Gia viên thú cưng là khu nhà dành cho thú cưng với yếu tố kết hợp bệnh viện thú cưng cùng cửa hàng thú cưng nổi tiếng nhất Giang Xuyên.
Trình Thiên Nhiễm đã làm thẻ VIP ở đây cho Quả Nhãn, định kỳ sẽ dẫn nó vào đó kiểm tra sức khỏe.
Buổi tối chủ nhật sau khi ăn cơm ở nhà hàng cùng Đổng An Khả xong, hai người dẫn Quả Nhẫn đến Gia viên thú cưng, bởi vì chỗ này rất gần nhà trọ của các cô, cho nên hai người cùng tản bộ đi.
Bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Quả Nhãn là một vị bác sĩ thú y chuyên nghiệp ở bệnh viện thú cưng này, Thẩm Thiếu Khanh.
Trình Thiên Nhiễm đã quen biết anh ta ba năm trời, người này tuy rằng thanh cao, lời nói cay độc, nhưng tóm lại coi như không tồi, hai người cũng có thể xem là bạn bè quen biết.
Kiểm tra đã xong một hồi lâu, Quả Nhãn ngoan ngoãn ghé vào người Trình Thiên Nhiễm nằm im, Trình Thiên Nhiễm đang cùng Đổng An Khả đợi kết quả kiểm tra.
Không bao lâu, Thẩm Thiếu Khanh cầm kết quả kiểm tra đi đến, đưa nó cho Trình Thiên Nhiễm, giọng nói lạnh nhạt mang theo vẻ chế nhạo: "Người như cậu còn có thể chăm sóc tốt Quả Nhãn thật không dễ dàng."
Trình Thiên Nhiễm nhìn các chỉ tiêu đều bình thường, vẻ mặt dịu xuống, cười giễu một tiếng: "Con tớ đương nhiên tớ phải chăm sóc nó một cách cẩn thậnn rồi."
"Nếu không phải bên cạnh cậu có vị này đây giúp đỡ, thì làm sao cậu có thể chăm sóc nó chứ."Đổng An Khả lúc nào cũng nhìn thấy bọn họ cãi nhau nên cô chẳng thèm lên tiếng: "..... "
Nhận được kết quả rồi, Trình Thiên Nhiễm cầm dây dắt Quả Nhãn, muốn về nhà cùng Đổng An Khả.
Thẩm Thiếu Khanh đưa tay sửa cổ áo blouse lại, lười biếng nói: "Sắp đến ngày tim vắc-xin cho Quả Nhãn rồi đó, đừng có quên."
"Biết rồi."
Trình Thiên Nhiễm cùng Đổng An Khả đi ra ngoài bệnh viện, mới vừa đi ra tới đại sảnh, thì thấy Khương Chỉ Niệm và Tô Mặc Trừng bước ra từ cửa hàng thú cưng đối diện.
"Chị Trình!" Khương Chỉ Niệm vui vẻ gọi tên cô.
Trình Thiên Nhiễm nhìn bọn họ cười cười, cúi đầu nói nhỏ với Quả Nhãn một câu: "Quả Nhãn, đó là cha con."
Lời nói của cô còn chưa dứt thì chú chó to vốn luôn nghe lại chạy khỏi cô, dây xích trong tay
Trình Thiên Nhiễm rất nhanh đã bị nó giãy làm tuột khỏi tay.
Khương Chỉ Niệm trơ mắt nhìn con chó to của Trình Thiên Nhiễm chạy tới hướng của bọn họ, đôi mắt mở to hết cỡ.
Tô Mặc Trừng nhanh tay kéo cô bé ra phía sau anh bảo vệ, anh nghe được giọng nói mang theo ý cười không chút hốt hoảng nào của Trình Thiên Nhiễm: "Quả Nhãn, đừng nghịch ngợm."
Giây tiếp theo sau đó Tô Mặc Trừng cảm giác được ống quần của mình đang ở bị lôi kéo, anh cúi đầu, chỉ thấy một bộ lông rất dài cơ hồ muốn che khuất ánh mắt của anh, vật đó đang nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ống quần của anh, miệng còn không ngừng phát ra âm thanh như đang làm nũng "Ưm ưm".
Tô Mặc Trừng: "...."
Thấy nó cũng không có ác ý, anh liền buông lỏng cảnh giác.
Trình Thiên Nhiễm rất nhanh thì đi tới, vẻ mặt tràn đầy ý cười, nói với anh: "Đừng lo lắng, nó sẽ không cắn người, nó chính là thích anh cho nên mới hưng phấn như vậy."
