Không Tin Tà

Quyển 2 - Chương 90: Nhà tang lễ (6)



Lộ Đông hoàn toàn không nghĩ đến Ngô Bất Lạc sẽ tỉnh lại lúc này.

Phải nói là, không nghĩ đến sẽ tỉnh lại đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này.

Chẳng phải cậu ta đã hôn mê mấy ngày rồi sao? Nếu không phải trước đó thử thăm dò phát hiện Ngô Bất Lạc hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn sẽ không cứ như vậy ra tay luôn.

Phản ứng đầu tiên của Lộ Đông là muốn trốn.

Nhưng trốn không thoát.

Ngô Bất Lạc còn đang nắm chặt tay hắn không buông.

"Sao, bị tôi bắt tận tay còn muốn chạy?" Ngô Bất Lạc dùng sức kéo một cái, Lộ Đông mất trọng tâm ngã về phía trước, gần như chưa kịp chống cự đã bị Ngô Bất Lạc đè xuống đất.

Riêng giá trị vũ lực, Lộ Đông không phải đối thủ của Ngô Bất Lạc, cộng thêm cổ tay của hắn bị Ngô Bất Lạc nắm lấy từ đầu, mất bình tĩnh nên nào còn ý muốn phản kháng.

"Người yêu thương nhung nhớ tôi thì đã thấy nhiều, nhưng vừa bắt đầu đã thoát quần áo thì cậu là người đầu tiên, ha?" Âm cuối của Ngô Bất Lạc hơi kéo dài, nhiều thêm vài tia nguy hiểm, lại mang theo vài phần dụ hoặc, "Sao, cậu thích tôi?"

Ngô Bất Lạc trời sinh đã đẹp, bây giờ từ trên cao nhìn xuống Lộ Đông càng giúp Lộ Đông nhìn rõ ràng hơn bộ dáng Ngô Bất Lạc lúc này.

Da của cậu ta trắng mịn như vậy sao?

Lộ Đông giờ phút này đang chột dạ vì làm chuyện xấu, dưới loại tâm lý này càng dễ bị hấp dẫn.

Lúc này, hắn đột nhiên hiểu được vì sao Tạ Bán Loan từ trước đến nay mắt cao hơn đầu lại thích người này!

"Sao cậu không nói gì, bị tôi nói trúng rồi à?" Ngô Bất Lạc mỉm cười nói, "Lần trước tôi lột quần áo của cậu, lần này cậu lột quần áo của tôi, không bằng chúng ta hoàn thành chuyện cuối cùng luôn đi, tôi cũng không chê cậu."

Nói xong, Ngô Bất Lạc trực tiếp ra tay biểu lộ ý nghĩ của mình.

Tình cảm đẹp đẽ trong lòng Lộ Đông rút đi như thủy triều, hắn lập tức chống trả quyết liệt.

"Ngô Bất Lạc, cậu buông tay ra cho tôi!"

"Cậu kêu đi, cậu kêu rách cổ họng cũng sẽ không có ai tới cứu đâu. Ngoan ngoãn đi theo tôi, về sau cậu không cần cởi quần áo của tôi, tôi chủ động cởi." Trong lòng Ngô Bất Lạc cười lăn lộn, ha ha ha ha, cuối cùng hắn cũng có cơ hội nói ra dạng lời kịch này, thật là tuyệt vời!

"Cậu nổi điên gì đấy?" Lộ Đông hồi thần lại, không còn cảm thấy Ngô Bất Lạc dễ nhìn nữa, hiện tại trong mắt hắn Ngô Bất Lạc chính là ác quỷ đội lốt thiên thần.

Chỗ này là nhà tang lễ, là nhà xác, Ngô Bất Lạc thế mà còn có tâm tư lột quần áo của hắn? Lộ Đông vô cùng hối hận, tại sao hắn lại nhiều lần lặp đi lặp lại tìm đường chết như thế chứ, cái tên Ngô Bất Lạc này, đừng nói là chụp ảnh nude, cho dù quay phim heo đoán chừng cũng có thể làm như không thấy!

"Không phải cậu cởi quần áo của tôi trước sao?" Ngô Bất Lạc vẻ mặt mất mát, "Chẳng lẽ cậu không được?"

Là đàn ông thì không thể chịu đựng hai chữ không được.

Thế nhưng, làm cũng không thể làm đến trên đầu Ngô Bất Lạc!

Chỉ nghĩ tới bên dưới cái túi da Ngô Bất Lạc này là một ác quỷ tâm cơ thâm trầm, Lộ Đông tình nguyện héo cả một đời!

"Cậu thả tôi ra." Lộ Đông cố gắng giãy dụa muốn đứng dậy.

