Không Tin Tà

Quyển 2 - Chương 83: Hàng ngày (1)



Khi Hạ Hạc mở mắt ra lần nữa, hắn đang nằm trong nhà mình.

Kì lạ.

Mình trở về lúc nào?

Hạ Hạc ngồi dậy, nhìn thấy bên cạnh có một phong thư.

Là chữ viết của mình?

Hạ Hạc khựng lại, không rõ đây là kiểu mở màn nào? Nhưng hắn vẫn tuân theo ý nghĩ của mình, mở thư ra.

...

Sau khi xem xong, Hạ Hạc đốt thư đi.

Trong phong thư này rốt cuộc viết gì, trên đời này chỉ có mình Hạ Hạc biết.

Hắn mở cửa ra, pha cho mình một ly sữa bò dành riêng cho người lớn tuổi.

Thật ra không cần quá mức chấp nhất, những chuyện trước kia hóa ra là chính hắn muốn quên đi. Một lần hai lần đã gây quá nhiều rắc rối cho người khác.

"Nếu như ông ấy hết thọ, có thể lựa chọn không đi đầu thai mà đến Địa Phủ làm âm quan." Mộc Lam nhỏ giọng an ủi, "Hạ Hạc có công đức thâm hậu, không thi cũng có thể kiếm được việc ở Địa Phủ."

Đây chính là chỗ tốt của người có công đức.

Người khác còn đang thi âm quan mệt gần chết, người có công đức lại có thể trực tiếp chuyển sang làm văn chức.

Tất nhiên, nếu không muốn làm văn chức mà muốn đi làm chấp pháp thì phải tự mình thi.

So ra, công việc chấp pháp mặc dù vất vả, nhưng là con đường thăng tiến nhanh nhất. Người có công đức muốn lên chức thì phải tiếp tục tích góp công đức, hiệu suất không phải chậm một hai.

"Ba ba, con chưa từng gọi ông ấy là cha, ông ấy sẽ không tức giận chứ?" Mộc Sơ Nhất trầm mặc một hồi hỏi.

"Ông ấy sẽ không giận." Mộc Lam ân cần an ủi, "Ba ba cũng không phải người hẹp hòi, chờ ông ấy hết tuổi thọ sẽ dạy ông ấy tu hành. Nếu không giờ con và ông ấy đi ra ngoài, ai mà tin hai người là cha con, mọi người đều nghĩ là ông cháu hết!"

"Phốc." Mộc Sơ Nhất bị chọc cười, "Ông ấy đâu có già thế."

"Ừm, tại con chậm lớn." Mộc Lam thật lòng thật dạ nói, "Ba ba nuôi con hơn năm mươi năm, người ta thêm năm mươi tuổi con mới thêm một tuổi. May mà ba ba thi đỗ âm quan rồi nên không già đi, nếu không ba ba cũng ngại để con gọi là ba ba."

"Con...Con sẽ ăn nhiều ngủ nhiều hơn." Nghĩ tới đã nhiều năm không cao thêm, thương cảm trong lòng Mộc Sơ Nhất lập tức bị lo lắng thay thế, mình sẽ không lùn mãi như vậy chứ!

Hạ Hạc rất cao mà, sao hắn lại lùn vậy?

Nhưng...Nhưng mẹ hình như rất lùn.

Mộc Sơ Nhất lập tức lo lắng cho tương lai của mình.

Trẻ con thật là dễ dụ.

Trong lòng Mộc Lam có chút đắc ý, nhưng giọng điệu vẫn nghiêm túc chân thành, "Con mau về ngủ đi, chuyện còn lại không nên suy nghĩ nhiều. Trẻ con nghĩ quá nhiều sẽ già trước tuổi."

"Vâng, vậy con về ngủ đây." Mộc Sơ Nhất thấy Hạ Hạc không sao, hơn nữa còn bị Mộc Lam dời chủ đề, tâm tình đã cảm thấy khá hơn rồi.

Ngày mai sẽ tiến hành huấn luyện âm quan chính thức, hắn nhất định phải ngủ thật ngon để có tinh thần sảng khoái mới được!

...

