Mọi người nhìn thấy xe tới thì nhao nhao rời mắt khỏi Ngô Bất Lạc và A La, có điều trong lòng suy nghĩ gì thì không ai biết.
Lộ Đông lại thêm quần áo cho mình.
Ôi, ban đầu thấy mình và Sở Nhạc rút thăm vào cùng một nhóm, Lộ Đông còn rất vui mừng.
Sở Nhạc có thể cộng tác với Ngô Bất Lạc lâu như thế mà Ngô Bất Lạc không dám làm gì hắn liền chứng minh thực lực của Sở Nhạc. Nếu đoán không sai, Sở Nhạc mới là mạnh nhất trong nhóm bọn họ, vì Mộc Sơ Nhất cũng đã nói, Sở Nhạc xuất ra thực lực đánh với cậu ta, cậu ta không có lòng tin thắng được.
Nhưng sau khi Lộ Đông thực sự cùng một nhóm với Sở Nhạc rồi, hắn mới phát hiện thằng cha Sở Nhạc này chính là đại hiệp độc hành! Sở Nhạc muốn làm gì, muốn đi đâu đều không nói câu nào với Lộ Đông, vất vả lắm mới lấy được số điện thoại thì gọi mười lần người ta cũng chưa chắc nghe lấy một lần.
Nếu chỉ vậy thôi thì Lộ Đông vẫn có thể nhịn. Dù sao Sở Nhạc cũng là đại lão, đại lão chắc chắn sẽ có chút quái gở. Lạnh lùng chẳng là gì cả, so với Tạ Bán Loan không có việc gì thích chơi búp bê, Ngô Bất Lạc thích lột quần áo người ta thì chút tật xấu ấy của Sở Nhạc không thể xem là tật xấu.
Thế nhưng mà! Chú ý là cái nhưng này!
Sở Nhạc thích thả khí lạnh.
Lộ Đông đã dự đoán trước mang theo một đống quần áo đến, giờ chỉ mới mùa thu mà hắn lại mặc như mùa đông, lúc đi đường nhận lấy không ít ánh mắt khác thường.
Nhưng hắn cũng rất buồn rầu mà.
Kỹ năng thả khí lạnh của Sở Nhạc thực sự quá lợi hại, hắn không chịu được!
May là, khi xe của Mạnh Bách Khí tới, mọi người không nhìn Ngô Bất Lạc nữa, Sở Nhạc cũng ngừng phóng khí lạnh, Lộ Đông có thể cởi bớt quần áo ra.
Mạnh Bách Khí đưa tới tầm mười chiếc xe limousine dài, toàn bộ đều là hàng nhập khẩu cao cấp, một chiếc mấy trăm vạn.
Ở khách sạn có hơn sáu mươi người, không nhiều lắm, một chiếc năm sáu người ngồi vẫn còn rộng chán.
Đương nhiên, cân nhắc đến vấn đề an toàn, đám bọn họ khẳng định không thể ngồi cùng nhau.
Ngô Bất Lạc ôm A La dẫn đầu đi lên chiếc xe đầu tiên, giống như xe này đặc biệt đến đón hai người họ vậy.
Trong đó có mấy người tay mắt lanh lẹ cũng lên chiếc này, hiển nhiên nghĩ muốn gần gũi mỹ nhân.
Người sau chậm chân, lòng thầm mắng một tiếng, đành phải lên chiếc xe thứ hai.
Ngô Bất Lạc mang theo A La ngồi đằng sau rộng rãi hơn. Mấy người đuổi theo lên xe ngoan ngoãn ngồi ở hai hàng phía trước, chỉ là không ngừng nhìn về sau, dường như muốn tìm chủ đề.
"Sao nào, mấy người coi trọng tiểu mỹ nhân của tôi rồi à?" Ngô Bất Lạc phá vỡ trầm mặc, ngón tay sờ cằm A La, sau đó khẽ lắc đầu với những người kia, "Vậy không được đâu, tôi đã đáp ứng tiểu mỹ nhân của tôi, trong thời gian này phải bồi tiếp em ấy. Hơn nữa, giá trị con người của tiểu mỹ nhân nhà tôi cao lắm, mấy người không trả nổi đâu."
A La quan sát hoàn cảnh trong xe, một bên giả bộ bị Ngô Bất Lạc đùa giỡn, một bên véo Ngô Bất Lạc một cái ở chỗ không ai nhìn thấy.
Đủ rồi!
Cho dù là diễn kịch, Ngô Bất Lạc không khỏi có hơi nhập diễn quá mức rồi!
