Không Tin Tà

Quyển 2 - Chương 89: Nhà tang lễ (5)



Thế giới này đã trải qua tuyển chọn kĩ lưỡng.

Những quỷ hồn ý chí không kiên định thì không nói, tới nơi này liền bị dọa gần chết, tiếp theo hơn phân nửa đều sẽ thành thật đi theo kịch bản của mình, gan lớn hơn chút thì thay đổi nho nhỏ kịch bản, bởi vậy, bọn chúng tự nhiên có liên hệ với thế giới này, muốn tránh thoát cũng không thể.

Về phần những âm quan tới điều tra, đãi ngộ lại khác.

Âm quan dù sao cũng là người của địa phủ, giết chết bọn họ sẽ chỉ dẫn tới càng nhiều âm quan lợi hại hơn, cho nên những âm quan này khi "sửa đổi kịch bản" trong thế giới này thất bại sẽ bị đưa ra ngoài, đồng thời bị xóa trí nhớ, bởi vậy mới không đến nỗi khiến địa phủ coi trọng nơi này, cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy nó dễ ức hiếp.

Chỉ là trăm triệu không ngờ tới, lần này tới hai người, chẳng những không có ý đi theo kịch bản, còn gọn gàng dứt khoát giết sạch vai phụ chủ yếu. Vai phụ chết không quá quan trọng, nhân vật chính sống khỏe là được, nhưng càng khiến người ta không ngờ hơn là, hai người kia chẳng những muốn giết nhân vật chủ yếu, mà còn phát rồ hạ độc, định giết sạch tất cả mọi người!

Cái này không được.

Nếu những pháo hôi người qua đường đều chết hết, toàn bộ kinh thành chỉ còn lại hai nhân vật chính, vậy cũng không có ích gì.

Đến lúc này, nó cuối cùng cũng biết hai người này không ra bài theo lẽ thường.

Đáng hận.

Nếu cho nó thêm chút thời gian để thay thế nhân vật trong kịch bản bằng sinh hồn bên ngoài thì tiểu thế giới này sẽ hoàn thiện hơn, âm quan tới cũng phải sợ ném chuột vỡ bình. Dù sao, có công đức thì cũng có tội ác.

Hai âm quan này giờ dám ra tay như vậy còn không phải vì người giấy nơi này đều là hư cấu mà ra, không có sinh mệnh chân thực ư? Nếu như có, bọn họ mà giết người sẽ sinh ra điểm tội ác cao hơn điểm công đức nhiều, bọn họ còn dám giết như thế sao?

Nhất định phải diệt trừ hai người đó, không tiếc bất cứ giá nào!

Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc núp ở gần cái giếng bỏ độc.

Thứ nhất là bọn họ có thể ở cạnh giếng quan sát nam chính thụ lúc nào uống xong nước có độc chết đi, thứ hai là vì chỗ dưới đĩa đèn thì tối, đám người giấy ngốc nghếch kia chưa chắc có thể tìm thấy bọn họ.

Thần trí chủ yếu của đám người giấy này đến từ những cô hồn dã quỷ ở nhà tang lễ, khả năng mạnh hơn một chút so với vong hồn bên ngoài, nhưng thực sự mà nói, chẳng có cái gì lợi hại. Nếu Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc không bị phong ấn thực lực, một chiêu là đủ giết hết đám quỷ này.

Haiz, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Trách hai người họ quá không cẩn thận, ù ù cạc cạc trúng chiêu.

"Sở Nhạc, anh có cảm thấy động tác của mấy người giấy này hình như chậm chạp hơn so với đêm qua không?" Ngô Bất Lạc nhìn đám người giấy qua lại như thoi đưa, ánh mắt sắc bén.

"Nhóm đêm qua đã bị tôi thiêu rụi, đây là nhóm thứ hai tới đương nhiên phải kém hơn." Sở Nhạc từ chối cho ý kiến, "Đối phương có thể kéo chúng ta vào thế giới này, nhưng lại không thể giết chết chúng ta liền cho thấy nó đã không còn bao nhiêu khí lực để ý tới chúng ta. Mấy người giấy lợi hại này đoán chừng là át chủ bài của nó, chỉ cần lại giết nhóm nữa, hẳn là không có vấn đề gì."