"Sở Nhạc, đồ lót, đồ lót! Quần lót của anh sao lại đặt trên áo sơ mi của tôi?" Ngô Bất Lạc vừa thu thập hành lý vừa gào thét, "Không phải anh có không gian sao? Trực tiếp ném vào đó không được à?"

"Không được." Sở Nhạc tựa cửa, một bộ dáng đại gia nói, "Không gian của tôi sao có thể nhét loại đồ vật như đồ lót này? Quá không có phong cách."

Vậy lấy quần lót của anh trực tiếp bỏ trên áo sơ mi của tôi là có phong cách à?

"Áo sơ mi của tôi rất đắt." Ngô Bất Lạc đành nhịn, không có xem đồ lót của Sở Nhạc như giẻ lau ném qua một bên, "Tôi suy nghĩ rất lâu mới dám bỏ tiền ra mua."

"Lâu của cậu là chỉ nửa tiếng?" Sở Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ, "Tôi nhớ rõ khi đó cậu nhìn mấy lần, phân vân không biết nên chọn màu nào, sau đó liền đặt hàng."

"...Phân vân nửa tiếng còn chưa đủ lâu à?"

"Ha ha." Sở Nhạc không chút khách khí phản bác, "Vậy đồ lót của tôi mua giảm nửa giá lúc nửa đêm thì sao!"

"Tiền anh tiêu còn không phải tiền của tôi à?"

"Không có tôi, cậu có tiền cũng không có mạng tiêu!"

...

Ầm ĩ tiếp nữa cũng không có kết quả.

Cuối cùng vẫn là Ngô Bất Lạc nhường một bước, "Nói thế nào thì nói, quần áo của anh bỏ trong va li của anh đi, không cho để ở chỗ tôi."

"Tôi không thích mang đồ, cồng kềnh muốn chết." Sở Nhạc ghét bỏ khoát tay, "Quần áo bên ngoài tôi biến ra là được. Quần lót là cậu bảo tôi mặc, đương nhiên phải để ở chỗ cậu."

"...Anh không mặc chẳng lẽ cứ thả rông mặc chim bay suốt à?"

"Có quần lót mà."

"...Thôi quên đi, để tôi gấp lại cho anh." Ngô Bất Lạc nhận ra mình không có cách nào câu thông với cương thi già ngàn năm Sở Nhạc này. Đối phương muốn đùa giỡn thì hắn có cách nào đâu?

Bên phía Địa Phủ nói huấn luyện âm quan trước khi chính thức nhậm chức phải liên tục nửa năm, muốn bọn họ chuẩn bị đầy đủ quần áo. Ngô Bất Lạc chỉ đành mua va li cực lớn trong đêm, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tiền trong ngân hàng đã được mua quản lý tiền bạc một năm, số tiền còn lại cầm đi mua bất động sản hai năm sau mới bàn giao, mọi việc cơ bản đều đã xử lý tốt. Đến hôm nay chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi, Ngô Bất Lạc phát hiện rương hành lý không chỉ to nặng một chút thôi đâu, hắn còn không xách lên nổi.

Sau khi xem lại mới phát hiện, cái tên Sở Nhạc này đem hết đồ của anh ta cũng nhét vào đó!

Đúng, là nhét.

Hoàn toàn không gấp gọn, mà từng cái vo lại.

Ngô Bất Lạc không chịu được phía trên quần áo được gấp gọn gàng vuông vức của mình nhét đầy một đống lung tung lộn xộn, nhưng đánh không lại người ta, đành phải nhận mệnh giúp Sở Nhạc thu dọn đồ đạc.

Sở Nhạc lặng lẽ dùng di động chụp lại cảnh Ngô Bất Lạc giúp hắn gấp quần áo, sau đó lưu vào đám mây.

Ừm.

Vậy mới đúng chứ.

Sở Nhạc tuyệt đối không thừa nhận mình cố ý.

Trước khi hắn ngủ say, đàn ông không phải làm những việc vặt này. Việc như thu dọn hành lý gấp xếp quần áo gì đó vốn là chuyện người vợ làm.

Sở · cương thi cổ hủ · Nhạc nghĩ như vậy đấy.

