Rất nhanh, Tạ Bán Loan đã mang đủ thiếp mời bọn họ cần về, trên một tấm còn dính vết máu, có thể thấy cũng chẳng phải dùng cách quang minh chính đại gì.
Nhưng mọi người cùng nhau đi tới, Tạ Bán Loan là loại người gì trong lòng mọi người đều biết, chỉ cần không quá phận, tất cả có thể coi như không thấy.
Ngay cả A La và Trương Dịch chính trực nhất cũng không có ý kiến, người khác tự nhiên càng không.
Lúc phân chia thiếp mời, mọi người quyết định rút thăm, rút trúng cái nào thì lấy cái đó, nhiệm vụ lần này làm theo nhóm, không thể tách rời tự làm như trước, cho nên dù là người không quen cũng phải làm quen để phối hợp cho tốt.
Ngô Bất Lạc cứ nghĩ Sở Nhạc sẽ phản đối đề nghị này, không ngờ Sở Nhạc lại không nói gì, khiến Ngô Bất Lạc có chút giật mình.
Sở Nhạc hừ lạnh một tiếng, không để ý đến sự ngạc nhiên của Ngô Bất Lạc.
Nếu lần nào cũng so đo với Ngô Bất Lạc, sớm muộn gì hắn cũng tức chết!
Chỉ cần Ngô Bất Lạc không cùng nhóm với Tạ Bán Loan, những người khác không quan trọng.
Sở Nhạc phân biệt được ai trong những người này mới có thể tạo thành uy hiếp với hắn.
Tám người, bốn tấm thiếp mời, rút thăm chỉ trong chốc lát.
Rút xong, Sở Nhạc và Lộ Đông một nhóm, Tạ Bán Loan và Mộc Sơ Nhất một nhóm, Trương Dịch và Tào Phàm một nhóm, còn Ngô Bất Lạc với A La một nhóm.
Cảm tạ trời đất.
Cộng sự này thật sự tốt.
Ngô Bất Lạc nhịn không được cảm ơn ông trời.
Xác định nhóm xong, chuyện còn lại dễ làm hơn nhiều. Mặc dù có thiếp mời nhưng trước tiên vẫn cần phải cải trang một chút, ngụy trang thành dáng vẻ chủ nhân của thiếp mời, còn phải tìm hiểu sơ qua về người đó, miễn cho vừa ra đã bị người vạch trần.
Chờ đến trước giờ dự tiệc, Ngô Bất Lạc thay quần áo, đến khách sạn ghi trên thiếp mời tụ hợp với những người khác, đợi Mạnh Bách Khí phái người tới đón.
Đương nhiên, cho dù biết bạn đồng hành của mình là ai thì lúc trong khách sạn bọn họ cũng phải giả làm người lạ.
Cùng nhóm với Ngô Bất Lạc mấy ngày này đối với A La mà nói quả thực có chút chịu không thấu.
Kì lạ, rõ ràng là một người sống sờ sờ, tại sao hắn luôn tìm không thấy người?
"Cậu ở đâu?" A La đành phải gửi wechat cho Ngô Bất Lạc, xem đối phương chạy đi đâu rồi.
"... Tôi ở đại sảnh khách sạn, tưởng lúc anh đi qua đại sảnh đã nhìn thấy tôi rồi." Ngô Bất Lạc bây giờ không còn cảm thấy cùng nhóm với A La là chuyện tốt nữa.
Quả nhiên, ông trời sẽ không dễ dàng buông tha hắn.
Với người như A La, Ngô Bất Lạc chẳng khác nào không khí. Lúc nhiều người còn tốt, lúc ít người A La rất khó chú ý tới Ngô Bất Lạc.
Cũng may A La không nghĩ nhiều, dù sao Trương Dịch cũng thường nói Ngô Bất Lạc xuất quỷ nhập thần, chắc là công pháp Ngô Bất Lạc tu hành có công năng ẩn nấp.
Không biết có phải là vì A La một thân chính khí hay không, cho dù hắn cải trang thành người khác, khí chất cũng khác xa, so với Ngô Bất Lạc đóng vai gì chuẩn vai đấy thực sự kém tít mù tắp.
"Xin lỗi, tôi thật sự không trông thấy." A La thấy Ngô Bất Lạc nói vậy, đành phải lần nữa quay lại chỗ Ngô Bất Lạc.
