắn đang muốn phản kích thì đột nhiên cảm giác được khí tức quen thuộc.

"A La?" Sở Nhạc khó hiểu, "Sao cậu lại ở chỗ này?"

Chẳng lẽ Địa Phủ cảm thấy mấy người bọn họ còn chưa đủ, phải phái thêm một người tới?

"Tôi là người của bộ an ninh quốc gia, dạ tiệc từ thiện lần này có mấy nhân vật quan trọng, tôi đến làm bảo an." A La bình tĩnh hồi đáp, "Đây là nhiệm vụ cuối cùng của tôi, làm xong nhiệm vụ này tôi sẽ rời khỏi bộ an ninh quốc gia."

Chức trách của Âm quan và công việc ở thế gian không thể gộp chung một chỗ.

"Tôi phải hỏi anh mới đúng, sao anh lại ở đây?" A La hiếu kì nói, "Dạ tiệc từ thiện lần này liên quan đến số tiền không hề tầm thường, vì vậy tôi hi vọng không xảy ra bất cứ chuyện gì. Là công việc cuối cùng của tôi ở bộ an ninh quốc gia, tôi có nghĩa vụ bảo đảm dạ tiệc từ thiện lần này thuận lợi tiến hành."

Đây đại khái là câu dài nhất mà A La nói từ trước tới nay.

Hắn ở bộ an ninh quốc gia lâu vậy rồi, nói rời đi liền rời đi, trong lòng khẳng định không nỡ.

A La nói lời này với Sở Nhạc chẳng khác nào đang nói với chính mình.

"Xem ra mong muốn của cậu không cách nào thực hiện." Sở Nhạc chậm rãi cười, "Tôi đến đây là vì chấp hành nhiệm vụ, nhiệm vụ đầu tiên sau khi nhậm chức Âm quan!"

Một bên khác.

Mạc Hoa đã hôn mê, tay chân đều bị Ngô Bất Lạc trói lại.

Cũng do Mạc Hoa chủ quan, thấy sắc mờ mắt.

Cho rằng Ngô Bất Lạc gầy gầy nhỏ nhỏ, không thể nào động thủ với đại lão đã từng oai phong một cõi như hắn, ai biết còn chưa qua mấy chiêu hắn đã không được.

"Đây đúng là một bụng tiền mà." Ngô Bất Lạc vỗ vỗ bụng Mạc Hoa, nhịn không được cảm thán, "Cái đai lưng này còn khảm cả kim cương."

Vừa nói Ngô Bất Lạc vừa cạy đá quý trên đai lưng xuống.

Đồng hồ, nhẫn, một cái cũng không chừa.

Nếu không phải tiểu đệ đệ của tên này quá buồn nôn, Ngô Bất Lạc thật sự muốn lấy cả hạt châu khảm ở phía trên.

Thật sự là khảm kim cương!

Một viên hơn cả một căn hộ người ta.

Đương nhiên, những thứ này cũng không phải đáng giá nhất, đáng giá nhất là cái bút người đàn ông cầm trên tay.

Từ lúc Mạc Hoa lấy bút ra điền chi phiếu, Ngô Bất Lạc đã chú ý thấy đối phương vô cùng nâng niu chiếc bút này.

Ngẫm lại, toàn thân Mạc Hoa từ trên xuống dưới khảm đầy đồ vật, tùy tiện cầm một thứ ra đều giá trị liên thành, sao lại yêu thích không buông một cây bút tùy thân mang theo?

Dù là học đòi văn vẻ cũng không tới phiên loại người như Mạc Hoa.

Loại người tham sống sợ chết, mang theo súng trên người còn đáng tin hơn mang bút.

Ngô Bất Lạc vặn mở cây bút.

À hiểu rồi!

Thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Bên trong cây bút này cuộn một lá bùa nho nhỏ.

Ngũ quỷ chuyển tài phù.

"Ôi chao, thật là đoạn tình tuyệt nghĩa, chẳng trách có thể giàu nhanh như thế!"

Ngũ quỷ chuyển tài phù có thể xưng là bùa chú độc ác nhất, có năng lực lớn nhất trong số các bùa chú.

Chỉ khi người luyện chế lá bùa này giết chết năm người chí thân của mình là cha mẹ, vợ con, bạn tốt, để bọn họ oán hận chết đi mới có thể có một chút cơ hội luyện chế thành công, dùng oán khí của năm con quỷ này hóa thành tài vận, từ đó thăng quan phát tài.

Có thể nói đây là loại bùa chú giẫm lên thi thể người khác trèo lên.

Phàm là xuất hiện loại bùa chú này đều nhất định phải bị quản chế.

Vì lợi dụng bùa chú tụ tập tài phú phá hoại cực lớn đến cân bằng kinh tế thế gian, nhiều khi thậm chí còn thay đổi vận mệnh của một số người.

Người không nên phá sản thì lại phá sản, người đã định thăng quan phát tài thì nghèo khó chán nản. Người chết vì tiền chim chết vì ăn, một tấm bùa nho nhỏ thế này lại tác động đến an toàn sinh mệnh của ngàn vạn người.

"Xem ra công tích trên Sinh Tử Bộ của mình lại nhiều thêm một ít!" Ngô Bất Lạc mặt mày hớn hở.

Sinh Tử Bộ chính là thanh kiếm Damocles của Âm quan bọn họ.

Dĩ nhiên không nói bản chính, mà là quyển phụ.

Tên và cuộc đời của Âm quan bọn họ đều sẽ xuất hiện trên quyển phụ Sinh Tử Bộ, chỉ cần xuất hiện trên đó, bọn họ có thể tạm thời thoát ly sinh tử luân hồi.