Cái gọi là huấn luyện trước khi âm quan chính thức nhậm chức, dùng hành động hiện đại để nói, chính là training trước khi làm việc. Những âm quan tới làm giáo viên có trách nhiệm nói cho bọn họ biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, tình huống nào có thể xin hỗ trợ, tình huống nào được trợ cấp và tiền thưởng thế nào, còn có những nơi nào có thể mua bán những thứ nào vân vân.

Gần đây giá phòng ở Địa Phủ rất căng, lúc trước đã nói là phòng đơn, hiện tại lại đổi thành phòng đôi.

Trong lòng Ngô Bất Lạc muốn ở cùng một phòng với Mộc Sơ Nhất, không thì A La và Trương Dịch cũng là bạn cùng phòng tốt.

Nhưng đến lúc Ngô Bất Lạc nói ra suy nghĩ của mình, mọi người nhao nhao cự tuyệt hắn.

"Sở Nhạc nói nếu như tôi đồng ý ở cùng cậu thì sẽ đến đánh nhau với tôi." Trương Dịch không chút do dự bán Sở Nhạc, "Tôi rất rõ ràng bản thân không phải đối thủ của Sở Nhạc, nên là, tôi còn muốn đúng hạn đi vào cương vị mà!"

"Thật ra tôi không vấn đề gì." Mộc Sơ Nhất là đứa trẻ tốt, cũng không sợ Sở Nhạc uy hiếp, "Nhưng ba ba tôi nói tôi phải ngủ ngon mới cao lên được. Nếu ở cùng cậu, có thể ngày nào tôi cũng bị làm phiền."

Đối với Mộc Sơ Nhất, chất lượng giấc ngủ liên quan đến đại sự tương lai của hắn, tuyệt đối không thể hủy trong tay Ngô Bất Lạc.

"Tôi ở cùng cậu không thành vấn đề, nhưng tôi thường xuyên không chú ý đến cậu." A La có chút áy náy, "Cho nên tôi cảm thấy không tiện lắm."

Đây này!

Đây là người tốt hàng thật giá thật này, không giống đứa bé không hiểu chuyện như Mộc Sơ Nhất. Nếu hắn ở cùng với A La, trong mắt người ta hắn thật sự như không tồn tại luôn.

Ngô Bất Lạc yên lặng nuốt xuống một ngụm máu.

"Ở cùng cậu cũng được." Lộ Đông âm trầm nhe hai hàm răng trắng, "Nhưng tôi thích không mặc quần áo, hi vọng cậu cũng có thể làm được."

Ban đầu Lộ Đông vô cùng cao hứng vì có thể thi đỗ âm quan, dù sao có thể có được một chỗ đứng cho mình dưới sự đè ép của rất nhiều đối thủ mạnh đã đủ khẳng định năng lực của hắn.

Kết quả Lộ Đông vừa mới đến Địa Phủ trình diện liền phát hiện rất nhiều âm quan, nhất là âm quan nữ nhìn hắn với ánh mắt vô cùng quỷ dị.

Tìm hiểu khắp nơi mới biết hình ảnh ướt át và video hắn bị Ngô Bất Lạc bắt cởi quần áo đã bay đầy trời!

Lộ Đông suýt chút nữa ói máu mà chết!

Bây giờ thù mới hận cũ còn chưa giải quyết xong, Ngô Bất Lạc còn muốn làm bạn cùng phòng với hắn?

Lộ Đông hắn cho dù liều mạng không cần cái tư cách âm quan này, cũng muốn kéo Ngô Bất Lạc chôn cùng!

Trông thấy trong mắt Lộ Đông nổi lửa, Ngô Bất Lạc hiếm khi có lương tâm, lặng lẽ rút lui.

"Cậu có thể ở cùng tôi nha." Trên mặt Tạ Bán Loan tràn đầy tươi cười rực rỡ, đồng thời giang hai cánh tay về phía Ngô Bất Lạc, "Chúng ta có thể ghép hai giường lại với nhau, cậu thấy thế nào?"

Chẳng thế nào cả!

Ở cùng anh không bằng ở cùng Sở Nhạc.

