Trông thấy người phụ nữ này, cảm giác của Mộc Sơ Nhất và Hạ Hạc đương nhiên không giống nhau.
Chất lượng công cụ tiêu trừ kí ức do Địa Phủ sản xuất vô cùng vượt trội, đừng nói người phụ nữ dáng dấp giống nữ quỷ vương, cho dù là nữ quỷ vương khởi tử hồi sinh đứng trước mặt Hạ Hạc, Hạ Hạc cũng không nhận ra. Bây giờ, người phụ nữ này chẳng qua là cho Hạ Hạc một chút cảm giác quen thuộc mà thôi, giống kiểu nhiều năm trước từng gặp mà không nhớ ra nổi.
Đương nhiên, điều khiến Hạ Hạc kinh ngạc hơn là người phụ nữ này làm cách nào vượt qua bảo an phía ngoài vào đến đây, nơi này là thủ đô đấy! Dạ tiệc từ thiện lần này là chính phủ ở sau chủ đạo!
Hạ Hạc không biết người phụ nữ xinh đẹp này rốt cuộc sao lại làm được, hắn tò mò hơn là người phụ nữ này định làm gì ở đây?
Còn Mộc Sơ Nhất là thực sự kinh ngạc.
Mặc dù hắn chưa từng sống cùng nữ quỷ vương, nhưng hắn kế thừa tu vi của nữ quỷ vương, cộng thêm ghi chép, đương nhiên sẽ không quên mặt mẹ mình.
Thế nhưng, cũng chính vì như thế, Mộc Sơ Nhất mới biết được mẹ của mình tuyệt đối không thể sống lại!
Quỷ quái sở dĩ có thể tồn tại là vì tu vi của bọn chúng. Nếu không tu luyện, những cô hồn dã quỷ này sẽ từ từ đánh mất thần chí, cuối cùng biến mất. Mộc Sơ Nhất có thể thuận lợi sống sót vì hắn may mắn có tu vi nhiều năm của nữ quỷ vương.
Người và quỷ là hai giống loài hoàn toàn khác biệt.
Tựa như sinh hoạt giữa hai chủng tộc khác nhau. Sinh nở tách biệt, người cùng quỷ không thể sinh ra thứ gì.
Đương nhiên, nếu nữ quỷ vương muốn sinh ra một đứa con không có hồn phách, thuần túy là tiểu quỷ thì cũng khá dễ dàng, đủ để lừa được Hạ Hạc.
Nhưng nữ quỷ vương đang chìm trong tình yêu thì không thể nói lý.
Cô ta như phát điên muốn sinh ra đứa con chân chính thuộc về Hạ Hạc, muốn sinh ra một đứa bé trai loài người. Mà Mộc Sơ Nhất chẳng qua chỉ là sản phẩm thất bại của cô ta, là nửa người nửa quỷ.
Thật ra Mộc Sơ Nhất biết, mẹ của hắn không thích hắn.
Đây là chuyện mà hắn đã biết từ khi còn ở trong bụng nữ quỷ vương.
Nếu không phải vì Hạ Hạc thích, vì Hạ Hạc chờ mong, e rằng ngay cả cơ hội được sinh ra Mộc Sơ Nhất cũng không có.
Hạ Hạc bị tiêu trừ kí ức, nữ quỷ vương biết mình khó mà thoát khỏi thẩm phán, cho nên mới đem tất cả tu vi cho Mộc Sơ Nhất. Dù cô ta chết rồi, nhưng kết tinh tình yêu của cô ta với Hạ Hạc vẫn còn ở nơi này.
Chỉ cần Mộc Sơ Nhất còn sống một ngày, Hạ Hạc cả đời đừng mong có người phụ nữ khác, đứa con khác!
Nữ quỷ vương là kẻ cố chấp.
Nói cô ta yêu Mộc Sơ Nhất không bằng nói cô ta yêu đời sau của Hạ Hạc.
Đợi đến khi Mộc Sơ Nhất cảm nhận được "yêu", "giả yêu" của nữ quỷ vương liền không chỗ che thân.