Hầy, A La tu vi không tới nơi tới chốn, nhanh như vậy đã không nhịn được rồi? Ngô Bất Lạc vừa suy nghĩ tìm đường chết vừa buông cằm A La ra.
"Tôi chỉ muốn hỏi một chút, giá trị con người Vu tiên sinh đáng bao nhiêu đây?" Người đàn ông gầy yếu ngồi hàng trước Ngô Bất Lạc cười hỏi.
Lúc ở khách sạn, Ngô Bất Lạc tận lực đi thăm dò tư liệu về người trong khách sạn, không được mười phần mười nhưng cũng được sáu bảy phần.
Người đàn ông nhìn như gầy yếu bình thường không có gì lạ trước mắt tên là Đỗ Tĩnh, hắn vốn là dòng chính Đỗ gia ở Tứ Xuyên, còn là dòng chính trong dòng chính, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Nhưng vào một ngày tết nọ, Đỗ Tĩnh thừa cơ độc chết toàn bộ người trong gia tộc, cướp sạch pháp khí của Đỗ gia!
Về phần nguyên nhân, rất đơn giản.
Đỗ Tĩnh từng chính miệng nói, hắn cảm thấy nhiều người Đỗ gia đều là rác rưởi, chỉ đang lãng phí tài nguyên. Bởi vậy, hắn giết sạch đám rác rưởi này, chỉ để tiết kiệm tài nguyên giúp hắn tu hành tốt hơn thôi.
Sự thật đúng là như thế.
Đỗ Tĩnh mặc dù là dòng chính trong dòng chính, nhưng thật ra thiên tư cũng chẳng cao lắm, trong nhà còn rất nhiều người xuất chúng hơn hắn. Nhưng những người thiên tư cao hơn hắn này, sau khi chết cả thi thể nguyên vẹn cũng không giữ được, Đỗ Tĩnh lại dựa vào cướp đoạt mà tu vi tăng vọt, thậm chí trốn thoát nhiều lần truy bắt của Địa Phủ.
Hiển nhiên, người tội ác chồng chất như thế bị Ngô Bất Lạc ảnh hưởng nặng nhất, không thì sẽ không vội vã lên cùng một chiếc xe với Ngô Bất Lạc.
Luận thực lực, Đỗ Tĩnh đương nhiên mạnh hơn tiểu bạch kiểm lừa đảo Vu Phỉ Nhiên, cho nên lúc Đỗ Tĩnh hỏi cũng có vẻ cực kì không khách khí.
Mấy người còn lại mặc dù cũng trộm nhìn Ngô Bất Lạc nhưng không có gan cùng Đỗ Tĩnh cướp người, đành phải âm u ngồi một bên.
"Giá trị con người tôi khó mà nói, phải xem Đỗ tiên sinh có thể ra giá bao nhiêu?" Ngô Bất Lạc dường như không hề cảm thấy bị xúc phạm, hắn là một tên tiểu bạch kiểm nổi tiếng, hành động như vậy mới phù hợp với thiết lập.
"Tôi..." Đỗ Tĩnh vừa mới mở lời đã bị Ngô Bất Lạc cắt ngang.
"Đỗ tiên sinh, trước mắt chúng ta đều là khách của ông chủ Mạnh. Tiệc rượu lần này mới là quan trọng nhất. Muốn làm ăn gì thì chờ tiệc rượu kết thúc lại nói. Biết đâu, trong tiệc rượu còn có người ra giá cao hơn Đỗ tiên sinh thì sao, ngài nói có đúng không?" Ngô Bất Lạc không công khai cự tuyệt, trái lại giống như biến tướng đồng ý.
Sắc mặt Đỗ Tĩnh lập tức dễ coi hơn.
Thứ hắn muốn chưa bao giờ không chiếm được.
Mấy người bên cạnh không khỏi chuyển ánh mắt lên người Ngô Bất Lạc, dường như đang trách cứ đối phương tại sao đáp ứng sảng khoái như thế? Ngô Bất Lạc nở một nụ cười trêu chọc bọn họ. Ánh mắt mấy người đó lập tức dừng di chuyển.
A La lẳng lặng ở một bên nhìn, có chút đứng ngồi không yên, luôn cảm thấy bản thân hiện tại hơi dư thừa.
Về phần Đỗ Tĩnh và mấy người này...
A La yên lặng niệm cho họ hai câu Vãng sinh chú.
Xe lái thẳng hướng phía trước.
Mặc dù là thâm sơn, nhưng vì phụ cận có mấy điểm du lịch nên công trình cơ bản vẫn đầy đủ.
Khoảng mười giờ, xe dừng lại.