Ít nhất ở cùng Sở Nhạc đã quen.

"Haiz, cậu luôn thích làm những chuyện biết rõ không có kết quả cũng muốn làm thế này." Sở Nhạc mang vẻ mặt mỉm cười, thở dài với Ngô Bất Lạc, "Cần gì chứ? Thành thật đi theo tôi không được sao?"

Ngô Bất Lạc lườm Sở Nhạc một cái cực nhanh, trong miệng không biết nói thầm cái gì, Sở Nhạc cũng nghe không rõ.

Ngày hôm sau.

Trại huấn luyện âm quan.

"Địa Phủ mở một siêu thị, trong siêu thị có các loại pháp khí và đan dược, cũng có một ít sản phẩm công nghệ cao, mọi người cần dùng công đức để đổi. Tiền lương một tháng của Âm quan Địa Phủ chúng ta là khoảng một vạn công đức, mọi người thử việc mười năm, lương thử việc là tám ngàn công đức một tháng, nhân tiện bảo hiểm xã hội cần có cũng sẽ đóng cho mọi người."

"Địa Phủ cũng có bảo hiểm xã hội á? Tiến bộ ghê!"

"Đương nhiên là có." Giáo viên giải thích, "Bảo hiểm xã hội bao gồm bảo hiểm thương tật, bảo hiểm sinh đẻ, bảo hiểm đổi cương vị, bảo hiểm y tế và bảo hiểm chuyển thế. Bảo hiểm thương tật sinh đẻ và y tế mọi người đều biết nên tôi không nói nhiều, quan trọng là bảo hiểm chuyển thế và bảo hiểm đổi cương vị, nhất là bảo hiểm chuyển thế, vô cùng quan trọng, nhất định phải mua!"

Nhóm âm quan mới lên không khỏi ngồi thẳng người, "Thưa thầy, bảo hiểm chuyển thế là cái gì?"

"Bảo hiểm chuyển thế là do Chuyển Luân Vương, một trong Thập Điện Vương mở ra. Mọi người cũng biết, rất nhiều âm quan làm việc được trăm năm nghìn năm thì không muốn làm nữa muốn đi luân hồi, có một số xảy ra vấn đề tâm lý cần phải luân hồi một lần để thoát khỏi bóng ma tâm lý. Lúc này, nếu mọi người mua nhiều bảo hiểm chuyển thế, bên Chuyển Luân Vương sẽ có công đức tương ứng cho mọi người. Chỉ cần đủ công đức, sau khi chuyển thế làm người có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt. Công đức cao có thể cho cậu đi thành thị quốc gia cấp một, công đức thấp chỉ có thể đi quốc gia nghèo khó. Tôi nhớ trước kia có một âm quan ngu ngốc không mua bảo hiểm chuyển thế, công đức không đủ nên về sau chuyển thế đến một quốc gia chiến loạn nào đó ở trung đông, sau khi chết trở về Địa Phủ không những bị trừ sạch công đức, còn bị ghi lại một đống tội nghiệt, phải gọi là thảm!"

Rất khó để sinh tồn ở một quốc gia chiến tranh loạn lạc mà không giết chóc hay phạm tội. Âm quan dù đầu thai, tố chất thân thể cũng mạnh hơn người bình thường, nên là một câu chuyện buồn.

"Bảo hiểm đổi cương vị là một loại khác. Ban đầu mọi người là nhân viên chấp pháp hàng đầu, về sau vì đủ loại nguyên nhân cần phải đi làm văn chức, thu nhập lập tức giảm xuống, trong vòng trăm năm không có biện pháp bù đắp chênh lệch thu nhập này, như vậy thì sẽ có bảo hiểm đổi cương vị cho mọi người, nó khá giống bảo hiểm thất nghiệp ở nhân gian. Nhưng mọi người yên tâm, ở Địa Phủ chúng ta không có chuyện thất nghiệp, Địa Phủ rất thiếu người."

Ngô Bất Lạc nghe giáo viên nói, trong lòng yên lặng thắp cho mình một ngọn nến.

Thiếu người chỗ nào?