"Tôi thấy cứ chờ chút đã đi." Ngô Bất Lạc cũng không sốt ruột, "Tôi cảm thấy dáng vẻ bọn nó tìm chúng ta khắp nơi cũng rất thú vị. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt*, hiện tại là lúc nó cảnh giác nhất, chúng ta từ từ tiêu hao một phen, xem nó có giấu bảo bối gì ở thế giới này không."

*Nhất cổ tác khí, nhi suy, tam nhi kiệt: Khi đánh trận dựa vào khí thế, trống đánh lần thứ nhất khí thế tăng lên, đánh lần thứ hai thì suy giảm, đánh lần thứ ba thì khí thế không còn.

Ngô Bất Lạc không hề trông cậy vào mười vạn công đức kia để sống.

Tổng cộng có mười vạn công đức, chia đều cho Sở Nhạc cũng chỉ còn năm vạn, chừng đó có thể dùng làm gì? Muốn phát tài thì nhất định phải cố gắng phát triển đường tiền tài mới được.

Từ hôm qua hội hợp với Sở Nhạc, hai người đem chuyện mình từng gặp phải ra so sánh liền có thể nhìn ra không ít dấu vết để lại.

Chẳng hạn âm quan nhân loại như Ngô Bất Lạc, sau khi bị phong ấn năng lực bị nó trực tiếp đánh thành người qua đường nhỏ bé, ngay cả tư cách ra sân cũng không có, bắt đầu đã là ném tú cầu. Mà đối với phi nhân loại như Sở Nhạc, biết không thể hoàn toàn phong ấn năng lực đối phương liền sắp đặt cho một nhân vật hơi có phần diễn, nghe đâu Sở Nhạc vừa mở mắt cũng là lúc đứng trước bước ngoặt trọng đại của kịch bản.

Thật thú vị.

Rất rõ ràng, đối phương thực ra không quan tâm kịch bản thế nào, nó quan tâm việc người tiến vào thế giới này có đi theo kịch bản hay không hơn, nếu không cũng sẽ không tốt bụng cho biết hết nội dung kịch bản. Thử nghĩ xem, nếu quả thật muốn bọn họ không mò ra gì, không nói gì hết chẳng phải tốt hơn à?

Cho kịch bản, thật ra chính là ám chỉ bọn họ có thể "sửa đổi kịch bản", sau đó đạt được mục đích rời đi thế giới này. Nhưng sửa đổi kịch bản nào dễ như vậy? Coi như bắt đầu dễ dàng, đến tiếp sau khẳng định sẽ càng ngày càng khó, cuối cùng một khi người tiến vào trầm mê "sửa đổi kịch bản", có lẽ muốn thoát ly đã muộn rồi.

Sau đó chính là đám người giấy mọc ra giống quỷ hồn nhà tang lễ như đúc.

Bọn chúng rõ ràng đã bị tẩy não, căn bản không nhớ mình trong hiện thực là ai, mà coi thế giới này thành thế giới chân thật.

Điều này thực ra có thể bộc lộ ra một chút ý nghĩ của người giật dây.

Nó muốn thế giới này trở thành thật.

Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc không hẹn mà cùng chọn biện pháp rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp phá hỏng kịch bản, giết chết nhân vật chủ yếu, ép đối phương hiện thân, cái này vốn chỉ là một suy đoán. Nhưng đến hôm qua những người giấy thực sự xuất hiện, Ngô Bất Lạc liền biết suy đoán của mình là đúng, thế mới cùng Sở Nhạc định ra kế hoạch đầu độc này, hơn nữa còn cố ý nói cho người ta nghe.

Nếu Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc thật sự muốn làm chuyện gì đó, bọn họ còn nhiều loại ám hiệu nhỏ để trao đổi, đó là ăn ý có được do hợp tác nhiều năm.

Một khi phát hiện chuyện người giật dây muốn làm thì rất dễ lí giải.

