Giữa trưa thứ tư, Tô Mặc Trừng bị Hoàng Gia Hoằng cưỡng ép đến nhà hàng gần công ty ăn trưa, nguyên nhân là do sáng nay dạ dày của anh không thoải mái, lúc uống thuốc thì bị vị cấp trên này nhìn thấy, cho nên đến trưa Hoàng Gia Hoằng kiên quyết dẫn anh đi ăn một bữa thật ngon, thậm chí còn uy hiếp Tô Mặc Trừng nói nếu anh không ăn như bình thường, thì mỗi lần đến giờ anh ta sẽ kéo anh cùng nhau đi ăn cơm.
Hai người cùng ngồi xuống chỗ tốt mà buổi sáng thư ký Hoàng Gia Hoằng đặt cho, trước khi thức ăn được mang lên bọn họ ngồi trò chuyện vài câu.
Khi nhân viên mang đồ ăn đến thì Trình Thiên Nhiễm cùng với Đường Nhược Đồng - người bị lôi kéo đến đây vừa vặn ăn xong chuẩn bị rời đi.
Chỗ bọn cô ngồi bên trong vị trí của bọn họ, cho nên muốn ra ngoài phải đi qua bàn ăn của họ.Hôm nay Trình Thiên Nhiễm ăn mặc rất tùy ý, mái tóc dài mềm mại xõa ngang vai, trên vai đeo một chiếc túi màu nâu, mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt dài đến bắp đùi, đôi chân mang một đôi giày đơn giản màu trắng, đôi chân trắng noãn thẳng tắp cứ như vậy lộ bên ngoài, thoạt nhìn cô như là một cô sinh viên.
Cô kéo cánh tay Đường Nhược Đồng đi đến chỗ Tô Mặc Trừng, lúc đến bàn anh thì làm bộ ngạc nhiên kêu lên: "Tô Mặc Trừng."
Giọng nói của cô không lớn, vang lên ở nơi thanh tĩnh như nhà hàng này không hề làm mât lịch sự, thậm chí nhữ điệu mềm mại nhẹ nhàng, lại mang một chút ý tứ nghịch ngợm hoạt bát.
Ngay khi Tô Mặc Trừng nghe cô gọi liền đưa mắt nhìn, tầm mắt chạm vào đôi mắt hạnh vui vẻ của cô, đôi mắt của cô long lanh ánh nước thật khiến người khác rung động.
Tô Mặc Trừng vô cùng lịch sự đứng lên, gật đầu với câu, lạnh nhạt nói một câu: "Cô giáo Trình."
Luôn cho rằng Trình Thiên Nhiễm là sinh viên, đến lúc nghe Tô Mặc Trừng nói như vậy, Hoằng Gia Hoàng vô cùng ngạc nhiên.
Trong lòng Trình Thiên Nhiễm khẽ châm chọc anh thật không hợp tình người, nhưng trên mặt nụ cười vẫn ấm áp, "Khéo vậy, anh cũng ăn cơm ở đây."
Tô Mặc Trừng gật đầu, "Ừm."
Cô cũng không nói chuyện nhiều với anh, chỉ đơn giản nói hai ba câu thì cùng Đường Nhược Đồng rời khỏi nhà hàng.
Vừa ra khỏi cửa Đường Nhược Đồng liền ghét bỏ trêu chọc cô: "Cậu thật là hao hết tâm tư dẫn tớ đến đây ăn cơm, chính là vì để nói chuyện với anh ta vài câu?"
Trình Thiên Nhiễm nhếch môi cười cười, quả thật là muốn nhìn thấy anh, cho nên khi Đổng An Khả nói nhỏ với cô là buổi sáng Tô Mặc Trừng uống thuốc đau bao tử bị ông chủ bắt gặp, ông chủ liền dặn thư ký đặt nhà hàng này ăn, cô liền gọi Đường Nhược Đồng tỏ ý muốn mời cô nàng đến nhà hàng này ăn, nhưng thật ra muốn nhân cơ hội chủ động một phen.
Trình Thiên Nhiễm đi rồi Tô Mặc Trừng mới ngồi xuống, lòng hiếu kỳ nổi lên Hoàng Gia Hoằng không ngừng hỏi Tô Mặc Trừng đến cùng là chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ là anh nghĩ nhiều, rõ ràng là thái độ của cậu ta với cô gái này khác với những người khác.