"Các vị tiên sinh, chúng ta đến rồi." Tài xế xuống xe trước giúp bọn họ mở cửa. Đập vào tầm mắt là một ngôi biệt thự xa hoa.
Có cả bể bơi và suối phun, kiểu dáng châu Âu giống như trong phim tài liệu, mỗi một tấc đất xây lên đều viết thật to hai chữ "có tiền", khiến Ngô Bất Lạc tự nhận chỉ để ý công đức không để ý đến tiền cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Biệt thự kiểu này, vấn đề không chỉ là tiền.
"Mạnh tiên sinh đang chờ các vị bên trong." Một hàng tuấn nam mỹ nữ nhanh chóng tiến lên đón, ánh mắt bọn họ nhìn người đến vô cùng sùng bái và cuồng nhiệt, nhìn đến mức Ngô Bất Lạc rất không thoải mái.
"Cục cưng à, em yên tâm, tôi không thèm nhìn bọn họ đâu, bọn họ làm sao hơn được một đầu ngón tay của em." Ngô Bất Lạc vừa nói vừa sát vào A La nói thầm, "Anh có nhìn ra những người này có gì khác thường không?"
Sắc mặt A La như thường, trả lời ngắn gọn hai chữ, "Không có."
Trên người những người này không có bất kì dấu vết pháp thuật nào.
Nhưng không có pháp thuật không có nghĩa là không có thao tác khác.
Dù khoa học hiện đại phát triển nhanh chóng, nhưng vẫn có nhiều người tín ngưỡng tôn giáo, tín ngưỡng cái gọi là "Thần tích" như cũ, nếu Mạnh Bách Khí thật sự dùng chút thủ đoạn, mê hoặc đám người trẻ tuổi kia quá đơn giản.
Lúc A La ở bộ quốc an đã từng bắt giữ vài phần tử tà giáo. Tôn giáo chính thống thì mọi người không tin, lại đi tin mấy thứ lừa đảo. Cho dù Phật sống A La đi ra chứng minh, mọi người cũng sẽ không tin.
Trong truyền thừa Phật giáo, sau khi một Lạt Ma qua đời, tăng nhân phía dưới đều sẽ đi tìm đứa trẻ ra đời vào một thời điểm cố định, mang chúng về dốc sức dạy bảo trở thành Lạt Ma đời kế tiếp.
Số trẻ con ra đời cùng một thời điểm thường có không ít.
Nhưng trong số đó chỉ có A La có căn cốt tu hành đạo pháp.
Thế là, người am hiểu lý luận Phật giáo nhất trở thành Phật sống trong hiện thực, mà người có thuật pháp là A La dưới sự ủng hộ của một bộ phận tăng nhân được xem như biểu tượng hòa bình tiến vào bộ quốc an.
Nơi nào có người thì nơi đó có đấu tranh, trong cùng một giáo phái cũng có thể chia làm mấy phe.
A La không thích cuốn vào cuộc tranh đấu này, thế là đi thi âm quan.
Một khi trở thành âm quan, sự tình ở dương gian không còn quan hệ gì với hắn nữa. Hắn có thể nể tình hương hỏa trước kia giúp giáo phái một chút, nhưng sẽ không nhẫn nhục chịu khó bán mạng như trước.
"Ý tốt của Mạnh tiên sinh tôi xin nhận." Vu Phỉ Nhiên cự tuyệt một mỹ nhân tới gần, dựa đầu vào bờ vai A La, "Tiểu mỹ nhân nhà tôi thích ăn dấm, người khác thì bỏ đi."
Mạnh Bách Khí biết tính cách Vu Phỉ Phiên. Để ý kĩ, mỹ nhân chủ động dính sát vào là kiểu Vu Phỉ Nhiên thích nhất.
Mỹ nhân kia nhìn A La một chút, trong mắt lóe lên sự ghen ghét, sau đó mới đi về phía một người khác.
Không phải người nào cũng biết thương hương tiếc ngọc giống Ngô Bất Lạc.
Suy cho cùng người tới đây đều không phải chính nhân quân tử gì.
Ngay cả Tạ Bán Loan cũng không từ chối mỹ nhân đến gần, trái lại là mỹ nhân kia không dám táy máy tay chân, dường như rất sợ hãi.
Về phần Sở Nhạc...
Mỹ nhân bên cạnh có vẻ đang rất lạnh, cứ run rẩy suốt, giống như cả người đều sởn gai ốc.
Phụt.
Ngô Bất Lạc cố nén không bật cười, lặng lẽ giơ ngón tay cái cho Sở Nhạc, sau đó quay đầu ôm A La cùng đi vào biệt thự.
