Không Tránh Ra Liền Hôn Em

Chương 19-1: Trình Thiên Nhiễm (1)



Đôi mắt trầm tĩnh của Tô Mặc Trừng thoáng chốc cuồn cuộn gió lớn, con ngươi sâu thẳm như mực.

Anh nghe thấy được trái tim mình đang kịch lịch nhảy lên, mỗi tế bào trong cơ thể hình như đang kêu gào điên cuồng, anh chưa từng có qua loại này cảm xúc này, một cảm xúc vô cùng xa lạ nhưng lại mãnh liệt khiến anh không thể nào đè nén nó xuống được, đồng thời vô cùng ngoài ý muốn cảm thấy rất vui vẻ.

Anh nhìn chằm chằm cẩn thận cửa sổ màn hình trước mặt thật lâu mới nhấn thoát ra, kết quả lại phát hiện trên mỗi trang điện thoại đều có một thực đơn cùng những lời ghi chép, kiểu chữ ngay ngắn, từng câu chữ đều là anh.

Khoảng trống trong trái tim đột nhiên bị một thứ mềm mại gì đó lấp đầy, là một thứ ấm áp xa lạ.

Tô Mặc Trừng dời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại, chuyển sang cô, sau khi trầm mặc vài giây, anh đưa tay lên hướng về phía cô, khi sắp chạm được cô thì đột nhiên anh dừng lại một chút, sau đó ngón tay nhẹ nhàng khều những lọn tóc dài đang che mất khuôn mặt khi ngủ của cô.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, không hề lên tiếng nhưng nhìn cô tràn đầy yêu thương, rồi sau đó hình như nghĩ tới cái gì đó, ngón tay anh khẽ chọc vào mặt của cô.

Thật mềm.

Ngón tay anh cong lại nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve sườn mặt của cô, một chút lại một chút, căn bản không khống chế được bản thân, chỉ muốn chạm cô, chỉ muốn vuốt ve cô, da của cô rất mềm mại, cảm giác mềm mại đó cứ lưu lại trên ngón tay của anh không có cách nào biến mất.

Anh khẽ mím môi, đúng là không thể nào ngăn được tâm tư đang rục rịch trong lòng mình, anh nhéo nhẹ khuôn mặt cô, chỗ bị nhéo trước đó vốn tái nhợt nhưng giờ đây lại hiện lên một vết hồng.

........ Anh rõ ràng không hề dùng lực, chỉ nhéo thật nhẹ mà.

Đúng lúc này, Khương Chỉ Niệm đẩy cửa tiến vào, vốn tay của Tô Mặc Trừng vẫn còn đặt trên mặt cô nhưng sau khi nghe được tiếng mở cửa anh đã nhanh chóng rút tay lại, vừa định làm như không có việc gì đặt di động của cô lên bàn, kết quả di động lại tự nhiên vang lên một tiếng chuông.

Là một tin nhắn mới, người gửi là - - - - - Giang Kha Tố (Vương Bát Đản).

Giang Kha Tố (Vương Bát Đản): Nhiễm Trư, qua vài ngày nữa tớ tới tìm cậu.

Cảm xúc Tô Mặc Trừng vừa mới chuyển biến tốt một chút trong nháy mắt lại bị thu hồi về, lại nhớ đến tối hôm qua bọn họ vô cùng thân thiết, sự vui sướng dưới đáy lòng nhất thời vơi đi một nửa.

Quan hệ là thật tốt, mới có thể không kiêng nể gì xưng hô với đối phương như vậy.

Cũng đúng, tối hôm qua đã thân thiết như vậy, quan hệ đương nhiên sẽ không tệ.

Vẻ mặt vừa mới dịu xuống của anh bỗng lạnh lùng trở lại, nét mặt nương theo ánh đèn bàn càng làm nổi bật vẻ dị thường lạnh lẽo hờ hững kia, tâm trạng anh rất kém, tuy nhiên những gì hiện lên trong đầu của anh không phải là hình ảnh của cô cùng với Giang Khả Tố nữa mà tất cả đều là nội dung anh vừa nhìn thấy trên điện thoại di động của cô.

Khi nãy trong lúc anh lơ đãng chạm vào màn hình điện thoại của cô, thì trang nội dung của báo thức hiện lên, bên trong là một chuỗi chuông báo.