"Không thả." Ngô Bất Lạc hiếm khi nổi hứng trêu đùa ai đó, nếu lần này không thu phục Lộ Đông, về sau Lộ Đông sẽ còn gây phiền phức cho hắn.

"Cậu muốn thế nào mới đồng ý thả tôi?" Lộ Đông thỏa hiệp, "Cậu nói đi, cậu muốn công đức hay pháp khí?"

"Chẳng lẽ trong mắt cậu tôi là loại người tham tiền như thế sao?" Ngô Bất Lạc nặng nề thở dài, trong mắt lại đầy ý cười.

Cậu phải!

Cậu không phải thì ai phải?

"Nói đi, chỉ cần tôi có." Lộ Đông ra vẻ thấy chết không sờn.

"Đơn giản thôi, cậu chỉ cần nói cho tôi biết, lần này cậu dám đến thoát quần áo tôi còn có ai đứng sau lưng?" Ngô Bất Lạc trực tiếp hỏi ra.

"Là chính tôi muốn làm vậy." Lộ Đông vẫn có chút nghĩa khí.

"Phụt." Ngô Bất Lạc không chút khách khí bật cười, "Cậu đừng đùa tôi cười, nếu cậu có dũng khí như vậy thì lần trước đã không bị tôi chỉnh."

Vẻ mặt Lộ Đông tái xanh, dứt khoát khai hết, "Chủ ý là Tào Phàm ra, Trương Dịch, Mộc Sơ Nhất và A La đều đồng ý. Chỉ cần tôi chụp được ảnh cậu khỏa thân, công đức của nhiệm vụ lần này tôi có thể không lấy!"

"Hóa ra tôi chỉ đáng giá ngần ấy công đức thôi ư? Thực sự quá hạ thấp tôi rồi." Ngô Bất Lạc có chút thương tâm.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Trong lúc Ngô Bất Lạc còn đang đè trên người Lộ Đông, Sở Nhạc đã vô thanh vô tức tỉnh lại.

Có lẽ là vì Sở Nhạc trực tiếp xuyên phá thế giới kia nên tỉnh lại muộn hơn Ngô Bất Lạc một chút. Có điều lúc này, trong tay Sở Nhạc còn cầm một tờ giấy màu đen, giấy bị hắn vo thành một cục, nhìn qua giống như mặc trấp*.

*mặc trấp: mực đã mài

"Cậu bỏ ra." Lộ Đông thấy Sở Nhạc đã tỉnh, không biết sức lực tới từ đâu, một tay đẩy Ngô Bất Lạc ra.

Mãi đến thật lâu về sau, Lộ Đông nhớ lại chuyện này mới hiểu bản thân lúc trước lấy sức lực từ đâu ra.

Hắn nghĩ, đó chắc là dục vọng cầu sinh đi.

"Ha ha, Sở Nhạc, anh quả nhiên lấy được." Ngô Bất Lạc hai mắt sáng lên, lập tức chạy đến trước mặt Sở Nhạc, mắt nhìn chằm chằm giấy đen trong tay hắn, "Đây chính là phần thưởng chúng ta đạt được sao?"

"Cậu còn chưa giải thích, vừa rồi cậu đang làm gì?" Sở Nhạc không dễ bị đánh trống lảng như vậy, hắn vất vả lắm mới tỉnh lại, đảo mắt đã nhìn thấy Ngô Bất Lạc đè trên người kẻ khác trêu chọc, nếu không phải mới tỉnh cử động không tốt thì hắn đã trực tiếp động thủ rồi.

"Không có gì, tôi đang uy hiếp cậu ta." Ngô Bất Lạc hời hợt nói, "Anh yên tâm, dù tôi thật sự muốn làm chút gì, cũng là làm chút gì với anh, thân thể Lộ Đông không biết đã bị bao nhiêu người nhìn qua, chẳng có chỗ nào đáng xem, tôi không có chút hứng thú nào."

Đáng thương Lộ Đông giờ còn đang cố gắng sửa sang lại quần áo, nghe thấy Ngô Bất Lạc nói vậy thì muốn khóc ra máu.

Vừa rồi cậu không nói như vậy!!!!

Sở Nhạc lập tức nhìn về phía Lộ Đông, nhìn đến mức Lộ Đông chẳng dám động đậy.

Thật, thật đáng sợ!

Nếu như nói Ngô Bất Lạc vừa rồi chỉ khiến Lộ Đông xấu hổ và tức giận, thì Sở Nhạc nhẹ nhàng một ánh mắt đủ để Lộ Đông như rơi vào hầm băng.

Đây có lẽ là thời khắc nguy cấp nhất trong cuộc đời của hắn.

Lộ Đông không dám ở chỗ này thêm nữa, tiện tay phá hỏng máy quay phim rồi trực tiếp đi ra ngoài.