Tuy rằng thoạt nhìn thái độ vẫn rất xa cách lạnh lùng, nhưng nếu là cô gái bình thường đột nhiên gọi tên của cậu ta như vậy, với tính cách của cậu ta, chắc chỉ biết lạnh nhạt thoáng nhìn người ta, gật đầu, sau đó liền cúi đầu không để ý người ta, đừng nói đến là cậu ta còn đứng lên lịch sự chào hỏi đối phương, rồi còn cùng đối phương nói mấy câu, cậu ta nhất định sẽ là ngay cả nhìn còn không nhìn người ta một chút, có lẽ ngay cả người đó là ai cậu ta còn không biết.
Hoàng Gia Hoằng làm bạn với Tô Mặc Trừng rất nhiều năm rồi, có thể nhìn ra điều này cũng không khó.
Tô Mặc Trừng chỉ đơn giản nói một câu: "Cô giáo của Tiểu Niệm."
Hoàng Gia Hoằng nhất thời hiểu rõ, bản thân là anh của Khương Chỉ Niệm, cậu ta luôn coi mình là cha mẹ của Khương Chỉ Niệm, cho nên như vậy đối đãi với cô giáo của em gái mình như vậy.
Vốn là chuyện này cứ như vậy mà qua, nếu như không có bản nhạc đệm cuối bữa cơm trưa.
Ngay sau khi Tô Mặc Trừng cùng Hoàng Gia Hoằng ăn cơm trưa xong, phục vụ rất đúng lúc mang trà lên cho bọn họ, đặt trước mặt Tô Mặc Trừng là chén trà Đinh Hương còn chén trước mặt Hoàng Gia Hoằng là trà Tây Hồ Long Tĩnh.
Hoàng Gia Hoằng vô cùng bất ngờ: "Chúng tôi không có gọi trà."
Phụ vụ lịch sự mỉm cười ấm áp giải thích: "À hồi nãy có một cô gái đã gọi cho hai vị, còn cố ý dặn chúng tôi đợi hai vị dùng bữa xong mới mang lên."
"A," Người phụ vụ kia như nhớ đến cái gì đó, lịch sự nói với Tô Mặc Trừng: "Cô gái đó còn dặn tôi, trà vừa pha xong, nửa giờ sau ăn uống là tốt nhất."
Tô Mặc Trừng: "....."
Hoàng Gia Hoằng khó hiểu nhìn Tô Mặc Trừng, một lát sau mới phản ứng lại, "Là cô giáo Trình vừa nãy sao?"
Tô Mặc Trừng không trả lời, thất thần nhìn chằm chằm khói từ chén trà Đinh Hương.
Trà uống sau khi ăn nửa giờ là tốt nhất.
Trà Đinh Hương có công dụng là bảo vệ dạ dày.
Bọn họ thật sự là trùng hợp khi gặp ở đây sao?
"Này, cô gái đó không phải có ý gì với cậu đó chứ, Mặc Trừng?" Vẻ mặt Hoàng Gia Hoằng đầy hứng thú.
Tô Mặc Trừng: "Không có."
Hoàng Gia Hoằng thấy sắc mặt anh khó coi, thức thời không hỏi thêm nữa, xoay xoay chén trà trước mặt khẽ chậc một cái.
Dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Tô Mặc Trừng trên đường cùng Hoàng Gia Hoằng về công ty, di động trong túi anh kêu lên một tiếng của tin nhắn, Tô Mặc Trừng lấy ra nhìn thoáng qua, sau đó liền cất lại vào túi, biểu cảm vẫn như lạnh lùng như cũ, nhìn không ra một chút sơ hở nào, nhưng trái tim đã đóng băng nhiều năm bất giác nổi lên chút biến hóa.
Cô giáo Trình: Tô Mặc Trừng, sau khi ăn xong nửa giờ thì uống một chén trà Đinh Hương, như vậy sẽ rất tốt cho dạ dày đó! Say này nhớ phải ăn cơm thật tốt nha! Thuốc đau dạ dày không tốt cho cơ thể đâu, chúc anh buổi chiều làm việc thật tốt!
Đôi mắt lạnh nhạt của anh nổi lên một gợn sóng nhỏ, đôi lông mi dài run rẩy, liếc nhìn tin nhắn chúc ngủ ngon tối qua cô nhắn cho anh, Tô Mặc Trừng nhịn không được nhấn nguồn điện thoại, màn hình điện thoại chỉ một thoáng liền tối đen.
Bảy giờ chiều hôm đó, nhân viên khác trong công ty đều thu thập này nọ rồi tan tầm, nhưng Tô Mặc Trừng vẫn còn ngồi vẽ trong văn phòng, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào."