Khi Âm quan giết hại mạng người, nhúng tay quá nhiều vào chuyện thế gian thì sẽ ghi lại trên quyển phụ Sinh Tử Bộ. Tương tự, nếu như lập được đại công cứu vớt một số người bởi vì nguyên nhân nào đó mà vận mệnh bị hỗn loạn cũng sẽ được ghi lại trên đó.

Khi công tích trên Sinh Tử Bộ đạt đến mức độ nhất định, thông qua một khảo hạch nữa là có thể chuyển tên sang một bản Sinh Tử Bộ khác, kéo dài tuổi thọ, đồng thời thăng chức.

Nếu có thể lên làm Phán quan hoặc Diêm Vương, vậy thì tên sẽ xuất hiện trên bản chính Sinh Tử Bộ!

Về phần người bình thường, khụ khụ, tên của họ đều lưu trong siêu máy tính. Sinh Tử Bộ thực sự không đủ để ghi tên mấy tỉ nhân khẩu, cộng thêm động thực vật đếm không hết cùng những sinh mệnh khác.

Thế là, Sinh Tử Bộ được giảm tải.

Bây giờ, nó chỉ cần nhìn chằm chằm Âm quan là được rồi.

Sinh Tử Bộ có thể cùng lúc phân rõ sinh tử tồn vong nhiều người nhân gian như vậy, chưa từng sai lầm, có thể thấy được nó uy lực phi phàm.

Bây giờ nó đại tài tiểu dụng đến đây giám thị Âm quan càng không chút khó khăn.

Dùng lời của nhóm Âm quan chính là, "Nếu năng lực của bạn lớn đến mức có thể lật đổ Sinh Tử Bộ, vậy thì dù bạn phạm thượng làm loạn cũng không gọi là làm loạn mà là lập lại trật tự."

Đương nhiên, Sinh Tử Bộ không có khí linh, bản thân nó tồn tại đã vượt quá đẳng cấp pháp bảo.

Thay vì nói nó là pháp bảo, chẳng bằng nói nó là một loại quy tắc.

Ngô Bất Lạc quyết định không hạ thủ lưu tình nữa.

Loại người này vẫn nên tranh thủ thời gian giết chết, rút hồn phách hắn ra, sau đó áp giải về Địa Phủ.

Nhân tiện hỏi hắn rốt cuộc là ai giúp hắn luyện chế lá bùa này.

Ngô Bất Lạc vươn tay, định vặn gãy cổ Mạc Hoa.

Đúng lúc này.

Một người bỗng nhiên xô cửa, mang theo bảo tiêu của Mạc Hoa vọt vào.

Má nó!

Kẻ nào đấy? Đúng lúc này đến làm hỏng chuyện của hắn?

Trong lòng Ngô Bất Lạc mắng người phụ nữ kia đến đến máu chó đầy đầu, nhưng lại không thể không chật vật chạy đi.

Những bảo tiêu này hầu như đều là người bình thường, nhưng trên người mang theo vũ khí nóng, không đánh được!

Song quyền khó địch bốn tay, Ngô Bất Lạc rất có tự mình hiểu lấy.

Ngô Bất Lạc chỉ có thể vừa đánh vừa lui, nhanh chóng xông vào hội trường đấu giá từ thiện, người phụ nữ xông vào hồi nãy cũng mang theo mấy người tiếp tục đuổi theo hắn.

Đã xong chưa vậy?

Chẳng lẽ lúc này bọn họ không phải nên quan tâm sống chết của Mạc Hoa sao? Vì quái gì cứ đuổi theo mãi hắn thế?

Ngô Bất Lạc nhìn bút máy trong tay mình, lập tức sáng tỏ, chẳng lẽ đối phương cũng vì lá bùa này mà đến?

Cũng đúng.

Lá bùa khó luyện chế như vậy, một khi không có chủ nhân lập tức có thể cho người tiếp theo sử dụng.

Nếu không phải Ngô Bất Lạc một lòng muốn góp nhặt công đức, nói không chừng cũng sẽ động lòng.

"Hai người nhanh để tôi trốn một lát." Ngô Bất Lạc khom lưng, lặng lẽ đến bên cạnh Sở Nhạc và A La, không kịp tò mò tại sao A La cũng ở đây.

"Cậu sao thế?" A La không hiểu, lấy bản lĩnh cùng tài năng của Ngô Bất Lạc, có ai có thể bức hắn đến tình trạng này?

"Trên tay tôi cầm một đồ vật quan trọng, tuyệt đối không thể sai sót." Ngô Bất Lạc nghiêm túc nói, "Hai người nhất định phải chú ý che chở cho tôi, đến lúc đó công lao chia cho hai người một phần."

Hắn vừa nói xong, người phụ nữ kia đã mang theo bảo tiêu bao vây toàn bộ.

Hiện trường lập tức hỗn loạn tưng bừng, những thứ như camera điện thoại chẳng mấy chốc mất tín hiệu, e rằng đối phương mang theo thiết bị nhiễu sóng tới.

"Chúng tôi đang muốn tìm một đồ vật của một người." Người phụ nữ lạnh lùng quét mắt nhìn toàn trường, làm cho người không rét mà run.

Nhưng, Mộc Sơ Nhất và Hạ Hạc lại ngốc tại chỗ, khó có thể động đậy.

Người phụ nữ này vậy mà có bộ dáng giống nữ quỷ vương như đúc?

Tác giả có lời muốn nói:

Ngô Bất Lạc: Cuối cùng cũng đến lúc tôi lại biểu lý biểu khí!

(Mình không biết edit "biểu lý biểu khí" thành gì cho dễ hiểu, ai rõ cụm từ này là gì thì giúp mình giải nghĩa với ạ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.