Không thể cứ tiếp tục như vậy được.
Không thể đến lúc tham gia tiệc rượu mình còn không tìm thấy cộng sự của mình ở đâu được.
Suy nghĩ hồi lâu, A La lấy ra một chuỗi phật châu đưa cho Ngô Bất Lạc, "Đây là phật châu tôi mất ba năm khắc ra, mỗi viên đều ngưng tụ pháp lực của tôi, cậu mang theo nó, tôi có thể nhanh chóng tìm được cậu."
Mặc dù không nỡ, nhưng phải ưu tiên hoàn thành nhiệm vụ đã.
Ngô Bất Lạc nhận lấy phật châu, vậy mà không sờ ra hạt châu làm bằng chất liệu gì? Thú vị hơn là, trên mỗi viên phật châu nho nhỏ đều khắc lít nha lít nhít kinh văn. Thứ này không giống với đồ mỹ nghệ, chỉ đeo phật châu ở cổ tay liền cảm thấy lòng mình tĩnh lại.
Đồ tốt.
Ngô Bất Lạc nhận vô cùng vui vẻ.
"Xong nhiệm vụ phải trả cho tôi." A La trông thấy Ngô Bất Lạc yêu thích không buông tay, nhịn không được nói. Nếu là cái khác có thể cho Ngô Bất Lạc, dù sao cũng là cộng sự. Nhưng chuỗi phật châu này là tâm huyết của hắn, được uẩn dưỡng nhiều năm, pháp khí bình thường không thể sánh bằng.
"Biết biết." Ngô Bất Lạc tùy ý khoát tay, "Tôi sẽ không đeo mãi đâu."
Cái này thỉnh thoảng đeo cho đã ngiền còn được, nếu bị Sở Nhạc và Tạ Bán Loan trông thấy, bọn họ chắc chắn cũng muốn cho mình đồ.
Hắn chỉ có hai cánh tay, có thể đeo bao nhiêu thứ chứ?
Quán rượu này đã được Mạnh Bách Khí bao hết, nhân viên phục vụ ở đây ít nhiều đều biết lai lịch khách mời, lúc phục vụ cũng không mấy kinh ngạc.
Trái lại là Ngô Bất Lạc lúc trông thấy những người này, trong lòng có chút kinh ngạc.
Những người này, ít hay nhiều đều có án mạng trên tay, hầu như đều là nhân vật bị bộ quốc an truy nã. Không biết Mạnh Bách Khí từ đâu biết được thông tin của bọn họ, lại có thể tập hợp tất cả lại một chỗ.
Chẳng trách lần này địa phủ đưa ra nhiệm vụ nhóm, nhiều tội phạm truy nã thế này, nếu một mình một ngựa thật sự không dễ bắt hết bọn chúng về quy án.
Cũng may trên thân những người này đều mang tội nghiệt không nhẹ, đến lúc động thủ, cho dù giết bọn họ cũng không lo bị tăng thêm sát nghiệt, nói không chừng còn có thể mang người đến bộ quốc an lĩnh thưởng!
A La từng làm cố vấn ở bộ quốc an nên càng hiểu rõ tình huống của những người này, nếu không phải nhiều thứ băn khoăn thì hiện tại đã ra tay rồi.
Lúc A La đi vào đại sảnh, vẫn phải tìm Ngô Bất Lạc.
A La đến, ánh mắt mọi người đều dồn vào hắn.
"Đến đây, cưng à, tôi ở chỗ này." Ngô Bất Lạc giờ phút này bộ dáng tuấn lãng, nhìn qua chính là một tên phú nhị đại quần áo là lượt, chỉnh thể không hợp với không khí trong quán rượu này lắm.
Ngô Bất Lạc sắm vai một người tên là Vu Phỉ Nhiên, một thằng cha háo sắc.
Người này nam nữ không kiêng, ỷ vào bản thân dáng dấp không tệ lại biết pháp thuật nên lừa gạt không ít người. Nổi tiếng nhất là lần lừa một đệ tử danh môn, chẳng những dỗ dành nữ đệ tử kia trộm đạo pháp trong môn phái ra cho hắn, về sau còn lạnh lùng giết chết người ta. Thông qua phương thức như thế mà cũng tu luyện ra được một thân bản lĩnh không tệ, trong tay còn có không ít bí tịch nhà khác.