Thế giới này đối với nó nhất định rất quan trọng, nếu không sẽ không tốn nhiều công sức như vậy, tìm ký ức của vô số quỷ hồn đến lấp hố.

Hiện tại thừa dịp tâm tư đối phương đều đặt trên chuyện đầu độc, Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc có thể thừa cơ tìm kiếm thế giới này có bảo vật gì.

"Nếu là tôi, bảo vật chắc chắn phải đặt ở chỗ mình có thể nhìn thấy." Ngô Bất Lạc sờ sờ cằm nói, "Tạo dựng một thế giới thế này nhất định cần không ít thứ phụ trợ, nếu chúng ta có thể lấy tới tay, đổi tay bán đi nhất định không chỉ mười vạn công đức."

"Không tệ." Sở Nhạc rất tán thành với ý nghĩ của Ngô Bất Lạc, ở cùng Ngô Bất Lạc lâu, hắn đã rất tin tưởng bản lĩnh kiếm tiền của Ngô Bất Lạc, "Vậy cậu cảm thấy, bảo vật sẽ là cái gì?"

"Cái này." Ngô Bất Lạc cười tủm tỉm chỉ bầu trời, "Trong mắt tôi, tất cả đều là giấy, đều là màu trắng, chỉ số ít nhiệm vụ cốt truyện mới có thêm một đường nét phác họa ngũ quan. Tôi cho rằng, ít nhất có một pháp khí tương tự kéo để cắt giấy, và một cây bút để điểm linh. Hai thứ này có lẽ đang ở trong tay kẻ sau màn, không dễ dàng lấy được. Thế nhưng ngày đêm tuần hoàn, sao trời biến hóa lại thực sự tồn tại, ít nhất nơi này có đêm tối không phải sao?"

Đen và trắng chính là tất cả của thế giới này.

Sở Nhạc nhìn Ngô Bất Lạc thật sâu, chỉ là Ngô Bất Lạc không thể phát hiện, "Sao cậu lại nghĩ sẽ có hai loại pháp khí đó?"

"Rất đơn giản mà." Ngô Bất Lạc không chút do dự nói, "Thân thể chúng ta chính là giấy, đường cong như vậy rõ ràng là cắt ra. Nếu không điểm linh, người giấy sẽ không có linh tính. Kéo là thứ tốt nhất để cắt, còn bút là thứ tốt nhất để điểm linh."

Nghe có vẻ rất có đạo lý, nhưng người bình thường sao sẽ nghĩ tới những điều này?

Càng không nói tất cả mọi người đều tập mãi thành quen với chuyện ngày đêm hoán đổi, nhưng Ngô Bất Lạc lại có thể phát hiện không đúng trong đó! Dù đưa cho Ngô Bất Lạc một hòn đá nhỏ, hắn cũng có thể dùng hòn đá này tạo ra gợn sóng lớn nhất.

"Vậy cậu nghĩ, đêm tối này tạo ra thế nào?"

"Tôi cảm thấy đêm tối là một loại giấy khác." Ngô Bất Lạc cười nói, "Kịch đèn chiếu* chúng ta xem không phải chơi như vậy sao? Là giấy đều sợ lửa, chờ đêm xuống anh bay lên đốt trời thử xem thế nào?"

*Kịch đèn chiếu: còn gọi là kịch bóng, là một trong những môn nghệ thuật dân gian cổ xưa của Trung Quốc, bắt đầu từ thời Tây Hán, hưng vào thời Đường, thịnh vào thời nhà Thanh.

Trong nhà tang lễ.

"Chính là chỗ này." Mộc Sơ Nhất nhìn thấy Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc nằm trong nhà xác, biết mình đã đến đúng chỗ.

"Linh hồn bọn họ không ở đây." A La nhìn thoáng qua liền biết hai người kia đang ly hồn, "Nhưng mà Ngô Bất Lạc ly hồn thì bình thường, Sở Nhạc là cương thi, cho dù là Câu hồn sứ giả cũng không câu được hồn phách của hắn, sao hắn cũng ly hồn rồi?"