Kể cả như vậy, đó vẫn là mẹ Mộc Sơ Nhất.
Mộc Sơ Nhất không tin, người giống mẹ mình như đúc trùng hợp mới xuất hiện ở chỗ này.
Trên thế giới không có nhiều trùng hợp như thế!
Bọn chúng là cố ý!
Bọn chúng là cố ý!!!
Hai mắt Mộc Sơ Nhất dần dần đỏ lên, nhìn chòng chọc vào người phụ nữ đột nhiên xuất hiện kia.
Ngô Bất Lạc lúc này cũng phát hiện Mộc Sơ Nhất không thích hợp.
"Ôi, sao thế? Bé đáng yêu Mộc Sơ Nhất lại bị kích động rồi sao?" Sự tình Hạ Hạc trước đó thì không nói, dù sao cũng là cha ruột. Nhưng giờ người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này lại có thể kích thích hắn như thế, rất không hợp lẽ thường.
Lúc còn đang thi Âm quan, Mộc Sơ Nhất vẫn rất tốt, có thể thấy hắn không phải người dễ dàng bị kích động.
Nhưng bây giờ?
Ngô Bất Lạc sờ sờ cằm, đưa ra một khả năng vô cùng cẩu huyết, "Ha ha, chắc không phải vì người phụ nữ này giống mẹ hắn như đúc chứ?"
Tự Ngô Bất Lạc cũng cảm thấy khả năng này rất buồn cười.
"Ừm." A La ở bên cạnh lên tiếng.
"A hả?" Ngô Bất Lạc cho rằng mình nghe lầm, không thể nào, hắn không biết mình có tiềm chất miệng quạ đen nha, "Tôi chỉ tùy tiện nói chút thôi, kịch bản cẩu huyết như thế, tiểu thuyết tam lưu cũng không viết!"
"Lúc trước chuyện của bọn họ huyên náo rất lớn, tôi từng thấy trong ghi chép ở bộ an ninh quốc gia." A La bình tĩnh hồi đáp, "Cậu đoán không hề sai."
"...Tôi thật không hiểu suy nghĩ của Nghịch Âm Minh, chẳng lẽ bọn họ cho rằng đưa hàng giả tới liền có thể khiến Mộc Sơ Nhất và Hạ Hạc nhức đầu?" Ngô Bất Lạc hết sức kinh ngạc với mạch não của đối phương, đây nhất định là xem phim truyền hình não tàn nhiều lắm mới có thể nghĩ ra được chủ ý như thế.
Nếu hắn là Mộc Sơ Nhất, không đem người phụ nữ này xé thành mảnh nhỏ mới là lạ đó!
Không đợi đám người Ngô Bất Lạc nghĩ ra nguyên do, các tân khách trên sân đã bắt đầu trình diễn một màn khác.
"Các người là ai? Nơi này chính là thủ đô!"
"Các người muốn gì? Dạ tiệc lần này của chúng tôi được phát trực tiếp, chẳng mấy chốc sẽ có người tới, các người nên nhanh đi đi."
"Vị tiểu thư này, cô rốt cuộc muốn tìm ai vậy?"
"Người tôi muốn tìm là ai, trong lòng kẻ đó rõ ràng." Người phụ nữ cười lạnh, "Hiện tại tôi mong người này có thể tự mình đứng ra, đừng ép tôi đại khai sát giới!"
Người của Nghịch Âm Minh khác khác với Địa Phủ, trong lòng họ vốn không có phải trái đúng sai, tự nhiên sẽ không để ý mạng người.
Sở dĩ A La đến đây, cũng là vì đề phòng Nghịch Âm Minh.
"Cậu rốt cuộc cầm trong tay thứ gì?" Sở Nhạc hiếu kì hỏi, "Cho dù là Nghịch Âm Minh cũng không thể nào ở giữa thủ đô tùy ý đối phó nhiều xã hội danh lưu* như vậy, sẽ rước tới rất nhiều phiền phức. Trừ phi, thứ trong tay cậu có giá trị này!"