Đương nhiên, những bí tịch này giờ đều ở trong tay Tạ Bán Loan.
Tạ Bán Loan mang về mấy tấm thiếp mời, chỉ có tấm này đậm vết máu nhất.
Dùng lời Tạ Bán Loan chính là "Búp bê cách xa, nhất định là có vài chỗ không khống chế được. Cho nên tôi đưa búp bê mình cảm thấy không dễ khống chế đến chỗ Vu Phỉ Nhiên."
Nói Tạ Bán Loan có tâm trừ gian diệt ác gì đó là không thể nào. Chỉ vì Tạ Bán Loan cảm thấy giờ đã thi đỗ âm quan, dù muốn giết người cũng không thể giết không chút kiêng kị như trước. Thế là chọn Vu Phỉ Nhiên không có bối cảnh, chết cũng không có người giúp báo thù giải oan, lại càng không có người quản để khai đao, sau đó hắn đưa chứng cứ Vu Phỉ Nhiên làm ác tới địa phủ, sự tình cứ thế trôi qua.
... Nếu Tạ Bán Loan mang tâm tư nghiên cứu sơ hở của địa phủ đi nghiên cứu pháp thuật, giờ thực lực có khi đã tiến thêm một tầng rồi.
Vì Vu Phỉ Nhiên bản tính háo sắc, với cả A La đóng vai người khác cũng không giống lắm, thế nên liền để A La đóng vai tân hoan của Vu Phỉ Nhiên, chỉ cần thành thật theo sau Ngô Bất Lạc làm một bình hoa là được.
Để A La đóng cho tròn vai, Ngô Bất Lạc còn cố ý mua chút mỹ phẩm cho A La trang điểm một phen.
Chậc.
Không hổ là Lạt Ma chuyển thế.
Khí chất cao lãnh cấm dục này thật khó mà hình dung, khiến cho người ta muốn lột quần áo hắn, xem hắn trên giường sẽ bày ra phong tình thế nào?
Đương nhiên, Ngô Bất Lạc không ngốc đến nỗi nói lời này với A La.
Bảy giờ sáng, người nhận được thiếp mời đã tập hợp ở đại sảnh, chờ xe của Mạnh Bách Khí tới đón.
A La thấy mọi người nhìn mình, lại nghĩ tới thân phận hiện tại của bản thân, chỉ có thể âm thầm cắn răng đi về phía Ngô Bất Lạc.
Ngô Bất Lạc ôm eo A La, nằm trên ghế salon cười vô cùng dâm đãng, ánh mắt xung quanh không ngừng bay tới chỗ Ngô Bất Lạc.
A La cả người cứng ngắc, vẻ mặt càng trở nên lãnh đạm, sắc mặt đỏ lên làm tăng thêm ba phần kiều diễm.
Lúc này A La bỏ đi tăng bào ngày thường, đổi thành áo khoác tôn dáng, phối thêm lớp áo hơi hơi xuyên thấu bên trong, có thể loáng thoáng trông thấy một vòng xuân sắc, tay Ngô Bất Lạc lại đang vuốt ve bên hông người ta, tự dưng lộ ra mấy phần tình sắc.
Đám âm quan cùng khóa cười thầm, nhất là Lộ Đông, lén lút chụp mấy tấm hình, định sau khi trở về chậm rãi thưởng thức.
Thực sự hiếm có nha, A La bình thường dáng vẻ chững chạc đàng hoàng, không ngờ lúc chưng diện lên cũng là đại mỹ nhân?!
Ngay cả Sở Nhạc luôn không thích người khác tới gần Ngô Bất Lạc, giờ phút này cũng không khỏi cong cong khóe mắt, căn bản không coi A La là tình tịch.
Nếu không phải nhiệm vụ cần, chỉ sợ hiện tại A La đã chém bay móng vuốt Ngô Bất Lạc đặt trên người mình rồi!
"Đến lúc nào rồi mà Vu Phỉ Nhiên còn mang theo mỹ nhân đến?" Một người ánh mắt không ngừng bay về phía A La, ngoài miệng lại nói một người khác.
Không thể không nói, người tới nơi này chẳng có mấy ai đẹp.