Đây rõ ràng là hận không thể đem một người thành ba người dùng. Bao hết từ nhập cảnh đến luân hồi chuyển sinh!

"Tiếp theo là công quỹ." Nói đến đây, vẻ mặt giáo viên trở nên khó coi, "Địa Phủ chúng ta không có chuỗi kinh tế nào, nơi mua đồ chỉ có một cái siêu thị Minh giới ở chỗ Hoàng Tuyền. Không có kinh tế nên chỉ có thể xào* nhà. Chỗ càng gần điện Diêm Vương thì càng đắt, nhưng nơi gần điện Diêm Vương lại âm khí dồi dào, có lợi hơn cho chúng ta tu luyện. Trước mắt giá nhà trong vòng ba vòng quanh điện Diêm Vương của Tần Quảng Vương đại nhân chúng ta là khoảng một trăm vạn công đức một mét vuông. Trong Thập Điệm Diêm Vương thì giá phòng phụ cận ba vị đại nhân Tần Quảng Vương, Chuyển Luân Vương, Diêm La Vương là đắt nhất. Nếu muốn rẻ hơn một chút, giá đất chỗ Bình Đẳng Vương và Đô Thị Vương là tám mươi vạn công đức một mét vuông."

*xào: chỗ này tức là mua đi bán lại. Tui cũng không rõ nghĩa lắm.

...Cái này còn đen hơn so với nhân gian.

Ngô Bất Lạc tính toán tiền lương của mình, phải không ăn không uống bao lâu mới mua được một mét vuông.

Không thể vì âm quan sống lâu mà tăng thái quá như thế được!

"Hiện tại giá nhà ở Địa Phủ rất đắt, âm quan bình thường không mua nổi, nhưng có thể đi vay để mua. Ngân hàng Địa Phủ là Thập Điện Diêm Vương cùng nhau mở, tuyệt đối sẽ không đóng cửa. Thời gian cho vay dao động từ một trăm năm đến một ngàn năm, lãi suất một năm chỉ một phần trăm, mọi người có thể tự do lựa chọn. Đương nhiên, nếu chưa trả hết nợ mà chết trong khi làm nhiệm vụ thì nhà của mọi người sẽ thuộc về Địa Phủ, trở thành tài sản công. Cho nên trước khi chưa có đủ thực lực, tốt nhất đừng mua nhà. Chỉ cần chúng ta không mua, giá phòng sẽ không tăng!"

Nói nói, giáo viên bắt đầu hùng hồn sục sôi, "Còn có, quỷ hoàn bán trong siêu thị là âm khí và cô hồn dã quỷ dung hợp mà thành, hương vị đặc biệt, ăn một viên tương đương một tháng chúng ta tu hành! Giá cả mới đây lại tăng, mọi người muốn ăn quỷ hoàn thì sẽ không mua được nhà, muốn mua nhà thì không ăn được quỷ hoàn, cho nên nếu chúng ta muốn có được cả hai, chỉ có thể yêu cầu tăng lương!"

"Quỷ hoàn rẻ nhất cũng là ba ngàn công đức một viên, đắt thì trên mười vạn. Nhưng chỗ tốt của quỷ hoàn chính là bất kể người quỷ hay yêu đều có thể ăn." Mộc Sơ Nhất thấy Ngô Bất Lạc không hiểu, len lén giải thích một câu, "Đương nhiên, cương thi cũng có thể ăn, hiệu quả tốt hơn nhân sâm linh chi ở nhân gian rất nhiều."

Nghe vậy, hai mắt Sở Nhạc sáng lên.

"...Anh ngẫm lại tiền lương của anh đi." Ngô Bất Lạc vừa nhìn là biết trong lòng Sở Nhạc nghĩ gì, "Anh một tháng chỉ được ăn hai viên, chúng ta còn phải thuê nhà đấy."