"Vì yêu thôi." Tào Phàm không coi ai ra gì bay lên, "Ngô Bất Lạc bị người câu mất hồn, Sở Nhạc sao có thể mặc kệ? Mũi tên của hai người họ lớn như thế, đừng nói với tôi mấy người không biết!" (mũi tên của thần cupid chăng?)

"Thật là tình huynh đệ cảm động trời đất." Mộc Sơ Nhất bừng tỉnh đại ngộ, "Chẳng trách baba bảo tôi kết giao nhiều bạn bè."

Không, cái này không liên quan gì đến tình huynh đệ hết.

Nhưng ngẫm lại thì, quên đi, giải thích cho Mộc Sơ Nhất chắc chắn không giải thích rõ được.

"Vậy anh xem, phải làm gì hai người họ mới trở về được?" Trương Dịch cũng biết về chuyện hồn phách Tào Phàm có quyền lên tiếng hơn.

"Đó là chuyện của bọn họ." Tào Phàm cười rồi lại cười, "Dù sao với bản lĩnh của hai người họ chắc chắn không chết được, chúng ta cần gì lo lắng nhiều. Còn không bằng thừa dịp hai người họ thu hút sự chú ý của kẻ sau màn, chúng ta nhân cơ hội giải quyết hết quái sự trong nhà tang lễ, công đức chia đều, không phải càng đẹp à?"

Đừng thấy Tào Phàm hiện tại tổ đội cùng Tạ Bán Loan, nhưng hắn thật không dám khen tặng gu thẩm mỹ của Tạ Bán Loan. Ngô Bất Lạc dáng dấp không tệ, nhưng Tào Phàm thấy sức hấp dẫn còn kém xa tít tắp so với công đức, không hiểu Tạ Bán Loan tại sao lại vì Ngô Bất Lạc mà muốn chết muốn sống?

Nếu Tạ Bán Loan vào đây thấy Ngô Bất Lạc thế này, nói không chừng sẽ một lòng một dạ khiêng Ngô Bất Lạc về, chuyện công đức không chừng sẽ bị Tạ Bán Loan quên mất luôn. Đến lúc đó, Tào Phàm chẳng phải lấy giỏ trúc múc nước công dã tràng rồi sao?

Bởi vậy, Tào Phàm lấy cớ tra xét ký ức quỷ hồn để đến nơi này, nhưng thật ra ý đồ muốn cùng tiểu đội của Mộc Sơ Nhất đạt thành hợp tác.

"Chúng tôi dựa vào cái gì tin tưởng anh?" Trương Dịch hiện tại không phải tiểu đạo sĩ ngốc nghếch lúc trước, mấy tên đồng khóa người này giảo hoạt hơn người kia, không cẩn thận sẽ bị hố chết.

"Dựa vào tôi quen thuộc về quỷ hồn nhất." Tào Phàm cười to, "Bình thường trong trường thi tôi quả thực không phải đối thủ của mấy người, nhưng nơi này là nhà tang lễ, là nơi tôi có thể phát huy thực lực tốt nhất, dù là Mộc Sơ Nhất cậu ta cũng phải cân nhắc đến một nửa huyết mạch nhân loại kia của mình, muốn như cá gặp nước giống tôi là không thể nào."

"Tạ Bán Loan thì sao?" A La không đáp ứng ngay, "Còn Lộ Đông, chắc cũng là một nhóm với anh?"

"Cái này thì dễ thôi." Trên mặt Tào Phàm hiện lên nét tinh quái, "Ngô Bất Lạc lúc trước hại Lộ Đông hình ảnh ướt át bay đầy trời, chỉ cần lột sạch Ngô Bất Lạc chụp mấy tấm cho Lộ Đông, để Lộ Đông đăng lên diễn đàn, tôi cam đoan tôi nói cái gì, Lộ Đông làm cái đó. Đến lúc đó Tạ Bán Loan một cây làm chẳng nên non, còn không phải do chúng ta định đoạt? Chúng ta bốn người, mỗi người có thể được hai vạn rưỡi công đức, dư lại Ngô Bất Lạc giao cho Lộ Đông là được rồi."

"...Thành giao!"