Hai biến thái tự mình chơi với nhau đi, sau này hắn tuyệt đối tuyệt đối không đến trêu chọc hai người này nữa. Cho dù Ngô Bất Lạc cởi sạch toàn thân chờ hắn chụp hắn cũng tuyệt đối không chụp!

"Ha ha, Lộ Đông là người tốt, cậu ta sẽ không thích tôi." Thấy người đi rồi, Ngô Bất Lạc bật cười, "Anh đừng ăn dấm linh tinh, tôi sẽ buồn cười lắm."

"Nếu cậu đã biết tôi sẽ ghen, vì sao còn muốn làm?" Sở Nhạc tiếp tục hỏi, "Cậu sợ hãi người khác thích cậu, sao còn đi trêu chọc người khác?"

"Mặc dù tôi sợ người khác thích tôi, nhưng cảm giác được người thích cũng rất tốt." Ngô Bất Lạc thản nhiên nói, "Tôi chính là tra nam, chỉ thích chơi trò mập mờ, không thích người khác vượt qua lôi trì nửa bước, anh tiến một bước tôi sẽ lùi một bước, tôi tưởng anh đã sớm biết rồi."

Hắn tỏ ra khốn nạn trước mặt Sở Nhạc cũng không phải lần đầu tiên.

Ngô Bất Lạc là một kẻ lừa gạt tình cảm, cặn bã viết hoa!

Sở Nhạc không để ý mấy lời không chút dinh dưỡng của Ngô Bất Lạc, chỉ rét một ngày sao có được băng dày ba thước. Núi băng hay đóa hoa cao lãnh không phải khó chinh phục nhất, khó nhất chính là người hiểu rõ nhưng cố tình giả ngây giả dại như Ngô Bất Lạc.

Bạn mãi mãi không đánh thức được một người giả vờ ngủ.

Ngô Bất Lạc nghĩ gì rất dễ đoán, hắn hi vọng Sở Nhạc thích hắn, luôn bảo vệ hắn, nhưng lại không hi vọng Sở Nhạc quá thích hắn.

Cặn bã thì chớ, cố tình Ngô Bất Lạc còn thẳng thắn.

Nếu là người khác, có lẽ kiên trì bên cạnh Ngô Bất Lạc không đến hai năm liền ngoan ngoãn rời đi.

Nhưng Sở Nhạc không thiếu nhất chính là kiên nhẫn, thậm chí hắn còn rất hưởng thụ quá trình công thành hạ cốt với Ngô Bất Lạc.

Thật trùng hợp, Sở Nhạc không thích người đơn thuần ngây thơ, cũng không thích người xảo quyệt.

Ngô Bất Lạc ở giữa, là kiểu người khác không chịu đựng được, lại vừa vặn hợp với hắn.

Duyên phận giữa vạn vật trên thế giới này suy cho cùng không phải chỉ là một chữ hợp thôi sao?

"Này, cậu xem đi." Sở Nhạc ném giấy đen trong tay cho Ngô Bất Lạc, "Đây chính là thứ tôi nhận được sau khi phá tan phòng ngự. Lúc tôi rời đi nhìn thấy một mô hình vườn hoa rất lớn. Tôi nghĩ, thế giới mà hai chúng ta vừa tới là một mô hình vườn hoa bằng giấy, đối phương lợi dụng loại môi giới này vây khốn chúng ta trong thế giới nửa thật nửa giả. Giấy đen này chắc là hạch tâm của vườn hoa mô hình."

Ngô Bất Lạc cầm lấy giấy đen, cảm giác tờ giấy này vô cùng nhẵn mịn, có chút giống da người, nhưng nhẵn nhụi hơn da người, vừa có chút giống ngọc thạch được đánh bóng kĩ, mang theo cảm giác băng giá trong trẻo.

"Đây...Đây là giấy gì?" Ngô Bất Lạc kinh ngạc không thôi, "Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy loại chất liệu này."

"Nếu không đoán sai thì là da mỹ nhân nhện." Sở Nhạc hơi nhếch miệng, "Như vậy, kẻ làm loạn trong nhà tang lễ đã xác định được. Chúng ta rất may mắn, mỹ nhân nhện gần như đã tuyệt chủng rồi, không ngờ lại xuất hiện ở đây. Cũng đúng, nhà tang lễ là nơi giao giới âm dương, nơi như thế này thích hợp cho nó sinh tồn nhất."

Sở Nhạc vừa dứt lời, Ngô Bất Lạc đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển.

"Chuyện...Chuyện gì vậy?" Ngô Bất Lạc vừa hỏi ra lời đã bị Sở Nhạc ôm lấy, trực tiếp bay ra ngoài, "Chúng ta phá hủy vườn hoa của nó, còn cướp đi tấm da quý giá nhất, chắc giờ nó đến xử lí chúng ta!"