"Đương nhiên, Địa Phủ sẽ không bóc lột mọi người như thế, trong lúc mọi người thử việc, Địa Phủ sẽ cung cấp cho mọi người kí túc xá, phòng đôi." Giáo viên mỉm cười nói, "Mười năm sau mọi người sẽ phải tự thuê phòng, nên nhớ cố gắng tích lũy công đức. Còn nữa, tiền lương là chết, nhưng công đức là sống. Tiền lương một vạn công đức nằm ở nhiệm vụ Địa Phủ phát cho mọi người mỗi tháng, hoàn thành là có. Phụ cấp khác là do tự mọi người kiếm lấy. Chẳng hạn như mọi người cứu vớt một con quỷ lầm đường lạc lối, để nó không còn chút oán khí nào đi chuyển thế, vậy thì mọi người có thể có thêm năm mươi công đức!"

"Chỉ năm mươi thôi á?" Ngô Bất Lạc lật xem sách hướng dẫn, bị Địa Phủ keo kiệt làm choáng váng.

"Trước kia là một ngàn công đức, nhưng cái này không thể trách Địa Phủ." Giáo viên thở dài nói, "Hiện tại Địa Phủ có rất nhiều âm quan, tất cả mọi người đều muốn kiếm thêm phụ cấp ngoài định mức. Trong đó, ai cũng biết pháp thuật siêu độ vong hồn, nếu một ngàn một một con quỷ thì Địa Phủ đã sớm phá sản. Không nói người khác, chỉ A La và Trương Dịch trong nhóm mọi người, một là Phật sống, một là đệ tử Mao Sơn, chỉ cần thi triển một pháp thuật là có thể siêu độ mười cái tám cái vong hồn rất dễ dàng."

Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn A La và Trương Dịch, nhìn đến mức hai người họ không dám ngẩng đầu.

"Có điều nếu hoàn thành nhiệm vụ, những thứ khác trong nhiệm vụ cũng có trích phần trăm. Ví dụ như nhiệm vụ lần này của nhóm Mộc Sơ Nhất và Ngô Bất Lạc, giúp Địa Phủ lấy được ngũ quỷ chuyển tài phù, Địa Phủ đã phê duyệt tiền thưởng cho các cậu rồi. Nếu mọi người cướp được phù lục pháp khí hoặc đan dược từ tay Nghịch Âm Minh thì có thể giữ lại dùng, cũng có thể lấy ra đổi công đức, app công đức thiên đạo sẽ được cài vào di dộng của mọi người, một người chỉ có thể khóa định một tài khoản, sẽ không bị bất kì ai tham ô."

Cuối cùng cũng nói đến tiền thưởng.

Ngô Bất Lạc lần đầu tiên cảm thấy chờ mong tiền thưởng như thế.

"Thưa thầy, tiền thưởng của chúng tôi là bao nhiêu?"

"À, tham gia nhiệm vụ lần này ban đầu chỉ có Ngô Bất Lạc, Sở Nhạc và Mộc Sơ Nhất, A La là bất ngờ gia nhập, nhưng cân nhắc đến mọi người đều là người mới nên không hạn chế nhân số. Tiền thưởng cho ngũ quỷ chuyển tài phù tổng cộng là hai mươi vạn công đức, trong đó công đức cơ bản là một người ba vạn. Tiếp đó Ngô Bất Lạc tìm được lá bùa, thưởng thêm ba vạn, Sở Nhạc bắt được mười người Nghịch Âm Minh, thưởng hai vạn, ba vạn công đức còn lại, Mộc Sơ Nhất và A La mỗi người một vạn năm trăm."

Một nhiệm vụ như thế, Ngô Bất Lạc kiếm được sáu vạn công đức, tương đương với nửa năm tiền lương. Sở Nhạc kiếm được năm vạn, hai người cộng lại đã hơn mười vạn.

Mặc dù nói giá phòng đắt, nhưng nhìn thế này, công đức có vẻ cũng rất dễ kiếm.

Ngô Bất Lạc quyết định phải dùng một loại ánh mắt khác nhìn Nghịch Âm Minh.

Phản động ở chỗ nào, rõ ràng là thần tài!

Chờ chút, Nghịch Âm Minh vẫn luôn không thể tiêu diệt hoàn toàn, không phải là vì tất cả mọi người muốn kiếm công đức đấy chứ? Con gà đẻ trứng vàng như thế, mổ gà lấy trứng không tốt chút nào, giữ lại mới có thể kiếm được dài lâu!