—— —— —— —— —— ——

Đêm dần xuống, trên đường người giấy đặc biệt càng ngày càng nhiều.

Hiển nhiên, đối phương đã bắt đầu sốt ruột.

Người bị Ngô Bất Lạc hạ độc chết ngày càng nhiều khiến lòng người bàng hoàng, nhưng vẫn không có ai phát hiện tung tích Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc. Bây giờ cửa thành đã đóng, hai người họ nhất định còn ở trong thành, thế nhưng hết lần này đến lần khác không tìm thấy!

Ban đầu những người giấy này chỉ tìm trên đường trong nhà, nhưng giờ bọn chúng gần như lật từng tấc đất, cứ tiếp tục như thế, sớm hay muộn Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc cũng bị bọn chúng tìm thấy!

"Đợt lát nữa tôi dụ chúng đi, anh nhớ nắm chắc thời cơ." Ngô Bất Lạc dặn dò, "Hai chúng ta có thể thắng lợi trở về hay không phải xem lần này."

"Được." Sở Nhạc sảng khoái đáp ứng, "Có điều chính cậu phải cẩn thận đấy."

"Yên tâm đi, một ít người như vậy còn chưa phải đối thủ của tôi." Ngô Bất Lạc vô cùng chắc chắn, "Động thủ!"

Nhưng người giấy đặc biệt kia đang tìm kiếm phụ cận hoàng cung, bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống một khối đá lớn, trực tiếp đập bẹp mấy người.

"Các ngươi đang tìm bản gia gia sao?" Ngô Bất Lạc không biết lúc nào nhảy tới trên lầu cao, bên người còn có vô số viên giấy (tảng đá), "Có bản lĩnh đến bắt ta thử xem?"

"Ở chỗ này!"

"Giết!"

"Giết!"

Đám người giấy quả nhiên nhanh chóng bị Ngô Bất Lạc thu hút sự chú ý, hết người này đến người khác nhào tới Ngô Bất Lạc.

Ngô Bất Lạc ở trên cao, lại có thể lợi dụng ném đá đả thương người, trong chốc lát, những người giấy này quả thực không thể tới gần hắn.

Nhưng nơi này là hoàng cung.

Rất nhanh, đám người giấy bắt đầu cầm cung tiễn đến đây.

Thân thể Ngô Bất Lạc hiện tại cũng là giấy, đồng nghĩa cung tiễn bằng giấy cũng có thể làm hắn bị thương.

Vạn tên cùng bắn, người còn sống được sao?

Sở Nhạc trong lúc Ngô Bất Lạc hấp dẫn ánh mắt mọi người, tựa như chim én bay thẳng tắp về phía bầu trời.

Bầu trời thật tự nhiên rất cao rất xa, nhưng nơi này chỉ là giả.

Cả người Sở Nhạc đã bốc lên ngọn lửa.

Hắn cách bầu trời đêm càng ngày càng gần.

Trong quá trình Sở Nhạc đánh về hướng bầu trời, hình như hắn nghe được cái gì đó kêu rên.

Nhưng không quan trọng.

Hắn trái lại muốn xem xem, rốt cuộc là thứ gì vẫn luôn thao túng sau màn!

Ngọn lửa trên người Sở Nhạc càng ngày càng nhiều, cả người trông như một quả cầu lửa thật lớn, gần như chiếu sáng toàn bộ màn đêm.

Lúc này, tất cả người giấy trong kinh thành không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nội tâm sinh ra một loại sợ hãi.

"Không___!"

Mặc dù đám người giấy cùng nhau kêu rên nhưng không cản được Sở Nhạc bay cao hơn.

Phù phù.

Hỏa cầu đốt ra một cái động giữa bầu trời đen, một vòng sáng từ đó tràn ra.

"A____"

"Đau quá đau quá!"

"Trên trời rơi xuống thần phạt!"

...

Ánh sáng chiếu xuống từ trong động, người giấy bị chiếu rọi gần như bị đốt thành tro trong nháy mắt.

Kể cả cao lầu, thậm chí là mặt đất do giấy xếp thành.