Không ngờ vào trong lại thấy người quen đã lâu không gặp.
Lưu Bác Văn.
Cô nàng thay đổi cách ăn mặc, từ một cô gái ngoan ngoãn lắc mình biến thành ngự tỷ, khóe mắt còn kẻ một đường màu đỏ.
Ngô Bất Lạc dám khẳng định, màu đỏ kia tuyệt đối không phải là màu của bất kỳ một loại kẻ mắt nào.
"Cô là ai? Mạnh tiên sinh đâu?" Sau khi đi vào không thấy Mạnh Bách Khí mà chỉ thấy một cô gái xa lạ, tự nhiên sẽ có người hiếu kì hỏi thẳng.
"Mạnh tiên sinh giờ còn đang nghỉ ngơi, ngài ấy dặn tôi tới đây xác nhận một chút." Lưu Bác Văn nhàn nhạt quét mắt nhìn đám người, ánh mắt dừng lại ở Tạ Bán Loan, "Không ngờ anh cũng tới?"
Tạ Bán Loan vốn nhận được thiếp mời, đương nhiên không cần ngụy trang, cứ lấy mặt thật mà đến là được.
"Cô đến được thì tại sao tôi lại không?" Tạ Bán Loan cây ngay không sợ chết đứng nói, "Một thành viên Nghịch Âm Minh như cô cũng ở đây, âm quan như tôi không thể tới à?"
Hiện trường lập tức yên tĩnh.
Mọi người đều biết Tạ Bán Loan thi đỗ âm quan, chỉ là ngại thanh danh Tạ Bán Loan nên không dám hành động tùy tiện thôi. Bây giờ Tạ Bán Loan thẳng thắn bày ra thân phận, thừa nhận bản thân là âm quan, đồng thời nói cô gái trước mặt là người của Nghịch Âm Minh, ý tứ trong này không thể không khiến mọi người suy nghĩ sâu xa.
Đừng bảo là họ bị cuốn vào tranh đấu giữa Địa Phủ và Nghịch Âm Minh rồi nhé?
Chớ thấy bọn họ đều có lòng tin với thực lực của bản thân mà lầm, nếu cùng lúc đối đầu với hai quái vật khổng lồ này thì đúng là đâm đầu vào chỗ chết.
Nói trắng ra, Địa Phủ và Nghịch Âm Minh đều không coi đám tôm tép bọn họ ra gì. Trên thế giới đầy người tội ác tày trời, dọn sạch một nhóm này lại có một nhóm mới sinh ra, kẻ có uy hiếp lớn hơn đám người bọn họ còn đang chờ Địa Phủ đi xử lý đây này!
"Mạnh tiên sinh cảm thấy Tạ Bán Loan sẽ không mấy trung thành với Địa Phủ." Lưu Bác Văn khẽ cười, "Nhưng những người khác thì không dám chắc, cho nên dặn dò tôi ở chỗ này kiểm tra mọi người."
"Kiểm tra thế nào?" Không biết là ai mở miệng hỏi.
"Đương nhiên là kiểm tra xem ngoại trừ Tạ Bán Loan ra còn có âm quan nào khác không?" Lưu Bác Văn thẳng thắn.
"Vậy phải kiểm tra cả Nghịch Âm Minh nữa." Tạ Bán Loan phản bác, "Đã muốn kiểm tra thì phải công bằng, nếu không cô bảo Mạnh Bách Khí ra đây trước đi."
"Đương nhiên." Lưu Bác Văn mỉm cười nói, "Chúng tôi đã bố trí xong dụng cụ cần thiết để kiểm tra." Nói xong, Lưu Bác Văn lấy ra một đồ vật bằng đá.
"Mạnh tiên sinh không có ý để âm quan hay viên chức Nghịch Âm Minh trong đây đi về. Chỉ là hai bên Mạnh tiên sinh đều không đắc tội nổi, cho nên sẽ có chút đãi ngộ đặc thù. Pháp khí này là vật quý Mạnh tiên sinh cất giấu, đã ghi lại khí tức của Địa Phủ và Nghịch Âm Minh, có thể phân biệt rõ trên người ai mang một trong hai loại khí tức này. Nếu có thì sẽ phát sáng, chẳng hạn như tôi."
Nói xong, Lưu Bác Văn đặt tay mình lên tảng đá, tảng đá lập tức phát ra ánh sáng mãnh liệt.
"Nếu ai không muốn kiểm tra thì chứng minh thân phận mình là được." Lưu Bác Văn có vẻ như rất dễ nói chuyện, "Không tin thì tự mình lên thử một lần."