Tô Mặc Trừng: "..." Anh lướt qua, nói: "Khiến cho nó buông ra đi."
Khương Chỉ Niệm đã sớm nghiêng đầu ra dò xét, nghe Trình Thiên Nhiễm nói vậy, lại càng tò mò, cô vốn luôn thích chó, chính vì ngày thường cô phải luôn đi học, những người trong nhà cũng không rảnh chăm sóc cho nên mới không thể nuôi chó, cho nên lúc này nhìn thấy chú chó to lớn cô bé liền mỉm cười hỏi Trình Thiên Nhiễm: "Nó thật sự sẽ không cắn sao ạ?"
Trình Thiên Nhiễm gật đầu: "Quả Nhãn rất ngoan, sẽ không cắn người đâu."
"Nó tên Quả Nhãn sao, nghe tuyệt thật!" Khương Chỉ Niệm từ phía sau Tô Mặc Trừng đi ra, đưa tay ra, nhưng lại có chút do dự, "Em có thể sờ nó không ạ?"
"Đương nhiên có thể rồi!"
Trình Thiên Nhiễm thấy Khương Chỉ Niệm do dự đưa tay thử thăm dò nhưng mãi cũng không dám chạm vào Quả Nhãn, cô bèn kéo bàn tay trắng nõn của Khương Chỉ Niệm, đưa nó đến đầu của Quả Nhãn, ngón tay Khương Chỉ Niệm chạm được bộ lông mềm mại của Quả Nhãn bèn cười vui vẻ: "Oa! Thật mềm mại!"
Trình Thiên Nhiễm thoáng xoay người, nói với chú chó: "Quả Nhãn, con phải chào đón Tiểu Chỉ Niệm đó nha."
Chó chó nghe vậy liền buông Tô Mặc Trừng, quay đầu liếm liếm bàn tay của Khương Chỉ Niệm, khiến cô bé cười tràn đầy vui vẻ.
Lúc này Đổng An Khả mới chậm chậm bước lại, mỉm cười chào Tô Mặc Trừng một tiếng: "Chào tổng giám đốc."
Tô Mặc Trừng gật đầu, trầm ngâm một chút, đột nhiên nghĩ thông suốt vì sao anh luôn gặp phải Trình Thiên Nhiễm rồi.
Anh vừa hoàn hồn, đang muốn cất bước thì Quả Nhãn lại bắt đầu ngậm ống quần của anh cọ cọ đầu làm nũng.
Tô Mặc Trừng: "......."
Trình Thiên Nhiễm thích thú, cười đến cười run hết cả người, nói với anh: "Xem ra nó thật sự thật thích anh đó."
Tô Mặc Trừng bất đắc dĩ, "Cô có thể kêu nó buông tôi ra không?"
Trình Thiên Nhiễm ho nhẹ, nghiêm mặt quát: "Quả Nhãn, đừng đùa nữa, nên về nhà rồi!"
Chú chó lớn vẫn không nhúc nhích.
Trình Thiên Nhiễm dùng ngón tay vuốt má, nói với anh: "Nếu không anh xoa đầu của nó thử xem? Sau đó nói với nó hãy buông ra?"
Tô Mặc Trừng: "...."
"Nó biết nghe, thật mà!" Trình Thiên Nhiễm nói câu này với dáng vẻ ta đây cam đoan lời nói này chính là sự thật, đôi mắt mở to lại vô tội nhìn anh.
Tô Mặc Trừng không thể không làm theo sự chỉ dẫn của cô đã nói, anh đưa tay lên, sau đó nhẹ nhẹ đặt xuống đầu của Quả Nhãn, nhẹ nhàng mà vỗ về, giọng nói dịu dàng nhưng hơi cứng ngắc: "Quả Nhãn, buông ra đi."
Kết quả thật sự như lời cô nói, Quả Nhãn buông lỏng ống quần của anh ra, sau đó nâng chân trước đặt vào cánh tay anh rồi lại nghiêng đầu liếm liếm ngón tay của anh.
Tô Mặc Trừng bất tri bất giác khom người nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Đổng An Khả đứng bên cạnh nhìn thấy việc này thì rất là kinh sợ, bình thường lúc làm việc cô chưa thấy vẻ mặt dịu dàng của Tô Mặc Trừng như vậy, hôm nay đột nhiên phát hiện người đàn ông mà mọi người trong công ty luôn cho rằng lạnh lùng cứng nhắc thật ra cũng rất là dịu dàng.