Đám người Mộc Sơ Nhất và A La cũng cảm nhận được chấn động to lớn.

Búp bê bùn đất của Tạ Bán Loan cũng nhanh chóng chạy về, không muốn tiếp tục đi về phía trước, Tạ Bán Loan đành phải thu nó lại, nhanh chóng rời khỏi.

Quỷ hồn trong nhà tang lễ thi nhau kêu rên.

"... Ôi mẹ ơi, chỗ chúng ta thế mà thành hang ổ yêu quái? Ngay cả đại ca cũng không phát hiện?" Nữ sinh cấp ba vội vàng ném ra một pháp khí bao phủ xung quanh nhà tang lễ, ít nhất không để cho người bên ngoài phát hiện dị thường, cứ che đậy lại rồi nói.

"Chúng ta mau đi xem xem." Nam thanh niên vội vàng thúc giục.

Sự tình xảy ra trên địa bàn của bọn họ, nếu bọn họ bàng quan, đến lúc đó địa phủ chắc chắn sẽ tìm bọn họ có việc.

Bây giờ có thể khắc phục được gì thì mau mau khắc phục đi!

Chỉ chốc lát sau, mọi người đã tụ tập lại một chỗ.

Tào Phàm phát hiện mình bị Ngô Bất Lạc theo dõi trọng điểm, trong lòng không khỏi bồn chồn, đành phải yên lặng dựa vào Tạ Bán Loan bên cạnh.

Ừm, thừa dịp Tạ Bán Loan còn chưa biết chuyện gì xảy ra cứ coi hắn làm tấm mộc đã.

"Anh ra đây làm gì? Chẳng phải anh đi tìm ký ức của những quỷ hồn kia rồi sao?" Mộc Sơ Nhất cau mày nói, "Hiện tại rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Tôi nhìn thấy một tấm lưới." Tào Phàm xoa xoa đầu nói, "Trong trí nhớ của những quỷ hồn kia ngoại trừ lưới thì chẳng có gì hết. Tôi nghĩ mãi không rõ rốt cuộc là lưới gì, giờ thì biết rồi."

Chấn động ở nhà tang lễ vẫn chưa dừng.

Đám quỷ hồn giống như bị cái gì dính chặt lấy, vẫn luôn luẩn quẩn trên không nhà tang lễ không đi.

Đất dưới nhà tang lễ bỗng nhiên vỡ ra.

Tám cái chân nhện to lớn vươn ra từ trong khe, tựa như một ngọn núi nhỏ.

Yêu khí lan tràn, dần dần thực thể hóa, biến thành từng sợi tơ, chẳng mấy đã che trời lấp đất, chắn hết tất cả đường đi của bọn họ.

Ngay sau đó, trên đỉnh của thân nhện to lớn xuất hiện một nửa bóng người.

Người kia trần trụi nửa trên, tóc dài tung bay, nhìn qua có mấy phần tiên khí, chỉ là khi chuyển mắt tới mặt nó mới phát hiện đối phương không có ngũ quan.

"...Tôi cũng không biết, không cần anh nói." Trương Dịch lẩm bẩm, "Ông trời ơi, mỹ nhân nhện, loại yêu vật này ít nhất đã hơn ngàn năm chưa xuất hiện rồi!"

"Còn là mỹ nhân nhện đang trong quá trình huyễn hóa mặt người." A La nối tiếp một câu, "Chúng ta rốt cuộc là may hay không may đây?"

Mỹ nhân nhện chỉ có thể sinh tồn ở nơi giao giới âm dương.

Vì da, tơ, thậm chí gân tay gân chân của nó đều là vật liệu hiếm có để luyện đan luyện khí luyện phù, cho nên một khi bị phát hiện cơ bản đều sẽ bị giết hại.

Mỹ nhân nhện đã mấy trăm năm không xuất hiện.

Thế nhưng, mỹ nhân nhện tính cách hung bạo, nhất là lúc chúng huyễn hóa mặt người còn hung bạo hơn, người muốn giết mỹ nhân nhện sẽ không chọn thời điểm này để công kích nó.

Ngô Bất Lạc nhìn mỹ nhân nhện, trong đầu nhanh chóng chuyển đổi thành công đức.

Hắn nhớ trong siêu thị địa phủ, những vật liệu liên quan đến mỹ nhân nhện phải đến gần tầng ba mươi mới xuất hiện.

Một tấm da mỹ nhân nhện lớn chừng bàn tay giá trị tầm khoảng năm mươi vạn công đức.

Mà tấm trong tay mình này...

Ngô Bất Lạc nuốt nước miếng một cái, cẩn thận từng li từng tí cất nó vào trong ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.