Thời gian 07:00, tags: Chúc buổi sáng Trừng Trừng nè!

Thời gian 10:30, tags: Nấu cơm trưa cho Trừng Trừng!

Thời gian 17:00, tags: Tiểu Chỉ Niệm tan học!

Thời gian 18:00, tags: Đến đưa cơm chiều cho Trừng Trừng!

Thời gian 23:00, tags: Chúc Trừng Trừng ngủ ngon nè!

Thời gian 23:29, tags: Nhắn tin nói cho Trừng Trừng biết là Nhiễm Nhiễm đã theo đuổi Trừng Trừng được mấy ngày rồi!

Trừ bỏ cái năm giờ chiều kia là thời gian kết thúc buổi dạy cho Khương Chỉ Niệm, thì tất cả còn lại đều liên quan đến anh.

Mà mỗi tags của cô ghi, đều gọi một cái tên - - - - - - - Trừng Trừng.

Còn có bốn trang thực đơn của cô, mỗi một trang đều viết lời ghi chép về anh.

Trang thứ nhất: Nhiễm Nhiễm [ trái tim ] Trừng Trừng

Trang thứ hai: Trừng Trừng rất tốt, không lạnh lùng giống như bọn họ nói đâu!

Trang thứ ba: Mục tiêu đầu tiên sắp tới - - - - - Cố gắng chăm sóc dạ dày Trừng Trừng thật tốt.

Trang thứ tư: Mục tiêu thứ hai sắp tới - - - - - làm cho Trừng Trừng đồng ý làm bạn trai của mình.

Tô Mặc Trừng cúi đầu nắm chặt di động của cô, màn hình đã tự tắt đi, anh vẫn còn nhìn chằm chằm vào khối màn hình màu đen kia đến xuất thần, trong đầu đều nghĩ đến dáng vẻ của cô khi gọi anh là Trừng Trừng thì sẽ thế nào.

Anh không ngờ mỗi khi riêng tư cô luôn gọi anh thế này, mỗi lần anh nghe cô gọi Tô Mặc Trừng thì anh đã không chịu nổi, cô chắc chắn không biết rằng mỗi lần cô cười thật vui vẻ gọi anh "Tô Mặc Trừng", lúc đó tim anh đập nhanh cỡ nào, lần đầu anh còn có thể bỏ qua, sau này anh không thể nào vứt bỏ được, cho dù cô chỉ nhắn tin gọi tên anh "Tô Mặc Trừng", điều này thôi cũng làm cho tim anh đập nhanh.

Anh phân tích nội tâm của chính mình, lại lộ ra tình cảm đối với cô, lại một lần nữa Tô Mặc Trừng ý thức được thật rõ, là anh đối với cô, bạo lộ ra đối với nàng cảm tình, Tô Mặc Trừng lại một lần nữa thật rõ ràng ý thức được, anh đối với cô, là thật sự rất thích.

Không phải nói buông bỏ là có thể hoàn toàn buông bỏ cảm giác này được.

Anh không bỏ xuống được.

Nhưng anh cũng không có cách nào vui vẻ.

Bởi vì cô có quan hệ với Giang Khả Tố.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua anh tận mắt nhìn thấy, còn có tin nhắn vừa rồi, sự phiền chán trong lòng anh không thể nào đè xuống được, nó cứ lan truyền khắp nơi trong anh, khiến cho anh xưa nay luôn bình tĩnh trầm ổn nhưng lần này lại không nhịn được mà mất khống chế, sự tức giận cứ như cơn bão cứ nổi lên.

Tô Mặc Trừng cảm thấy bản thân nên bình tĩnh một chút, suy nghĩ thật tốt, thật cẩn thận.

Nhưng khi anh còn chưa kịp bình tĩnh thì Giang Kha Tố lại gửi thêm một tin nhắn.

Giang Kha Tố (Vương Bát Đản): Đến lúc đó muốn cùng cậu trò chuyện một chút, hi vọng cậu nghe xong đừng quá kinh ngạc.