Ra khỏi cửa của gia viên thú cưng, Khương Chỉ Niệm kéo dây xích không buông, hỏi Trình Thiên Nhiễm: "Chị Trình, em có thể đi dạo với nó một chút không"
Trình Thiên Nhiễm cười gật đầu: "Đương nhiên có thể!"
Sau khi Khương Chỉ Niệm nghe được Trình Thiên Nhiễm trả lời liền rất vui vẻ nói với Tô Mặc Trừng: "Anh, em qua bên kia đi một vòng, lập tức trở về!"
Đổng An Khả rất thức thời nói: "Chị đi cùng em."
Nói xong liền kéo tay Khương Chỉ Niệm đi đến công viên gần đó.
Tô Mặc Trừng cùng Trình Thiên Nhiễm đứng ở tại chỗ lặng im một lát, anh cầm chìa khóa xe bỏ lại vào túi áo, vô cùng kì lạ chủ động đề xuất: "Đi một chút đi."
Trình Thiên Nhiễm sửng sốt chớp mắt một cái, còn tưởng bản thân đã nghe lầm thì thấy anh đã đi về hướng bên kia, cô vội vàng bước nhanh đuổi theo, khóe miệng nhếch lên một đường cong vô cùng đẹp.
"Trình Thiên Nhiễm." Anh rất ít khi gọi đầy đủ tên của cô, hôm nay đột nhiên lại đổi cách xưng hô từ "Cô giáo Trình" thành "Trình Thiên Nhiễm", Trình Thiên Nhiễm quả thật có chút kinh ngạc.
Cô chớp mắt nhìn anh, cười nói: "Anh đã không có ý định kéo dài khoảng cảnh của chúng ta rồi sao?"
Tô Mặc Trừng thở dài, nói: "Cô đã làm gì đâu?"
Trình Thiên Nhiễm nghiêm túc nói: "Bởi vì em thích anh."
Khi nghe được những lời này của cô, trái tim anh bỗng run lên, rồi sau đó cụp mắt nói: "Về sau đừng đưa cơm cho tôi nữa, mỗi ngày cũng đừng gửi tin nhắn cho tôi, cô cứ sống cuộc sống của cô, còn nữa mười ngày sau Tiểu Niệm đã nghỉ hè xong, đến lúc đó hợp đồng của chúng ta cũng sẽ đến kỳ hạn, chúng ta cũng sẽ không có quan hệ gì để gặp mặt nữa, cô hiểu không?"
"Có thể gặp mặt hay không, không phải anh nói là được sao." Trình Thiên Nhiễm không khó chịu, vẫn cười như cũ, "Nếu như anh đồng ý làm bạn trai của em, chúng ta liền có thể gặp mặt rồi!"
"Không có khả năng." Hắn nghiêng đầu qua một bên, né tránh ánh mắt của cô, lạnh như băng nói.
Trình Thiên Nhiễm bĩu môi, thật lạnh lùng mà!
Tô Mặc Trừng nhìn mọi người trên đường lớn có chút trầm mặc, đột nhiên ngón tay bị người ta nắm lấy, anh lập tức lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn ngón tay bị cô nắm lấy, Trình Thiên Nhiễm nhân cơ hội này dựa sát vào anh, ghé vào tai anh nỉ non một câu với âm lượng cực thấp: "Tô Mặc Trừng, em thật sự thật thích anh."
Lời nói của cô ngữ điệu ngọt ngào mềm mại, hơi thở ấm áp nhu hòa, khiến cho tai của anh nóng lên, hắn quay đầu nhìn chằm chằm cô, khoảng cách gần như vậy, anh còn có thể thấy rõ lông mi của cô đến cùng có bao nhiêu cái, Trình Thiên Nhiễm hơi nhíu mày, tận mắt thấy gương mặt của nổi lên một tầng đỏ nhạt, cô khẽ cười thành tiếng, đưa tay chọc chọc vào sườn mặt của anh, nói: "Tô Mặc Trừng, anh đang xấu hổ sao?"
Đầu ngón tay lạnh lẽo của cô chạm vào sườn mặt lãnh đạm của anh, lúc này Tô Mặc Trừng mới phát hiện khoảng cách của bọn họ gần đến như vậy, anh nhanh chóng đẩy cô ra, bản thân cũng lui về phía sau một bước kéo dãn khoảng cách với cô, nhăn mày lại lạnh giọng nói: "Cô có thể đừng nghịch nữa không?"