Một người cô gái trẻ tuổi mặc tây trang màu đen cầm theo một chiếc hộp giữ ấm màu lam được bọc khéo léo đi vào, sau đó đặt nó ở một góc trên bàn làm việc của anh, đỏ mặt nói: "Tổng giám đốc Tô, đây là đồ ăn của ngài."
Tô Mặc Trừng nhướng mắt nhìn người mới tới, sau đó ánh mắt của anh lại rơi xuống hộp giữ ấm màu lam kia, nhăn mày, không cảm xúc nói: "Tôi không gọi cơm."
Cô gái kia nháy mắt sững sờ, "A? Nhưng là vừa rồi có người đưa tới, nói đây là ngài gọi bữa..."
Nhìn đến chiếc túi trên người cô gái đó, đại khái chắc là đang định tan tầm, hắn vẫy tay nhíu mày, nói: "Tôi biết rồi, cô về trước đi."
Đợi cô gái kia đi rồi, anh tiếp tục thiết kế bản vẽ trong tay, không hề để ý đến bữa cơm được đặt trên bàn.
Một thoáng chốc, cửa văn phòng đã bị Hoàng Gia Hoằng đẩy ra, "Còn đang làm việc sao? Đã tan tầm rồi, đi ăn một chút đi, ăn cơm chiều."
Tô Mặc Trừng đầu cũng không thèm ngẩng lên, lạnh nhạt nói: "Cậu đi trước đi, đừng chờ tớ."
Hoàng Gia Hoằng ngồi vào chiếc ghế xoay đối diện bàn làm việc của anh, bắt chéo chân, tay đặt trên bàn gõ gõ, giọng nói bình thản nhưng không hề có ý định để cho người khác phản bác: "Cậu cảm thấy buổi sáng tớ nói sau này mỗi bữa cơm đều kéo đi ăn cùng là đang đùa sao?"
Tô Mặc Trừng: "...."
Anh đưa mắt nhìn Hoàng Gia Hoằng một cái, "Tớ sẽ ăn cơm, chờ tớ vẽ xong bản thiết kế này đã"
Hoàng Gia Hoằng cười lạnh, "Tớ sẽ làm bộ tin cậu."
"Không rõ vì sao cậu lại làm việc liều như vậy, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, muốn gì đều có, cái gì cũng không thiếu, cậu như không hề muốn sống vậy chỉ lo kiếm tiền? Nếu không phải tớ là học trưởng của cậu, cùng cậu có quan hệ tương đối tốt, biết gia đình của cậu điều kiện rất tốt, còn tưởng rằng cậu điên rồi."
Tô Mặc Trừng: "..."
Anh nhấc môi lên nhưng không nói chuyện, tay tiếp tục vẽ bản thiết kế.
Hoàng Gia Hoằng giáo huấn anh xong liền nghiêng đầu thoáng nhìn, thì thấy chiếc hộp giữa nhiệt bên cạnh, có chút kinh ngạc.
"Đây là cái gì?" Anh ta đứng lên đi qua, đưa tay chỉ chỉ.
Tô Mặc Trừng hạ lông mi run rẩy xuống, do dự vài giây, nói: "... Đặt đồ ăn."
Hoàng Gia Hoằng hiển nhiên không tin cậu ta vậy mà lại đặt đồ ăn, càng không tin có nhà hàng nào mà đóng gói kỹ càng đến như vậy, anh ta rất nhanh liền kéo khóa chiếc bao bên ngoài hộp giữ nhiệt, mở cái bao ra thì một tờ giấy ghi chú màu hồng hiện ra trong tầm mắt anh.
"Tô Mặc Trừng, phải ăn cơm tốt nha! Em đã quyết định từ hôm nay trở đi, mỗi ngày cơm trưa cùng cơm chiều đều tự mình làm đem lại cho anh"
Ký tên ——Cheng.
Hoàng Gia Hoằng cầm lấy tờ ghi chú để mặt có chữ viết lộ ra, ý tứ hàm xúc không rõ ràng cười cười, dùng ngón giữa và ngón trỏ kẹp lấy tờ giấy hồng nhạt kia, chế nhạo: "Ở ngoài bán sao?"
Đưa mắt nhìn Tô Mặc Trừng đang nhìn tờ giấy ghi chú kia cùng với gương mặt cười cười của mình, nhất thời không nói gì.
Anh thật sự không ngờ cô sẽ để lại tờ giấy bên trong đó.