*Danh lưu: nhân vật nổi tiếng (trong giới nghệ thuật, giới chính trị)
Nên biết, người Nghịch Âm Minh cũng cần sinh hoạt.
Bọn họ là đại địch của Địa Phủ, vì để Địa Phủ sợ ném chuột vỡ bình nên vẫn luôn chọn nơi tập trung nhiều người. Nhưng bây giờ những nơi đông người, giá đất chỗ nào không đắt? Muốn sống tốt, nhất định phải mượn dùng sức mạnh của người bình thường.
Ngô Bất Lạc đoán, ngũ quỷ chuyển tài phù trong tay hắn hẳn là bút tích của Nghịch Âm Minh.
Dù sao muốn kiếm tiền không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng có một lá bùa như thế nhất định có thể kiếm nhiều tiền!
"Là ngũ quỷ chuyển tài phủ, còn là loại vô cùng hoàn mỹ." Ngô Bất Lạc thấp giọng nói, "Tôi tìm thấy ở chỗ Mạc Hoa!"
Mạc Hoa là một trong những người giàu nhất Hồng Kông, đây không phải chuyện ngũ quỷ chuyển tài phù bình thường có thể làm được.
Lá bùa này đã được luyện chế và sử dụng nhiều lần mới có thể tụ tập nhiều tiền tài như thế!
Chủ nhân đầu tiên sử dụng lá bùa này giết chết năm người thân bạn bè, tụ tập số tài sản đầu tiên, sau đó bị phản phệ.
Người thứ hai tiếp tục giết chết năm bạn bè thân thích, lần nữa luyện chế lá bùa này, tụ tập số tài sản thứ hai.
Cứ thế lặp đi lặp lại.
Mãi đến khi lá bùa này được luyện chế gần như hoàn mỹ, quấy nhiễu kinh tế càng lớn và vận mệnh của càng nhiều người.
Sau đó, thêm một Mạc Hoa.
Tài sản của Mạc Hoa bây giờ đã vô cùng khủng bố, nếu như lá bùa này tiếp tục sử dụng nữa, vậy kế tiếp có phải hướng tới giàu nhất thế giới luôn không?
Người vì tiền mà chết.
Trong xã hội hiện nay, nếu Nghịch Âm Minh tụ tập được một số tài sản lớn sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào còn phải nói sao?
Mạc Hoa cũng không ngốc, biết tầm quan trọng của lá bùa này, nên mới mang theo bên mình, ai ngờ tiện nghi cho đại lừa gạt Ngô Bất Lạc.
"Chẳng trách!" Sở Nhạc cũng hiểu sơ sơ là bùa này hoàn thành sẽ hoàn mỹ cỡ nào.
Đây không phải là một lá bùa.
Đây rõ ràng là đại biểu cho tài sản mấy chục hoặc mấy trăm tỷ!
"Cậu thật may mắn." Sở Nhạc cười nói, "Vật như vậy cũng có thể bị cậu tìm được."
"Đi đêm nhiều ắt sẽ có ngày gặp ma." Ngô Bất Lạc nhe hai hàm răng trắng, "Tôi thích nhất là gặp phải loại ma quỷ này."
Dù không thể giữ lá bùa này cho mình dùng, nộp cho Địa Phủ chắc chắn cũng là món hời lớn.
Đến lúc đó, mình đi dạo trong nhà Mạc Hoa hai vòng, còn sợ không có tiền sao?
Ngô Bất Lạc dường như thấy được tương lai kim quang chói lọi của mình.
A, là tiền!
Đều là tiền!
Hắn cuối cùng cũng có thể quay lại tháng ngày tiêu tiền như nước, mua mua mua không cần nhìn giá, một tháng trăm vạn tiền tiêu vặt rồi sao?
Chỉ nghĩ tới thôi đã đủ khiến Ngô Bất Lạc tâm thần sục sôi, khó tự kiềm chế!
"Nếu là ngũ quỷ chuyển tài phù, trước tiên cậu cần phải ra ngoài." A La cũng biết lá bùa này đại biểu cho cái gì, đối phương thậm chí không ngại bại lộ bản thân trước mặt nhiều người, có thể thấy đối phương sẽ không dễ dàng thu tay lại.