Vẻ ngoài đẹp thì không tính, nhưng cố tình mọi người dáng dấp đều rất bình thường. So ra, Ngô Bất Lạc và A La giả trang là đẹp nhất.
A La khí chất xuất chúng, thoạt nhìn lại là người thường, nên hiển nhiên nhiều người mơ ước nhất.
Nếu Vu Phỉ Nhiên không ngày ngày nhìn chằm chằm A La như bảo bối, e rằng đã có người nhịn không được xuống tay.
"Vu Phỉ Nhiên tính cách thế nào còn không rõ à? Nếu ngày nào hắn không mang mỹ nhân theo mới khiến mọi người hiếu kì đấy!" Một người khác đáp lại, "Nhưng mỹ nhân này đúng là rất thú vị. Lạnh lùng lại mang một phen phong vị khác. Nếu không chúng ta tìm cơ hội xử lí Vu Phỉ Nhiên, cướp mỹ nhân về nếm thử hương vị thế nào?"
"Tôi nhớ ông không thích nam sắc mà." Người gợi chuyện khinh bỉ nói, "Ông muốn bí tịch trong tay Vu Phỉ Nhiên chứ gì!"
Đám người tu đạo này đa phần đều không có truyền thừa gì ra dáng, hoặc là có nhưng không đủ tài nguyên tu luyện. Bây giờ người tu đạo ở nhân gian càng ngày càng ít, lừa đảo lại càng ngày càng nhiều, đám người này muốn kiếm được một ít bí tịch pháp thuật đều phải tốn không ít công sức.
Kết quả tên tiểu bạch kiểm Vu Phỉ Nhiên này lừa gạt khắp nơi thế mà cũng lừa được không ít bí tịch trân quý, vui tươi hớn hở sống đến giờ, thực sự khiến người căm hận!
"Theo nhu cầu thôi, chẳng lẽ không được?"
"Cái rắm ấy! Mỹ nhân chỗ nào chẳng có, thuật pháp thì không nhất định." Hai người thảo luận không chút kiêng kỵ, "Nếu không tôi đưa cho ông mấy mỹ nhân, ông nhường bí tịch cho tôi?"
...
"Tiểu bảo bối, em xem đi, em quyến rũ cỡ nào." Ngô Bất Lạc khẽ cười nói. Những người kia nói chuyện không kiêng kỵ chút nào, gần như là nói thẳng vào mặt Ngô Bất Lạc.
Suy cho cùng, bọn họ cũng chỉ muốn mượn cớ để ra tay với Ngô Bất Lạc, quang minh chính đại cướp đồ của hắn thôi.
Chỉ vì hai bên đều là khách Mạnh Bách Khí mời tới nên mới chừa chút mặt mũi cho Mạnh Bách Khí.
A La lạnh lùng trừng mắt với Ngô Bất Lạc, "Cậu đừng có làm chuyện dư thừa là được."
Người xung quanh một mực chú ý đến A La đều sắp bị ánh mắt này trừng đến mềm nhũn người, âm thầm cảm thán tiểu bạch kiểm Vu Phỉ Nhiên này mặc dù nhân phẩm không ra làm sao nhưng ánh mắt nhìn mỹ nhân đúng là không tồi.
Ngô Bất Lạc giống như nghe thấy chuyện gì hài hước, nở nụ cười khẽ, "Cái này không được đâu bảo bối à. Em phải ở bên cạnh tôi mới không có chuyện gì, nếu không đám lão sói xám này sẽ nhịn không được ăn sạch em đấy."
Vu Phỉ Nhiên vẻ ngoài không tệ, do Ngô Bất Lạc giả trang lại càng thêm mấy phần ý vị.
Giờ phút này đám người thấy dáng vẻ phong tình lúc Ngô Bất Lạc thấp giọng dỗ dành mỹ nhân, trong lòng không khỏi khẽ động.
Kỳ lạ, sao bọn họ đột nhiên lại cảm thấy tên tiểu bạch kiểm này còn hấp dẫn hơn cả mỹ nhân lạnh lùng kia chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
A La: Không được qua đây, cậu...cậu cút ra.
Ngô Bất Lạc: Ngoan, để tôi kẻ mắt cho anh, trang điểm mắt rất là quan trọng đấy!