Tô Mặc Trừng đặt di động của cô lên trên bàn, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Lúc ý thức Trình Thiên Nhiễm dần dần tỉnh táo thì màn đêm đã sớm buông xuống, trong phòng chỉ mở duy nhất một cái đèn bàn, cô còn chưa mở mắt ra, chỉ mới có dấu hiệu muốn tỉnh, thì Tô Mặc Trừng, người nãy giờ vẫn luôn ngồi bên giường cô suốt bốn tiếng, đột nhiên đứng dậy rời đi.

Khương Chỉ Niệm nãy giờ yên tĩnh ngồi trên giường bên kia nhìn thấy Trình Thiên Nhiễm sắp tỉnh lại, cô bé liền nhỏ giọng nói với anh của mình: "Anh, anh không ở đây canh chị Trình nữa sao?

"Ừm" Tô Mặc Trừng cúi đầu nói, anh bước nhanh đi đến cạnh cửa rồi mở cửa đi ra ngoài.

Trình Thiên Nhiễm nghe được bọn họ nói chuyện, thì đôi mắt chậm rãi mở ra, Khương Chỉ Niệm thấy cuối cùng cô cũng tỉnh, lúc này mới mỉm cười, sau đó bộ dáng như muốn khóc, nói: "Chị Trình buổi chiều chị làm em sợ muốn chết!"

Trình Thiên Nhiễm nhíu mày, mỉm cười nhẹ một cái, trấn an nói: "Không sao mà."

"Chị té xỉu còn nói không sao!" Khương Chỉ Niệm thở phì phì nói: "Dọa em khóc luôn rồi, nếu không phải là anh trai vội vàng trở về bế chị lên giường, em cũng..."

"... Cái gì?" Trình Thiên Nhiễm lấy tay chống đỡ ngồi dậy, khiếp sợ mở to mắt, có chút không thể tin.

Khương Chỉ Niệm: "Em sợ tới mức lập tức gọi điện cho anh trai, anh ấy vội vã trở về, cho nên bây giờ chị mới được nằm trên giường, bằng không với sức lực của một mình em, làm sao có thể khiêng chị được chứ!"

Trình Thiên Nhiễm: "..."

Lúc này cô có chút hận bản thân, vì sao bản thân lại không khống chế được trái tim đang đập nhanh của mình chứ.

"Cám ơn em Tiểu Chỉ Niệm." Vẻ mặt Trình Thiên Nhiễm không có dao động gì lớn, theo thói quen đưa tay vuốt đầu của cô gái nhỏ, sau đó quay đầu lại lấy điện thoại trên bàn, mở phần mềm gọi xe lên.

"Bây giờ rất trễ rồi." Cô nói xong liền muốn xuống giường, dưới thân trào ra một luồng nhiệt, động tác của Trình Thiên Nhiễm nhất thời ngưng lại một chút, nhưng ngoài miệng cũng không ngừng nói với Khương Chỉ Niệm: "Làm phiền em chăm sóc chị rồi, ngày khác chị mang đồ ăn cho em nhé, giờ chị phải đi về."

Khương Chỉ Niệm mở mắt to hỏi nàng: "Chị Trình chị không ở lại sao?"

Lưng của Trình Thiên Nhiễm cứng lại một chút, sau đó tự nhiên nói: "Không được, chị đã gọi xe."

"Nhưng cơ thể của chị không thoải mái, đi đứng rất là khó khăn..."

"Nghỉ ngơi vài giờ, đã tốt hơn nhiều." Sắc mặt cô không thay đổi khi nói dối, kỳ thực bụng vẫn đau lên từng trận từng trận một, đau đến cả người cô sắp toát mồ hôi lạnh, nhưng quả thật so với thời điểm té xỉu lúc nãy thì đỡ hơn rồi.

Trình Thiên Nhiễm mang giày rồi đứng lên, rồi cầm cái gói của Khương Chỉ Niệm đặt lên trên sofa, cười tươi với cô bé, "Chị đi đây, nếu có thể ngày mai chị sẽ tới, nếu không tới cũng sẽ nhắn tin báo cáo với cấp trên của em."

"Vâng." Khương Chỉ Niệm gật đầu, đi tới kéo tay của cô nói: "Em tới phòng khách chờ cùng chị."

Trình Thiên Nhiễm cười cản cô bé, "Không cần đâu, đã gọi xe rồi, rất nhanh sẽ tới thôi, chị ra ngoài chờ vài phút là được, em đừng đi."