"Không giải thích sao?"
"Không có gì để giải thích."
"Chậc, " Đôi mắt Hoàng Gia Hoằng cười pha trò "Thì ra là ngầm thừa nhận."
Tô Mặc Trừng không hiểu nhìn hắn, "Thừa nhận cái gì?"
"Cậu yêu đương."
"Không có."
"Xem ra cô giáo Trình này thật sự rất để ý cậu, " Hoàng Gia Hoằng dán giấy ghi chú trên bàn làm việc của anh "Buổi sáng cậu mới vừa uống thuốc đau bao tử, buổi trưa cô ấy liền đưa cậu trà Đinh Hương, buổi tối thì bắt đầu đưa cơm cho cậu."
Hoàng Gia Hoằng vừa nói vừa bày biện đồ ăn trong hộp ra bàn, "Ồ, thế mà toàn là thứ cậu thích ăn."
Tô Mặc Trừng liếc mắt lườm một cái, lại bắt đầu nữa rồi.
Tờ giấy có chữ viết của cô nằm ngay trước mặt anh, Tô Mặc Trừng trầm mặc nhìn chằm chằm vào hai hàng chữ ngắn gọn kia.
Nét chữ của cô tinh tế gọn gàng, lực đạo phóng khoáng rõ ràng thanh tú, không hề giống cô mà giống như một đóa đang nở rộ rực đỏ, đẹp đẽ trẻ trung lại gợi cảm, tình cảm mãnh liệt như lửa vậy.
"Nhất định là đang theo đuổi cậu đúng không?" Hoàng Gia Hoằng gõ xuống mặt bàn, làm cho anh hoàn hồn.
Tô Mặc Trừng lắc đầu.
"Quên đi, " Hoàng Gia Hoằng giả vờ than thở: "Xem ra sau này không cần học trưởng là tớ đây quan tâm cậu nữa, đã có người đón đưa rồi."
"Cậu ăn bữa ăn tình yêu của cậu đi, để người già cô độc như tớ tự tìm chỗ để lấp bụng."
Tô Mặc Trừng: ".... "
Sau khi Hoàng Gia Hoằng rời khỏi, văn phòng chỉ còn lại một mình anh, anh không còn lòng dạ nào mà vẽ nữa, Tô Mặc Trừng nhìn chằm chằm đống đồ ăn mà Hoàng Gia Hoằng đã bày ra dùm anh.
Tiểu Niệm đến cùng là đã nói cho cô bao nhiêu chuyện về anh chứ, mới có thể làm cho cô đến cả thức ăn anh yêu thích cũng rành rọt như vậy.
Rất nhiều ngày sau, mỗi ngày giữa trưa 11:30 và buổi tối 7:00 Tô Mặc Trừng đều sẽ đúng giờ được cô đưa đồ ăn "bên ngoài làm", trong từng hộp đồ ăn đều sẽ có một miếng giấy ghi chép của cô, ban đầu Tô Mặc Trừng còn có chút rầu rĩ, thậm chí chủ động gọi điện thoại cho cô nói về chuyện này, nhưng cô không nghe, như trước làm theo ý mình, dần dần anh cũng thành thói quen, dù sao mặc kệ anh cự tuyệt cô thế nào cô đều sẽ không nghe, cuối cùng hắn cũng lười nên không cùng cô nói chuyện không cần đưa cơm này nữa, bởi vì có nói cũng là vô ích.
Cô rất nhẫn nại đối phó anh mà anh từ chối không có kết quả nên chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng không xảy ra.
Trừ lần đó ra, còn có chuyện làm cho anh cảm thấy căn bản không phải là trùng hợp.
Mỗi lần anh ở ngoài công ty bàn bạc công việc với khách hàng, mặc kệ là ở quán cà phê hay là quán trà, quán rượu thì anh đều gặp cô, không hề có ngoại lệ, cứ mỗi lần như vậy thái độ của cô đều thật tự nhiên thành thạo, đều là lúc anh bàn xong việc mới xuất hiện nói vài câu với anh, khoảng cách vẫn như câu nói của anh lúc ở hội trường của Xuyên Vũ —— cách xa tôi một chút.
Người sáng suốt nhìn một chút là biết cô đang theo đuổi anh.
Điều anh thấy khó hiểu nhất chính là, vì cái gì mà tất cả hành trình của anh, cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay như thế.
Bí ẩn này cuối cùng vào một buổi tối chủ nhật đã được giải đáp.