"Tôi cũng muốn ra, nhưng đâu có dễ vậy?" Ngô Bất Lạc buồn bực nói, "Không biết bọn chúng dùng pháp khí gì, chỉ có thể vào không thể ra, trước đó tôi cũng muốn chạy ra ngoài nhưng đều quay lại chỗ cũ, chỉ có thể chạy tới đây!"
Ngô Bất Lạc đâu có ngốc.
Chạy đến hội trường chờ làm ba ba trong hũ đợi người ta bắt à?
Nghĩ kĩ thì, những người tới lúc này và những người muốn đối phó Mộc Sơ Nhất trước đó là hai nhóm người. Mà người phụ nữ dáng dấp giống nữ quỷ vương như đúc này, diện mạo thật sự không phải như vậy.
Đám người này đến chủ yếu vì lá bùa, Mộc Sơ Nhất chỉ là thuận tiện, có cũng được không có cũng không sao, nếu bắt được thật thì coi như cho người phụ nữ kia một cảnh cáo mà thôi.
Vừa lúc, Trác Bất Quần biết Ngô Bất Lạc cũng tới hội trường này, Mộc Sơ Nhất cũng ở, bèn thuận tay mà làm, bảo người phụ nữ này ngụy trang một chút.
Dù thế nào đi nữa cũng không liên quan quá nhiều đến Trác Bất Quần. Có thể bắt được Mộc Sơ Nhất, người phụ nữ kia sẽ không dám đối địch với chị nữa. Nếu không bắt được, ít ra có thể cho bọn chúng thêm chút phiền phức.
(editor: giải thích một chút, vì chỗ này nhắc tới hai người phụ nữ, người phụ nữ dáng vẻ giống mẹ Mộc Sơ Nhất là do Trác Bất Quần thuận tiện bảo cải trang thành như thế, mục tiêu là lá bùa, nếu bắt được Mộc Sơ Nhất thì coi như là cảnh cáo người phụ nữ kia, người phụ nữ kia là cái người ở mấy chương trước nói muốn bắt một thiên tài về để đè đầu Ngô Bất Hoa ý)
"Tôi đi ra ngoài trước. Đợi lát nữa tôi sẽ gây chút nhiễu loạn, Sở Nhạc anh mang Ngô Bất Lạc đi trước đi." A La rất có tinh thần trách nhiệm, tuyệt đối không thể nào nhìn sự tình cứ thế phát triển tiếp.
Đây là lần hành động cuối cùng của hắn ở bộ an ninh quốc gia, hắn nhất định phải giải quyết chuyện này một cách hoàn mỹ.
Ngô Bất Lạc nhất định phải mang lá bùa đi, mà Sở Nhạc chính là bảo hộ.
Ai cũng không dám chắc bên ngoài có người Nghịch Âm Minh hay không?
Mấy ngày nay động tĩnh của Nghịch Âm Minh càng lúc càng lớn, đã hoàn toàn đối nghịch với Địa Phủ. Hết lần này đến lần khác nội bộ Nghịch Âm Minh còn mỗi người một tâm tư riêng, dẫn đến lúc thu thập tin tức không được toàn diện.
Thật là phiền phức quá đi!
"Được." Sở Nhạc trước mắt không muốn bị cuốn vào vở kịch luân lý gia đình kiểu này quá nhiều, quá khó giải quyết. Đó là chuyện riêng của Mộc Sơ Nhất và Hạ Hạc, đương nhiên bọn họ phải tự mình giải quyết!
Với lại Sở Nhạc có hơi lo lắng, Ngô Bất Lạc chú ý quá mức tới Mộc Sơ Nhất, nhất định phải bóp chết mầm mống từ trong trứng nước mới được.
"Các người luôn luôn chú ý chút." A La nói, nhanh chóng đứng dậy từ trong đám người.
"Tôi là cố vấn đặc biệt của bộ an ninh quốc gia." A La nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, "Vừa rồi cô đã vi phạm pháp luật, tôi cần phải mời cô tới bộ an ninh quốc gia nói chuyện chút."