Giáo viên cho tư liệu rất đầy đủ, bọn họ chỉ cần đọc hết ghi chú trong sổ tay hướng dẫn là đã đủ rồi.

Nhiệm vụ của Âm quan thật ra không nặng lắm, tầm một tháng một lần. Có đôi khi khoảng thời gian lớn, nửa năm hoặc một năm một lần cũng có. Nhưng dựa vào lương cơ bản chỉ có thể không chết đói, muốn tiến thêm một bước thì phải nhận thêm nhiều việc, kiếm thêm một ít tiền thưởng.

Buổi chiều, Ngô Bất Lạc bọn họ hầu như đều đã đăng kí tài khoản trên app công đức thiên đạo. Ngoại trừ bốn người họ, những người còn lại căn bản không có công đức, muốn đổi công đức chỉ có thể lấy đồ của mình để đổi.

Cũng may trừ Ngô Bất Lạc ra, những người còn lại đều có sư thừa hoặc thành danh đã lâu, đồ trên người cũng không tệ lắm, đến siêu thị đổi vẫn có thể nhận được không ít công đức.

Lúc này, chỗ tốt của phi nhân loại hiện ra.

Ví dụ như Ngô Bất Lạc vào siêu thị nhìn thấy một lọ máu cương thi trăm năm bán giá một vạn công đức.

Nếu đổi thành ngàn năm chẳng phải bán mười vạn?

Trong nháy mắt đó, Ngô Bất Lạc có một suy nghĩ u ám là nhốt Sở Nhạc trong phòng tối, mỗi ngày lấy máu.

Siêu thị Địa Phủ nói là siêu thị, chi bằng nói là một tòa cao ốc thương nghiệp.

Tổng cộng bốn mươi chín tầng!

Pháp khí, đan dược, phù lục, còn có các loại vật liệu, bạn muốn gì cũng có. Thậm chí những đồ vật có thể bù đắp khuyết tật thân thể trời sinh cũng có.

"Năm ngàn vạn công đức." Tạ Bán Loan nhìn viên "Viên khuyết đan" trên kệ, lần đầu tiên biểu lộ vẻ mặt khát vọng.

Hắn khó khăn vất vả thi đỗ âm quan chính là vì có được tư cách này.

Tư cách mua đan dược bù đắp khuyết tật thân thể cho hắn.

Siêu thị Địa Phủ không phải ai cũng có thể vào.

Từ tầng một đến tầng mười cho phép người tu đạo bình thường và cô hồn dã quỷ tiến vào, nhưng tầng bốn mươi có đan dược năm ngàn vạn công đức có thể bù đắp khuyết tật bẩm sinh mà không có bất kì tác dụng phụ nào lại không được.

Thân là người tu đạo, ai không phải ngũ tệ tam khuyết*? Nhưng Viên khuyết đan lại có thể bổ sung bộ phận khuyết thiếu của người sử dụng mà không làm tổn thương thiên phú, bởi vậy, giá cao gần bằng một căn hộ!

*ngũ tệ tam khuyết: tui đã giải thích ở các chương trước rồi

Ngũ tệ là năm điều tệ hại: Góa bụa, cô đơn, độc thân, điếc, tàn tật.

Tam khuyết là ba điều thiếu thốn: Tiền bạc, tuổi thọ, quyền lực.

Nếu Tạ Bán Loan chỉ có lương cơ bản, để mua được một viên đan dược như thế hắn phải không ăn không uống khoảng năm trăm năm. Nhưng nếu có lương thưởng đặc biệt, tốc độ nhanh hơn chút, nói không chừng trăm năm là có thể thành công.

Ánh mắt Ngô Bất Lạc lại đặt ở viên đan dược bên cạnh Viên khuyết đan.

Yểm thiên đan.

Có thể hạ ảnh hưởng của bất kì thể chất nào đến mức thấp nhất, dù là ma quỷ, sau khi ăn viên đan dược này cũng có thể trở nên giống người bình thường, nó còn được gọi là Hoàn dương đan hoặc Thâu thiên đan.

Giá bán là chín ngàn chín trăm vạn công đức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.