"Thứ này thần kỳ vậy sao? Tôi rất muốn thử xem thế nào." Một người trung niên mặt mày nghiêm túc đi tới, đặt tay lên tảng đá, "Tôi muốn xem thử bản lĩnh của Mạnh tiên sinh."
Tảng đá phát sáng.
Người trung niên biến sắc, đang muốn lui lại thì phát hiện không biết từ lúc nào đã bị ác quỷ bao vây.
Đây là ác quỷ từ trong viên đá chui ra?
Người trung niên toát mồ hôi lạnh.
"Tôi... Tôi là người của Nghịch Âm Minh, đây là thẻ nhân viên của tôi."
Lưu Bác Văn nhìn thoáng qua thẻ nhân viên của hắn, khẽ gật đầu, mấy ác quỷ kia mới buông người trung niên này ra lui về sau, chỉ là có một con nghịch ngợm thè lưỡi liếm liếm, dọa người trung niên sợ run cầm cập.
Mấy ác quỷ này không phải ác quỷ bình thường.
Ngô Bất Lạc âm thầm phán đoán cấp bậc, chúng ít nhất cũng là lệ quỷ tiêu chuẩn. Hơn nữa nhìn thế đứng của chúng, chắc còn có thể kết hợp tấn công, quy ra cũng có sức chiến đấu tầm Tào Phàm.
Khụ.
Mặc dù nói như vậy đối với Tào Phàm không tốt lắm.
Nhưng vừa nghĩ đến mấy con ác quỷ cùng cấp với Tào Phàm, Ngô Bất Lạc lập tức cảm thấy chẳng có gì ghê gớm.
Tào Phàm hắt xì một cái rõ to.
"Cục cưng đừng sợ." Ngô Bất Lạc kề sát bên tai A La, "Cô ta gạt người đấy, chỉ cần anh không chột dạ, tảng đá kia sẽ không sáng."
Dù Lưu Bác Văn đổi trang phục khác, diễn xuất cũng không tốt lên được.
Nếu thật sự có pháp khí có thể phân biệt được Địa Phủ và Nghịch Âm Minh, Địa Phủ đã sản xuất hàng loạt từ lâu rồi, sau đó nguyên đám đi chộp những người tu đạo kia thử một phát, làm gì đến phiên một Mạnh Bách Khí nho nhỏ.
Chẳng qua chỉ là tâm lý chiến mà thôi.
"Vu tiên sinh đang thì thầm gì vậy?" Lưu Bác Văn dù sao cũng là nữ, nhìn thấy Vu Phỉ Nhiên vừa xấu xa lại háo sắc đương nhiên không hòa nhã.
"Tôi đang hỏi bảo bối nhà tôi có muốn làm một phát với tôi trong phòng khách này không ấy mà?" Ngô Bất Lạc nhíu mày nói, "Sao vậy, không được à?"
Lời này vừa ra, bầu không khí lập tức thay đổi.
Ánh mắt mập mờ không ngừng di động trên người Ngô Bất Lạc và A La, nhìn khiến A La sắp phát cáu.
"Anh! Anh!" Lưu Bác Văn tức đến nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh, "Không biết liêm sỉ!"
"Cảm ơn lời khen." Ngô Bất Lạc cười hì hì, "Vị tiểu thư xinh đẹp này, nếu có cơ hội, tôi cũng muốn cho cô cảm thụ một mặt vô sỉ khác của tôi."
Lưu Bác Văn chắc chưa từng bị người đùa giỡn như thế lần nào, giận đến đỏ ngầu cả mắt, ác quỷ bên cạnh cô cũng ngo ngoe muốn động.
Qua một hồi lâu, Lưu Bác Văn mới bình tĩnh lại.
"Được rồi được rồi, tôi và tiểu mỹ nhân đi lên kiểm tra coi như xin lỗi." Ngô Bất Lạc đón lấy ánh mắt giết người của Lưu Bác Văn, cầm tay A La cùng đặt lên tảng đá.
Lưu Bác Văn dường như rất muốn làm cho tảng đá kia phát sáng, không ngờ đúng lúc này Ngô Bất Lạc đột nhiên nhìn về phía cô ta, "Lưu tiểu thư, công bằng là chính cô nói đấy."
Tảng đá kia cuối cùng cũng không phát sáng.
Trong lòng Lưu Bác Văn đã nhận định chắc chắn người này chính là tên háo sắc Vu Phỉ Nhiên. Vì trong tư liệu cũng nói, hắn chính là một kẻ hạ lưu như thế!