Người phụ nữ kia đương nhiên không sợ A La.
Không những không sợ, cô ta còn cười hai tiếng, căn bản không để bọn họ vào mắt.
"Bộ an ninh quốc gia nha." Ngô Bất Lạc sờ sờ cằm, hăng hái nhìn thân ảnh A La, "Sở Nhạc, lúc trước chúng ta đuổi bắt tội phạm cũng có vài lần suýt bị người của bộ an ninh quốc gia đuổi kịp đi."
Bộ an ninh quốc gia có quốc gia làm hậu thuẫn, cho dù trong đó người am hiểu đạo pháp không nhiều, nhưng đạo cụ bọn họ phát triển không hề yếu kém so với pháp khí.
A La là người chính trực, lúc thi Âm quan đều dựa vào chính mình, căn bản không nghĩ tới mượn nhờ lực lượng của bộ an ninh quốc gia. Nhưng giờ đang thi hành nhiệm vụ của bộ an ninh quốc gia thì lại là chuyện khác.
"Cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta tùy thời chạy trốn." Sở Nhạc véo Ngô Bất Lạc một cái, "Nếu để mất lá bùa, chúng ta chờ bị chế giễu cả đời đi!"
"Cái này còn cần anh nói à? Tôi ném gì cũng không ném là bùa này!"
Chỉ thấy A La lấy từ trong ngực ra một hòn đá màu đen nho nhỏ, sau đó lập tức đập vỡ nó, có vô số khí thoát ra.
Phịch phịch phịch.
Hết người này đến người khác ngã xuống.
Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc cũng giả bộ ngã.
Loại khí này chỉ có tác dụng với người bình thường, đối với người có đạo pháp không ảnh hưởng gì.
Còn Hạ Hạc vì ở cạnh Mộc Sơ Nhất, những khí thể đó chưa kịp tới gần đã bị quỷ khí trên người Mộc Sơ Nhất thôn phệ mất.
"Chuyện của chúng ta không liên quan đến những người bình thường này." A La lấy từ trong ngực ra một dụng cụ nhỏ, dụng cụ đó lấp lóe một chút mở ra một cái lưới lớn, bao phủ tất cả người hôn mê.
"Tốt rồi, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện." A La làm xong hết thảy, mới chạm rì rì đứng lên nhìn người phụ nữ kia nói.
Sắc mặt người phụ nữ không còn bình tĩnh như trước đó nữa.
Trong bộ an ninh quốc gia cũng phân đẳng cấp.
Rất hiển nhiên, người trước mắt hẳn là đẳng cấp cao nhất.
"Đại tỷ, hắn hình như là hạng ba hay hạng tư cuộc thi Âm quan lần này, tôi nhớ tên là A La, tư liệu nói hắn là Lạt Ma chuyển sinh, cả công lẫn thủ, chỉ riêng sức chiến đấu cũng là cấp trưởng phòng trở lên." Một người lặng lẽ đến bên cạnh người phụ nữ nói.
Nghịch Âm Minh bọn họ gần đây đột nhiên bắt đầu bồi dưỡng người mới, không thể không liên quan đến kết quả cuộc thi Âm quan lần này. Cuộc thi Âm quan trực tiếp chọn ra mấy thí sinh thực lực phi phàm, tương lai không thể đo đếm được, Nghịch Âm Minh bên này lại toàn là ba dưa hai táo*, thế chẳng phải về mặt khí thế bị đè một đầu?
*ba dưa hai táo: ý chỉ những thứ vô dụng không có ý nghĩa.
Bởi vậy, bọn họ mới bắt đầu dốc tài nguyên cho những người mới kia, miễn cho sau này lúc Nghịch Âm Minh đối chiến với Địa Phủ ngay cả một người mới ra dáng cũng không phái ra được!
"Nếu đã là người mới được chú ý, vậy thì dứt khoát để bọn chúng lưu lại nơi này đi." Ánh mắt người phụ nữ lóe hung quang, "Giết hết toàn bộ bọn chúng, công ty chúng ta không có nỗi lo về sau!"