Khương Chỉ Niệm không buông tay.

Cô phải dỗ cô gái nhỏ nói: "Tiểu Chỉ Niệm ngoan nè, nghe lời nào."

Tròng mắt Khương Chỉ Niệm đảo qua lại, nói với cô: " Chị Trình nói với anh trai đi, anh ấy ở ngay dưới lầu, hôm nay nghe nói chị té xỉu anh ấy đặc biệt lo lắng cho chị đó, ngồi canh chị suốt bốn tiếng liền, ở bên giường chị không chịu nhúc nhích, một vài giây trước khi chị tỉnh dậy anh ấy mới ra ngoài đó."

Ý cười Trình Thiên Nhiễm hơi ngưng lại, cô biết anh ngay tại lúc cô gần tỉnh thì anh muốn đi ra ngoài, nhưng lại không biết anh vẫn luôn canh chừng cô.

Nghe được Khương Chỉ Niệm nói như vậy, quyết tâm cô mới vừa hạ, lại có chút dao động, còn có chút không muốn buông bỏ.

Nhưng mà giữa trưa hôm đó...

"Anh trai thích chị Trình."

Những lời Khương Chỉ Niệm vừa nói ra này khiến Trình Thiên Nhiễm nhất thời kinh ngạc trừng mắt thật to, sau đó có chút xấu hổ lại hơi chua sót cười cười: "Làm sao có thể..."

Anh rõ ràng hận không thể khiến cô cách anh thật xa.

"Là thật mà, em biết rõ anh trai mình, có thể nhìn ra được anh rất quan tâm tới chị Trình, trước đây anh ấy chưa từng đối xử với người khác phái như vậy, hơn nữa hôm nay, anh ấy thật sự rất lo lắng cho chị Trình, em lớn như vậy, trước giờ chưa từng thấy anh trai kích động thất thố như vậy."

"Nếu không thích thì tại sao anh ấy lại lo lắng cho chị Trình như vậy chứ?

Vẻ mặt Khương Chỉ Niệm nghiêm túc nói hết tất cả quan sát của mình ra cho Trình Thiên Nhiễm nghe, cũng khiến Trình Thiên Nhiễm động lòng, đưa ra một quyết định.

Lần đầu tiên cô phát hiện bản thân mình lại không có khí thế như vậy, rõ ràng trước đó đã hạ quyết tâm sẽ không thích anh nữa, vậy mà khi Khương Chỉ Niệm chỉ dùng vài câu nói đã khiến cho cô thay đổi ý chí.

Cô muốn biết đến cùng là anh nghĩ như thế nào, muốn biết anh có phải có cảm giác với cô hay không, chỉ cần một chút cũng được, dù sao cũng cô thật sự rất thích anh, thật sự rất thích.

Tuy rằng không đến nỗi không phải là anh thì không được, nhưng nếu có thể, có thể là anh, thì thật sự sẽ rất tốt hơn với người khác.

Lúc này đây, là lần cuối cùng.

Trình Thiên Nhiễm yên lặng tự nói với lòng của mình như vậy, giống như anh dặn cô phải giữ khoảng cách với anh, cô sẽ nghe theo anh.

Sẽ không theo đuổi anh nữa.

Tình yêu đơn phương nếu biến thành dây dưa, thậm chí còn khiến đối phương chán ghét thì thật sự rất thất bại.

Cho dù anh không thích cô, cô cũng không muốn làm cho anh chán ghét cô.

Mà lần này, cho anh một cơ hội, cũng như cho bản thân mình một cơ hội.

Cơ hội cuối cùng.

Trình Thiên Nhiễm cắn đôi môi có chút khô khốc, gật đầu nói: "Chị đã biết, cám ơn Tiểu Chỉ Niệm, chị sẽ cùng anh ấy nói chuyện thật tốt."

Khương Chỉ Niệm lộ ra nụ cười thoải mái, "Chị Trình xuống lầu nói chuyện với anh ấy đi, em sẽ không đi xuống."

"Được."

P/s: Chương này quá dài nên mình chia làm 2 nhé. ♡♡♡ Tiếp tục 30 vote, 10 cmt nha♡♡♡

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.