Ngô Bất Lạc trực tiếp nhảy xuống từ trên lầu cao, nhào về phía ánh sáng.

Nơi nào đó trong nhà tang lễ, một mô hình bằng giấy nho nhỏ bắt đầu bốc cháy rừng rực.

"A La, chúng ta cứ mặc kệ như vậy được thật sao?" Mộc Sơ Nhất nâng cằm lên hỏi, "Lộ Đông dường như có địch ý rất sâu với Ngô Bất Lạc."

"Âm quan không cho phép tự giết lẫn nhau." Trương Dịch nhịn không được cười trên nỗi đau của người khác, "Yên tâm đi, với da mặt dày như Ngô Bất Lạc, chắc chắn cho dù bị chụp cũng sẽ chỉ ghét bỏ Lộ Đông chụp hắn không đủ đẹp trai."

"Tôi đã phá hỏng hết máy theo dõi trong nhà tang lễ." A La mỉm cười nói, "Nhiều nhất cũng chỉ là để Lộ Đông trút giận thôi." Dù sao Ngô Bất Lạc cũng không phải lần đầu tiên lột quần áo người ta, lột người bị người lột, A La không cảm thấy cách làm của mình có vấn đề gì.

Hơn nữa, bọn họ cũng không phải đồng lõa, cùng lắm là bỏ mặc không quan tâm mà thôi.

Mộc Sơ Nhất thấy mọi người nói như vậy nên không tiện nhiều lời nữa.

Thật ra hắn cũng rất muốn nhìn Ngô Bất Lạc kinh ngạc, baba trông thấy bát quái trên diễn đàn sau đó suốt nhiều ngày liên tục hỏi hắn ngọn nguồn quan hệ giữa hắn và Ngô Bất Lạc là như thế nào? Hừ, mặc dù không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định là Ngô Bất Lạc hố hắn!

"Ngô Bất Lạc ơi Ngô Bất Lạc, cậu cũng có ngày hôm nay, tôi nhất định phải cho cậu nếm thử nỗi thống khổ của tôi!" Giọng Lộ Đông vang lên phía trên Ngô Bất Lạc, "Tôi nhất định phải đăng video cậu trần truồng lên mọi trang web!"

Lộ Đông ba chân bốn cẳng lắp xong máy quay phim, bắt đầu cởi quần áo Ngô Bất Lạc.

Không thể không nói, dáng người Ngô Bất Lạc rất đẹp.

Có lẽ là vì Lộ Đông hiện tại cũng đang làm chuyện xấu, nên hắn đột nhiên cảm thấy Ngô Bất Lạc yên lặng thế này cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng.

Nhìn bộ dáng mà nói, Ngô Bất Lạc quả thực có tiền vốn hấp dẫn Tạ Bán Loan.

Cởi bỏ ba cúc áo đầu tiên có thể trông thấy da thịt trắng noãn và xương quai xanh tinh xảo của Ngô Bất Lạc, cạnh xương quai xanh bên phải còn có một chỗ lõm nhỏ, không rõ ràng lắm.

Lộ Đông nhìn chòng chọc vào Ngô Bất Lạc, sắc mặt đỏ lên.

Không, mày không thể mềm lòng!

Nhớ lại hình ảnh ướt át của mày đi, nhớ lại mỗi lần đi ra ngoài đều bị âm quan khác dùng ánh mắt cổ quái nhìn đi! Tất cả đều do Ngô Bất Lạc hại, mày tuyệt đối không được mềm lòng!

Mắt thấy áo sơ-mi của Ngô Bất Lạc sắp bị cởi ra, một cái tay trực tiếp nắm lấy cổ tay Lộ Đông, ngăn động tác của hắn lại.

"Tôi không ngờ anh đối với tôi tình thâm nghĩa trọng như thế?" Ngô Bất Lạc mở mắt ra, cười như không cười nhìn Lộ Đông, "Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, vậy không tốt lắm đâu!"

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Ngô Bất Lạc tiên sinh, bị âm quan đồng khóa đều ghét bỏ là cảm giác thế nào?

Ngô Bất Lạc: Rất tốt, tôi rất thích, họ đều là người tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.