Trình Thiên Nhiễm rất vô tội ủy khuất trả lời anh: "Em có nghịch đâu, mỗi câu nói của em đều là thật lòng mà."
Vẻ mặt cô trở nên vô cùng nghiệm trọng, gằn từng tiếng, đêm nay đây là lần thứ ba nói ra những lời này: "Em, Trình Thiên Nhiễm, thật sự rất thích Tô Mặc Trừng, vô cùng nghiêm túc."
Nói xong liền nhoẻn miệng cười, sau đó lại ghé sát vào anh, ngẩng mặt nói: "Tô Mặc Trừng, ngủ ngon nha!"
Nói xong thì phóng khoáng xoay người rời đi.
Còn Tô Mặc Trừng, đứng im tại chỗ bóng lưng của cô rời đi, chỗ vừa rồi bị ngón tay của cô chạm vào đến giờ vẫn còn vương chút hơi ấm, ngón tay anh cuộn tròn lại, sau đó đưa lên sờ vành tai, nơi mà khi nãy cô ghé sát vào nói, rất nóng.
Anh có chút thất bại cúi đầu, trái tim nơi ngực trái vẫn đập cuồng loạn như cũ không thấy chậm lại.
Đêm hôm đó anh vẫn nhận được tin nhắn của cô.
Cô giáo Trình: Tô Mặc Trừng, Quả Nhãn nói nó rất thích anh, em cũng rất thích anh, ngủ ngon, mơ đẹp nhé.
***
Trình Thiên Nhiễm đương nhiên không nghe lời nói của anh là đừng đưa cơm cho anh rồi, cô vẫn như trước mỗi ngày đúng giờ vào giữa trưa và buổi tối đi đến công ty của anh giao cơm cho cô gái dưới đại sảnh nhờ cô gái đó đưa lên cho anh.
Vào một ngày cuối tuần tháng tám, còn có năm ngày là cô phải kết thúc hợp đồng làm giáo viên cho Khương Chỉ Niệm, giữa trưa hôm đó đây là lần đầu tiên Trình Thiên Nhiễm cảm thấy tình cảm của mình bị anh giẫm lên không đáng một đồng.
Cô đứng trước đại sảnh của công ty anh, trơ mắt nhìn bóng lưng của anh biến mất ngay cửa thang máy.
Lạnh nhạt, lạnh như băng.
Cô hẳn là phải biết, làm sao cô có thể khiến một người vô tâm như anh động chân tình chứ.
Một khắc đó, Trình Thiên Nhiễm cảm thấy bản thân giống như một trò cười, hóa ra khi anh nói muốn cô cách xa anh một chút, lời nói nó là thật.
Thời gian dài như vậy, mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho anh, đưa cơm cho anh, tạo ra những cuộc gặp tình cờ để nói chuyện với anh, cô cứ như vậy mà hạ mình theo đuổi anh, đổi lại với anh thì đây chính là chuyện phiền phức.
Trình Thiên Nhiễm khịt khịt mũi, mỉm cười xoay người, di động đột nhiên vang lên, tâm tình buồn bã nhấn nút trả lời, ngữ điệu mệt mỏi nói một câu: "Giang Kha Tố."
Giang Kha Tố lập tức nhận ra tâm tình của cô không tốt, lo lắng hỏi cô: "Cậu làm sao vậy?"Trình Thiên Nhiễm rầu rĩ nói: "Thất tình thôi." Nói xong bản thân còn tự giễu cười ra tiếng.
Kỳ thực, ngay cả thất tình cũng không tính, bởi vì anh căn bản là không thích cô.
Giang Kha Tố an ủi cô vài câu, nói: "Nhiễm Trư cậu chờ tớ, tớ qua tìm cậu."
Trình Thiên Nhiễm ngẩng đầu, khó hiệu "A" một tiếng, kinh ngạc hỏi: "Cậu tới làm chi?" Sau đó bĩu môi, càng thêm ủy khuất, thậm chí còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Giang Kha Tố cậu thật là đồ đáng ghét, cậu có phải muốn tới đây cười nhạo thẳng vào mặt tớ đúng không?!"
Giang Kha Tố: "..." Anh thở dài, bất đắc dĩ nói: "Trong mắt cậu, tớ chính là người như vậy sao?"
"Quên đi, không nói nữa, tớ phải lái xe, buổi tối gặp mặt rồi nói." Anh khởi động xe, sau khi chạy xe ra thì dặn cô: "Cậu về nhà chờ tớ, đừng chạy loạn."